Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 22: Vận đào hoa.




Chương 22: Vận đào hoa.

Nguyên ngày bực bội khiến Nguyễn Lạc không mấy vui vẻ, thứ gom góp đỡ đỡ tiếp thu được là kéo thằng Tiêu Kiệt theo thôi. Vụ bị các câu khiêu khích, khinh bỉ của con nô tì thì Nguyễn Lạc không chấp.

Thực tế Nguyễn Lạc dần dần quen thuộc đối thế giới sảng văn c·hết não, đi đâu cũng có mấy thằng gây hấn chứ kể chi vốn đi chung với thằng nhân vật chính. Nguyễn Lạc ngủ một giấc tận trưa kế.

Bao cảm giác bực bội trút đi hơn phân nửa, Nguyễn Lạc vươn vai ngồi dậy phát hiện tên Tiêu Kiệt chờ gần đó kiểu mong hắn thức dậy. Lập tức Nguyễn Lạc cau mày: “Ngươi không hề ngủ? Chờ ta cái gì?”

Tiêu Kiệt thay đổi thái độ, nhất là lúc đã hiểu rằng Nguyễn Lạc giấu thân phận, che tu vi giúp đỡ hắn. Thực tế khó mà hiểu lý do gì mặt ngoài Nguyễn huynh phải che giấu giúp Tiêu Kiệt, lát hắn mặc kệ.

Hắn chẳng sở hữu bất kỳ thứ nào Nguyễn Lạc muốn hay đủ hấp dẫn làm vị cường giả giấu tu vi này hỗ trợ. Tiêu Kiệt chắp tay cúi đầu vội: “Tạ ơn Nguyễn huynh… Bản thân Tiêu Kiệt ta tiếp tục nợ huynh.”

Nợ càng ngày càng sâu, lần vào bí cảnh này Tiêu Kiệt ngập tràn quyết tâm tìm thiên tài địa bảo hoặc cơ duyên phục hồi thế chất. Dẫu đảo mắt thấy Tiêu Kiệt nghiêm nghị cỡ gì thì Nguyễn Lạc đều buồn chán.

Lòng Nguyễn Lạc: “Chậc… Thằng này chín phần tối qua không hiểu ra vấn đề, trông mình xử lý đá·m s·át thủ dễ dàng liền coi là cường giả…”

Nguyễn Lạc đi bộ trong bụng hắn hay nói cách khác là quá hiểu chung chung đầu óc mấy kẻ thế giới sảng văn c·hết não. Nguyễn Lạc rất lười: “Rồi rồi… Mau mau đi nghe tin tức gấp, thời gian mở bí cảnh sắp…”

Chưa kịp dứt câu, Nguyễn Lạc bị Tiêu Kiệt xen mồm vào cắt ngang lời Nguyễn Lạc: “Khỏi cần đâu Nguyễn huynh… Khỏi cần thiết tốn sức… Sáng ta vừa đi tìm hiểu vấn đề thiết lập trận pháp từ bí cảnh kia ấy.”

Mặt Nguyễn Lạc xuất hiện vẻ tò mò, hiếu kỳ rốt cuộc thằng đần này đi tìm hiểu trúng thứ gì, liệu hữu dụng không kèm sáng kiến tốt tốt.

Tiêu Kiệt giơ ngón trỏ tự hào khịt mũi giải thích: “Nguyễn huynh, do trận pháp cấm vào của bí cảnh ngày ngày yếu đi, thêm vài môn phái, tông môn bắt đầu sử dụng chiêu trò làm trận pháp yếu tiếp.”

Hắn nghiêm mặt: “Thời gian bí cảnh mở ra ta tìm hiểu được là tầm giờ ngọ hai ngày nữa. Chắc chắn tỉ lệ trúng cực kỳ cực kỳ cao đây!”



Nguyễn Lạc vuốt cằm mặc dù hắn không có râu, cảm giác bí cảnh mở còn mau so bản thân hắn vốn tưởng. Đấy càng tuyệt vì sắp sửa thoát thằng Tiêu Kiệt ám cho bản thân chịu chung số phận gặp việc phiền.

