Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 23: Bí cảnh mở ra.




Chương 23: Bí cảnh mở ra.

Sau màn gặp gỡ ông già kỳ lạ suy đoán mò về tương lai hai bọn họ. Nguyễn Lạc coi tựa mấy lão khùng vô tình đoán hợp ý họ thôi. Mặt khác phía Tiêu Kiệt lại coi ông già kia giống cao nhân ẩn thân.

Khỏi nói trước là Tiêu Kiệt sai hay đúng, Nguyễn Lạc cảm giác thằng này giờ ai nó cũng coi là cường giả. Mặc kệ điều đó, tiếp tục vụ chờ đến hai ngày kế chốn bí cảnh mở ra để hắn vào thu Mê Hồn Hoa.

Nguyễn Lạc sẵn sàng, nay là ngày bí cảnh mở, từ sáng sớm là hàng tá cường giả bay trên đầu, mỗi thời mỗi khắc đều xuất hiện thêm chục tên lao hướng khu rừng chốn bí cảnh vốn ban đầu tìm được.

Tiêu Kiệt hồi hộp, nay là cơ hội hắn lật ngược tình cảnh oái ăm, tìm trở về thể chất trời phú và khả năng tu luyện. Lúc sáng sớm là gấp gáp lên đường, Nguyễn Lạc cho tên Tiêu Kiệt dẫn vì chả rõ đường.

Tên Tiêu Kiệt vừa đi vừa luyên thuyên đủ việc liên quan bí cảnh hắn điều tra mấy ngày qua. Đại loại bọn họ phải trốn đôi mắt Võ Giả tốt, hai người bọn họ chắc chắn là con mồi thơm khi vào bí cảnh.

Lảng tránh, đi đường khác trống vắng dù xa xa hơn thì đỡ đỡ tỉ lệ bị tóm khi vào kia. Nguyễn Lạc ngoáy tai: “Ờ ờ ờ, đi đi đừng lắm việc!”

Nghe tên này lải nhải đau hết cả đầu, chủ yếu ngày thường Nguyễn Lạc sẽ vội vàng đi thẳng đường thu hút các cặp mắt Võ Giả. Giờ thì khác, Nguyễn Lạc cần tiến vào gom toàn bộ đóa Mê Hồn Hoa.

Tạm thời bỏ kế hoạch tìm đường c·hết, bọn họ đi bộ lúc tờ mờ sáng đến vừa chạm giờ ngọ mới vô khu vực đông đúc Võ Giả. Tiêu Kiệt: “Nguyễn huynh, kể từ giây phút này chúng ta vờ như vô hình đó.”

Tiêu Kiệt căn dặn Nguyễn Lạc, phần Nguyễn Lạc liền gật đại. Thứ nhất hắn quan sát khu vực rộng lớn có các lều trại được dựng lên, vài chỗ thậm chí canh gác khá nghiêm ngặt, có thể đoán là của thế lực to rồi.

Quân triều đình chiếm một khu vực khủng nhất, tụ tập đóng quân và giữ cả vị trí thích hợp lúc bí cảnh chính thức mở. Nguyễn Lạc ngáp.

Không rõ sẽ tốn bao ngày trong bí cảnh, Nguyễn Lạc ngáp ngắn dài sơ xong tìm hiểu cùng Tiêu Kiệt là dưới kia gồm ai. Hai bọn họ đã nấp ở sườn đồi, chỉ dám trông xa xa chứ không được chạy thẳng xuống.

Tất nhiên do hai bọn họ chẳng sở hữu tu vi, xuống đó lại bị hiểu lầm là tìm đồ tốt lẫn m·ất m·ạng rất nguy hiểm. Nguyễn Lạc đảo mắt chút liền phát giác vị trí góc trái bên dưới đóng quân gồm ma thú.



