Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 30: Bí cảnh thử thách.




Chương 30: Bí cảnh thử thách.

Theo những gì Nhan Minh Tuyết hiểu rõ, dù luyện thể đạt trình độ cao nhất lúc thân thể phàm nhân vẫn chẳng xíu khả năng chỉ bằng một quyền g·iết c·hết con Tử Lang. Kệ sự thật là Tử Lang rất yếu.

Nguyễn Lạc dễ dàng g·iết c·hết Tử Lang, một quyền khi ấy Nhan Minh Tuyết quan sát và cảm nhận còn chả sử dụng bất kỳ linh lực gì. Bấy giờ ngoại trừ Tiêu Kiệt thì thêm nàng cho hắn là cao thủ giấu tu vi.

Duy nhất Nguyễn Lạc biết hắn căn bản không hề sở hữu tu vi, mỗi cái chiêu trò cảm nhận Mê Hồn Hoa vô tình cảm nhận vị trí nàng. Trong đáy lòng hắn khá buồn phiền vụ từ đâu chui ra quả năng lực ảo ma.

Chớp mắt thời gian trôi qua, Nguyễn Lạc rít sạch gậy cuối cùng. Sự tiếc nuối hiện trên khuôn mặt hắn. Nhan Minh Tuyết mở mắt, hồi phục linh lực ổn áp và tiếp tục bắt đầu đi lẹ phía khu truyền thừa.

Truyền thừa chưa biết chắc chắn tuy nhiên Tiêu Kiệt ôm bụng hi vọng rằng thật sự có cơ hội giúp bản thân trở về ngày xưa. Tiêu Kiệt gọi to: “Đi Nguyễn huynh! Chúng ta tiết kiệm thời gian đi chỗ truyền thừa.”

Nguyễn Lạc hiểu tâm trạng Tiêu Kiệt nôn nóng, hắn nhảy xuống khỏi cành cây lớn đập đập chút ít tuyết vương trên vai áo: “Đi ngay nào… Ta mỗi lúc một tò mò rốt cuộc truyền thừa chỗ đấy là thứ gì.”

Nhan Minh Tuyết chẳng thốt một chữ, nàng đi trước dẫn đường giúp bọn họ. Đi bộ trên tuyết cũng chứng tỏ điều khác biệt giữa tiên tử và phàm nhân, Nguyễn Lạc với Tiêu Kiệt đi liên tục để lại dấu vết.

Chân lún vào tuyết in hằn xuống, riêng Tuyết Nhan tiên tử khác so hai bọn họ. Nàng đi bộ không để lại bất kỳ dấu vết trên tuyết, tựa nàng đang bay cơ. Nguyễn Lạc ghé sát vào hỏi: “Trò đó đòi linh lực sao?”

Tiêu Kiệt gật mau: “Ừm, đây là cách sử dụng linh lực khi sắp chạm tới Võ Tông có thể sử dụng. Dùng ý chí điều khiển mọi thứ, phức tạp quá thì chả đúng. Tóm lại bấy nhiêu. Chúng ta giờ không thể bắt chước.”

Nguyễn Lạc gật nhẹ: “Chiêu trò hay ho. Đáng tiếc ta không tu luyện.”

Tiêu Kiệt thi thoảng đảo mắt Nguyễn huynh kế ấy nhìn sang vội Tuyết Nhan tiên tử. Tiêu Kiệt cứ thắc mắc lý do Nguyễn Lạc chưa nhận loại công sức giúp đỡ nàng, giao toàn bộ công sức đó cho bản thân.

Bọn họ đi đường bị chậm chủ yếu xuất phát từ việc Nhan Minh Tuyết cố dẫn theo hai tên người thường. Giả sử nàng đi đơn độc chỉ xài hai canh giờ liền đặt chân vào khu vực truyền thừa nàng phát giác.



