Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 25: Tiến vào bí cảnh.




Chương 25: Tiến vào bí cảnh.

Thực tế cũng có không ít người mang ý định hoặc nuôi mộng tu luyện càng cao mà tiến vô bí cảnh. Bọn họ mong muốn thay đổi thể chất và thay đổi thiên phú tu luyện tệ hại, người người ôm mộng chạy đi đây.

Hàng đống phàm nhân thậm chí yếu hơn Nguyễn Lạc lẫn Tiêu Kiệt cơ ấy, Nguyễn Lạc không quan tâm lắm. Tiêu Kiệt lắc đầu thở dài, đừng nghĩ mọi việc dễ vậy, tiến vào trong đường c·hết cực kỳ rộng mở rồi.

Mấy tên Võ Giả, trưởng bối gia tộc, trụ cột tông môn đứng ngoài liên tục cười đùa đám bọ tranh nhau tìm c·hết. Đây là chuyện rất thường, chốn này mạnh được yếu thua, ai ai vẫn luôn cầu mong thực lực kia.

Mấy tên tu vi cao quá Võ Tông đệ nhất tầng không tiến vào, chỉ chầu trực chờ hậu bối hay ai quan trọng của gia tộc rời khỏi. Nguyễn Lạc lần đầu đặt chân vào thứ gọi bí cảnh chỉ thấy trong các tiểu thuyết.

Ấn tượng một khi bước qua kết giới là vùng không gian tách biệt, nó mang hướng huyền huyễn nhiệm màu so vùng đất ngoài đó. Chốc, Tiêu Kiệt gọi: “Đây là điều thường thôi, đi tiếp tục Nguyễn huynh.”

Bầu trời trên đầu xanh thẳm, mây trắng trôi bồng bềnh mỗi tội từng bầy linh thú tựa con hạc mỏ đỏ lượn theo cơn gió. Bầu trời liền đổi màu, từ xanh thẳm trở thành buổi đêm tối hoặc đỏ kh·iếp sợ.

Nguyễn Lạc ngó ngó xung quanh: “Rõ ràng tiến vào chung hai chúng ta gồm nhiều người. Cớ sao bấy giờ duy nhất hai ta tại khu vực hả… Không gặp bất kỳ tên nào khác. Coi như vừa may vừa thấy lạ.”

Tiêu Kiệt bước trước vì bọn họ thống nhất tiến vào bí cảnh giao toàn bộ việc mò đường cho Tiêu Kiệt. Liếc sơ bầu trời, Tiêu Kiệt đoán vội: “Nguyễn huynh… Theo ta suy đoán, kết giới là thuật truyền tống.”

Nguyễn Lạc dẫu ngớ ngẩn đa số về khoản này nhưng còn rõ chữ đấy mang ý gì: “Tức là bước vào kết giới lập tức truyền tống ngẫu nhiên! Chúng ta may mắn chưa đụng trúng ai bị truyền đi khu vực này.”

Tiêu Kiệt gật một cái, không quên phòng hờ: “Cẩn thận chút đi đã.”

Bí cảnh là loại không gian nguy hiểm từ các đại năng thượng cổ tạo nên vì mục đích tìm người truyền thừa. Đây vốn chả phải loại giỡn cợt, đừng kể chi bí cảnh bọn họ đặt chân vô chẳng tầm thường cơ.

Bí cảnh khiến mấy đại gia tộc, tông môn thậm chí Cửu Vỹ tộc bên yêu tộc nổi lòng tham, Tiêu Kiệt đi kèm sợ sệt hòa mừng rỡ. Sợ là sợ m·ất m·ạng, về mừng rỡ là mừng càng nguy hiểm thì rất có thể có thứ cần.



Tiêu Kiệt lo m·ất m·ạng trước lúc báo thù, hắn phải tìm rõ lý do khiến hắn mất thể chất, khiến đời hắn lâm vào khổ não. Nguyễn Lạc đứng tập trung cảm nhận thử vị trí Mê Hồn Hoa: “Để xem để xem coi.”

