Chương 24: Cửu Vỹ tộc.
Không ít Võ Giả từ lúc mặt đất bắt đầu kết băng liền cảm nhận dòng linh lực khủng kh·iếp lan tràn đến đây. Chưa kể ai tu vi cao thâm lập tức đoán ra luôn kẻ tới là yêu tộc, bọn họ dần dần dè chừng vội vã.
Nhân tộc và yêu tộc ký kết hiệp ước hòa bình, đôi bên nước sông chả phạm nước giếng. Tuy nhiên đấy là bề nổi của tảng băng chìm, thực tế nhân yêu liên tục đấu đá nhau, âm thầm làm chuyện khó nói qua.
Chủ yếu có cơ hội thì nhân tộc chẳng ngại giải quyết kẻ từ yêu tộc, cả bên kia cũng vậy. Hiệp ước hòa thì giúp trốn tránh cuộc chiến thẳng thừng bùng nổ gây hậu quả khó ước lượng cho đôi bên mà thôi.
Chớp mắt, người thuộc đại gia tộc, triều đình, tông môn đều cau mày kèm đổ dồn linh lực đi dò xét kẻ ngồi trong kiệu. Một trưởng bối cao gầy hai bên tóc có phần bạc trong Nham gia: “Cái đó, là Cửu Vỹ tộc!”
Lời vừa dứt, góc Nham gia cộng ai ai vô tình nghe lọt tai run một cái. Cửu Vỹ tộc là hậu duệ Cữu Vỹ Hồ Tiên, về mặt thực tế một khi đứng l·ên đ·ỉnh tộc đàn cộng huyết mạch đủ thuần khiết sẽ đạt tám đuôi.
Nhờ huyết mạch thức tỉnh có phần dễ dàng so đa số yêu tộc khác, Cửu Vỹ tộc chắc chắn đặt chân vào thế lực to nhất nhì trong dòng giống yêu tộc. Vài người bày tỏ nét mặt chán chường, lo sợ.
Một trong các gia tộc khủng bố nhất bên yêu tộc xuất hiện, ban nãy bọn họ ngỡ yêu tộc bị điên ai ngờ kẻ mà điên là bọn họ. Trưởng bối Nham gia giơ tay ra hiệu: “Vào trong không thể đắc tội bọn họ.”
Mấy tên hậu bối được đưa lại đây sẵn sàng vô bí cảnh gấp gáp đáp to rõ. Chả ai muốn gây sự Cửu Vỹ tộc, bấy giờ đa số ngẫm càng trốn xa xa liền tốt, cầu mong vào trong bí cảnh đừng chạm mặt Cửu Vỹ tộc.
Phía triều đình khá thư giãn so gia tộc, tông môn kia, tuy nhiên cũng mở miệng dặn dò ở đó cố hạn chế xích mích yêu tộc nhất. Tiêu Kiệt: “Đây… Kia là Cửu Vỹ tộc… Một trong các yêu tộc hùng mạnh nhất?”
Nguyễn Lạc nhếch mép: “Đoán chả sai, biết ngay là hồ ly chín đuôi.”
Loại diễn biến này Nguyễn Lạc đâu ngoài dự đoán, chốt rằng vào ấy tìm Mê Hồn Hoa nên chưa cần thiết chú ý bọn họ. Tiêu Kiệt thì bảo: “Nguyễn… Nguyễn huynh… Hãy cẩn thận, gặp bọn họ không ổn gì.”
Tiêu Kiệt vẫn nhẹ lời, đúng hơn câu phải dùng là gặp thì tiêu ngay. Ở trên cao, lũ lân đá rốt cuộc dừng di chuyển, kiệu từ từ chậm chạp bị hạ xuống đất. Xung quanh hồi hộp, đống ánh mắt đổ dồn lại đó.
Đôi mắt của Nguyễn Lạc với Tiêu Kiệt không ngoại lệ, mặc kệ ghét cái thiết lập thế giới chứ Nguyễn Lạc đang tò mò, hồ ly chín đuôi thực tế trông đẹp mức nào khiến đa số mấy thằng trong truyện mê mệt.
