Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 28: Kịch bản chết não đến! Phải cứu mỹ nhân!




Chương 28: Kịch bản chết não đến! Phải cứu mỹ nhân!

Bình thường Nguyễn Lạc hoàn toàn không thèm đoái hoài bọn tu luyện giả sống c·hết ra sao, cớ gì bấy giờ hắn chạy theo kêu la bắt buộc cứu. Mặt mày Tiêu Kiệt ngập tràn thắc mắc dù chả tiện hỏi.

Hai ngày trước chứ nói đâu xa, Nguyễn Lạc chứng kiến đám tu luyện giả bị g·iết vì Viễn Cổ Cự Viên đều không tiếc thay chút nào. Khổ nỗi tập trung công việc sắp va vào, Tiêu Kiệt gạt hiếu kỳ và chạy sát sát.

Tiêu Kiệt thắc mắc thì thắc mắc, Nguyễn Lạc mặc kệ. Hắn phát giác một cô gái nằm im bất động cộng thêm dòng linh lực bị tản quanh trông cực kỳ quái dị. Ở vị trí ấy thậm chí gồm các nhân vật gì khác.

Thứ nhất Nguyễn Lạc không háo sắc, hắn chưa cảm nhận đến mức có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nữ nhân đó. Dù mỹ nữ yêu tộc cũng đều nằm mức đẹp trong mắt hắn chứ không khiến hắn đi mạo hiểm vậy.

Điều thúc đẩy Nguyễn Lạc đi giải cứu vì dựa tình tiết đây rất khả năng lọt vô tình huống thứ ba phán đoán. Chốn bí cảnh đầu là cơ hội giúp Tiêu Kiệt gặp gỡ nữ nhân thứ nhất theo hắn, rồi giúp đỡ hắn dài lâu.

Tình tiết kiểu này không hiếm gặp, dễ phán đoán nên Nguyễn Lạc có dự liệu trước. Để cho thằng Tiêu Kiệt lấy về khí vận và phong thái ở nhân vật chính thì giúp nó đạt cốt truyện nên xảy ra sẽ tốt hơn đây.

Trước Nguyễn Lạc thậm chí hoài nghi liệu bản thân thay đổi việc vốn xảy đến với Tiêu Kiệt. Lão trung niên biến thái đáng lẽ tìm thấy xong nhận Tiêu Kiệt làm đồ đệ, chứ khó mà thành vụ Tiêu Kiệt cứ khổ sở.

Giờ tranh thủ dịp ổn áp hỗ trợ hắn vài phần, dàn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân được cốt truyện sắp đặt là quá tuyệt. Tiêu Kiệt thốt: “Kia… Đằng đó là ma thú! Từ từ Nguyễn huynh… Bọn chúng không dễ.”

Tiêu Kiệt nói nửa chừng Nguyễn Lạc đã nhảy thẳng vào vị trí bầy ma thú bận rộn cắn xé ngấu nghiến thịt dưới lớp y phục. Nguyễn Lạc bị gớm, tởm cách bọn chúng cấu các mảnh thịt nát bươm nhai nuốt.

Bình tĩnh lại, hắn liếc sơ vị trí nữ nhân bạch y nằm ngất trên tuyết rét.

Nàng đeo băng gấm rộng màu lam nhạt quấn quanh phần eo, làn da mềm mại ngỡ tuyết trắng, môi đỏ tựa mọng chín. Hai bờ mi cong có chút xuyến xao đầu óc nam nhân gặp nàng, tóc dài thắt chỉn chu.

Tóc thắt cao hai bên gọn gàng trong khi xõa phần dài ở trên tuyết. Nàng nằm b·ất t·ỉnh chưa rõ liệu đã b·ị t·hương hay chưa. Góc khác, Tiêu Kiệt lập tức chấn động tinh thần, vội vàng chạy đi coi thử.