Tự lẩm bẩm, Nguyễn Lạc không chịu Tiêu Kiệt làm phiền do Tiêu Kiệt tưởng Nguyễn Lạc cảm nhận gì đấy giúp bọn họ tìm tốt. Suy ra cũng xuất phát từ việc Nguyễn Lạc là cường giả, Tiêu Kiệt chờ hồi.

Nguyễn Lạc mở mắt gãi đầu: “Lạ thật, trước đó cảm nhận chắc chắn thấy! Giờ đây vào trong bí cảnh cảm nhận liền không xíu manh mối? Ảo nhỉ.” Nguyễn Lạc hiếu kỳ, liệu bí cảnh có trò mờ cám nào đó.

Tiêu Kiệt đoán trúng việc: “Nguyễn huynh, huynh đang thử cảm nhận vị trí nguyên liệu chế tạo Gậy Tình Bạn? Ta nghĩ khá khó, kết giới càng mạnh thì mấy loại thuật thức dò tìm bảo vật càng mất tác dụng.”

Nguyễn Lạc hiểu lời và ý Tiêu Kiệt, có điều thứ hắn xài đâu phải thuật thức tầm thường, đây là Con Đường Nghiện Sĩ giúp cảm nhận rõ các vị trí xuất hiện Mê Hồn Hoa. Tuy vậy gật đại, Nguyễn Lạc đáp: “Ừm.”

Hai bọn họ tiếp tục lên đường trước dịp ai khác bị truyền tống đến rồi nảy sinh đại chiến. Tiêu Kiệt càng đi càng hồi hộp, về phía sau ít nhiều mặt Nguyễn Lạc khó chịu. Nguyễn Lạc rút Cây Gậy Tình Bạn.

Tiếc nuối cất lại vào túi, Nguyễn Lạc cố gắng nhịn xuống vì tiêu tốn mấy gậy quá nhiều sẵn. Giờ mỗi hai gậy cuối, xài thì tiếp tục đi với trắng tay mất, Nguyễn Lạc kiềm chế không thử, Tiêu Kiệt ngó qua.

Thằng Tiêu Kiệt này dám mở miệng: “Nguyễn huynh, huynh có cảm giác khô miệng không? Vào đây bị căng thẳng chả yên lòng. Hay là.”

Nguyễn Lạc hất tay thẳng thừng từ chối: “Không, nghĩ cũng đừng có nghĩ, mơ à bạn? Còn mỗi hai gậy. Đấy ta chưa đề cập trước cho thử. Ngươi liên tục rơi vô bad trip khóc mẹ khóc cha phí đồ quý.”

Hắn làm sao quên chỉ cho tên Tiêu Kiệt thử một chút nhỏ hắn đã rên la khóc mẹ khóc cha, bad trip kéo theo la ó ồn ào. Nguyễn Lạc không thể cho phép tên này hao đồ tiếp, đồ số lượng sắp chạm đáy rồi.

Mất bao công sức tiến vào bí cảnh thượng cổ tìm kiếm Mê Hồn Hoa. Đấy đồng nghĩa Mê Hồn Hoa quá quý, quá hiếm và quá khó tìm luôn chứ. Xài hết thì nhịn chả biết bao giờ đụng vị trí nó mọc lần hai.

Nguyễn Lạc từ chối thẳng thừng gây Tiêu Kiệt thật sự thất vọng, hắn cứ nhớ nhớ cảm giác đêm ấy trút đi mọi tâm sự. Dùng xong tối đấy quấy rầy Nguyễn huynh, trái lại lòng Tiêu Kiệt nhẹ đi mấy phần liền.



Được trút muộn phiền tốt hơn uống rượu, đầu óc thoải mái tựa tựa bay lên hay lọt vào chốn bồng lai tiên cảnh, tên Tiêu Kiệt thèm dùng thêm một lần để cảm nhận kĩ càng. Tất nhiên là mơ, hắn bị từ chối.