Chung quy đây là cô gái tốt, luôn luôn báo đáp ân tình dù không thật sự gọi là cần giúp đỡ lắm. Hao mất cả gần một ngày thời gian, ngay trên sườn núi ngó xuống khiến Nguyễn Lạc chau mày liên tục.

Hầu như trắng xóa, cảnh vật lạnh lẽo cây cối trơ trọi chịu tuyết vùi lấp khắp chốn. Nguyễn Lạc quay đầu: “Truyền thừa gần đây? Chưa thấy một thứ gì gọi là trận pháp, hang động hay mọi thứ khả nghi gì đó.”

Tiêu Kiệt cũng hấp tấp quan sát, chuyện này đối hắn cực quan trọng. Liếc về phía sau, Tiêu Kiệt vội vàng chắp tay xin chỉ dẫn: “Cầu tiên tử chỉ dẫn. Hai kẻ phàm nhân bọn ta không phát giác điều kỳ lạ.”

Nhan Minh Tuyết cầm kiếm chưa rút vỏ hướng sang khu vực cao cao bên trái che giấu một cách khéo léo. Nàng hé môi: “Đằng ấy là vùng truyền thừa. Do ta phá giải trận pháp mới dễ dàng tìm được hơn…”

Trước dịp nàng phá giải trận pháp ẩn khu truyền thừa thì tỉ lệ ai tìm nổi nó rất thấp. Chủ yếu vì Nhan Minh Tuyết kia vận khí không nhỏ, thất bại chỗ có Huyết Châu bị ép truyền tống đến ngay sát chỗ đấy.

Nguyễn Lạc lẫn Tiêu Kiệt xài cặp mắt phàm nhân rốt cuộc thấy cái lỗ hổng trận pháp nhàn nhạt tỏa linh lực tựa các tia lửa xanh. Nguyễn Lạc: “Ồ ồ ồ. Tốt, đi thôi, ta không thể phí mãi thời gian của tiên tử.”

Bọn họ cẩn thận từ tốn đặt chân vào lỗ hổng trận pháp, đó là truyền tống trận dẫn vô khu không gian riêng biệt để thử thách xem ai liệu đủ tư cách lấy truyền thừa. Tiêu Kiệt, Nguyễn Lạc đạp chân lên đây.

Nhan Minh Tuyết đứng trước mặt bọn họ nhắc nhở: “Truyền tống tất cả vào khu vực truyền thừa nên có thể gây chóng mặt. Sẵn sàng đi…”

Hai bọn họ ngoan ngoãn gật gù ngỡ hai con linh thú tuân lệnh chủ. Trận pháp khởi động, truyền tống ba người vào chỗ không gian kỳ quái, bầu trời đầy sao nhưng bọn họ đứng quanh một cung điện.

Cung điện chạm khắc bằng lam ngọc tinh xảo, đôi lúc nhìn ra vài ba tảng băng khổng lồ. Nguyễn Lạc dậm chân xuống sàn: “Cứng phết? Vậy… Bây giờ chúng ta đang trong khu vực truyền thừa rồi.”

Hắn muốn tìm hiểu thử thách sắp gặp là gì, Nguyễn Lạc còn tranh thủ thử cảm giác xem Mê Hồn Hoa đang chốn nào. Kết quả Mê Hồn Hoa vô cùng gần, mỗi tội vị trí chuẩn xác không tiết lộ, giống đang bị che.

Bọn họ đang trong khu vực truyền thừa, không gian bất định do thế khá dễ hiểu. Nguyễn Lạc dẹp vụ cảm giác Mê Hồn Hoa. Tiêu Kiệt chỉ coi không thốt, có mỗi Tuyết Nhan tiên tử chú ý từng chút.



Nguyễn Lạc tiếp tục tiến lên, Tiêu Kiệt đi song song và tiên tử kia dẫn đường. Trên đầu những vì sao thay đổi vị trí chưa dừng, Nguyễn Lạc: “Ây, liệu đây giống khu không gian thời gian trôi mau từ quá khứ?”

