Chương 29: Nhan Minh Tuyết.
Nguyễn Lạc cứ cảm giác thằng Tiêu Kiệt mỗi lúc một hèn thêm, hễ tưởng hắn lấy về khí chất chân mệnh thiên tử thì lập tức có đúng điểm tựa đấm mặt Nguyễn Lạc. Cớ khỉ gì tự dưng hèn ác vậy kia?
Rõ ràng trước mắt hắn là một mỹ nhân, nhìn y phục cộng vẻ đẹp ấy cũng đủ hiểu đây không thuộc dạng nhân vật quần chúng. Tiêu Kiệt thể hiện ga lăng chút đều chả có, trái lại ôm khư khư cái áo ấm.
Bản thân Nguyễn Lạc bó tay, thằng này hết thuốc chữa. Hắn tập trung xem xét cô gái đang trong vòng tay mình. Pháp bảo mất tác dụng do đấy nàng lúc này mới cần bảo vệ thật sự, Nguyễn Lạc rụt lại tay.
Tay hắn nãy giờ đỡ hơi sâu nên vội vàng lui trở lại vị trí vai, Nguyễn Lạc lắc đầu ngẫm: “Thế giới cổ đại này… Làm gì bậy bạ thì hố c·hết? Kiểu kiểu làm mất thanh danh con gái nhà người ta liền bậy.”
Thằng Tiêu Kiệt thì ngồi dò dò chiếc nhẫn trữ vật, tay ôm khư khư cái áo rơm ấm trong lúc chờ. Nguyễn Lạc bị rét run mỗi tội hắn vẫn dẹp vụ thu chiếc áo cho bản thân, mồm liên tục lẩm bẩm: “Dậy giúp đi.”
Đà bấy giờ lạnh rét c·hết Nguyễn Lạc mất, may mắn rằng tầm khoảng mấy khắc kế cô gái đó mở mắt từ tốn. Nguyễn Lạc cấp tốc buông với lui sau tên Tiêu Kiệt đang ngớ ngẩn ôm chặt áo rơm vì rét.
Nguyễn Lạc mau mắt lẹ tay giật cái áo rơm của Tiêu Kiệt, miệng thốt: “Uầy uầy! Nàng tỉnh! Cô nương, cô nương ổn không? Hai ta vừa ban nãy phát giác cô nương b·ất t·ỉnh trên mặt đất, quanh còn có thú dữ.”
Tiêu Kiệt không kịp nói câu gì Nguyễn Lạc chèn thêm: “Nhờ Tiêu Kiệt bằng hữu ta chẳng tiếc tính mạng chống chọi lũ Tử Lang cứu người… Rốt cuộc lý do sao ngươi ngất chốn hoang vu giống chỗ này?”
Đảo chủ đề cuộc trò chuyện, Nguyễn Lạc chiếm được cái áo rơm từ Tiêu Kiệt thì nàng nhìn vào chắc sẽ đoán ngay phốc Tiêu Kiệt khoác cho. Nguyễn Lạc vì thằng Tiêu Kiệt sắp đặt tình huống quá hợp rồi.
Nữ nhân bạch y đẹp khuynh quốc khuynh thành chậm rãi ngẩng mặt.
Nguyễn Lạc lẫn Tiêu Kiệt quả là bị ngớ ngẩn một thoáng, đôi mắt to đẹp ma mị như hai viên Phỉ Thúy. Bất chợt, nàng coi thoáng cả hai tiếp đấy hấp tấp đứng dậy chắp tay: “Đa tạ ơn giúp đỡ nguy khó.”
Một câu khiến hai bọn họ tỉnh táo, Nguyễn Lạc cố gắng tạo cơ hội lần hai: “Không phải ta. Đa tạ cứ đa tạ hắn, Tiêu Kiệt. Là hắn đến giúp…” Nguyễn Lạc lén lút đạp chân thằng Tiêu Kiệt mấy phát kêu mở mồm.