Cứ đi hai ba bước ngoài đường lập tức bị dàn cảnh khinh thường vả mặt thì thú thật Nguyễn Lạc xin thôi. Đập tay, Nguyễn Lạc cười giỡn: “Tiêu huynh nói chắc thì chắc… Ta tin huynh, phải làm ít sẵn sàng…”

Đi vào bí cảnh đặt mục tiêu tìm kiếm Mê Hồn Hoa, Tiêu Kiệt là nhân vật chính thì Nguyễn Lạc theo hắn còn đụng phiền phức to. Mỗi tội, Mê Hồn Hoa cũng coi là vật khó gặp, phải theo Tiêu Kiệt một chút.

Đảm bảo bọn họ không chịu tách lẻ trước dịp trông thấy Mê Hồn Hoa là thứ mà Nguyễn Lạc quan tâm. Về vụ sau khi ngó gặp đóa hoa, trăm phần trăm tiếp là màn Nguyễn Lạc cao chạy xa bay trốn khỏi đó.

Nguyễn Lạc giao kèo vài thứ quan trọng đối tên Tiêu Kiệt, nội dung ít nhiều là về tránh đi lạc. Cố thảo luận các vấn đề, mấy trường hợp thí mồi thuộc tu luyện giới, gặp lũ nào khác trước tiên cần sủi.

Tạm thời vào trong bí cảnh Nguyễn Lạc không đặt mục tiêu c·hết, hắn muốn gom toàn bộ Mê Hồn Hoa. Tiêu Kiệt tựa tên chẳng ý riêng, gật gật đại theo các lời Nguyễn Lạc giải thích, mặt mày khá hồi hộp.

Phần hồi hộp từ vấn đề đặt cược khôi phục thể chất nổi hay không, Tiêu Kiệt biết Nguyễn huynh là cường giả liền khỏi cần chất vấn các loại kế hoạch đối phương lập hoặc bất kỳ câu giao kèo rắc rối.

Thấy Tiêu Kiệt ngoan ngoãn tuân lệnh, lần đầu tiên Nguyễn Lạc cảm giác tên này đỡ đỡ phiền phức. Chớp mắt bọn họ đã bàn bạc ổn áp.

Tóm lại, vào bí cảnh tha hồ hành động thoải mái cho đôi bên luôn.

Tiêu Kiệt lựa chọn hướng đi, dẫn đầu và Nguyễn Lạc phụ trách cho vài ba lời khuyên tốt. Nguyễn Lạc giao Tiêu Kiệt dẫn đường vì điều thu hút mấy thằng nhân vật chính là bảo vật, đồ đạc hiếm gặp.

Mặc kệ không xíu manh mối, Nguyễn Lạc cá trăm phần trăm theo loại thiết lập ngu đần thuộc thế giới sảng văn c·hết não, Tiêu Kiệt đi chổng đầu xuống đất cũng gặp bảo vật. Để Tiêu Kiệt dẫn đầu là hợp lý.

Ngày hôm nay và ngày kế diễn ra bình thường, mọi chuyện chẳng to tát như kiểu hôm gặp Hoàn Nhan công chúa. Nguyễn Lạc lẹ tiêu gấp số tiền l·ừa đ·ảo bằng miệng từ nghề bói, đãi Tiêu Kiệt toàn đồ ngon.



Cần khí vận Tiêu Kiệt hỗ trợ, Nguyễn Lạc không ngại đầu tư cho thằng ngu này đôi chút. Người khổ sở nhất bấy giờ chả ai khác ngoài ả nô tì thân thiết bên cạnh Hoàn Nhan công chúa, ả tiếp tục gây chuyện lớn.

Cơn giận phía Tế Nguyệt Lâu áp xuống do cho rằng ả nô tì dám cả gan đưa thông tin sai lệch về mục tiêu á·m s·át. Ban đầu thiết lập khế ước, ký kết khế ước g·iết hai tên phàm nhân chẳng tu luyện, là hai phế vật.

