Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 31: Vô Sinh Giáo.




Chương 31: Vô Sinh Giáo.

Nguyễn Lạc không thích hàng tá đôi mắt đặt vào vị trí hắn, đa số còn nhẹ chứ nói là toàn bộ đều chứa khinh thường mới đúng. Chốc lát, Tiêu Kiệt đến thều thào: “Giờ chúng ta bắt đầu thử thách rồi.”

Một hình nhân bằng đá khổng lồ xuất hiện ngay chốn trung tâm cung điện lộng lẫy. Lập tức đám người dò xét tu vi nó, tiếc là không ai dò nổi thật chuẩn xác tu vi thuộc về con khôi lỗi gác cổng truyền thừa.

Nguyễn Lạc chưa kịp quan sát suy diễn lung tung thì con khôi lỗi đấy lên tiếng, giọng trầm thấp không giống kiểu vô hồn lắm: “Xin chào… Tu luyện giả thời kỳ hiện tại. Coi bộ các ngươi khá yếu so trước kia.”

Vừa mở mồm câu đầu nó liền khiến đám bọn họ bất mãn, trong bọn họ chẳng thiếu mấy tên được phong thiên tài và tự phong. Mỗi Tiêu Kiệt là chịu ổn, dẫu gì thằng này rơi khỏi tâm thế thiên tài từ lâu cơ.

Bất mãn thì bất mãn, bọn họ âm thầm dò xét cộng kiên nhẫn chờ coi liệu thử thách ra sao. Khôi lỗi tự giới thiệu: “Giải tỏa thắc mắc trong lòng các ngươi, ta là Vạn Tường Hộ Pháp phụ trách bảo vệ nơi đây!”

Khu vực truyền thừa này có con khôi lỗi tự nhận Vạn Tường gây đám bọn họ buồn cười. Một tên mở miệng mỉa mai vì cay việc bị sỉ nhục yếu hơn tu luyện giả thời xa xưa: “Vạn Tường Hộ Pháp? Ngạo mạn.”

Con khôi lỗi nhếch mép, từng nếp nhăn hiện rõ ràng chứ không như mấy phiến đá chồng chéo lên đầu. Tiêu Kiệt: “Hắn mới là tên ngu…” Đi đấu khẩu với khôi lỗi thời kỳ thượng cổ, chắc đang tìm c·hết.

Vạn Tường Hộ Pháp mặc kệ lời mỉa mai, tiếp tục nói về bản thân: “Ta được cố giáo chủ của Vô Sinh Giáo chế tạo. Nhằm mục đích đưa mọi truyền thừa từ Vô Sinh Giáo để cho thế hệ mai sau. Là giờ đây.”

Toàn trường náo loạn, tiếng xì xà xì xầm không dừng vì nghe tin khu vực bí cảnh vốn thuộc Vô Sinh Giáo. Bọn họ hiển nhiên từng lọt vào đôi tai mấy câu chữ thổi to miêu tả Vô Sinh Giáo thế nào năm xưa.

Nhan Minh Tuyết khẽ siết chặt kiếm: “Quả thật không tầm thường.”

Duy nhất ở đó có Nguyễn Lạc cảm giác sao không ai quan tâm cái tên tông môn hay giáo phái ấy vậy? Nguyễn Lạc to mắt ngó: “Đùa tao à… Cái tên… Ảo ma.” Hắn không muốn biết ý nghĩa sâu xa đâu.

Nghe Vô Sinh Giáo là Nguyễn Lạc nghĩ ngay đến một nghĩa thôi. Tiêu Kiệt kh·iếp sợ, miệng cứ lầm bầm: “Vô Sinh Giáo… Là tông môn thời kỳ thượng cổ uy danh tứ phương. Thậm chí thiên tài vô số tụ tập?”



Nguyễn Lạc vội vàng hỏi hỏi: “Tiêu huynh, chẳng phiền kể ta nghe đi. Ta chả rõ bọn họ là ai? Vô Sinh Giáo ghê gớm lắm? Thực lực đều cực cường hãn?” Nguyễn Lạc cố tạm gạt bỏ cái tên khó chịu của họ.