Tiêu Kiệt chắp tay đáp: “Không… Tiên tử, đây hiểu lầm. Đây thật ra là Nguyễn.” Thậm chí còn chưa kịp dứt câu Nguyễn Lạc sút hắn cú ngay phần gót chân gây đau điếng. Tiêu Kiệt nhịn ráng giữ mặt cười.
Nguyễn Lạc xen vào: “Tiên tử, à đúng thứ lỗi. Gọi cô nương có lẽ chả đúng lắm. Xin hỏi tiên tử câu trước ta hỏi đã trả lời được không? Tất nhiên thuần tò mò, khỏi trả lời vẫn ổn đừng lo lắng quá.”
Nữ nhân bạch y cùng đôi mắt tựa hai viên Phỉ Thúy khẽ mím môi, dù hành động nhỏ bé đều làm nam nhân c·hết lặng. Trừ Nguyễn Lạc, chỉ thằng Tiêu Kiệt ngớ ngẩn chứ đầu óc Nguyễn Lạc không lung lay sao.
Nàng dùng giọng dịu dàng êm tai nói: “Ta… Ta đang tìm tung tích của Huyết Châu thì g·ặp n·ạn. Lọt vào chỗ truyền thừa khác, chưa rõ rằng đây là truyền thừa gì. Có điều các trận pháp ảo giác đặt khắp chốn.”
Dừng một nhịp, nàng kể tiếp: “Ta phá giải hầu hết trận pháp, tài năng hạn hẹp lọt vào cái cuối cùng. Khiến pháp bảo tự động cứu ta. Đưa đi khỏi khu vực ảo giác trận pháp, chờ ta tự thân thoát ảo cảnh.”
Điều này giải thích hợp tình hợp lý việc lý do gì nàng xuất hiện chốn vắng vẻ đầy tuyết thay vì khu vực ảo giác. Là giúp giải thích cả pháp bảo tự động kích hoạt tạo tấm khiên chắn bảo vệ nàng lâu.
Tiêu Kiệt nghe truyền thừa lập tức sáng mắt, hỏi vội: “Xin hỏi tiên tử gặp truyền thừa kia ở đâu? Liệu nó vẫn ở gần đây. Thứ lỗi mạo muội hỏi nhưng rất mong tiên tử tiết lộ.” Tiêu Kiệt kiếm cơ hội liền.
Riêng Nguyễn Lạc mắng thầm: “Đùa đùa đùa, thằng đần. Nói hỏi han người ta vài ba câu người ta tự động chỉ cho… Chịu… Thằng đần đó.”
Huyết Châu là thứ gì thì Nguyễn Lạc và Tiêu Kiệt hoàn toàn không chú ý nó. Thật sự năm xưa Tiêu Kiệt từng nghe đồn thổi về Huyết Châu là báu vật luyện hóa tăng tu vi, đen là giờ hắn đâu còn tu vi.
Tâm trí để ý Huyết Châu thì Tiêu Kiệt thà quan tâm loại truyền thừa khác giúp hắn khôi phục giống ngày trước. Mỹ nữ vén tóc qua bên tai: “Muốn theo liền theo. Dù sao bản thân ta đang sắp quay lại…”
Nàng phá hầu hết trận pháp ảo giác trong khu vực kia, giờ không trở về lấy truyền thừa sẽ quá phí phạm. Mỹ nữ liếc qua soi Nguyễn Lạc nấp nấp đôi mắt nàng: “Ta là Nhan Minh Tuyết… Ngươi tên họ gì?”
Nàng dò xét lúc đầu đã phát giác hai bọn họ là phàm nhân, trái ngược cảm giác khinh thường đối phàm nhân thì nàng có cảm kích. Dẫu thời gian bọn họ bảo vệ không mấy nhiều, nàng dư sức thoát nạn thôi.
