Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 27: Mê Hồn Hoa rất gần.




Chương 27: Mê Hồn Hoa rất gần.

Bà bà mang âm mưu gì đấy nhưng mỹ nữ yêu tộc chưa biết, còn hoàn toàn tin tưởng tiếp tục tìm kiếm chung Huyết Châu. Cuối cùng, đi cỡ hai ngày dài chốn bí cảnh, bọn họ phát giác vị trí Huyết Châu.

Mỹ nữ yêu tộc mừng rỡ, Huyết Châu đem về dù chưa rõ đồng tộc và tỷ tỷ nàng dùng làm việc gì nhưng bấy nhiêu liền lấy. Mỹ nữ này đòi ghi công, muốn ghi công cho gia tộc, muốn rằng chứng tỏ bản thân.

Lúc đấy Nguyễn Lạc đang bận rộn rời khỏi khu rừng rậm khá sâu với thằng Tiêu Kiệt. Trải qua hai ngày dài chốn bí cảnh, Nguyễn Lạc dần dần quen thuộc mấy thứ đại loại giống thời tiết, mấy chỗ gặp nguy.

Tựa tựa đám Viễn Cổ Cự Viên, Nguyễn Lạc cùng Tiêu Kiệt liên tục ẩn thân trốn thoát lũ ma thú tuyệt chủng thời xa xưa. Rốt cuộc lát sau, Tiêu Kiệt chống cằm ngồi bẹp xuống đất: “Ây… Hết lương thực.”

Lượng lương thực hai bọn họ mang theo chạm đáy, hết lương thực cũng may là vừa kịp rời khỏi khu rừng. Xuyên suốt thời gian kẹt chỗ khu rừng này bọn họ chưa phát giác bất kỳ động vật thường gì.

Ăn tiết kiệm thì mỗi phía Tiêu Kiệt, Nguyễn Lạc ăn uống thoải mái no nê. Nguyễn Lạc đưa tay: “Đi tiếp thôi. Theo bản thân ngươi cảm giác sắp đến phải không? Vậy hãy đi mau đừng hao phí thời gian.”

Tiêu Kiệt đồng ý, hai bọn họ lên đường vội vàng. Cuối ngày thứ hai là bọn họ thấy sa mạc mênh mông chả coi nổi cuối đường. Tiêu Kiệt nổ não: “Đây… Ta cảm giác rất… Rất tin tưởng, trực giác bảo ở đây.”

Tuy nhiên trước cặp mắt hai bọn họ chỉ là vùng cát vàng rộng thênh thang. Nguyễn Lạc ngó lên bầu trời: “Đêm, ban đêm tại sa mạc, ai… Chuẩn bị dựng thứ lều ngươi đem theo đi. Kẻo c·hết cóng cả đôi.”

Tiêu Kiệt chả hiểu điều này, thắc mắc: “Hả? Sao cần thiết sợ hãi đến mức đó Nguyễn huynh? Sa mạc ban ngày nóng, tối đỡ hơn. Hãy cấp tốc đi thêm vài dặm đường, hoặc tranh thủ kiếm thứ ta cảm giác.”

Ai ngờ Nguyễn Lạc cười khẩy châm chọc: “Tiêu huynh bị ngố nhở?”

Hắn suy xét thì hợp lý vì tên Tiêu Kiệt từ nhỏ sống trong nhung lụa sung sướng. Lấy bối cảnh thời cổ đại nên chắc chắn việc biết ở sa mạc nguy hiểm cỡ nào thì nằm mơ, Nguyễn Lạc thở dài giải thích.

Giơ ngón trỏ, Nguyễn Lạc thốt: “Nhiệt độ sa mạc là một trời một vực khi trời đêm chuyển thành ngày. Ban ngày cực nóng còn ban đêm… Cực lạnh… Ngươi thích trở thành tảng băng hay c·hết do cóng à?”