Một nữ nhân thân mảnh mai khẽ rời kiệu, váy dài xanh nhàn nhạt y hệt thêu dệt bằng sắc màu bầu trời xanh ngát. Các họa tiết tô điểm trên y phục là mỗi đám mây trắng trôi bồng bềnh, phối cực kỳ hợp.
Thứ hai, Nguyễn Lạc từng nghe câu người đẹp vì lụa nhưng đối loại trường hợp trước mắt ngoại lệ. Tựa bộ y phục kia vốn đẹp, vốn đạt mức lộng lẫy quý phái ấy là nhờ người mặc, người đã khoác nó lên.
Tiêu Kiệt chìm đắm vào nhan sắc động lòng người của Cửu Vỹ tộc, nữ nhân đẹp như bước ra từ tranh vẽ, biến điều không tưởng thành loại hiện thực phô bày ở tầm mắt. Thoáng chốc, chả ít người bị mê hoặc.
Có tên thậm chí không biết bản thân đi tìm đường c·hết, vô thức tiến gần nữ nhân yêu tộc bước khỏi kiệu. Cũng may có đồng bạn, vài ba trưởng bối tỉnh táo ngăn cản bọn họ sắp dấn thân vào đường c·hết.
Bọn họ đứng ngoài ngắm không rời mắt, đầu óc mụ mị chẳng hề dám chớp khẽ do lo lắng bỏ lỡ giây phút ngắm nhìn nàng. Nữ nhân kia rất hài lòng, cười mỉm lập tức làm bao chàng trai c·hết ngạt, thở khó nổi.
Nguyễn Lạc vẫn bình tĩnh coi coi, quan sát trên dưới cái hình tượng yêu hồ chín đuôi hay xuất hiện trong tiểu thuyết. Lát hắn xoa cằm: “Không tệ… Mà… Không mức gây mấy tên kia c·hết ngạt luôn chứ.”
Bản thân hắn đang tương đối khó hiểu, rằng mấy thằng ngu đằng xa khó vững chân hay khó thở ôm cổ là vì sao. Sắc đẹp chỉ bấy nhiêu?
Ngắm sắc đẹp g·iết c·hết người được à? Nguyễn Lạc thắc mắc, đầu óc tìm đủ cớ cũng không hiểu thấu mấy thằng dở hơi kia. Tiêu Kiệt thở dốc: “Phù… Quả… Quả là Nguyễn huynh… Cường giả chẳng chịu gì.”
Tiêu Kiệt ngó Nguyễn Lạc không chịu ảnh hưởng từ nhan sắc đó liền khiến hắn bái phục Nguyễn Lạc gấp đôi. Tiêu Kiệt nói thầm: “Hừm… Dù thế… Sự ma mị quyến rũ lối c·hết chóc đấy. Đúng là Cửu Vỹ tộc!”
Bên dưới sườn đồi, triều đình cử vị phó thống lĩnh tiến lên trước vội vàng chắp tay chào hỏi: “Thật không ngờ được thấy Cửu Vỹ Hồ Tiên. Tại hạ là phó thống lĩnh Dương Bình! Mạn phép hỏi lý do đến đó là.”
Phía triều đình mặt ngoài chào hỏi trước chứ không có ý yếu thế cúi đầu lũ yêu tộc, dựa câu chữ dễ dàng nhận biết. Nữ nhân mở môi đỏ cười khẽ: “Phó thống lĩnh… Xin hỏi, bí cảnh thuộc về triều đình?”
Câu hỏi ngược mau chóng vô thẳng vấn đề không lòng vòng, đi đến đây chắc chắn là do vào kia thu lấy cơ duyên, phó thống lĩnh cố bày trò miệng mồm nhắc khéo khiến yêu tộc chả mấy vui vẻ.
Trong hiệp ước nhân yêu cũng không đề cập việc yêu tộc chẳng thể tham gia loại cơ duyên truyền thừa giống vậy. Dương Bình im bặt: “Hừ… Thứ hồ ly xảo trá.” Hắn ngầm thốt, quay đầu bước về hàng.