Mỹ nữ ngất đi bị vây quanh bởi bầy Tử Lang mang bộ lông đen huyền hung dữ, cặp mắt đỏ ngầu không giống loại Cự Viên họ gặp. Tiêu Kiệt thét: “Đây! Kết giới! Là pháp bảo của nàng đang giúp nàng sống.”

Nguyễn Lạc chép miệng: “Chậc, đùa đùa đùa đùa. Bảy tám con sói thì thôi, đây là sói trong bí cảnh liền khó, không tầm thường. Tiêu Kiệt… Mặc kệ nàng! Nàng sở hữu cái pháp bảo tạm không c·hết nổi.”

Bọn sói vừa liếc hai người họ vừa tranh thủ ngấu nghiến thịt nát của lũ nhân tộc tham lam xấu số. Y phục đỏ viền xám, cả miếng lệnh bài rơi khỏi áo do con sói cắn xé, Tiêu Kiệt: “Kia! Là ma tu! Ma tu c·hết.”

Ban nãy Nguyễn Lạc không mấy thông cảm bọn chúng sẵn, giờ phát giác ma tu thì càng khỏi ngó ngàng, vấn đề duy nhất là sủi sao, đem nữ nhân b·ất t·ỉnh đó thoát chung kiểu gì thì quan trọng hơn.

Tiêu Kiệt chậm rãi đi lại gần Nguyễn Lạc, sắc mặt khó chịu: “Nguyễn huynh, đây là Tử Lang. Tốc độ t·ấn c·ông mau lẹ, móng vuốt sắc kéo một đường dài là dư gây mất máu c·hết. Bọn chúng bảy tám con!”

Nhận xét tình hình, Nguyễn Lạc thấy Tiêu Kiệt bước lên che hộ chỗ mỹ nữ ngất tức là tên này không lựa chọn bỏ trốn. Gấp gáp kề đôi lưng tránh góc c·hết, hai phàm nhân phải giúp một tu luyện giả ấy.

Trường hợp nhìn vào tương đối trái lý, chẳng sự lựa chọn khác nên bọn họ chỉ kịch chiến một trận. Tử Lang theo lời Tiêu Kiệt giảng thì yếu yếu tầm Khai Mạch, Võ Đồ đều giải quyết không tốn sức.

Nội tâm Tiêu Kiệt khi thấy còn ngờ nghệch lý do gì lũ ma thú yếu kia xuất hiện trong bí cảnh cổ. Hai bọn họ phối hợp tay đấm chân đá.

Quyền cước mạnh mẽ va đập với răng hàm, bụng mấy con Tử Lang. Có điều Nguyễn Lạc tung một đấm liền một con lăn đùng ra đất rồi c·hết bất đắc kỳ tử. Vài con khác lui ngay vì sợ sệt theo bản năng.

Bản năng chúng đang mách bảo tên nhân loại trước mắt sẽ g·iết bọn chúng dễ dàng. Chỉ cần cú đấm đó trúng là bọn chúng gánh hậu quả khó thoát. Giữ mạng, bầy Tử Lang chầm chậm lùi lùi sau.

Tiêu Kiệt đấm các con sói này đau điếng, hắn đáng lẽ đã mở tất thập mạch lẫn cảnh giới cao áp đảo thiên tài Hỏa Quốc. Mất tu vi, gồm cả thập mạch không hiểu sao bị phong bế, Tiêu Kiệt vẫn chiến được.

Mắt Tiêu Kiệt đảo qua Nguyễn Lạc: “Lại nữa… Nguyễn huynh sử dụng mỗi một quyền đoạt mạng. Giống đêm á·m s·át, lũ sát thủ có Võ Sư… Vẫn bỏ mạng vì quyền của Nguyễn huynh. Thực lực thật sự liệu là?”



Trong đầu Tiêu Kiệt tiếp tục tưởng tượng xa xôi, Nguyễn Lạc thì đơn giản ngẫm rằng thứ nhất Tử Lang là ma thú dỏm Khai Mạch hay cấp Võ Đồ giải quyết ổn thỏa chán, thứ hai bọn chúng chắc bị đuối sức.

