Chương 34: Đá vẫn là đá.
Không những Nguyễn Lạc chẳng giao luật đưa mọi thứ về mặt may mắn, hắn sử dụng cách giải thích tận tâm cho Vạn Tường Hộ Pháp. Nguyễn Lạc lại tiếp tục nhắc nhở: “Nhớ là mỗi cái khắc nhau.”
Hắn cười thật lòng: “Đá không thể chiến thắng nổi cái bao. Kéo chả thể thắng viên đá và cái bao vô pháp chiến thắng kéo. Hộ Pháp, rồi bây giờ hai chúng ta bắt đầu ổn chưa? Ngài cần ta giải thích tiếp?”
Vạn Tường Hộ Pháp gật một cái nhẹ chậm chạp: “Không cần, ta đã… Hiểu thấu trận so tài này. Quan điểm khác ta phải nhắc. Ngươi chấp nhận sao? Bấy nhiêu không có bất kỳ luật lệ nào đưa về ngang?”
Ý Vạn Tường Hộ Pháp cũng là điều Tiêu Kiệt, Nhan Minh Tuyết cộng đông đảo tu luyện giả góp mặt thắc mắc. Rốt cuộc hất tay tiện phát Nguyễn Lạc đáp: “Không cần, trận thi thố này ta chắc thắng.”
Trông bộ mặt tự tin mười phần từ Nguyễn Lạc, Vạn Tường Hộ Pháp dẹp khuyên can. Đây khả năng là thằng khờ thôi, hắn ngẫm sơ qua. Ban nãy thậm chí thấy Nguyễn Lạc lạ, giờ hắn nói thẳng là đần.
Mọi tu luyện giả đứng bên ngoài trận pháp thều thào đến cười mỉa Nguyễn Lạc không biết lượng sức. Một tên mới thề xong bỗng thở phào: “Phù… Thật không hiểu nổi ta lo cái gì. Đây quả là con ruồi.”
Nguyễn Lạc nhếch mép trong khi Nhan Minh Tuyết và Tiêu Kiệt để ý biểu cảm đó. Tiêu Kiệt đỡ lo một chút: “Kia, Nguyễn huynh có cách! Khỏi tiếp tục lo cho Nguyễn huynh. Hãy chờ xem từ từ đã.”
Tuyết Nhan tiên tử vẫn chẳng thay đổi suy đoán Nguyễn Lạc sẽ thông qua dễ dàng, trực giác khắc này còn củng cố dữ dội điều ấy hơn. Lập tức trận Oẳn Tù Tì bắt đầu, cả tá mắt hấp tấp tập trung vào tay họ.
Nguyễn Lạc với Vạn Tường Hộ Pháp đếm một tới ba và đồng thời thả tay xuống. Thoáng chốc, toàn trường nhún vai không ngoài dự đoán: “Thua thua. Ta thật khó rõ mặt hắn vui vui là vui về cái thá gì?”
Một tên tu luyện giả gần đấy: “Coi bộ điên hoặc ngượng quá rồi đi?”
Tiêu Kiệt há mồm muốn thốt câu gì nhưng lại nuốt ngược vào trong. Chuyện quái gì diễn ra trước mắt hắn vậy? Tiêu Kiệt tưởng đây nằm gọn ở kế hoạch Nguyễn huynh, ai mà ngờ Nguyễn huynh thua.
Nguyễn Lạc ra bao còn Vạn Tường Hộ Pháp nhờ vận dụng phản ứng kịp thay đổi hình trước lúc thả tay để đổi kéo. Kết quả ra lẹ, bây giờ con số dẫn trước một điểm thuộc về Vạn Tường Hộ Pháp.
Giữ nụ cười trên mặt, Nguyễn Lạc híp mắt: “Vạn Tường Hộ Pháp, ngài hay quá… Tại hạ bái phục. Tuy thế chúng ta có ba lần thi, ai thắng tận hai lần liên tục sẽ chiến thắng. Hai ta tiếp tục chứ? Khỏi kéo dài lâu!”