Ma thú là loài tà vật khát máu, hoặc chí ít trong đầu tên họ Diệp mà Nguyễn Lạc chiếm xác nghĩ thế. Tiêu Kiệt chỉ tay, cố thều thào: “À… Đằng ấy sao? Đó không phải ma thú… Nó là linh thú của người ta!”

Tựa hiểu điều Nguyễn Lạc thắc mắc sẵn, Tiêu Kiệt mau chóng giải đáp giúp. Nguyễn Lạc nhíu mày, đầu ong ong phải hỏi lại: “Linh thú chung ma thú khác quái gì nhau? Phân biệt loài dữ là ác, hiền là nuôi tốt?”

Tiêu Kiệt lắc đầu, nội tâm hắn tương đối bất ngờ rằng Nguyễn Lạc là cường giả tuy vậy không biết mấy việc nhỏ đấy. Tiêu Kiệt giơ tay chỉ: “Linh thú là loài thiện lương, có thể tự thân tu luyện thay vì cắn g·iết uống máu lấy phát triển tựa loài ma thú. Đây là hai khái niệm.”

Dứt câu, Nguyễn Lạc chưa kịp tiếp tục thắc mắc hắn đã thốt: “Và linh thú sẽ ký kết khế ước với thuần thú sư, đôi bên tùy vào loại khế ước! Có khế ước công bằng kèm khế ước phục tùng từ một phương.”

Tiêu Kiệt dừng tay chỉ, khẽ kêu: “Nguyễn huynh, huynh nhìn kĩ sẽ chú ý mu bàn tay hắn in đậm dấu ấn thuần thú sư. Đó là ký kết khế ước… Hoàn thiện bản phục tùng mới có, để kiểm soát linh thú mọi lúc.”

Nguyễn Lạc lười biếng ngó, mà muốn ngó cũng không thể ngó được. Hắn đâu sở hữu tầm nhìn xa tốt giống Tiêu Kiệt. Nguyễn Lạc liếc qua loài linh thú toàn thân vàng óng, đuôi dựng ngỡ sấm sét đằng xa.

Thình lình hắn giật thót: “Tiêu huynh… Ở kia, ở chốn kia sẽ không phải là… Chuột điện biết sử dụng điện trăm ngàn vôn đâu nhể…”

Mặt khó hiểu, Tiêu Kiệt đảo mắt về coi Nguyễn Lạc: “Điện trăm ngàn vôn? Là cái đồ vật gì? Kia là Hoàng Lôi Thú. Một lôi linh thú rất quý!”

Nguyễn Lạc hoàn toàn nhìn nó bằng cặp mắt khác, bộ lông có điểm đen điểm vàng, đuôi sấm sét. Chỉ mỗi cách quá xa khiến hắn khó lẹ nói chuẩn là đúng loài kia, Nguyễn Lạc từng chút từng chút tò mò.

Rốt cuộc sau nửa khắc quan sát, con chuột điện Hoàng Lôi Thú chịu quay mặt về góc này, điều đấy lập tức gây thất vọng. Nguyễn Lạc bị nhăn nhăn nhó nhó: “Èo… Tưởng gì… Con chuột thường, Hamster.”

Vì bộ lông nó làm Nguyễn Lạc hiểu lầm, khuôn mặt vẫn là con chuột tầm thường chứ chẳng phải con chuột phóng trăm ngàn vôn. Đứng lên ngồi xuống đôi ba lần, Tiêu Kiệt phát giác một đại gia tộc tới.

Tiêu Kiệt chỉ trỏ tiếp, giải thích giúp Nguyễn Lạc mấy điều không thể biết bằng biện pháp thông thường. Mắt đảo sơ, Nguyễn Lạc coi vội bọn người khoác trường bào dài màu nâu đỏ: “Sắc mặt căng vậy?”



Mấy tên kia tên nào tên nấy giống lâu ngày chưa được đi ngoài, bụng chứa đầy thống khổ cộng hận thù cuộc đời. Tiêu Kiệt suỵt cái: “Bậy… Nguyễn huynh… Bọn họ là Nham gia, một đại gia tộc giỏi thuật thức.”