Tiêu Kiệt mau mau đáp: “Nguyễn huynh, Vô Sinh Giáo được đồn thổi lưu truyền là thời kỳ thượng cổ nằm trong ba tông môn lớn nhất. Họ, không sợ ngoại vực, dẫn đầu mở rộng Hồn Võ Đại Lục bây giờ.”

Nhan Minh Tuyết lần thứ bao nhiêu không nhớ vẫn thắc mắc Nguyễn Lạc xuất xứ chốn nào. Cớ gì lịch sử Hồn Võ Đại Lục mà hắn lại mù mịt, cần hỏi Tiêu Kiệt câu chuyện, nàng đã suy xét hắn diễn trò.

Tuy thế, diễn trò không thay đổi nổi vẻ mặt ngu ngu ngớ ngẩn chẳng xíu hiểu thấu kia, Tuyết Nhan tiên tử ngẫm Nguyễn Lạc là thật sự rất mù mịt thông tin về Vô Sinh Giáo. Mấy tên khác giữ mặt khó tin.

Kẻ ban đầu lên giọng mỉa mai Vạn Tường Hộ Pháp bỗng run rẩy trong lòng, hắn lỡ đắc tội một sự tồn tại cả đời chưa thể đắc tội. Tiêu Kiệt: “Chỉ tiếc… Vô Sinh Giáo vướng Mê Hồn Hoa xong bị tận diệt tất cả!”

Sẵn đang mất dần hứng thú, Nguyễn Lạc lập tức vểnh tai nghe. Liên quan Mê Hồn Hoa là điều hắn không chán. Tiêu Kiệt lắc đầu: “Cổ có ghi chép, sau ngọn núi Vô Sinh Giáo tọa là chỗ mọc Mê Hồn Hoa.”

Tuyết Nhan tiên tử xen vào giúp Nguyễn Lạc hiểu vấn đề: “Bọn họ tốn nhân lực và bỏ đại giới xử lý sạch Mê Hồn Hoa, t·hiêu r·ụi cơ mà đúng khắc cuối trúng phải nguyền rủa. Lý do thật sự vẫn là dấu hỏi thôi…”

Tiêu Kiệt thay phiên: “Có người bảo Vô Sinh Giáo trúng nguyền từ Mê Hồn Hoa. Liên tục liên tục không có người kế nhiệm. Rồi đi tới sa sút.”

Hắn dừng nửa nhịp xong than thở: “Người khác kể bọn họ sau lúc giải quyết tận gốc Mê Hồn Hoa bị trúng ảo giác. Nữ nhân mất cảm hứng đối nam nhân và nam nhân mất cảm hứng đối phái nữ. Và rồi đều.”

Trong giọng nói Tiêu Kiệt thể hiện rõ rành rành sự tiếc nuối vô bờ bến khó diễn tả thoáng qua. Mấy tên kia nể phục Vô Sinh Giáo, tiếc nuối cho Vô Sinh Giáo, mỗi Nguyễn Lạc mặt nhăn mày nhó chửi đáy lòng.

Nguyễn Lạc: “Vô Sinh Giáo! Bọn họ có truyền nhân ta mới thật là nể phục đấy! Thiên hạ đổ toàn bộ tội lỗi cho Mê Hồn Hoa… Sao chả có, một thằng thử dùng não ngẫm liệu bọn họ tu luyện xảy ra vấn đề!”

Vô Sinh Giáo, chắc quái gì bọn họ tu luyện công pháp hay thứ gì đó thuộc riêng họ không gặp trở ngại hoặc trao đổi đồng giá. Đại loại thực lực ai nấy đều đáng sợ, tu vi cao thâm nhưng bị yếu khác ấy.