Nãy Nguyễn Lạc sớm giới thiệu tên Tiêu Kiệt nên nàng đang hỏi thẳng hắn. Chớp mắt vài cái, Nguyễn Lạc giới thiệu: “Tại hạ tên Nguyễn Lạc. Thật vinh dự gặp tiên tử, gặp thì cũng là cái duyên. Nhở Tiêu…”
Hắn quay đầu lại gặp thằng Tiêu Kiệt ngô ngố, Tiêu Kiệt: “Ngươi chính là Tuyết Nhan tiên tử của Thiên Nguyên Tông? Là thiên tài kiếm tu!” Một kiếm tu đã khó gặp, nữ kiếm tu thiên tài khó gặp đến ngàn lần.
Thời gian bỏ ra ở chung với thằng Tiêu Kiệt thì Nguyễn Lạc cũng học thêm chút kiến thức, kiếm tu hiếm hoi nhưng rất có danh. Gật mau, nàng đối thứ danh hiệu thế nhân đặt chả mấy chú ý: “Ừ, kia là ta…”
Giọng hạ thấp đại loại không thích được đề cập danh hiệu lắm, nàng chắp tay lần thứ hai: “Lần trợ giúp này ta khắc ghi. Cơ mà ta phải cố cảnh báo. Cả hai đều là phàm nhân. Vào chỗ truyền thừa đó… Ừm.”
Chắc chắn phàm nhân vô chỉ có c·hết, nàng càng không chắc bảo vệ bọn họ nổi. Nguyễn Lạc đùa đùa: “Đừng lo, phàm nhân thôi, c·hết… Chỉ là một sự lựa chọn, làm gì có cơ duyên chẳng đòi ít mạo hiểm.”
Tiêu Kiệt gật đồng tình câu Nguyễn huynh thốt: “Đúng thế tiên tử, tiên tử chỉ dẫn chỗ cho là đủ hai ta cảm tạ! Khỏi cần thiết sâu xa.”
Rốt cuộc nàng dẫn đường giúp bọn họ coi như trả ơn bảo vệ lúc nãy. Về phía Nguyễn Lạc, hắn vẫn cảm giác khá sai sai, đại loại rằng đám ma tu sao c·hết do mấy con Tử Lang dễ dàng vậy? Tử Lang rất yếu.
Hắn đặt nghi ngờ lên Nhan Minh Tuyết dẫu nghi ngờ không quá lớn. Đi tầm hai ba dặm đường, họ dừng chân tạm nghỉ và nàng ngồi thử vận chuyển tâm pháp hồi phục linh khí mất đi dịp giải trận pháp.
Tiêu Kiệt gom củi từng chút từng chút ném vào đốt lửa, Nguyễn Lạc thì ngồi trên cây khoác áo rơm. Chiếc áo rơm cũ Nhan Minh Tuyết vốn trả lại Tiêu Kiệt sau lúc nàng tỉnh dậy, Nguyễn Lạc lắc đầu sầu.
Ngẫm ngẫm, Nguyễn Lạc vẫn quyết định đốt gậy cuối cùng. Không cần giữ vì Mê Hồn Hoa gần lắm, trăm phần trăm ở khu mà bọn họ nhắm đến nơi đó có Mê Hồn Hoa mọc, Nguyễn Lạc hỏa điếu cuối.
Bên dưới Tiêu Kiệt bận rộn tìm cớ bắt chuyện vì Nguyễn Lạc ép hắn lọt vào tình huống hai người khá lúng túng. Tiêu Kiệt mở lời: “Hồi nãy, ta chưa kịp thắc mắc tên tiên tử chữ Minh là nghĩa như nào.”
Tiêu Kiệt kiếm được chủ đề chữa cháy: “Minh Tuyết chữ Minh là Minh trong Quang Minh hay là Minh trong Minh Mẫn? Ta tò mò. Nghĩa gì đi nữa vẫn là tên đẹp.” Tiêu Kiệt tự thấy xấu hổ.
Trần đời hắn chưa từng trò chuyện kiểu miễn cưỡng thế với nữ nhân. Phía trên cao, Nguyễn Lạc nghe lập tức cười khẩy: “Oài… Tán gái kiểu này thì hỏng. Văn vở kém thật, phải dạy nó một khóa lúc khác.”
