Chương 21: Giấu tu vi?
Nguyễn Lạc ở đây cực kỳ thất vọng, thất vọng não nề trước việc thuê sát thủ dỏm của con ả nô tì. Riêng góc khác Tiêu Kiệt chật vật cầu xíu hi vọng sống sót. Đôi tay vô lực rũ xuống, Tiêu Kiệt cay đắng thét.
Trước tiên là hận thấu xương Hoàn Nhan công chúa dùng chiêu bỉ ổi để ả nô tì thuê mấy tên sát thủ giải quyết bọn họ, Tiêu Kiệt sực nhớ: “Nguyễn huynh… Đúng, nếu c·hết ta cũng phải giúp huynh trốn.”
Tiêu Kiệt gần như từ bỏ mọi thứ, chấp nhận c·ái c·hết nhưng rồi nhớ vì vụ chiều nay Nguyễn huynh ra mặt giúp đỡ hắn. Đà đó đã sắp c·hết cố gắng quay về cứu Nguyễn Lạc là điều Tiêu Kiệt có thể làm.
Hắn chạy bán sống bán c·hết trốn hai tên sát thủ vây g·iết trong màn đêm đen tối. Nguyễn Lạc ngồi góc vườn xụ mặt ôm đầu: “Mẹ nó?”
Nguyễn Lạc cứ ngỡ bản thân sắp thoát thế giới sảng văn c·hết não thì mấy kẻ sát thủ kia lại rất dỏm. Nguyễn Lạc đảo mắt qua tường coi sơ dáng vẻ tên sát thủ chật vật b·ất t·ỉnh do văng vào tường dính chặt.
Hắn thở dài: “Còn bày đặt dùng chiêu trò giả c·hết tiểu xảo? Muốn cút thì cút nhanh giúp. Nhìn ngứa hết cả mắt ta… Thứ vô dụng c·hết tiệt!”
Tên sát thủ sống dở c·hết dở chứ giả sử thật sự còn ý thức sẽ tức hộc máu. Hắn bị Nguyễn Lạc đấm một cú kém thăng thiên vẫn bị nói giả vờ này nọ. Lát sau, Nguyễn Lạc đã lọt tai đôi ba tiếng chạy gấp.
Biết chắc chắn Tiêu Kiệt trở về, Nguyễn Lạc càng tức nhưng vội vàng kiềm nén trong lòng. Thứ kế tiếp hắn chú ý là không ai của quán trọ thức giấc dẫu động tĩnh bọn họ gây vốn chẳng nhỏ nhặt.
Nguyễn Lạc suy đoán một là luật ngầm ở đây mặc kệ, thứ hai là mấy thằng sát thủ dỏm kia dùng ống tre thổi thuốc mê khắp toàn bộ các phòng khác. Nguyễn Lạc có cảm giác khả năng thứ hai cao chút.
Tiêu Kiệt vừa được Nguyễn Lạc thấy mặt liền gào lên: “Nguyễn huynh chạy mau! Để ta ngăn mấy tên sát thủ! Huynh tranh thủ cơ hội trốn… Đi?” Nửa chừng Tiêu Kiệt dừng chạy, hắn phát giác điểm kỳ lạ.
Rõ ràng ban nãy Tiêu Kiệt chỉ kéo nổi hai tên sát thủ rời đi, bấy giờ thì đáng lẽ tới ba tên vây khốn Nguyễn Lạc. Cớ gì Nguyễn Lạc ngồi đúng thảnh thơi thoải mái, xếp bằng với khuôn mặt không điểm áp lực á?
Tiêu Kiệt xoa xoa mắt, lắp bắp cộng hấp tấp dòm trái liếc phải: “Đây… Đây đây ba tên sát thủ đâu Nguyễn huynh? Chẳng lẽ chúng bỏ đi hết! Bọn chúng đặt mỗi mục tiêu là ta? Thế là thế nào? Ơ ơ?”
Trông mặt Tiêu Kiệt ngu ngu đần đần, Nguyễn Lạc thở dài: “Huynh đệ ngươi bị lừa. Đá·m s·át thủ kia đều là lũ cặn bã, yếu đến khó tả và chỉ học đòi á·m s·át thôi. Ta dọa chúng một phát lập tức chạy trối c·hết!”