Nguyễn Lạc chẳng ưa c·hết cóng, hắn thà chịu nóng vẫn tốt so chịu lạnh. Tiêu Kiệt bất ngờ, mỗi tội không hề nghi điều lọt tai, lập tức Tiêu Kiệt tiếp thu kiến thức: “Được, tạm dựng chiếc lều đã.”

Chung quy Nguyễn Lạc trong mắt tên Tiêu Kiệt là cường giả, hắn chả việc gì đi dối trá mấy chuyện cỏn con lừa Tiêu Kiệt. Hai bọn họ thất thần thoáng chốc vì tai lọt vào âm thanh quái lạ khiến giật thót xíu.

Hai bọn họ mau chóng quay đầu nhìn phía trước xuất hiện cơn bão cát lốc cát bụi mịt mù cao tận hơn mười mét lận. Tiêu Kiệt đập đầu mình sơ: “Ây… Nguyễn… Nguyễn huynh. Ta đang nằm mơ ư?”

Nguyễn Lạc tát thẳng mặt tên Tiêu Kiệt thét: “Chạy nhanh đi! Muốn chầu ông bà sớm hả? Chạy cho nhanh! Vắt cái chân lên chạy… Chạy, chạy chạy chạy!” Nguyễn Lạc hấp tấp trốn liền trước Tiêu Kiệt.

Mấy giây tên Tiêu Kiệt còn bận rộn ngáo ngơ, Nguyễn Lạc chạy hơn chục mét rồi. Ít giây, Tiêu Kiệt hít sâu gào la đuổi sát Nguyễn Lạc lẹ: “Nguyễn huynh! Đừng chạy một mình! Làm gì đó đi! Làm gì đi!”

Tiêu Kiệt dùng sức bình sinh thét: “Nguyễn huynh! Huynh là cường giả mà! Xài thuật thức hay thần thông nào ấy kết thúc thứ đó gấp! Bằng không hai chúng ta tiêu thật đấy! Đừng che giấu!”

Giờ Nguyễn Lạc hoàn toàn không rảnh rỗi trả lời Tiêu Kiệt, đầu hắn âm thầm mắng: “Đồ điên! Mày tự huyễn hoặc tao là cường giả…”

Mệt mỏi chạy đuối sức, rẽ thì không kịp vì cơn bão cát cuốn mọi thứ vào trung tâm bão. Nguyễn Lạc uể oải dáo dác tìm biện pháp thoát nạn. Tiêu Kiệt vừa chạy vừa gào thét sau lưng hắn khá đau đầu kìa.

Cách duy nhất trốn kịp trước dịp cơn bão cát hút bọn họ là đào hố chui xuống mặt đất sâu, điều tương đối dễ dàng đối lũ Võ Giả. Rất tiếc hai bọn họ không mang tu vi, Tiêu Kiệt mặt mày hoảng loạn.

Nguyễn Lạc quay mặt phía sau đánh giá Tiêu Kiệt, đây là thằng nhân vật chính thì sao c·hết ngay trước khi trở nên mạnh mẽ nổi? Dù sao, Tiêu Kiệt m·ất m·ạng là điều vô lý, Nguyễn Lạc cấp tốc xoay lại đứng.

Tên Tiêu Kiệt hấp tấp thét thêm: “Nguyễn… Nguyễn huynh! Rốt cuộc chịu ra tay!” Hắn mừng rỡ ngỡ nãy giờ Nguyễn Lạc trêu thôi. Sơ qua, Nguyễn Lạc kéo bờ vai Tiêu Kiệt, không cho phép hắn chạy.

Tiêu Kiệt ngớ ngẩn, Nguyễn Lạc giải thích: “Chẳng cần thiết trốn chạy, ngoại trừ chui xuống sâu dưới đất. Cỡ quá gần vậy thua rồi, cầu dạng may mắn sắp giúp ta thoát nạn.” Nguyễn Lạc đề cập là Tiêu Kiệt.



Vốn Nguyễn Lạc không thể c·hết, c·hết hắn càng mừng nhưng khó c·hết chỉ vì cơn bão cát ấy. Nguyễn Lạc nhớ tay hắn in cái ấn lão trung niên biến thái từng tặng cho dòng bùa bảo vệ khỏi m·ất m·ạng đây này.