Nào ngờ đâu chỉ một đêm Tế Nguyệt Lâu hồi báo tin dữ là ba trên tận năm tên sát thủ khổ công đào tạo đã m·ất m·ạng. Hai tên trở về kể chi tiết sự việc gây Tế Nguyết Lâu dán ngay tội khai báo láo từ ả nô tì kia.

Bằng gân cốt, da thịt không kèm linh lực một chiêu g·iết c·hết sát thủ có tu vi của Tế Nguyệt Lâu. Bọn họ ép bồi thường, đương nhiên bắt buộc bồi thường gấp mấy chục lần tiền ký kết khế ước á·m s·át.

Ả nô tì xanh mặt, chẳng dám bất tuân Tế Nguyệt Lâu bởi hiểu điểm rất đáng sợ thuộc tổ chức á·m s·át lâu đời này. Ả cầu cứu công chúa, để rồi Hoàn Nhan công chúa lại tiếp tục thương hại giúp đỡ ả.

Xong việc, Hoàn Nhan công chúa đưa phạt cho ả nô tì, tuy vậy ả ta cứ đổ dồn mấy thứ đang trải qua đều vì Nguyễn Lạc và Tiêu Kiệt. Hận đã không thể g·iết hai bọn họ, ả nô tì quyết tâm đợi cơ hội khác.

Ả nghiến răng kẽo kẹt, cặp mắt đỏ hoen chứa hận thù mù quáng kèm miệng lẩm bẩm: “Tiêu Kiệt… Hai ngươi phải c·hết… Dịp bí cảnh mở…”

Nô tì thân thiết bên cạnh Hoàn Nhan công chúa nổi sát tâm, như chả g·iết được Nguyễn Lạc cộng Tiêu Kiệt thì ả không thể yên nổi. Ít ngày, Nguyễn Lạc dạo dạo ở Hồ Dương Thành tìm hiểu qua vấn đề nổi bật.

Tiêu biểu có các môn phái, tông môn gì tham gia bí cảnh. Lần này gặp gỡ Hoàn Nhan công chúa cải trang vào Hồ Dương Thành thì Tiêu Kiệt nói cho hắn biết bí cảnh khó xếp loại thường, phải là dạng kh·iếp đây.

Đại loại là bí cảnh từ đại năng thời thượng cổ lập nên, hoặc cũng có thể nằm khả năng một tông môn xa xưa truyền thừa. Nguyễn Lạc vì chẳng hứng thú tu luyện do ấy thông tin đối hắn giống tin quá thừa.

Nguyễn Lạc chẳng để tâm, không đoái hoài thông tin bảo vật, đồ đạc hay bất kỳ pháp bảo nào. Thứ hắn tập trung kiếm là Mê Hồn Hoa, lát sau bỗng Nguyễn Lạc với tên Tiêu Kiệt bắt gặp một lão giả tóc bạc.

Đầu tóc bạc phơ, ăn mặc rách rưới, quần áo chắp vá đủ kiểu tiếp đấy ngồi xổm chống gậy, ông lão thì thầm: “Hai thiếu niên? Gặp nhau kia là duyên, hay chịu khó ngồi xuống, ta thử bói một quẻ xem sao?”



Không thèm bắt chuyện, Nguyễn Lạc cất bước rời đi liền bị Tiêu Kiệt giữ lại: “Nguyễn huynh… Chờ chút. Ông ta rất kỳ lạ. Mắt mù, tròng mắt trắng dã đó sao biết chúng ta đi hai người? Còn phân biệt ra.”

Nguyễn Lạc thật sự không chú ý vấn đề Tiêu Kiệt đề cập, dù thế giới sảng văn c·hết não tồn tại thuật bói toán thôi diễn thiên cơ thì trông loại người giống hắn thích đoán mò ư? Nguyễn Lạc gạt tay: “Dẹp.”