Vạn Tường Hộ Pháp căn bản cũng cảm thấy chán trò này, hắn thắng cực dễ chả tốn sức vì so đấu phàm nhân. Vài tu luyện giả ở ngoài là đang cân nhắc sắp thách thức trò Nguyễn Lạc dùng, cơ hội khá tốt.
Trò này lát bọn họ giao luật đưa về công bằng là đem thi thố về năm mươi năm mươi, Nguyễn Lạc cho họ biết cách thắng. Một vài tên có giọng trêu chọc không thèm quan tâm việc Nguyễn Lạc gợi ý giúp.
Tiêu Kiệt lẫn Nhan Minh Tuyết đứng vững tại chỗ xem xét. Tiêu Kiệt thở dài thét gọi: “Làm gì đó đi Nguyễn huynh? Bằng không mất loại cơ hội quý báu tiến vào Vô Sinh Giáo tàng thư các! Phải thắng gấp.”
Nguyễn Lạc ít để ý Tiêu Kiệt nhắc nhở, hắn ngoáy ngoáy tai cười đểu: “Ta đã thua đâu mà ngươi xoắn thế? Ta thậm chí đang chiến thắng… Non lắm ngồi xuống học hỏi đê.” Nguyễn Lạc phẩy tay phía Tiêu Kiệt.
Tu luyện giả nghe chau mày: “Hắn đang chiến thắng? Chậc, điên rồi. Ai kêu mạnh miệng, chẳng có Tuyết Nhan tiên tử hỗ trợ. Hắn bị đưa khỏi cung điện gặp vô vàn nguy hiểm ở bí cảnh. Sớm phải c·hết.”
Dẫu gì là thằng phàm nhân thôi, bọn họ không rảnh rỗi trêu chọc quá vì đã hiểu kết quả. Vạn Tường Hộ Pháp và Nguyễn Lạc lần hai thi thố. Hai bọn họ thả tay, Hộ Pháp phát giác đối phương ra bao đã đổi kéo!
Lần thứ hai Nguyễn Lạc thua, kết quả xác định. Vạn Tường Hộ Pháp dõng dạc tuyên bố: “Thất bại!” Hắn giơ tay ép Nguyễn Lạc rời khỏi.
Tự dưng việc quái dị xuất hiện, lôi trận chưa tắt và Nguyễn Lạc còn không bị truyền tống khỏi chỗ cung điện ngọc này. Hộ Pháp bị giật thót, các viên đá dù lớn dù nhỏ trên khắp thân thể rung rung theo.
Toàn bộ đám tu luyện giả bên ngoài lôi trận ngớ ngẩn, nữ đồng môn tên Đoạn Thu Hà mới đòi g·iết Nguyễn Lạc mở miệng: “Cớ sao chưa kết thúc lôi trận? Trận pháp gặp vấn đề? Hay Vạn Tường Hộ Pháp!”
Đám bọn họ cùng câu hỏi, mỗi tội chưa ai mảy may hỏi câu Nguyễn Lạc bày trò khỉ gì. Nhan Minh Tuyết lập tức hiểu vấn đề, nàng bỗng đặt tay lên bờ môi mau che giấu nụ cười thoáng xuất hiện bất ngờ.
Tiêu Kiệt thì còn lớ ngớ không biết vấn đề nằm đâu, chuyện như thế nào. Tiêu Kiệt vò đầu bứt tóc: “Rốt cuộc là chuyện gì? Vẻ mặt đó… Chẳng lẽ Nguyễn huynh tính toán được trận pháp sớm trục trặc?”
Người khác sợ do trận pháp không dừng thì bọn họ khó đi vào khiêu chiến Hộ Pháp. Vạn Tường Hộ Pháp kêu lớn: “Ngươi. Đây là một loại, dạng mánh khóe gì? Lôi trận xác nhận phía vừa thua chính là ta!”
