Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 26: Mục đích hồ yêu.




Chương 26: Mục đích hồ yêu.

Nguyễn Lạc bàn bạc mấy chuyện chung với Tiêu Kiệt, hai bọn họ gấp gáp lên đường không thể trễ vì lo xuất hiện thêm loài viễn cổ. Bỗng hồi sau Nguyễn Lạc hỏi: “Mấy con Viễn Cổ cự viên kia ghê lắm à?”

Chớp mắt Tiêu Kiệt đáp lớn rõ: “Chắc chắn! Chắc chắn chúng cực kỳ ghê gớm. Mấy tu luyện giả bên đó bị g·iết ta đảm bảo tầm Võ Sư. Tất nhiên đòn công kích tụ một chỗ không làm nổi gì thì… Võ Tông.”

Tiêu Kiệt suy đoán mỗi con Viễn Cổ Cự Viên trong bí cảnh đều cỡ cỡ Võ Tông. Tiếp ấy Tiêu Kiệt thở dồn dập: “Điều gây chúng ghê hơn là thứ khác, bọn chúng hoàn toàn không mang một xíu tu vi gì.”

Nguyễn Lạc nhíu mày, Tiêu Kiệt tranh thủ giảng mau cho Nguyễn Lạc hiểu thấu: “Đơn thuần thân thể chúng đã rất khủng, tầm Võ Tông… Nên một khi chúng biết tu luyện, thu gom linh khí sẽ quá đáng sợ.”

Đơn thuần thân thể đạt mức Võ Tông, Nguyễn Lạc hiểu lý do vì sao mấy kẻ kia chạy bán sống bán c·hết giữ mạng. Đối mặt quái vật còn chưa sở hữu tu vi đã chạm mức thân thể tầm Võ Tông, sao thắng?

Thắng bọn đười ươi khổng lồ chính là nằm mộng hão huyền. Nguyễn Lạc lắc đầu: “Mấy con này đồng ý khủng. Mỗi tội không tu luyện mấy trăm năm? Không, phải hơn. Bí cảnh này lâu từ thời thượng cổ.”

Tiêu Kiệt sờ cằm vừa đi vừa nói: “Khả năng bọn chúng là hậu duệ của Viễn Cổ Cự Viên. Bao năm trôi qua quên đi tu luyện là đúng. Chỉ ráng, ừm… Giữ nổi huyết mạch tốt cho hậu duệ đã là việc thành công.”

Yêu tộc chú trọng huyết mạch, huyết mạch Viễn Cổ Cự Viên truyền đi tận thời đại bấy giờ là đáng quý. Nguyễn Lạc rồi Tiêu Kiệt rốt cuộc gật cùng nhau do đều rõ ý của đám yêu tộc, Tiêu Kiệt: “Chiêu mộ chúng.”

Nguyễn Lạc nhún vai: “Là chuẩn, chiêu mộ bầy sống theo bản năng… Với tập tính lối nguyên thủy. Đám hồ ly chín đuôi kia sẽ thỏa thích cố nhồi nhét phục tùng bọn chúng, dạy chúng tu luyện vân vân.”

Tiêu Kiệt ướt trán: “Nếu thật, Cửu Vỹ tộc lực chiến cao khủng kh·iếp.”

Ngay lúc đầu lực chiến Cửu Vỹ tộc đáng sợ sẵn, đem mấy con Viễn Cổ Cự Viên trở về phục vụ, dạy chúng tu luyện thì càng ghê. Tiêu Kiệt thì nói thêm: “Trong bí cảnh trăm phần trăm còn mấy loài Viễn Cổ khác.”

Chẳng thể thiếu loài khác, không lý nào nguyên bí cảnh mỗi loài Viễn Cổ Cự Viên. Nguyễn Lạc đã chưa quan tâm vụ việc đó quá mức, thốt: “Tiếp tục tìm kiếm đồ vật hai chúng ta cần, thứ khác khỏi chú ý.”