Tiêu Kiệt càng ngu ngu đần đần gấp đôi gấp ba lần: “Ơ… Nguyễn… Ơ, Nguyễn huynh hãy… Thứ lỗi ta ngu ngốc. Ta vẫn chưa hiểu mọi thứ.”
Nguyễn Lạc tiện tay cầm v·ũ k·hí ban nãy trộm được từ mấy tên sát thủ dỏm, quơ quơ nói: “Đây đây, vẻ hầm hố giống đồ thật chứ kia thật sự kém chất lượng. Kiếm đao cùn không chém nổi cái gì.”
Hắn tùy tiện ném cho Tiêu Kiệt xem và cảm nhận chất lượng v·ũ k·hí. Tiêu Kiệt cấp tốc đón nhận tiếp theo đôi tay rét run: “Đây… Đây là… Vũ khí của Tế Nguyệt Lâu! Mấy sát thủ là người của Tế Nguyệt Lâu.”
Ngoáy ngoáy tai chán ghét, Nguyễn Lạc vừa nghe tên đã biết lũ treo đầu dê bán thịt chó, được mỗi cái mã ngoài lừa mắt thiên hạ. Mỗi Tiêu Kiệt sợ sợ thốt: “Hảo v·ũ k·hí… Đúng là con ấn Tế Nguyệt Lâu!”
Bỗng Nguyễn Lạc còn tưởng bản thân nghe lầm, nhủ: “Thằng này chả phải lưu lạc giang hồ làm dân thường lâu quá bị đần nhận thức luôn đi? Cái quái gì hảo v·ũ k·hí? Cây đao ghẻ kia gọi là hảo v·ũ k·hí cái ***”
Nguyễn Lạc âm thầm chửi rủa, ngoài mặt vẫn thản nhiên nhưng tự khắc sâu nhận thức rằng không cần thiết nghe lời thằng đần ấy chi. Tiêu Kiệt chưa hết sốc thì hai tên sát thủ đeo bám ngay sau tới.
Bọn chúng sốc giống Tiêu Kiệt mấy giây trước, ba tên đồng bọn của chúng đâu? Hai thôi mà bọn chúng tha hồ đùa cợt Tiêu Kiệt, tùy sở thích muốn g·iết liền g·iết, vậy ba tên khác sao chưa giải quyết xong.
Một tên tạch lưỡi kêu: “Chậc, bọn chúng dám trốn việc! Quay về phải bẩm báo đại nhân trừng phạt. Tội đấy là tội cực kỳ nghiêm trọng. Các tên ngu ngốc mới làm. Hai ta gấp gáp giải quyết mục tiêu đi!”
Nháy mắt kèm tuyên bố, hai tên đồng loạt lao đến vị trí Nguyễn Lạc lẫn Tiêu Kiệt đang đứng dò xét v·ũ k·hí. Tiêu Kiệt thót tim đẩy vai trái Nguyễn Lạc giúp đỡ Nguyễn huynh thoát nạn. Tiêu Kiệt sẵn sàng.
Thứ chờ đón hắn chính là c·ái c·hết, Tiêu Kiệt thét: “Chạy đi Nguyễn huynh! Kiếp này ta biết huynh đã không còn gì hối tiếc. Chạy đi!”
Gặp Tế Nguyệt Lâu thì không c·hết chẳng thôi, ít nhất giúp Nguyễn Lạc có cơ hội trốn đi là điều Tiêu Kiệt cố thử. Ai ngờ Nguyễn Lạc thở mệt: “Mẹ… Đầu óc ngươi có vấn đề? Ta đã bảo mấy thằng đó lởm!”
Không thể dùng biện pháp nào chứng minh tốt hơn cho Tiêu Kiệt thấy, Nguyễn Lạc vội vàng đá một cú thẳng thừng vào vùng bụng thằng sát thủ gần nhất. Lập tức mắt mũi miệng sát thủ lồi ra.
Tiêu Kiệt coi bằng mắt thường đều thấy uy lực cú đá kia không hề yếu đuối. Một cú đá hời hợt cuốn lên một trận gió gắt. Sát thủ thì mang tu vi cũng tại chỗ mở miệng phun máu khắp vùng cỏ xa.