Nguyễn Lạc thở dài: “Lại là cái khỉ gì nữa? Thuật thức? Tu luyện hay là trừ tà thế? Một chút thêm khái niệm bành trướng lãnh thổ nữa sao!”

Trong lòng âm thầm than thở, Nguyễn Lạc giữ kiên nhẫn ngồi nghe ít lời Tiêu Kiệt giải thích. Nham gia là đại gia tộc tu luyện ở Hỏa Quốc, bọn họ sở hữu một dạng thuật thức riêng người trong tộc dùng nó.

Tiêu Kiệt xoa xoa cằm, cảm thán: “Thành thật với Nguyễn huynh, ta thậm chí chưa một lần tận mắt chứng kiến bọn họ dùng thuật thức. Ta chỉ nghe đồn, loại thuật thức nén linh khí vô đất sét rồi p·hát n·ổ.”

Ban đầu chẳng mấy hứng thú thì tự dưng Nguyễn Lạc vểnh tai và liếc xuống vị trí bọn họ chăm chú. Nguyễn Lạc hỏi: “Có thằng điên nào ở Nham gia đào thoát đi đ·ánh b·om lung tung bảo vì nghệ thuật chăng. Đại loại câu cửa miệng nghệ thuật là bùng nổ? Thêm cười đê tiện?”

Tiêu Kiệt không biết bom trong lời Nguyễn huynh là gì, có điều đoán là nổ. Hắn lắc đầu lia lịa: “Hoàn toàn không, bọn họ rất kín tiếng ấy.”

Về phần Nguyễn Lạc, hắn lẩm bẩm: “Xém lầm tưởng là chuột điện xài trăm ngàn vôn kia, giờ còn xuất hiện Nham gia sở hữu thuật thức bật nổ đất sét nhờ nén linh khí? Thế giới tạp nham này đạo ác thật.”

Nhiều lúc Nguyễn Lạc không biết thốt lời gì diễn tả thế giới c·hết não đấy. Bọn họ chầu trực chờ đến hai ba tiếng, mỗi lúc một đông đám người kéo lại tìm chỗ. Mấy kẻ nhỏ lẻ tựa bọn họ phải trốn xa gấp.

Duy nhất đại gia tộc, tông môn, môn phái tu luyện thật to mới chiếm chỗ gần cổng bí cảnh. Chớp mắt sắp sửa phải ngủ gật thì Tiêu Kiệt la: “Kìa! Kia kìa… Kia kìa Nguyễn huynh! Bí cảnh mở! Bí cảnh xuất hiện.”

Bí cảnh vốn được điều tra là nằm sâu dưới lòng đất nhờ trận pháp từ thời kỳ thượng cổ. Khi loại trận pháp kia yếu ớt, bí cảnh xuất thế lẫn cho phép người ngoài tiến vào tiếp nhận cơ duyên truyền thừa nữa.

Nguyễn Lạc tự tát bản thân một cái giúp tỉnh ngủ, chờ mệt mỏi cũng chịu xuất thế. Cơ mà điều khác trở ngại là trận pháp chặn tiến vô kia vẫn tồn tại, chưa thật sự biến mất. Tiêu Kiệt: “Đó là cấm chế.”

Thứ cấm chế chỉ cho phép thực lực Võ Tông đệ nhất tầng đổ xuống đi vào bên trong. Nguyễn Lạc bỗng cảm giác một trận gió rét: “Uầy! Sao. Lạnh vậy? Tiêu huynh ngươi có thấy lạnh đột ngột không hả?”



Tiêu Kiệt ngốc ngốc trước điều kỳ lạ đang diễn ra, mặt đất thoáng cái kết lớp băng mỏng. Tiêu Kiệt ngẩng cao đầu: “Kiệu? Kiệu của ai đây!”