Nguyễn Lạc ghét thế giới này, bọn chúng đấu đá nhau hay chém g·iết nhau thoải mái. Yêu tộc kèm tộc khác hay nhân tộc đấm nhau, đừng kéo Nguyễn Lạc vô liền tốt, hắn cầu mong mau gặp Mê Hồn Hoa.

Bầu trời khi bọn họ mới vào bí cảnh đã chuyển đổi sáng tối liên tục, qua lâu rốt cuộc dừng lẫn ổn áp kiểu tối là tối, ngày là ngày. Đi đến tám chín tiếng theo Nguyễn Lạc ngẫm, bầu trời chuyển đêm kỳ lạ.

Sao trên trời chiếu sáng xếp hàng mũi tên tựa tựa muốn gợi nguyên nhân sâu xa. Nguyễn Lạc ngồi đốt lửa, Tiêu Kiệt phụ trách làm đồ gì: “Đây Nguyễn huynh… Đồ ăn dự trữ. Chúng ta chưa thấy động vật.”

Đi trong bí cảnh thượng cổ, hai bọn họ gặp đám Viễn Cổ Cự Viên rồi đám ma thú thấp, thịt ma thú có độc nên không thể ăn. Võ Giả đặt chân vào không quan trọng vấn đề ăn uống, bọn họ đều nhịn xong.

Nhai cái thứ gọi Tích Cốc Đan là gạt đi vấn đề ăn uống, đấy là tu luyện giả còn Nguyễn Lạc với Tiêu Kiệt đang phàm nhân. Phàm nhân bị đói, bị khát, phải ngủ các kiểu. Nguyễn Lạc và Tiêu Kiệt có cầm đồ dự trữ.

Nhờ nước, thức ăn khiến bọn họ tạm thời chưa lo c·hết đói. Mỗi tội tình trạng kéo dài chả thấy bất kỳ động vật nào thì nguy to, Nguyễn Lạc lại đốt gậy lúc vào đang thử dang dở phải dập tắt tiết kiệm.

Cảm giác thoải mái, đầu óc ngập tràn sức sống, thư giãn ngồi nhâm nhi đồ ăn. Tiêu Kiệt nhìn mà thèm thuồng, rốt cuộc chỉ biết quay đi. Mặt Tiêu Kiệt tiếc tiếc, ăn uống còn tiết kiệm hơn Nguyễn Lạc.

Nguyễn Lạc gọi: “Ăn thoải mái đê, không thể c·hết đói được. Tin ta.” Chốn đáy lòng hắn cười khẩy: “Nhân vật chính thì sao c·hết vì đói.”

Chuyện Tiêu Kiệt nhân vật chính thế giới này c·hết vì đói đừng mong rằng Nguyễn Lạc tin. Kiểu gì ngày mai hoặc chờ cạn lương thực lập tức tìm ra giải pháp cứu vãn, Tiêu Kiệt ngồi lo lắng ngắm bầu trời.

Mọi chuyện từ lúc tiến vào bí cảnh khiến hắn không yên lòng, Nguyễn huynh thì kha khá coi chuyện yêu tộc thu phục Viễn Cổ Cự Viên là rất nhẹ. Đây dẫu mức nào đều là thuộc nhân tộc, Tiêu Kiệt thắc mắc.

Kể từ giây phút gặp gỡ Nguyễn Lạc, Tiêu Kiệt cảm giác Nguyễn huynh sở hữu khí chất bất thường, càng tiếp xúc thì hắn còn ngộ điểm chắc chắn Nguyễn huynh căm ghét thiên hạ này. Tiêu Kiệt thều thào: “Ài.”

Ai ai cũng mang tâm sự riêng, chuyện của bản thân Tiêu Kiệt chả thể tệ nhất trần đời. Hồi, Nguyễn Lạc chủ động gọi: “À đúng bạn, gặp Cự Viên làm ta sực nhớ trước đây ả nô tì ở gần công chúa nói về…”



Nguyễn Lạc thử thử nhớ rõ từng câu chữ ả nô tì kia từng kể, Nguyễn Lạc: “Hừm, vụ việc Thổ Quốc? Bây giờ đang rảnh nên ta vẫn tò mò!”