Nguyễn Lạc biết mấy thằng tu luyện giả bối cảnh cổ đại này thích xài văn vở nho nhã tán gái, khổ nỗi Tiêu Kiệt cùi bắp quá. Hiếu kỳ gì chả hiếu kỳ, hiếu kỳ đúng một cái chữ trong tên, Nguyễn Lạc gọi là gà.
Nhan Minh Tuyết sắp sửa hé môi chấm dứt chủ đề nhanh gọn thì chỗ trên cây Nguyễn Lạc rít hơi nhả khói: “Hừm… Minh cũng có thể là từ U Minh… Chắc quái giề mấy chữ đặt trong tên thì luôn luôn ý đẹp…”
Hắn lầm bầm đơn độc, tiếc là vừa vặn đủ cho Tiêu Kiệt lẫn nàng nghe rõ. Tiêu Kiệt hô: “Nguyễn huynh, chữ Minh trong U Minh thì hơi bị…”
Nguyễn Lạc thấy Tiêu Kiệt đề cập chữ Minh liền khiến hắn sực nhớ tên Dương Minh Nhật. Tên thằng này mới thật sự đúng ý chữ đẹp, chứ chữ ấy ở bấy giờ tên Nhan Minh Tuyết làm hắn cảm giác khác.
Thuần lầm bầm trong miệng, Nguyễn Lạc có hỏa một gậy nên hắn không tập trung quá các việc diễn ra bên dưới. Ngây ngốc thoáng, Tuyết Nhan tiên tử vén tóc, đáp: “Đúng… Là Minh trong U Minh.”
Đây là lần đầu có người đoán đúng chữ Minh trong tên nàng, trước dù ai thắc mắc đoán này nọ Nhan Minh Tuyết chỉ mặc kệ. Tiêu Kiệt: “Thật chữ U Minh…” Kết quả Tiêu Kiệt ngậm miệng dài chả thể nói.
Thực tế chẳng với Tiêu Kiệt, Nhan Minh Tuyết không thích việc trò chuyện với bất kỳ ai, kiếm tu toàn tâm toàn ý vào kiếm làm quanh nàng đã tản cỗ khí chất lạnh lùng chả thể lay động, trừ người kia.
Nhan Minh Tuyết vận tâm pháp hấp thu linh khí nhưng thi thoảng liếc về phía Nguyễn Lạc đang ngồi trên cây. Dịp tỉnh dậy nàng liền rõ vốn người chủ động cứu mình là Nguyễn Lạc, Tiêu Kiệt lẹ theo cùng thôi.
Nhắm mắt phá giải nốt ảo cảnh giam cầm tiềm thức, nàng vẫn nghe và cảm nhận hai người tiến lại gần đây sau lũ ma tu. Nguyễn Lạc đi đến trước, hắn thậm chí đem công lao giúp đỡ tặng luôn Tiêu Kiệt.
Đáy lòng nàng cứ liên tục quanh quẩn câu hỏi, mục đích Nguyễn Lạc muốn là gì? Nguyễn Lạc ấp ủ loại mưu mô thế nào? Rồi suy xét, duy nhất Tiêu Kiệt biết tiếng tăm của Nhan Minh Tuyết, hắn thì không.
Thái độ Nguyễn Lạc ấy chắc hẳn chẳng đoái hoài gì xuất thân nàng, nàng là ai. Nàng khẽ ngẩng mặt quan sát Nguyễn Lạc tiêu sái ngậm thứ ngỡ que củi bé tẹo đang cháy nhẹ, miệng cười nhạt nhả khói.
Lục ký ức cảm nhận trước lúc tỉnh, bề ngoài Nhan Minh Tuyết giữ vẻ lạnh lùng vận chuyển tâm pháp. Nội tâm nàng: “Tiêu Kiệt, Tiêu gia… Mục đích đi vào để phục hồi thể chất… Còn họ Nguyễn hắn vì sao?”
Nàng nhớ Nguyễn Lạc tung một quyền đ·ánh c·hết Tử Lang dù chỉ đang là phàm nhân. Chút nghi ngờ, Nhan Minh Tuyết nhủ: “Che giấu tu vi.”