Nham gia, người của tông môn hay môn phái phụ trách đưa đệ tử vào bí cảnh liền chào hỏi Cửu Vỹ tộc cho có lệ. Nguyễn Lạc hít vào, thở ra nói: “Ta tưởng gặp phải đấm nhau… Đà này chào luôn hả?”
Tiêu Kiệt lắc đầu: “Ngoài mặt thôi Nguyễn huynh. Giả sử yêu tộc nhỏ lẻ hay tộc đàn yếu đuối bọn họ sẽ không làm điều đó! Bọn họ đi tìm cách xử lý yêu tộc gọn gàng bên trong. Đây mấu chốt vì Cửu Vỹ tộc.”
Nhắc Cửu Vỹ tộc, Nguyễn Lạc chưa thấy bất kỳ cái đuôi nào để lộ cả. Nguyễn Lạc suy đoán: “Chắc đã giấu đuôi, đấm nhau hay quyến rũ… Con mồi mới lộ mấy đuôi chăng? Chờ chút… Cặp mắt kia! Cứ quen.”
Nguyễn Lạc cảm giác mỹ nữ yêu tộc đứng bên dưới có chút quen mặt sao sao. Hắn khó nhớ bản thân đã gặp yêu tộc bao giờ, mỗi cảm giác.
Nguyễn Lạc có thể tự đảm bảo đầu óc hắn không mụ mị vì sắc đẹp của hồ yêu. Điều căn bản là hắn chẳng thấy nó đẹp đến mức khiến đầu óc người gặp vấn đề nhận thức, Nguyễn Lạc vẫn thấy kỳ lạ.
Nhất là đôi mắt kia kìa, Nguyễn Lạc chắc chắn từng gặp nàng cơ mà dẫu kiểu nào đều không cách nhớ rõ ràng. Tiêu Kiệt: “Chờ thôi, chờ bọn họ tiến vào bí cảnh… Cuối cùng mới tới phiên hai chúng ta.”
Hai người họ là phàm nhân không sở hữu tu vi, bị phát giác tiến vào thì xui xẻo gặp lũ thích làm gì làm liền tìm cách g·iết ngay. Còn về cái trường hợp thứ hai đấy là khinh thường, Nguyễn Lạc ghét vế sau.
Hạn chế đụng trường hợp nhân vật quần chúng dàn cảnh khinh nhân vật chính Tiêu Kiệt kéo theo Nguyễn Lạc, hắn chịu chờ. Chốc thôi, vài đại gia tộc tu tiên, tông môn cử hậu bối cùng đệ tử vào chiếm đồ tốt.
Mỹ nữ yêu tộc thuộc Cửu Vỹ tộc cũng động, bên cạnh nàng lúc nào bị vây bởi đám hộ vệ mang giáp đá rất cồng kềnh nặng nề. Tiêu Kiệt liếc xem: “Đám lâu la kéo kiệu đều có thể hóa… Hóa hình người được ư.”
Chưa hết, một bà lão lưng còng thấp bé chống theo gậy gỗ bước đi song song với mỹ nữ yêu tộc đó. Bọn họ tiến vào bí cảnh, vì họ vào hoàn toàn không gặp trở ngại nên tu vi cao nhất là Võ Tông thôi.
Chính xác là Võ Tông đệ nhất tầng, dù thế không ít người tiếp tục ngại đối mặt bọn họ. Ở giây phút trước khi biến mất, mỹ nữ Cửu Vỹ tộc ấy, nàng quay đầu đảo mắt đến chuẩn vị trí Tiêu Kiệt và Nguyễn Lạc trốn.
Chỉ thoáng qua, không ai thèm chú ý mỗi tội Tiêu Kiệt lẫn Nguyễn Lạc dễ dàng phát giác bị lườm cái nhẹ. Nguyễn Lạc vỗ bờ vai Tiêu Kiệt sơ: “Uầy ghê đấy bạn… Vận đào hoa thật kìa? Mỹ nữ yêu tộc quan tâm!”