Hắn nói chả rõ ràng, rất khó giải thích tường tận nhưng trúng ý. Nhan Minh Tuyết: “Này là vùng không gian tái hiện lại thời xa xưa. Bầu trời các vì sao thay đổi vị trí liên tục chứng tỏ thời gian chạy bất thường.”

Tiêu Kiệt xoa xoa cằm suy đoán: “Liệu khả năng nào chúng ta chịu… Ảnh hưởng việc thời gian trôi kh·iếp sợ? Lão hóa hoặc mất sạch tuổi thọ? Ở đây càng lâu ta càng lo lắng, đôi khi điều đoán là thật.”

Nguyễn Lạc thở dài đá thẳng chân thằng đần Tiêu Kiệt một cái: “Ngu vừa vừa chừa ai khác ngu đã. Nếu lời ngươi suy đoán là đúng! Thì đi, thậm chí mấy bước lập tức lăn đùng ra c·hết, không thể còn tốt vậy.”

Thời gian để những vì sao thay đổi vị trí là rất lâu, bầu trời tua nhanh khiến sao thay vị trí quá mau, giả sử bọn họ chịu ảnh hưởng liền m·ất m·ạng trước rồi. Nên nhớ hai bọn họ là phàm nhân, tuổi thọ thấp tè.

Tiêu Kiệt ôm chân nhảy lò cò vài bước, hít sâu kêu: “Nguyễn huynh… Huynh đâu cần thiết cứ hay đá chân ta! Huynh đá đau chả tả được!”

Lần nào lần nấy Nguyễn Lạc sút chân Tiêu Kiệt hắn cũng muốn khóc thét, kém xíu não dừng đập hay trực tiếp thấy lão tổ tông. Tiêu Kiệt hoàn toàn không làm quá, bản thân hắn hiểu lý do sát thủ c·hết.

Nguyễn huynh dùng lực không nhiều đã đấm c·hết sát thủ Tế Nguyệt Lâu, chỉ trêu đùa đạp chân có khi vẫn dư dả tiễn Tiêu Kiệt thăng kìa. Tiêu Kiệt vội vàng né xa xa Nguyễn Lạc: “Cầu mong đừng làm tiếp!”

Trầm mặc, Nguyễn Lạc thấy lần nào lần nấy đạp chân xong thằng họ Tiêu liền đi cà nhắc cà nhắc cỡ chục phút. Chẳng lẽ Nguyễn Lạc sút một phát đau điếng tới cái mức ấy? Hay vì Tiêu Kiệt quá yếu đuối?

Nguyễn Lạc lựa chọn đáp án sau, thằng Tiêu Kiệt giờ gọi bằng hai chữ phế vật không quá sai biệt. Nhan Minh Tuyết âm thầm để ý từng việc, rốt cuộc mấy bọn họ tiến sâu cung điện chạm trổ bằng lam ngọc.

Khu vực trung tâm có vô số phương hướng, vô số cánh cửa và đường bọn họ bước vào nằm trong số đó. Nguyễn Lạc: “Trắc trở không có… Thuận lợi, dễ dàng đến khó tin. Phần lớn nhờ Tuyết Nhan tiên tử!”

Nhan Minh Tuyết trước lúc bị pháp bảo truyền tống ra ngoài đã xử lý sắp sạch sẽ trận pháp ảo giác trên đường hộ. Tiêu Kiệt: “Đây… Võ giả cũng từ lối khác đặt chân vào! C·hết tiệt… Tưởng đã nắm chắc.”



Ánh mắt Tiêu Kiệt xuất hiện hụt hẫng ngay giây phút đám tu luyện giả bước khỏi các cánh cửa khác. Mỗi giây đều thêm bốn năm tên đi vào. Tiêu Kiệt ngậm lấy đắng cay xong kiềm chế: “Không dễ ăn cơ duyên.”