Không hứng thú, Nguyễn Lạc gạt tay Tiêu Kiệt khỏi vai thì ông lão cất giọng cao: “Một là thiên tài Tiêu gia xa xưa chưa từng có, lỡ đen đủi chịu ám hại đánh mất thể chất, chờ mong cơ hội lật ngược số phận.”

Ông lão đảo mắt sang phía Nguyễn Lạc: “Một là… Ta không cách gì cố nhìn trộm quá khứ của ngươi… Chỉ nhìn được tương lai mờ mịt! Một tương lai khó thôi diễn, khó hiểu thấu. Rốt cuộc thân phận là…”

Tiêu Kiệt tin sái cổ, ông lão đoán trúng mọi thứ của hắn. Biết luôn hắn bị ám hại mất thể chất thay vì lời đồn khác, Tiêu Kiệt khẽ quỳ.

Màn Tiêu Kiệt cầu xin ông lão thôi diễn, tính toán liệu bản thân hắn gặp gỡ cơ duyên phục hồi thế chất làm Nguyễn Lạc dị ứng. Đầu óc tên Tiêu Kiệt thật sự bị hỏng, Nguyễn lạc lắc đầu: “Uầy, tệ hại quá.”

Một tên thiên kiêu đứng trên bao người mà giờ thảm thương mức này, Nguyễn Lạc dần nghi ngờ liệu Tiêu Kiệt còn giữ nổi số phận là nhân vật chính. Tuy vậy ông lão không giúp Tiêu Kiệt thôi diễn vội.

Ông ta càng hứng thú đối Nguyễn Lạc, tài nghệ thôi diễn tương lai đạt mức này ông ta vẫn không ngó trộm tới tương lai Nguyễn Lạc.

Mấy thông tin quan trọng chả thấy nổi xíu, chỉ vội ngó tin tức dạng ngoài lề, ông ta cười đùa: “Thiếu niên, thiếu niên thiếu niên… Đây cũng coi là duyên, ta tiết lộ ngươi biết ngươi mang vận đào hoa…”

Nguyễn Lạc liếc về Tiêu Kiệt, nhếch mép nói thầm: “Cái này thì chuẩn đấy… Thằng nhân vật chính tiểu thuyết sảng văn c·hết não đa số một loại đào hoa, hậu cung sát gái rồi gom lắm gom để, miêu tả ngu ngu. Phát triển nhân vật nữ hời hợt vô não chỉ giúp xíu việc liền đổ.”

Hắn còn lạ quái gì tình tiết mỗi chục chương gặp một nữ nhân miêu tả đẹp so nữ nhân đoạn trước, nhân vật chính hỗ trợ cái khỉ gì ấy là lập tức đổ, say mê rồi cam tâm lọt vào hậu cung mấy chục vợ trông đần độn kinh khủng. Nguyễn Lạc vỗ bờ vai Tiêu Kiệt thở dài: “Ài…”

Tiêu Kiệt bác bỏ lời ông lão thôi diễn hộ: “Không đúng, ta trước nay chẳng phải loại gặp bất cứ nữ nhân gì liền yêu thích. Đó là vô sỉ rồi.”

Nguyễn Lạc cười mỉa mai thốt: “Còn đó chó chưa ăn đâu. Nói sớm thì được chi? Tiêu huynh… Đừng xấu hổ. Nhiều kẻ mơ giống huynh cũng không thấy kìa. Chúc mừng chúc mừng. Vận đào hoa ai đều ước ao!”

Ông lão tiếp tục hướng mắt mù qua phía Nguyễn Lạc đứng, thều thào chữ to chữ nhỏ: “Tuy nhiên! Ngươi quá thiếu quyết đoán… Sẽ gây nỗi buồn, sự tổn thương cho người khác. Hổ thẹn, ta chỉ thấy bấy nhiêu.”

Đấm vai Tiêu Kiệt thêm cái nhẹ, Nguyễn Lạc nói thầm: “Chuẩn nhể… Hậu cung thì đông xong phát triển nhân vật tựa sắp vứt vào sọt rác.”