Kiệu lớn bằng gỗ điêu khắc một con cáo trắng trong mắt Nguyễn Lạc. Hắn kêu: “Cáo trắng? À không… Mấy tên ở đây gọi nó là hồ ly… Hừm, rườm rà, chắc chắn là thế lực lớn mới làm trò bá đạo đó.”

Điều kinh ngạc nằm ở việc bốn con lân bằng đá đang kéo chiếc kiệu bay giữa không trung. Nguyễn Lạc: “Èo… Kia biết là ai không? Này… Tiêu huynh… Tiêu huynh… Ê? Bạn? Alo?” Nguyễn Lạc vẫy vẫy tay.

Tên Tiêu Kiệt không trả lời mà bận nhìn chằm chằm kiệu trắng điêu khắc hồ ly. Hắn ngó được ký hiệu trên ấy: “Đây… Đây là… Yêu tộc?”

Ký hiệu điêu khắc trên kiệu thuộc về yêu tộc, Tiêu Kiệt cố xác nhận.

Nguyễn Lạc sâu chuỗi mọi thứ rồi kết luận đây là điều một trăm phần trăm không ngoài phán đoán. Trong thể loại thế giới c·hết não về mặt tu luyện đó thì sao có thể thiếu cái loại gọi yêu tộc đây chứ?

Hắn thở dài: “Thể loại thế giới c·hết não đó, tác giả thường bị ám ảnh đối xiếc thú! Yêu tộc chắc chắn liền xuất hiện hồ yêu hay hồ tiên quái nào đấy của chúng. Hóa thân nữ nhân xinh đẹp kèm mấy đuôi.”

Mang tiếng giống loài riêng mang tên yêu tộc cơ mà Nguyễn Lạc dám cá chỉ mỗi khai thác rồng, hồ ly với phượng hoàng, còn mấy con khác vứt sọt rác tất bằng lý do yêu tộc chú trọng huyết mạch tào lao gì ấy.

Rồi sự thật thì đa phần độc giả cũng chỉ yêu thích mấy con vật trông hào nhoáng như rồng, phượng. Về phần con hồ ly thì ảo tưởng xiếc thú tới từ vài câu truyện tiểu thuyết hư cấu về tình yêu người hồ ly.

Nguyễn Lạc đau đầu: “Mẹ… Vẽ vời ít ít thôi, nếu thật sự cái thế giới khốn nạn c·hết não này là trí tưởng tượng của ai kia… Thằng đó cấp tốc xứng đáng c·hết một ngàn một vạn lần. Toàn việc ngứa mắt.”

Riêng phía Tiêu Kiệt, hắn không cho rằng yêu tộc đơn giản tình cờ đi qua đây, hoặc tình cờ phát giác nơi này có bí cảnh vừa mở: “Yêu tộc. Bọn họ đảm bảo vốn tính toán chờ xuất hiện. Rốt cuộc thứ gì làm…”

Thắc mắc thứ gì khiến yêu tộc nổi lòng tham công khai tham gia vào cơ duyên đại nguy hiểm. Phải biết dù sao nhân tộc là nhân tộc, bọn họ g·iết g·iết nhau lúc không nhìn thấy giống loài nào khác thôi.

Yêu tộc xuất hiện giữa bí cảnh đông đảo nhân tộc, tham gia tranh cái cơ duyên thì chịu c·hết không xa lắm. Trừ khi bên trong có đồ vật yêu tộc bắt buộc liều mạng lấy, Tiêu Kiệt dần dần suy nghĩ sâu vấn đề.

Nguyễn Lạc căm giận con cáo trắng hay gọi ở đây là hồ yêu đang hóa hình người ngồi trên kiệu: “Nó đòi làm màu tận bao giờ? Lạnh thật… Mỗi tội, giả sử không thực lực lập tức thành cái túi da cáo rồi.”

Hắn chẳng tu luyện nên khó đoán tu vi con yêu hồ ngồi trên kiệu, dựa sắc mặt đám người dưới đấy giúp Nguyễn Lạc ngẫm được vài phần.