Mấy con Tử Lang thảm chiến với đám ma tu chiến thắng thì cũng sức cùng lực kiệt, Nguyễn Lạc không mảy may suy xét lâu. Bầy sói đi mất, Nguyễn Lạc và Tiêu Kiệt vội quan sát tình trạng nữ nhân ngất kia.

Đây là cơ hội cho Tiêu Kiệt, trước ông già bói toán còn kêu hắn mang vận đào hoa, Nguyễn Lạc tránh tránh bọn họ rồi đi lụm đồ đạc. Xác một con Tử Lang không có gì quý, xác lũ ma tu chắc chắn chứa bảo.

Máu thịt be bét nhoe nhoét khiến Nguyễn Lạc buồn nôn, hắn cố gắng nhịn xuống kéo kéo mấy cái áo đẫm máu hòa nước dãi sói lại. Soi soi, Nguyễn Lạc cầm các tấm lệnh bài ra, hai ba cái nhẫn trữ vật đáng giá.

Nói gì thì nói, Nguyễn Lạc chưa sở hữu nhẫn trữ vật nên hắn thích vụ đồ đạc bỗng rơi xuống cho nhặt kiểu vậy. Đáy lòng Nguyễn Lạc: “Ôi… Ngon. Sau chờ lấy Mê Hồn Hoa liền đem cất vào nhẫn trữ vật.”

Nguyễn Lạc ngồi trên tuyết trắng đọng máu đông lục soát đồ đạc, coi vài thứ bọn ma tu giấu ở nhẫn là gì. Nguyễn Lạc gọi: “Ê! Tiêu huynh!”

Tìm hiểu mò mò thoáng chẳng kích hoạt nổi nhẫn trữ vật hoặc không gian giới chỉ giống cách gọi thế giới sảng văn, Nguyễn Lạc kêu: “Biết làm cách nào đem đồ đạc bọn chúng từ không gian giới chỉ lấy ra?”

Tiêu Kiệt giơ tay là Nguyễn Lạc tùy tiện ném một cái không gian giới chỉ cho. Tiêu Kiệt giả vờ diễn kịch theo Nguyễn Lạc, dẹp thắc mắc là Nguyễn Lạc không hiểu vấn đề đơn giản ấy: “Đây, của huynh!”

Hắn giải thích: “Huynh rót linh lực vào lập tức kiểm tra được ở trong không gian giới chỉ gồm thứ gì. Tiếp đến dùng ý niệm lôi nó ra ngoài. Huynh thử không được cứ thoải mái quăng cho ta làm giúp.”

Nguyễn Lạc gật đầu cảm ơn hắn một tiếng, nhờ Tiêu Kiệt rót linh lực nên Nguyễn Lạc cầm nhẫn đeo vào phát giác đống đồ quái đản, may là có tiền, có linh thạch quý báu. Các công pháp, điển tịch là rác.

Thật lòng thì công pháp, tâm pháp thần phẩm thần cấp gì đấy đối với Nguyễn Lạc đều là rác. Không tu luyện, chán ghét tu luyện, cầm một cuốn công pháp tặng Nguyễn Lạc hắn sẽ từ chối, xui xẻo còn đập cơ.

Huống chi đống công pháp, điển tịch trước mắt là hàng ma tu, phẩm cấp trăm phần trăm cùi bắp dựa xét lũ ma tu c·hết. Nguyễn Lạc đảo mắt sơ và vứt sang một góc, hắn gom góp linh thạch, tiền bạc mau.



Pháp bảo mấy thằng này sử dụng Nguyễn Lạc cũng không cần, mấy thứ đó hắn hỏi Tiêu Kiệt: “Ê lấy không? Ta chê mấy thứ đó. Thích là lấy đi, không lấy lát ta đem đốt hoặc đem xé thì ngươi tiếc?”