Nguyễn Lạc âm thầm nghĩ: “Đúng là nhân vật chính tiểu thuyết sảng văn c·hết não. Không làm khỉ gì vẫn được mỹ nữ liếc liếc hiếu kỳ, uầy uầy thế đồng nghĩa gặp trong kia không bị g·iết đâu nhở?”
Riêng phần Tiêu Kiệt, mặc kệ Nguyễn huynh vỗ vai chúc mừng, Tiêu Kiệt không vui: “Nguyễn huynh… Ta chưa gặp nàng một lần! Vả lại!”
Tiêu Kiệt nhấn mạnh, gằn giọng: “Nguyễn huynh, đôi mắt ấy không hề che giấu sát ý dữ dội. Tựa chúng ta đắc tội Cửu Vỹ tộc… Gặp gỡ bên trong bí cảnh thì chúng ta tiêu ngay. Đừng mong gì cửa sống.”
Nguyễn Lạc thắc mắc phải chăng thằng này sống khổ quá thành ra cứ gặp mấy trường hợp tốt cũng tự huyễn hoặc đáng nghi. Hắn gật đại: “Rồi rồi… Mỗi tội đám người dưới kia đông ác. Chờ đến mai luôn…”
Quân triều đình tiến vào đông như mở hội, bọn họ đa số là hộ vệ tiến vào bảo vệ ai rất rất quan trọng, Nguyễn Lạc khó thấy khuôn mặt. Vụ việc này không biện pháp đẩy mau, Tiêu Kiệt: “Chịu… Nhẫn nại nào.”
Thời gian thắm thoắt trôi đi, dẫu khá buồn ngủ nên Nguyễn Lạc ngủ một giấc giao Tiêu Kiệt phụ trách gọi hắn dậy lúc sắp xong. Tiêu Kiệt bất đắc đĩ cố gắng thở dài: “Chậc… Nguyễn huynh quá coi nhẹ đây.”
So Nguyễn Lạc thì Tiêu Kiệt còn nôn nóng tiến vô bí cảnh hơn hắn gấp chục lần. Tiêu Kiệt phải dựa đợt liều bấy giờ lấy lại thể chất, rồi lấy lại khả năng tu luyện. Nguyễn Lạc đỡ áp lực do hắn chỉ tìm Mê Hồn Hoa.
Tận sáng sớm ngày kế Nguyễn Lạc mới được tên Tiêu Kiệt gọi dậy tiến vào bí cảnh. Tiêu Kiệt gọi vội vàng liên tục: “Dậy dậy dậy! Dậy gấp gấp tranh thủ tiến vào Nguyễn huynh! Dậy Nguyễn huynh! Dậy mau!”
Nguyễn Lạc ú ớ ngồi dậy dụi dụi mắt bước sát theo Tiêu Kiệt, vài giây kế lập tức tỉnh táo tăng tốc chạy cho kịp. Nội tâm hắn: “Lâu vậy? Thà, ngày hôm qua ngủ cả ngày xong tối hãy bắt đầu đi thì đỡ chờ mệt.”
Bên trong bí cảnh, ngay sau dịp tiến vào mỹ nữ yêu tộc giấu lẹ sát ý vừa lộ rõ ràng qua đôi mắt. Bà lão theo cạnh nàng hỏi: “Kia… Chính là... Tên p·há h·oại chuyện tốt của chúng ta trước đây chưa lâu ư?”
Bà lão khó hiểu, nếp nhăn trên trán càng dày thêm: “Hai tên rõ ràng chỉ phàm nhân, chẳng tu vi. Rốt cuộc hắn thoát khỏi mê hoặc ngày hôm đó sao khả thi? Vì họ Tiêu mang thể chất nghịch thiên trước.”
Mỹ nữ Cửu Vỹ tộc lắc đầu, nghiến răng cay đắng giống nhận sỉ nhục: “Không! Tên họ Tiêu không phải… Là tên tùy tùng đi theo.”