Biết thứ đồ đó quý quá, Tiêu Kiệt chẳng tiếp tục xin xỏ, chờ cơ hội khi Nguyễn huynh tìm được hãy xin thì tỉ lệ sẽ tăng cao hơn. Nguyễn Lạc: “Mà… Khi nào mới tới? Khu rừng rậm này ngỡ dài bất tận, che trời…”

Đi sâu lập tức thấy đống cây cao, cây cổ thụ sở hữu rễ to hơn thân họ nữa. Trèo cây, Nguyễn Lạc và Tiêu Kiệt muốn đứng cao coi thử. Tiêu Kiệt thốt: “Không thể đáp rõ gì, chỉ biết ta cảm giác gần đây có đồ!”

Nhiêu đây thôi là Nguyễn Lạc chẳng tiếp tục hỏi, thằng đần này nhân vật chính nên theo theo phía sau đà nào không gặp đồ tốt. Dựa mấy tình tiết sảng văn c·hết não, một là gặp đồ hai sẽ chạm người xấu cơ.

Hoặc còn tình tiết thứ ba, Nguyễn Lạc vừa đi bộ sát Tiêu Kiệt vừa suy tư: “Thứ ba! Là sắp đặt cho thằng Tiêu Kiệt nhân vật chính gặp trúng nữ nhân đầu tiên có duyên với hắn. Vẫn ổn so tình tiết thứ hai.”

Tình tiết thứ hai gặp kẻ xấu liền xuất hiện màn dàn cảnh khinh nhân vật chính và bị nhân vật chính vả mặt. Tiêu Kiệt giơ tay: “Từ từ. Có!”

Có ở đây Tiêu Kiệt đề cập là có người. Nguyễn Lạc đang không dừng cảm nhận Mê Hồn Hoa trong âm thầm bỗng bảo: “Phía trước, tầm nửa dặm có người đang chiến đấu kịch liệt, náo động ấy chả nhỏ.”

Thình lình Tiêu Kiệt quay mặt nhìn chằm chằm Nguyễn Lạc: “Nửa nửa dặm? Nguyễn huynh… Rốt cuộc huynh luyện loại thuật thức nào nó!” Tiêu Kiệt thật sự không ngờ Nguyễn Lạc xác nhận rõ ràng mức đấy.

Thực tế Tiêu Kiệt biết có người là nhờ thính giác tốt, vừa nghe t·iếng n·ổ vang đằng trước. Riêng Nguyễn Lạc khi nghe Tiêu Kiệt đề cập lập tức đem cảm nhận Mê Hồn Hoa dời sang thăm dò tình huống.

Nguyễn Lạc chẳng tìm nổi biện pháp giải thích, hắn cũng đang ngớ ra kia kìa. Chủ yếu bản thân Nguyễn Lạc ngỡ mỗi cảm nhận các đóa Mê Hồn Hoa, ai ngờ đây chả biết lúc nào hắn còn biết được thứ khác.

Chớp mắt ban nãy, Nguyễn Lạc phát giác chuẩn xác phía trước xa bao nhiêu có người đang vận thứ gọi là linh lực đấu kịch liệt. Nguyễn Lạc: “Bỏ đi, tập trung tìm hiểu sơ tình huống đằng trước hãy nói sau.”

Tiêu Kiệt đồng ý, không chủ động tiếp tục hỏi sâu vì cường giả sở hữu bí mật riêng. Chưa kể Nguyễn huynh từ đầu che giấu đi lẹ tu vi, tên này lại tự tưởng tượng rằng Nguyễn Lạc mang lý do cực kỳ sâu sắc.



Nguyễn Lạc vừa chậm rãi theo sát Tiêu Kiệt vừa nhíu mày ngẫm qua: “Chậc… Không tu luyện, mỗi chơi đồ cũng hưởng năng lực kỳ quái… Không tốt. Phải dùng thật cẩn thận. Tìm Mê Hồn Hoa là đủ.”