Tiêu Kiệt chịu rời lá chắn pháp bảo của nữ nhân kia, hắn qua ngồi chỗ Nguyễn Lạc tập trung mò mò đồ tốt từ mấy chiếc nhẫn. Tiêu Kiệt gạt bỏ đống Võ Kỹ liên quan ma tu, tâm pháp ma tu hắn tùy ý ném văng.

Bản thân Tiêu Kiệt đối lũ ma tu không có nhận thức tốt. Đồ đạc bọn chúng tu luyện cam đoan đòi hỏi g·iết chóc kèm lối tiêu cực, vứt góc khác chờ thiêu là ổn nhất. Nguyễn Lạc vội vàng xếp gọn linh thạch.

Linh thạch, tiền bạc hắn đặt vô một chiếc nhẫn, công pháp Võ Kỹ rác rưởi cho ma tu đem đặt ngoài đất. Một chiếc khác Tiêu Kiệt cầm lấy.

Tổng cộng ba chiếc nhẫn trữ vật, hai chiếc Nguyễn Lạc giữ và một cái Tiêu Kiệt lấy. Một cái Nguyễn Lạc dùng đựng tiền bạc, linh thạch lẫn thứ bán có giá trị. Một cái thì hắn chờ giấu những đóa Mê Hồn Hoa.

Hai bọn họ phân chia không gặp vấn đề, Tiêu Kiệt miễn cưỡng lắm vì câu Nguyễn Lạc ép mới nhận một cái, hắn muốn đưa Nguyễn Lạc tất. Rốt cuộc xong xuôi, Tiêu Kiệt hỏi: “Giờ giải quyết nàng sao hả?”

Nguyễn Lạc cốc đầu thằng ngốc này một phát đau điếng: “Ăn nói cẩn thận! Người ta dù gì là con… À ừm, nữ nhi. Câu ngươi thốt giống hai. Hai chúng ta vừa hại người thay việc cứu người. Dùng lời tốt vào.”

Thình lình đòi giải quyết con gái nhà người ta? Ai lọt tai câu đó cũng đưa bọn họ vô thẳng vị trí lưu manh đốn mạt. Đây là cơ hội giúp đỡ Tiêu Kiệt quay về làm chân mệnh thiên tử hiên ngang lẫm liệt.

Nguyễn Lạc không rõ liệu nữ nhân này là nữ chính không, theo lối cốt truyện sảng văn c·hết não thì hiếm khi chỉ một vợ. Chưa kể ông thầy bói phán thằng Tiêu Kiệt vận đào hoa, Nguyễn Lạc lắc đầu nhún vai.

Đáy lòng Nguyễn Lạc than thở: “Khổ thân con gái sống trong thế giới sảng văn c·hết não. Chia sẻ người thương thì đỡ. Nó còn mỗi một lúc chu du mang một con khác về. Chầm chậm mờ nhạt so người sau.”

Hắn không bận tâm lắm, hắn dựa dẫm khí vận Tiêu Kiệt tìm kiếm đóa Mê Hồn Hoa mà. Chờ cô gái trước mặt tỉnh giấc chỉ cần giao công lao, chiến tích cứu mạng mỹ nhân cho Tiêu Kiệt, Nguyễn Lạc bỗng gật.

Hai bọn họ trò chuyện trong lúc chờ đến thời điểm pháp bảo mất tác dụng. Trôi qua vài giờ, pháp bảo yếu ớt dần và khiên mất hẳn. Chừng ấy thời gian, Nguyễn Lạc lẫn Tiêu Kiệt ngồi run bần bật do giá rét.

Thấy khiên biến mất, Nguyễn Lạc đỡ nàng dậy, đem áo ấm khoác hộ. Trông, Tiêu Kiệt nhắc: “Khỏi Nguyễn huynh. Nàng tu luyện giả, hai ta phàm nhân, hai chúng ta lạnh rét c·hết thì nàng chưa chắc lạnh!”

Nguyễn Lạc cảm giác hợp lý, mỗi tội nói thầm: “Mẹ… Sao thằng này cứ tỏa ra sự hèn hèn thế nào nhở. Khí chất nhân vật chính đâu rồi.”