Tìm hiểu thông tin về nhân vật chính thế giới sảng văn c·hết não, chưa thừa thải đâu. Tiêu Kiệt móc nối việc sáng nay gặp Cự Viên: “Đúng thì năm xưa cha ta lãnh đạo đội quân chống sự càn rỡ phía Thổ Quốc.”

Nguyễn Lạc chăm chú ngồi nghe kể bên đống lửa, Tiêu Kiệt liền ném thêm củi vào giúp bãi lửa cháy hừng hực giữ ấm: “Chuyện bắt đầu… Cách đây tám mươi năm. Lúc ấy là thời điểm Thổ Quốc gây rối lớn!”

Tiêu Kiệt vừa nhớ câu chuyện cha hắn kể vừa tường thuật: “Xưa nay từ thời phân chia ra Ngũ Quốc không phải chưa có c·hiến t·ranh. Dẫu vậy c·hiến t·ranh không kéo quốc gia thứ ba tham gia vào.”

Hắn cầm cây củi vẽ vẽ biểu tượng Ngũ Quốc trên mặt đất: “Ngũ Quốc mỗi quốc đều sở hữu thế mạnh riêng. Ngoại giao hòa hoãn, giả sử thi thố vẫn dừng mức ổn áp, vì chủ yếu yêu tộc kiếm cơ hội công kích.”

Nguyễn Lạc lắng nghe cẩn thận, Tiêu Kiệt siết tay: “Mãi đến mối nguy ngại không từ yêu tộc. Mối nguy ngại do Thổ Quốc âm thầm nuôi các Viễn Cổ Cự Viên kèm theo hàng tá loài ma thú cổ khác bị tuyệt diệt.”

Mọi câu kể đang vô cùng bình thường cho tới khi Nguyễn Lạc lọt tai chữ kế, Tiêu Kiệt: “Rốt cuộc tất cả kết thúc do Thổ Quốc t·ấn c·ông… Tàn phá toàn bộ đất đai, g·iết người không gớm tay vì lũ ma thú.”

Nguyễn Lạc dần dần thấy sai sai cộng quen quen ở đâu nhưng chưa nói nổi. Tiêu Kiệt chép miệng: “Chỉ có Ngũ Hành Đại Thánh trời sinh Ngũ Hành Thể, người khống chế Ngũ Hành mới ngăn được.”

Tiêu Kiệt tiếc nuối ngẩng mặt nhìn trời: “Đáng tiếc, khi thiên hạ này cần ông nhất! Ngũ Hành Đại Thánh biến mất. Thổ Quốc không chút sợ sệt làm càn, tiếp tục xâm lấn bốn quốc kia nhằm lên bá chủ.”

Đồng thời Nguyễn Lạc biết cớ gì bản thân cảm giác câu từ quen quen mãi. Nguyễn Lạc che mặt khiến Tiêu Kiệt ngỡ đem dạng cảm xúc thất vọng trước Ngũ Hành Đại Thánh phô bày ra, ai ngờ hắn sai.

Nguyễn Lạc lẩm bẩm nhỏ đủ Tiêu Kiệt nghe được: “Mẹ nó… Giờ sang luôn Tiết Khí Sư cuối cùng…” Dưới nội tâm Nguyễn Lạc liên tục chửi: “Đạo vừa vừa phải phải thôi! Giờ thêm Tiết Khí Sư! Đùa tao à?”

Thình lình sực nhớ thông tin quan trọng, nếu thế giới này còn đạo cả Tiết Khí Sư cuối cùng thì Nguyễn Lạc tin sớm xuất hiện thằng gì vốn mang cái thể chất Ngũ Hành đó. Hắn mở lời: “Sau sao Tiêu huynh.”



Tiêu Kiệt bị Nguyễn Lạc hỏi: “Không ai trên đời sở hữu Ngũ Hành Thể ngoại trừ ông gì kia? Chưa kể, duy nhất Ngũ Hành Thể làm cho phía Thổ Quốc kh·iếp sợ. Nguyên nhân? Tự dưng sợ thể chất kia thôi ư?”