Quà tặng bất ngờ, bản thân Nguyễn Lạc sắp giải thích chứ chưa biết lôi trận còn đóng một vai trò trọng yếu đến vậy. Mặt gian xảo, chân mày cong lên, mắt khẽ híp Nguyễn Lạc chậm chạp đáp: “Ta thắng.”
Nguyễn Lạc giơ ngón trỏ trước sự ngơ ngác của đám người và Vạn Tường Hộ Pháp: “Hộ Pháp! Đây hoàn toàn là lỗi ngài do ta chủ ý… Tình nguyện giảng lại luật lệ bị từ chối. Đã nhắc vẫn không nghe.”
Hắn nhếch mép phối bộ mặt cực kỳ thèm đòn: “Đá chả thể thắng nổi bao. Điều ấy ta vốn nhấn mạnh rồi. Nếu có trách thì trách ngài không thắc mắc cớ sao ta chỉ ra bao không đổi sang cái nào khác.”
Nữ nhân đồng môn Đoạn Thu Hà khó chịu thét: “Đầu óc ngươi có vấn đề? Rõ ràng cả hai lần Hộ Pháp đều ra kéo khắc chế bao? Sao bây giờ. Đổi… Là đá…” Nửa chừng nàng phát giác điểm Nguyễn Lạc tự tin.
Tuyết Nhan tiên tử nói nhỏ: “Thật sự lá gan của hắn không bé… Dám lừa gạt một vị Hộ Pháp sống tới ngàn vạn năm… Mà lại, thành công.”
Hiện tại Tiêu Kiệt thấu hiểu vài phần vụ việc diễn ra trước mắt: “Đây? Trò Nguyễn huynh xài căn bản không phải Tam Bộ Hình. Hắn sử dụng một tên khác và cách khắc chế chỉ tương tự, đấy là đối người thôi…”
Tiêu Kiệt nhìn chằm chằm hướng Nguyễn Lạc đứng cùng bộ mặt tự tin không lo lắng cảm xúc Hộ Pháp. Nội tâm Nguyễn Lạc: “Sửa chút nhằm phù hợp ai ngờ hiệu quả quá ổn áp. Sửa búa thành viên đá.”
Oẳn Tù Tì trong tiếng Anh là Rock Paper Scissors, dịch nôm na là đá giấy và kéo. Rất nhiều biến thể tuy vậy chung quy là xài ba cái hình khắc chế nhau, chung quy Nguyễn Lạc lấy lôi trận hỗ trợ giúp phát.
Hắn không dối trá, đây là Oẳn Tù Tì thật, Vạn Tường Hộ Pháp cũng đã chấp nhận chẳng có gì sai sai ở trò này. Thứ hai ấy đá là đá, Oẳn Tù Tì là trò chơi dân gian con người vốn sáng tạo, bao gồm ở thế giới này.
Tức là quy luật của loại trò đó chỉ áp dụng với nhân loại, ngoài nhân loại thì xét theo cách khác kiểu rằng bản thân Hộ Pháp là đá. Dù gọi sâu xa là lừa lọc mỗi tội còn tỉ lệ thấp để Nguyễn Lạc gặp thất bại.
May mắn niềm vui nhân đôi, lôi trận hỗ trợ cho Nguyễn Lạc bằng việc đóng vai trò phán xét cuộc thi. Ngay từ đầu khi Vạn Tường Hộ Pháp gật đồng ý trò này, Hộ Pháp đã thua. Nguyễn Lạc chỉ cần giữ ra bao.
Mặc kệ phía Vạn Tường Hộ Pháp nhìn Nguyễn Lạc rồi phản ứng mau đổi hình thì kết quả cứ chả thể xoay chuyển nổi. Đá nó vẫn là đá, tất cả được sắp đặt ngay trước lúc cuộc thi mở màn, chiến thắng gọn.
Dần dần đám tu luyện giả tụ tập tại đây thông suốt độ tinh quái, xảo trá của Nguyễn Lạc. Một tên đổ mồ hôi hột lẩm bẩm: “Phàm nhân… Không tu vi lừa gạt luôn một vị Hộ Pháp sống từ… Thời thượng cổ!”
