Chương 32: Đoạn Thu Hà hố.
Thực tế cũng chẳng khác mấy điều Nguyễn Lạc âm thầm suy đoán là bao. Chủ yếu bọn họ đều rõ rằng Tuyết Nhan tiên tử giữ tu vi vì mục đích nào đấy, dù trôi qua ngần ấy thời gian nàng vẫn cực kỳ mạnh.
Không mỗi trên phương diện tu vi, nàng còn là đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Nguyên Tông luôn cơ. Ai nấy đủ khôn lập tức vội vàng khách sáo khi gặp chứ ai đi trêu chọc kiểu khinh miệt.
Đoạn Thu Hà được đám người nhân vật quần chúng tiêu biểu tại chỗ thế giới c·hết não này tung hô dữ dội. Mặt mày hắn có thể gọi đang coi trời bằng vung, đi hất lên trời nhưng thiếu sự cẩn thận hờ chút.
Chứng tỏ Đoạn Thu Hà quá tự tin đối thực lực bản thân. Bài danh chỉ bảy mươi ở thiên kiêu bảng Hỏa Quốc, Nguyễn Lạc dễ dàng biết giả sử có bảng Ngũ Quốc chắc chắn thằng trước mặt liền rời hàng trăm.
Tuy vậy giờ cứ cho hắn huênh hoang tự cao tự đại, Nguyễn Lạc cười ngầm: “Tình huống đó là loại dễ đoán không khác các dịp kia… Làm nền thôi, kẻ làm nền giúp đám người sợ thực lực Hộ Pháp đây.”
Tình huống thằng đầu tiên đâm đầu vào là thằng ngu, Nguyễn Lạc có xíu chờ mong coi thằng công tử Đoạn Thu Hà này ăn ngập mồm mấy cú đấm đá tảng. Tiêu Kiệt chép miệng: “Sao lại bất cẩn thế.”
Tiêu Kiệt nay không giống xưa, dẫu yếu đuối mất thực lực thì hắn cố gắng tìm hiểu cân nhắc vấn đề là rõ kèo này rất thối. Tiên tử ở phía bọn họ lên tiếng: “Ta thì thông qua tốt, có cơ hội sẽ giúp đỡ thử…”
Nàng nghĩ biện pháp cho hai bọn họ thông qua khảo nghiệm lấy cơ duyên truyền thừa thuộc Vô Sinh Giáo. Tiêu Kiệt xúc động: “Thật… Thật sự đây đã ngoài mọi thứ trước ấy, tiên tử đừng giúp thì hơn.”
Nhờ nữ nhân giúp một phần thì ổn, giúp đến mức dâng truyền thừa tận mồm thì khó gật theo. Tiêu Kiệt vẫn có lòng tự trọng cao: “Chốc, Tuyết Nhan tiên tử cứ khảo nghiệm, ta… Tìm cách qua thử thách.”
Nguyễn Lạc vỗ vai Tiêu Kiệt một cái: “Đúng đúng, khỏi cần giúp quá.”
Tự thân Nguyễn Lạc có cách, chính xác thì hắn đã ngẫm thấy có biện pháp tốt tốt giúp vượt qua thử thách mệt mỏi trước Hộ Pháp. Mắt Tuyết Nhan tiên tử đảo sơ liếc Nguyễn Lạc xong gật một cái.
Nàng tôn trọng quyết định bọn họ, thực tế nàng đều đoán mỗi Tiêu Kiệt khó đảm bảo tiến vào khu vực lấy truyền thừa là tàng thư các. Riêng phần Nguyễn Lạc, tiên tử đã cảm giác hắn giấu chiêu trò.
Không điêu, giác quan nữ nhân rất mạnh, đừng kể chi ở đẳng cấp chả hề tầm thường giống Tuyết Nhan tiên tử. Đoạn Thu Hà có sự ủng hộ, cổ vũ của đám đồng môn theo sau, vài ba tiên tử môn phái khác nốt.
Tên này đào hoa, bằng khuôn mặt trời phú chiếm chưa biết bao trái tim các cô gái. Khổ nỗi, gần đó cũng có tên mong hắn mất mặt. Một số người thừa cảm giác thằng Đoạn Thu Hà sắp tự làm xấu hắn.
Nguyễn Lạc nằm trong số bọn họ. Hắn chứng kiến tận mắt Đoạn Thu Hà đi tới vị trí đối diện với Vạn Tường Hộ Pháp chắp tay thốt: “Tại hạ Đoạn Thu Hà. Xin mạo muội lựa chọn thử thách so đấu trực diện.”
Rõ ràng rằng luật lệ không bó buộc sử dụng quyền cước tu vi vì đấy lắm người vắt não tìm cách. Tên này chọn so đấu trực diện là trong mắt các nữ đệ tử kia càng thêm khí phái, thiếu điều sắp la hò cổ vũ.
Hắn nhìn Tuyết Nhan tiên tử nhưng nàng không thèm đoái hoài, hắn tựa ăn phải trái đắng che giấu vội. Vạn Tường Hộ Pháp tuyên bố: “Là người đầu tiên thử thách. Ngươi thật đầy dũng khí chọn loại đấu.”