Cùng lắm Nguyễn Lạc mất cái bùa coi coi là điều may mắn đều được, Tiêu Kiệt thì trăm phần trăm không toi mạng. Ngẫm thế, gạt vội trốn chạy và hắn kéo tên Tiêu Kiệt quay lưng ngó tận mắt cơn bão.

Tiêu Kiệt bị dọa tay chân run lập cập có điều thoáng chốc kiềm chế, nói: “Chẳng thể! Bản thân ta không thể c·hết chưa tìm tới h·ung t·hủ. Hung thủ ám hại cuộc đời của ta! Ta không tin trời muốn ta c·hết!”

Nguyễn Lạc mỉm cười, lần đầu thấy vài ba điểm phù hợp dạng nhân vật chính từ Tiêu Kiệt. Nguyễn Lạc thừa cơ hội đốc thêm: “Ta theo Tiêu huynh! Đồng ý, ta không tin… Ông trời ép hai chúng ta c·hết!”

Tiếp sức tiếp tinh thần giúp thằng ngố Tiêu Kiệt dần dần lấy phong thái nhân vật chính không sợ trời đất về. Phần khác chủ yếu vì thử kích hoạt xem khí vận nhân vật chính liệu giúp cả hai thoát nạn.

Kết quả ngoài mong đợi, cơn bão cát xuyên thấu bọn họ cuốn theo ảo cảnh trước đôi mắt phàm tục tan biến. Sa mạc chỉ là trò lừa gạt.

Ngay từ đầu toàn bộ sa mạc kể cả hạt cát nhỏ nhặt dưới chân bọn họ đều vốn là ảo giác tạo nên. Nguyễn Lạc thở phào, Tiêu Kiệt trút thứ căng thẳng dồn dập vì áp lực c·ái c·hết, Nguyễn Lạc ngó qua khu vực.

Đây là chốn bình thường thôi, đất hoang cằn cỗi chẳng xuất hiện sự sống bao gồm thực vật. Nguyễn Lạc cười đùa nhẩm: “Quả đúng là nhân vật chính… Sắp c·hết liền lòi ra quả Plot Armor cứu vãn ngay.”

Plot Armor là loại tình tiết vô lý trợ giúp cho nhân vật chính. Bọn họ vừa được chứng kiến khả năng Plot Armor thực tế. Tiêu Kiệt coi coi: “Nguyễn huynh, đằng đó! Ta cảm giác phiền phức đến góc đó!”

Nguyễn Lạc đảo mắt nhìn xem bỗng thấy loại đồ án lạ lạ vẽ nguệch ngoạc trên tảng đá thô ráp. Nguyễn Lạc tiến lại soi: “Trận pháp ư!” Kẹt trong thế giới sảng văn c·hết não, hắn chỉ biết trận pháp làm.

Tiêu Kiệt đồng tình gật gật: “Đúng, một loại trận pháp đẩy n·ạn n·hân vào ảo cảnh… May mắn có vẻ hai chúng ta vượt thử thách. Hãy thử tiến sâu vào trận pháp. Ta từng gặp loại này, hai mặt đồ án vẽ ra.”

Trông Nguyễn Lạc thắc mắc đầy mặt, Tiêu Kiệt giảng hộ: “Dựa đồ án trận pháp. Đây thuộc loại trận pháp hai mặt, phân tích chúng ta gặp ảo cảnh cần vượt chứ không g·iết chúng ta. Đấy là ý thử thách.”



Tiêu Kiệt hít sâu vỗ vai Nguyễn Lạc: “Dẫu ta chẳng rõ tác dụng thứ hai của trận pháp là gì. Chúng ta thử một lần đi? Trực giác ta mách bảo… Bên mặt khác trận pháp là cơ duyên. Thử không bạn?”