Trên xuống tông môn lớn thời kỳ thượng cổ, bao nhiêu nhân số từ đệ tử và lên đám cao tầng trưởng lão, tông chủ vân vân. Không lẽ chung quy đều không nổi ai có hậu duệ? Thế thì chắc chắn có tà đạo tại kia!

Công pháp đám bọn này tu luyện có vấn đề, Nguyễn Lạc dám khẳng định trăm phần trăm bản thân đoán chẳng lệch đi đâu được. Tiêu Kiệt: “Ai… Tiếc thay tiếc thay, thôi thì may vẫn có truyền thừa lại.”

Nguyễn Lạc giật thót, nội tâm hắn nhủ: “Đùa… Lũ này tham cái công pháp tà đạo đó mà không quan tâm bất kỳ hậu quả… Chưa biết sắp tu luyện trúng thứ gì… Tội nghiệp gia tộc, tội nghiệp phu nhân họ.”

Hắn đoán ở đây ít phải có vài tên có bạn gái hoặc đạo lữ theo loại cách gọi thế giới tu luyện c·hết não. Đạt truyền thừa tu luyện đám người Vô Sinh Giáo để lại bọn họ ngỡ có vàng, ai ngờ vàng mã.

Không nổi hậu duệ, thứ thế giới cổ đại này quan niệm rất quan trọng thì khác quái gì kiếp này coi như bỏ. Tiêu Kiệt bắt đầu hừng hực khí chất thiên tài không sợ trời đất năm xưa: “Cơ duyên đó ta phải có.”

Nguyễn Lạc che mặt mắng thầm: “Bảo sao cái loại nhân vật chính tựa tựa vậy đa số đều chả làm ăn được gì. Thu để ngắm, uầy… Thua, ài…”

Mấy thể loại nhân vật chính sảng văn c·hết não gặp nữ là ôm hết vào hậu cung, kết quả không thể làm gì toàn trưng ngắm. Nguyễn Lạc: “Chờ nghe liệu thử thách ra sao đã! Mới giới thiệu đã xì xào lớn.”

Đám người dần dần bình tĩnh, một tên diện mạo thư sinh cầm quạt tiến đến trước chắp tay: “Thứ lỗi vãn bối hỏi Vạn Tường Hộ Pháp… Rốt cuộc là thử thách gì để có tư cách kế thừa tuyệt học năm xưa.”

Vạn Tường Hộ Pháp thốt vang khắp cung điện chạm trổ lam ngọc đẹp đẽ: “Vạn Tường, ta được đặt cho hai chữ này vì ta hiểu mọi thứ trong thiên hạ. Dưới tường địa lý, trên thông thiên văn không chút sai sót.”

Hắn mỉm cười bằng khuôn mặt đá tảng khổng lồ: “Chỉ cần đề tài thi. Thi văn, thi võ… Tất cả mọi thứ. Chỉ cần ai chiến thắng ta lập tức đạt tư cách bước chân vào Vô Sinh Giáo tàng thư các chọn một quyển.”

Tàng thư các đại loại là nơi cất giấu tuyệt học môn phái, tông môn gì gì đấy dựa kiến thức Nguyễn Lạc. Đám người đó đỏ mắt đều khó kịp chờ thi thố lấy quyền tiến vô tàng thư các, giật gấp cơ duyên cổ xưa.

Thử thách nghe ngỡ dễ dàng có điều khó không tưởng, vài tên khôn ngoan sẽ đoán được từ mức tự tin của Vạn Tường Hộ Pháp. Góc xa, Tiêu Kiệt vắt óc tìm kiếm biện pháp thông qua thử thách khó kia.



Dẫu nói khó nhưng nó tạo cơ hội cho Tiêu Kiệt, không ép buộc thi thố quyền cước vì thế hắn chỉ việc lựa thật khôn ngoan. Nhan Minh Tuyết trái lại thì định dùng phong cách dữ dội ấy giải quyết cấp tốc vụ này.