Vạn Tường Hộ Pháp đạp chân xuống mặt đất, tức thì trận pháp xuất hiện khắp khu vực rộng lớn trung tâm cung điện bao phủ lại. Không cho chạy trốn, trận chiến kết thúc khi có phía ngã gục bại trận.
Đoạn Thu Hà chẳng lo lắng, đứng quay lưng với Nhan Minh Tuyết tự nhủ: “Chờ ta tiến vào đầu tiên lấy truyền thừa… Coi bộ mặt cao cao tại thượng ấy bất ngờ ra sao. Chắc chắn sớm muộn rung động.”
Tiêu Kiệt híp mắt: “Trận pháp này… Ở ngoài thấy được mỗi tội bất kỳ ai can thiệp hay tiến vô liền gánh chịu thiên phạt… Cả ấn ký lôi trận.”
Nguyễn Lạc hỏi ngay: “Uầy uầy ta không ngờ ngươi sở hữu tài năng trận pháp luôn, cao siêu lắm nhìn phát biết lôi trận à?” Nguyễn Lạc ngỡ thằng Tiêu Kiệt mang mỗi tu vi cao kèm thể chất trời phú.
Tiêu Kiệt hổ thẹn đáp: “Xấu hổ Nguyễn huynh… Ta không giỏi mức đấy. Đây đơn độc kiến thức trận pháp gốc rễ căn bản. Ta ngó đoán, không biết lắm việc giải trận hoặc tạo trận thì sao gọi hay.”
Hắn khách sáo Nguyễn Lạc đành kệ, mấy thằng số mệnh vốn là nhân vật chính thì kiểu gì chả lòi ra các tài lẻ khác. Tiêu Kiệt chần chừ gọi: “Tuyết Nhan tiên tử... Đây liệu là, quyết đấu sinh tử. Thế thì mất…”
Nhan Minh Tuyết khẽ gật: “Trận pháp này quyết đấu sinh tử, có lẽ dù thử thách là gì cũng dựng lện trận pháp chống can thiệp ở ngoài. Rất cao cỡ bảy tám phần là tử. Đường sống khi bắt đầu khảo nghiệm.”
Nguyễn Lạc sẵn sàng xem cảnh đổ máu, như cũ hắn chẳng cho rằng thế giới này lũ tu luyện giả thật sự có ai là bông tuyết vô tội. Tại sau bọn họ, một tên nhân vật quần chúng cười: “Rửa mắt chờ xem.”
Hắn nhếch miệng mỉa mai: “Thứ lũ phàm nhân các ngươi một đời… Khó với đến nổi. Đó là thiên phú tu luyện. Chẳng thiên phú tu luyện thì bao nỗ lực đều vô nghĩa, chờ cơ duyên vẫn không giúp ích.”
Nguyễn Lạc thở dài trong lòng: “Lại nữa, đúng là theo thằng nhân vật chính khó mà yên ổn. Làm quái gì… Hay thậm chí thở thôi liền bị móc mỉa để dàn cảnh vả mặt. Cái lũ đần độn suốt ngày lầm bầm ở lưng.”
Tiêu Kiệt giả vờ không chú ý dù nội tâm cũng bực bội ít nhiều. Tuyết Nhan tiên tử giữ mặt lạnh lùng không quản mọi chuyện. Trong trận pháp, Đoạn Thu Hà đem từ nhẫn trữ vật ra cây thương rực cháy.
Đầu mũi thương cháy hừng hực lửa đỏ, thân thương điêu khắc tinh xảo rồng đang uốn lượn bay lên. Nguyễn Lạc sờ cằm: “Oài! Vũ khí… Hiệu ứng mười điểm, xem thì đúng là cảm giác toát uy lực gấp đôi.”
Nhân vật quần chúng khác xen vào châm chọc: “Dùng mắt chó vẫn đủ tinh tế quan sát thôi. Ở đó là Bá Viêm Thương. Địa giai trung phẩm…”
Nguyễn Lạc nhíu mày và bắt đầu cay cay thằng nhân vật quần chúng lải nhải ngay sát đằng sau. Căn bản không chú ý thì nó vẫn tiếp tục mỉa mỉa mai mai cảm giác bực c·hết được, Nguyễn Lạc thả lỏng vội.
Hắn hỏi Tiêu Kiệt: “Vũ khí phân biệt cấp độ hiếm hay uy lực sao bạn? Giải thích ta chốc. Ta chẳng giỏi mấy việc phức tạp, trước không có thời gian đi tìm hiểu.” Thực tế là Nguyễn Lạc lười tìm hiểu mấy thứ.
Giờ ngắm cây thương lan tỏa nhiệt nóng khủng kh·iếp dẫu khu vực họ truyền thừa rất lạnh lẽo. Mặc kệ cả trận pháp phong tỏa, nhiệt từ v·ũ k·hí kia không dừng tăng. Nguyễn Lạc để ý thêm về tên cây thương.