Thế giới quan mấy tên bị thay đổi nghiêng trời lệch đất, xẩu hổ tột độ vì thua kém so tên phàm nhân tu vi chưa có. Tiêu Kiệt nhảy cẩng lên: “Hay quá Nguyễn huynh! Bái phục! Bái phục bái phục, quá tài giỏi…”
Trong đám tu luyện giả gồm vài người thật sự thán phục Nguyễn Lạc. Phía Nguyễn Lạc thì suy tư: “Uầy, cảm giác đánh mặt khá là dễ chịu.”
Giờ hắn biết mùi vị khi được vả mặt mấy thằng nhân vật quần chúng cười chê mỉa mỉa đằng sau. Tuy nhiên cảm giác đó chả thể gây phát nghiện nổi, Nguyễn Lạc phải giữ tâm trí tốt chẳng bị thế giới nó lừa.
Cái thế giới sảng văn c·hết não này đừng trông chờ nhiều, Nguyễn Lạc cười đối Vạn Tường Hộ Pháp: “Vậy… Tại hạ thắng rất công bằng. Tạm biệt Hộ Pháp, xin nhờ chuyển ta tiến vào Vô Sinh Giáo tàng thư các.”
Dẫu đầu đến thân bằng đá thì Vạn Tường Hộ Pháp cũng nuốt không trôi pha lừa gạt trước mắt. Mặt Hộ Pháp nhăn nhó, đã tiếc khó đổi màu mấy táng đá chứ Nguyễn Lạc chắc là mặt Hộ Pháp cay hơn ớt.
Chần chừ đôi ba giây, Vạn Tường Hộ Pháp siết chặt tay đảo mắt sang khu vực ngoài lôi trận tuyên bố: “Chiến thắng! Đủ tư cách tiến vào… Vô Sinh Giáo tàng thư các… Ừm… Ngươi có còn muốn xa xa so thế?”
Lí nhí mấy chữ cuối, Vạn Tường Hộ Pháp tính gỡ nhục nhã, nghĩ dùng một số điểm tốt trao đổi để dụ dỗ Nguyễn Lạc tạm chưa đi. Rốt cuộc Nguyễn Lạc không thèm đoái hoài, chép miệng: “Không thích. Khỏi!”
Vạn Tường Hộ Pháp bắt nhẹ bờ vai hắn, giả vờ cười giữ chân: “Từ từ chậm đã… Thiếu niên! Bản thân ngươi phàm nhân chả tu vi? Chứng tỏ tu luyện gặp khó khăn, giờ ta cho cơ hội lấy thêm cơ duyên tốt?”
Nguyễn Lạc xụ mặt thẳng thừng chê mau: “Không, bỏ đê! Tại hạ thật sự hài lòng với những gì đang sở hữu. Ngài hãy dừng câu giờ. Truyền tống tại hạ đi tàng thư các giúp, ta liền chân thành thốt cảm tạ.”
Trái ngược, Vạn Tường Hộ Pháp chẳng cam tâm, rõ ràng nãy ra vẻ cao nhân đối đám hậu bối tự dưng trở thành trò cười ai chấp nhận? Liếc liếc, Vạn Tường Hộ Pháp cười gượng: “Ta cho dẫn bằng hữu ngươi!”
Dừng chân thoáng chốc, Nguyễn Lạc quay đầu giơ hai ngón tay gian trá đáp: “Hừm… Hai người? Tiêu Kiệt và Nhan Minh Tuyết. Nếu bảo chọn một thì mất lòng quá thà khỏi chọn! Hai là ta đồng ý thi tiếp.”
Vạn Tường Hộ Pháp chưa kịp ấp úng đắn đo các thứ Nguyễn Lạc lập tức quay bước thẳng thừng. Coi vậy, Hộ Pháp thét vội: “Ta đồng ý!”