Đồ vật nào khác Nguyễn Lạc cóc cần. Hai bọn họ chậm chạp tiến vào khu vực diễn ra đối kháng kịch liệt giữa hai phe. Một bên là mấy tên mặc y phục giống nhau kiểu đồng môn, bên khác giống đám ma thú.

Nguyễn Lạc với Tiêu Kiệt thấy giống ma thú vì chẳng dám khẳng định liệu kia là ma thú hay linh thú. Thân chúng chưa tỏa sát ý dày đặc rất khát máu kiểu ma thú thông thường, mắt mỗi con đều có linh tính.

Hình tượng một con đười ươi khổng lồ cao quá năm mét, mặt mày bực bội giận dữ bởi Võ Giả xâm nhập khu chúng sống. Tiêu Kiệt sợ.

Nguyễn Lạc phát giác đôi bờ vai thằng Tiêu Kiệt run lập cập, mồ hôi tiết lắm ngay trán lẫn thoáng chốc ướt luôn lưng áo. Nguyễn Lạc cố đảo mắt quan sát đười ươi khổng lồ: “Ngoại trừ răng nanh to…”

Ngoại trừ răng nanh to trồi khỏi hàm trông mang chút dọa nạt thì hắn không hiểu sợ điểm quái nào. Đười ươi kích thước lớn, đứng chống hai tay trên mặt đất, vài con gầm gừ đập đập vào ngực hét.

Đám Võ Giả mặc cùng loại y phục thuộc tông môn điên khùng khóc thét chạy tán loạn giữ mạng. Một kẻ cầm kiếm xoay đầu trốn thoát, miệng gào điếc tai: “Đây đây là mơ! Đây chắc chắn là mơ!”

Nhiều tên khác điên điên khùng khùng chạy ba bốn hướng chia nhau giữ mạng. Có tên thét: “Chẳng khả năng! Là Viễn Cỗ Cự Viên! Đây… Kệ là bí cảnh thượng cổ thì vẫn. Ta phải thoát… Không muốn c·hết!”

Mấy con đười ươi kia càng thêm chán ghét nhân loại, bọn chúng vội vàng đuổi theo tóm từng tên một dẫm đến trở nên nát bét. Nguyễn Lạc: “Èo… Viễn Cổ Cự Viên… Viên là đười ươi à. Tiếp thu kiến thức.”

Nội tâm Nguyễn Lạc không thèm chú ý mấy thằng này c·hết, dịp tiến vào bí cảnh trập trùng hiểm nguy thì cần chuẩn bị tâm lý rồi. Ở chỗ thế giới tu luyện g·iết c·hết nhau, làm khỉ gì mà có bông tuyết vô tội.

Một khi bước lên con đường tu luyện cầu cái trường sinh ngu ngốc của bọn chúng, Nguyễn Lạc cá rằng không ai thật sự vô tội. Liếc soi, hắn đẩy vai Tiêu Kiệt: “Tỉnh đê, chạy đã, nó đuổi theo thì toang.”

Tranh thủ dịp mấy tên này chạy bán mạng và chịu Viễn Cổ Cự Viên dữ tợn đuổi bắt, Nguyễn Lạc kêu Tiêu Kiệt tỉnh táo và hai bọn họ hấp tấp sủi càng mau bao nhiêu hay bấy nhiêu. Rốt cuộc bọn họ an toàn.

Kiểm tra chẳng bị dù một con con đười ươi khổng lồ đuổi theo, sắc mặt Tiêu Kiệt nhẹ nhõm xíu, thở phào: “Đa tạ Nguyễn huynh… Nãy, ta… Không đủ tỉnh để chạy. Viễn Cổ Cự Viên còn sống ở bí cảnh.”

Đồng thời Tiêu Kiệt chau mày nghiêm nghị: “Nguyễn huynh, xem ra hai chúng ta nên lẹ lẹ rời khỏi khu rừng. Chưa biết có cả loài gì kế!”