Nàng thăm dò nổi tu vi Vạn Tường Hộ Pháp. Cân nhắc đủ vấn đề bao gồm loại thân thể cứng cáp, thần thông các kiểu, bản thân nàng vẫn tự tin chiến thắng. Mấy thằng khác đều nảy ý là thi thố quyền cước.

Một tên tiến lên thi thố trước, mau lộ rõ thực lực Võ Sư đỉnh phong chạm nửa bước Võ Tông chấn kinh toàn bộ người ở đây. Bí cảnh chỉ Võ Tông đệ nhất tầng đổ xuống được vào, hắn hẳn rằng nổi trội.

Nhân vật quần chúng thứ nhất liền mở miệng: “Đây là Đoạn Thu Hà công tử! Bài danh bảy mươi trên thiên kiêu bảng thuộc Hỏa Quốc!”

Nhân vật quần chúng thứ hai phụ họa: “Thiên kiêu bảng bảy mươi… Ta từng nghe đồn Đoạn Thu Hà một kiếm xẻ núi. Gây kh·iếp sợ trong ngày luận bàn giữa mấy tam tứ phẩm tông môn, thật là hắn?”

Nhân vật quần chúng thứ ba đập tay: “Hèn chi ban nãy ta cảm giác hắn quen mắt. Là hắn liền thông qua không khó. Chung quy dù bất quá Hộ Pháp Võ Tông đệ nhất đệ nhị tầng, hắn có sức đánh trả.”

Nhiều tên không đoán nổi chuẩn xác tu vi Vạn Tường Hộ Pháp cũng đoán ra chỉ nằm vài tầng đầu Võ Tông kịch kim. Chưa hết Đoạn Thu Hà quay mặt phía Tiêu Kiệt, Nguyễn Lạc ném đôi mắt khinh miệt.

Hắn cười tỏa nắng tận dụng tối đa bộ mặt đẹp trai vốn khiến bao tiên tử lay động: “Tại hạ Đoạn Thu Hà… Thiên kiêu bảng thứ bảy mươi! Đi trước vậy, hẹn gặp… Tuyết Nhan tiên tử ở Vô Sinh Giáo tàng thư các.”

Tất nhiên là vì hắn đang có ý tiếp cận Tuyết Nhan tiên tử, Nhan Minh Tuyết giữ vẻ mặt lạnh lùng không để ý. Nguyễn Lạc ghé hỏi: “Bạn ê… Hồi chưa thành phế vật thì ngươi bài danh thứ mấy trên bảng đấy?”

Câu Nguyễn Lạc hỏi tựa cú đấm thẳng mặt Tiêu Kiệt, hắn vừa đau cố nhịn vừa ráng đáp: “Hồi vẫn chưa bị ám hại… Ta thứ ba trên bảng… Tuyết Nhan tiên tử thuộc Thiên Nguyên Tông đứng thứ nhất ở kia.”

Nhan Minh Tuyết là thiên tài số một Hỏa Quốc, điều này Nguyễn Lạc khó đoán trúng. Chủ yếu nữ nhân loại nhân vật chính sảng văn c·hết não gặp lúc đầu sẽ không quá trội, đám về sau sẽ trội so đám trước.

Tiêu Kiệt nhỏ giọng: “Thời đó nàng đã Võ Tông đệ nhất tầng… Trôi đi bấy nhiêu thời gian… Giờ nàng vẫn bước vào được bí cảnh. Thực lực chả chắc, phần tu vi thì cứ giữ dậm chân Võ Tông đệ nhất tầng.”

Nguyễn Lạc nhếch mép ngẫm: “Kiểu gì chẳng giấu thực lực, tự đè tu vi xuống tiến vào đây chứ sao. Thế… Đây phải chứa đồ vật nàng cần. Huyết Châu? Lũ kia có lẽ đoán được nên không dám trêu chọc.”

Gặp trường hợp bình thường, thiên tài đứng đầu Hỏa Quốc tự dưng dậm chân tại chỗ sẽ gặp vô số lời khinh miệt, coi thường vân vân cơ.