Nguyễn Lạc thì lại nghĩ kiểu trái ngược: “Nhan Minh Tuyết không vấp cỏ cái ảo trận cuối thì trăm phần trăm nàng vào đây đầu tiên. Lấy cái truyền thừa gì gì đó không tốn công sức tranh giành, tiếc là xui xẻo.”

Hắn thậm chí tính toán thời gian nếu nàng quay trở về đây không bận vụ dẫn theo hai bọn họ vẫn sẽ dư lấy truyền thừa. Đám tu luyện giả đều mặt hầm hầm mắt liếc nhau chứa chút giận dữ. Họ ngỡ kèo dễ.

Tên nào cũng tự luyến ngỡ rằng bản thân phá giải đống ảo trận chồng chất kia mau nhất để lấy cơ duyên, giờ bước vào gặp cả chục kẻ khác.

Mà mấy tên đang góp mặt không tầm thường, giải hết ảo trận tiến vô đây không mất sợi tóc thì tất nhiên xứng làm đối thủ. Tiêu Kiệt bị đa số cặp mắt ở khu vực này soi xét, hắn với Nguyễn Lạc là phàm nhân.

Bọn họ có y hệt một câu hỏi băn khoăn trong đầu, cớ gì hai thằng tu vi bằng không đang góp mặt chung ở khu truyền thừa? Phế vật chút tu vi chả có, thân phàm nhân yếu đuối phá giải ảo cảnh sao được.

Bỗng vài tên bọn họ phát giác khuôn mặt, khí chất quen thuộc từ tiên tử đứng trước hai kẻ phàm nhân. Thăm dò tu vi nhiều tên lập tức sợ lạnh gáy, chẳng xíu nghi ngờ vì tại đây tu vi nàng cao nhất, áp đảo cả.

Nàng chỉ cần vận linh lực đổ dồn linh áp xuống thì đám người chỗ này phải quỳ rạp xuống cầu tha mạng. Tuy thế Tuyết Nhan tiên tử gạt các thứ ý nghĩ đó khỏi tâm trí, nàng đang suy biện pháp bảo vệ Tiêu Kiệt.

Bảo vệ Tiêu Kiệt trả ơn dẫu nàng biết Nguyễn Lạc mới là người đi cứu nàng ngay từ đầu, vì đây là điều Nguyễn Lạc muốn. Phần Nguyễn Lạc thì nàng không quản, nàng vốn là gán cho Nguyễn Lạc mác giấu tu vi.

Hơi khác suy nghĩ của Nhan Minh Tuyết, Nguyễn Lạc cầu mong nàng đừng nhúng tay thứ việc vớ vẩn đại loại là đi bảo vệ hắn, do các đóa Mê Hồn Hoa đang trong đây. Nguyễn Lạc tìm cớ lát đi lẻ rồi sủi luôn.

Kế hoạch hoàn hảo, giờ Nguyễn Lạc còn cần quái gì Tiêu Kiệt nữa. Đi tìm cơ hội sủi càng xa thằng chân mệnh thiên tử phiền toái càng tốt, lấy Mê Hồn Hoa tiếp đấy cút là điều Nguyễn Lạc nhắm đến.

Hắn tự nhủ: “Tình hình này chờ đủ người chắc sẽ xuất hiện thử thách đòi hỏi loại từng thằng một! Lúc thử thách truyền thừa kia gây loạn… Tranh thủ ba chuồn bảy chọ trốn khỏi đây. Uầy, quá tuyệt vời!”

Nội tâm âm thầm lập kế hoạch, Nguyễn Lạc kết thúc ý nghĩ trùng hợp là dịp thử thách xuất hiện. Nguồn linh lực dao động dữ dội, khắp chỗ cung điện chạm trổ lam ngọc bất ổn, rung lắc khó có thể đứng vững.

Một bóng người khổng lồ chui lên ở vị trí trung tâm cung điện, thân lớn vạm vỡ hơn sáu mét, làn da đá tảng găm cả đống khối to to nhỏ nhỏ giống khoáng sản lam ngọc xài chạm trổ cung điện này.