Đối mặt các câu hỏi dồn dập của Nguyễn Lạc, Tiêu Kiệt giải đáp: “Đây ta không biết. Lúc cha ta kể ráng nhấn mạnh việc Thổ Quốc sợ người mang Ngũ Hành Thể, nguyên nhân chưa biết. Xưa ta không hỏi!”

Riêng vấn đề ai khác sở hữu Ngũ Hành Thể, Tiêu Kiệt xoa cằm: “Hừm, ta nghe đồn Ngũ Hành Thể xuất thế… Một tông môn lớn thu nhận và nuôi dưỡng trong bí mật. Chẳng biết tin tức rốt cuộc ở đâu hết.”

Thứ Tiêu Kiệt trả lời Nguyễn Lạc là một lời đồn truyền khắp tông môn lớn lẫn triều đình cách đây ba năm. Tiêu Kiệt bỏ củi tiếp: “Bấy nhiêu.”

Nguyễn Lạc chầm chậm rợn gáy: “Mẹ… Chẳng lẽ thế giới này không mỗi một thằng nhân vật chính? Cái kia giới thiệu rõ ràng là tựa Tiết Khí Sư cuối cùng, loại đó mà không phải nhân vật chính thì hơi.”

Đầu óc Nguyễn Lạc điên cuồng tìm kiếm cách giải thích thứ vô lý này, hắn sực nhớ tiền kiếp đọc mấy bộ truyện sảng văn c·hết não cũng thi thoảng đọc trúng vài bộ nhiều nhân vật chính hay bề ngoài là thế.

Hắn ngẫm: “Trước dịp xuyên qua đây mình nhớ còn đọc trúng cái chủ đề đang nổi của loại sảng văn. Cho nhân vật chính xuyên vào biết rõ cốt truyện xong đối đầu đám nhân vật chính thuộc thế giới gốc ấy!”

Từng đám từng đám nhân vật chính đại loại bọn chúng đặt cho tên gọi khí vận chi tử, thằng nhân vật chính thế giới hiện đại xuyên vào tìm cách c·ướp khí vận, xử các thằng khí vận chi tử gốc luôn.

Nguyễn Lạc trầm tư thầm nghĩ: “Nhân vật xuyên từ thời hiện đại vô thì là bản thân mình… Mỗi vấn đề là chắc khỉ gì nhân vật chính là… Mình? Mẹ cái thể loại xoắn não này. Dẹp dẹp dẹp! C·hết não mất!”

Đây không thuộc thể loại Nguyễn Lạc ghét nhất nhưng trăm phần trăm là chả ưa thích gì. Chung quy là sảng văn c·hết não, hắn đập những con muỗi bu vào lửa: “Hi vọng ngày mai thoát khu rừng.”

Góc khác bên trong bí cảnh truyền thừa thượng cổ, mỹ nhân Cửu Vỹ tộc đang cười vui vẻ khó che giấu phấn khích: “Bà bà, ta thấy! Dòng nước chảy trên la bàn… Huyết Châu thật sự giấu đâu đó chốn này!”

La bàn vẽ đồ án méo mó trên tay nàng chứa dòng nước đỏ thẫm như máu. Bà bà lưng còng gật lia lịa, sắc mặt mừng rỡ: “Tốt… Quá tốt. Chỉ cần tìm kiếm hậu duệ loài viễn cổ, khiến phục tùng là lập công rồi.”

Mỹ nhân Cửu Vỹ tộc dùng ngón tay nhỏ mềm mại uốn tóc: “Bà bà à. Lần lập công này người nghĩ tỷ tỷ liệu chấp nhận ta chứ? Ta mong… Tỷ tỷ chấp nhận ta. Rằng ta mang ích lợi về cho Cửu Vỹ tộc.”

Bà bà dùng từ ngữ tâng bốc công lao mỹ nữ này sắp lập, tuy nhiên lúc nàng quay đi bà bà đổi sang nụ cười rợn gáy, miệng nhếch cao quỷ dị.