Bá Viêm Thương, Tiêu Kiệt thì từng sở hữu Thánh Viêm Hồn Thể, đó trăm phần trăm là dùng hệ lửa quá hợp luôn. Nguyễn Lạc: “Uầy… Là dàn cảnh tiếp tặng cho thằng Tiêu Kiệt cây thương hợp hệ hỏa rồi!”
Nguyễn Lạc chắc chắn trăm phần trăm. Nhan Minh Tuyết không giống phù hợp cây thương kia, còn thằng Đoạn Thu Hà trông sắp hẹo. Mặt mày Nguyễn Lạc khá vui vẻ chờ nghe Tiêu Kiệt giải thích giúp sơ qua.
Theo Tiêu Kiệt kể, tin tức Nguyễn Lạc biết là công pháp và v·ũ k·hí chia làm bốn cấp độ từ cao đến thấp là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Ở từng cấp độ lại có mức sơ, trung với cao phẩm. Nguyễn Lạc hiểu thấu gấp.
Hắn suy tư trong lòng: “Hừm, Địa giai trung phẩm v·ũ k·hí hèn chi cảm giác uy lực cao thế. Đoạn Thu Hà vào thiên kiêu bảng tỉ lệ cao là nhờ cây thương kia chả ít. Mà thôi, cây thương sắp đổi chủ. Hắn sắp đi!”
Nếu được nói một câu gửi Đoạn Thu Hà thì Nguyễn Lạc sẽ nhếch mép bảo: “Không phải là nhân vật chính bày đặt dùng hệ lửa chỉ có c·hết… Đần lắm con ạ.” Nguyễn Lạc âm thầm lắc đầu vì Đoạn Thu Hà rất dại.
Chẳng những tiểu thuyết mạng, các tác phẩm lớn hoặc truyện tranh nước khác đều thấy đa số khi kẻ nhân vật phụ xài hệ lửa chỉ có cút. Đen đen tồi tệ hơn là thủng vùng bụng, càng khổ thì bị chia ra nửa.
Tóm lại, Nguyễn Lạc biết Đoạn Thu Hà sắp chim cúc xôi xéo. Nguyễn Lạc ngoáy tai bỏ mọi câu chữ thằng nhân vật quần chúng đứng sau.
Thằng nhân vật quần chúng mặt tựa ăn ớt, cay cú đứng ra sức lải nhải gấp đôi. Mãi khi Tuyết Nhan tiên tử liếc hắn một cái. Tên đó bỗng tự giác trốn xa xa không dám lải nhải gần gây phiền tiên tử.
Trong trận pháp, Đoạn Thu Hà rút cây thương đứng dạng chân lùi về sau thủ thế dùng thương kỹ. Vũ khí là cây thương chất lượng cao thì hắn không biết xài các thương kỹ nghe khá điêu, tất nhiên phải biết.
Từng đường thương kéo theo vài vệt lửa mờ nhạt xuất hiện, Đoạn Thu Hà giữ Bá Viêm Thương hất lên tạo đường khí nóng rực lao đi phía Vạn Tường Hộ Pháp. Trái ngược, Vạn Tường Hộ Pháp cứ im.
Vạn Tường Hộ Pháp tỏ ra thất vọng, cực kỳ thất vọng đối tu luyện giả thời nay. Hắn lọt tai xì xầm về thiên kiêu bảng, lập tức rõ kẻ này đều không tầm thường, cơ mà so ngày trước tu luyện giả liền quá gà rồi.
Trình độ thương pháp hầu như vừa nhập môn chỉ mỗi múa múa đem đám mắt chó trông oai. Kia là Vạn Tường Hộ Pháp ngẫm về Đoạn Thu Hà, hắn giơ tay chặn gọn gàng đường khí nóng rực lao bên này.
Đoạn Thu Hà không ngốc, tranh thủ thời gian t·ấn c·ông chả cho phép đối thủ chuyển qua thế chủ động. Thương pháp triển khai, hắn làm Nguyễn Lạc đứng ở ngoài vỗ tay: “Uầy, múa múa đẹp. Có tài múa!”
Xài cặp mắt phàm nhân Nguyễn Lạc cũng xem ra thằng Đoạn Thu Hà múa đẹp chứ sát thương bằng không. Mỗi lần vu·ng t·hương liền bị Vạn Tường Hộ Pháp đỡ gọn, chưa xuyên thấu nổi lớp da đá dày ấy.
Chớp mắt múa mấy chục đường, thương kỹ vận dụng đến giới hạn, hắn liên tục hao phí linh lực và thể lực chả đổi thay gì thế trận. Cấp tốc rút lui, Đoạn Thu Hà thở hồng hộc phát giác kèo không đẹp.
Không đẹp vì hắn đoán bản thân vẫn còn cơ hội thắng, chứ ở trong mắt Nguyễn Lạc, Tiêu Kiệt thì đây đã là kèo rất thối. Lắc đầu bày tỏ thất vọng, Vạn Tường Hộ Pháp: “Tu luyện giả thời nay thật… Yếu?”
Đoạn Thu Hà chưa kịp tức giận bị coi nhẹ thì tay Vạn Tường Hộ Pháp đã áp từ đỉnh đầu hắn đập xuống. Thoáng cái kết thúc, chỉ một đấm.