Đổi xưng hô từ Nguyễn huynh thành bạn, tựa Tiêu Kiệt đang cố gắng thuyết phục hắn thử mặt khác của trận pháp. Nguyễn Lạc sợ quái gì! Hắn cười đùa: “Nãy cái cơn bão lớn kia chưa sợ, giờ sợ thì mất mặt.”

Hai bọn họ bước chân lên vòng tròn trận pháp vẽ sẵn, thình lình vòng tròn chuyển động tốc độ cao rồi khởi động khiến không gian ngoài ấy chợt vặn vẹo. Tiêu Kiệt cười phấn khích: “Đúng là truyền tống trận!”

Dựa Tiêu Kiệt trực giác đoán trúng truyền tống trận, Nguyễn Lạc chả khó phán đoán trận pháp sắp đưa bọn họ vào khu vực có đồ tốt.

Vượt qua thử thách, trận pháp kích hoạt truyền tống dẫn bọn họ tiến đến khu vực che giấu đồ đạc quý báu. Mỗi tội còn kha khá thử thách phải giải quyết, Nguyễn Lạc lẫn Tiêu Kiệt đau mắt với đau đầu chừng bảy tám giây khổ sở. Kém chút hai bọn họ ngã ngửa luôn.

Mới đặt chân vào khu vực khác, Nguyễn Lạc lập tức cảm nhận trúng Mê Hồn Hoa, thứ hắn cần tìm kiếm xuyên suốt thời gian. Tiêu Kiệt xoa xoa trán: “Ai… Đau đau đau, truyền tống trận kia gặp vấn đề!”

Tiêu Kiệt lẩm bẩm: “Chắc chắn thời gian ngàn vạn năm gây trận pháp hỏng. Chứ trận pháp bên ngoài lúc tiến vô đây đâu hề khổ sở thế… Chậc, Nguyễn…” Tiêu Kiệt kêu một chữ xong gấp gáp im lặng ngay.

Hắn chú ý Nguyễn huynh nhắm mắt tập trung cảm nhận, Nguyễn Lạc phát giác sự tồn tại của Mê Hồn Hoa gần đây. Nụ cười khoái chí, mặt Nguyễn Lạc chưa chi liền phấn khích: “Đang đây, nó rất rất rất gần…”

Mê Hồn Hoa gần hắn, bấy giờ mở mắt Nguyễn Lạc thấy tuyết trắng rơi dày xung quanh. Vừa ban nãy đã gặp sa mạc, vào trong đây gặp thêm tuyết trắng, Nguyễn Lạc tiến lên trước: “Ảo giác nữa sao?”

Tiêu Kiệt xen lời: “Không Nguyễn huynh, cảnh tuyết rơi đang thấy là thật. Tuyết có cảm giác lạnh lẽo rét buốt. Hai chúng ta ở khu vực thị giác chẳng bị che mờ giống khu vực sa mạc. Giờ là khu thử thách.”

Dứt câu, mùi máu xộc vào mũi Tiêu Kiệt và Nguyễn Lạc nồng nặc đến làm người rợn gáy. Nguyễn Lạc siết tay chau mày: “Tiếp tục ma thú… Bạn quyết đê? Chúng ta đi kiểm tra hoặc chúng ta trốn vội?”

Tiêu Kiệt sắp lựa chọn trốn ma thú thì Nguyễn Lạc giơ tay cản ngăn. Nguyễn Lạc cũng vô thức dùng độ tập trung cảm nhận Mê Hồn Hoa để thăm dò phía xảy ra sự việc. Hắn đã gặp bóng dáng một cô gái.

Nguyễn Lạc quay đầu thốt và chạy đi hướng mùi máu xộc lên: “Cứu người thôi! Có người g·ặp n·ạn.” Nguyễn Lạc chẳng cho Tiêu Kiệt lựa.

Tiêu Kiệt chạy theo sát và tự hỏi rốt cuộc lý do gì tự dưng Nguyễn Lạc đòi cứu ai đó g·ặp n·ạn? Trước đấy ở rừng Nguyễn Lạc toàn mặc kệ tất.