Sát thủ xấu số b·ất t·ỉnh, Tiêu Kiệt cứng họng, Nguyễn Lạc tạch lưỡi vì khinh bỉ mấy thằng oắt con đua đòi học á·m s·át lừa thần gạt quỷ này. Tên sát thủ còn lại ngó đồng bạn gục ngã thê thảm lập tức run mau.
Sau gáy hắn thình lình lành lạnh, đầu óc mất bình tĩnh cộng miệng bị lắp: “Sao… Sao sao có thể… Dẫu thành trì đang bật trận pháp ép vận linh lực chịu phản phệ… Bọn ta sở hữu… Tu vi, ngươi thì không!”
Không xài được linh lực thì thân thể, xương cốt kẻ mang tu vi vẫn trội một trời một vực kẻ chưa tu vi. Đây sao có thể bằng chỉ một đá chưa kèm chút tu vi linh lực đánh ngất sát thủ Tế Nguyệt Lâu đào tạo đây?
Thoáng chốc tên sát thủ này đang nghi ngờ bản thân, nghi ngờ luôn tổ chức với nghi ngờ cả suốt cuộc đời tu luyện. Tiêu Kiệt từ từ dùng cặp mắt ngố đảo sang phía Nguyễn Lạc: “Đây… Hắn che giấu tu vi!”
Trong đầu óc Tiêu Kiệt gấp gáp cho một khả năng duy nhất, chỉ mỗi là điều ấy mới giải thích hợp lý việc đang diễn ra trước mắt hắn. Rằng vốn Nguyễn Lạc che giấu tu vi, bằng việc giả vờ làm kẻ thường thôi.
Thực chất Tiêu Kiệt sớm biết và đoán được vài phần tu vi mấy kẻ sát thủ, Tiêu Kiệt âm thầm suy ngẫm: “Đây… Phải Võ Tông, hoặc nó có… Khả năng cao hơn… Vậy sao Nguyễn huynh vào được trận pháp.”
Muốn vào trận pháp bí cảnh sắp tới phải không cao quá Võ Tông tầng thứ nhất. Tiêu Kiệt mong Nguyễn huynh vừa vặn đủ điều kiện đi vào trong đó. Trở lại vấn đề, nội tâm Tiêu Kiệt chấn kinh khó so bì gì kịp.
Sát thủ Tế Nguyệt Lâu là ai? Là lũ máu lạnh đào tạo chuyên g·iết chóc, giải quyết mục tiêu và nhận ngân lượng theo ký kết từ trước. Khắp Hồn Võ đại lục luôn luôn xuất hiện chi nhánh của Tế Nguyệt Lâu ấy.
Giờ đây sát thủ Tế Nguyệt Lâu bị một đá từ Nguyễn huynh làm ngất, Tiêu Kiệt bị đần mấy giây. Hắn đảo mắt góc khác bấy giờ mới vội vội vàng vàng trố mắt phát giác một tên sát thủ nữa bị dính vào tường.
Thằng ngu cũng đoán được Nguyễn huynh quá mạnh, giải quyết mỗi một tên liền dọa sợ hai tên còn lại ép sát thủ rút lui. Tiêu Kiệt cố thở, hắn gặp cao nhân, cường giả giúp đỡ, ra mặt giúp quá mức nhiều.
Cứ ngỡ lần này dùng thân kéo thời gian cứu Nguyễn huynh một mạng thì rốt cuộc Nguyễn Lạc mới cứu Tiêu Kiệt. Hắn xấu hổ, sát thủ thì sợ sệt, Nguyễn Lạc thì khinh thường thằng sát thủ đứng ngố đằng kia.
Nguyễn Lạc ngoắc ngoắc ngón tay: “Một là chạy, chim cúc ngay. Hai là xông vô đây để ta giải quyết gọn gàng luôn. Lựa mau mau vào. Không mấy kiên nhẫn đâu! Các ngươi làm ta tương đối bực bội.”
Thẳng thừng khiêu khích, hạ nhục sát thủ Tế Nguyệt Lâu, Nguyễn Lạc khiến sát thủ tức giận nhưng màn vừa rồi quá ảo ma nên hắn chưa dám dại khờ xông thật. Tiêu Kiệt được dịp khiêu khích: “Ơ, tới đê.”
Tên này vốn đã mất oai phong thời là thiên kiêu đứng trên bao người, mỗi lúc tiếp xúc Nguyễn Lạc hắn càng bị đồng hóa từng chút một.
Đối mặt dạng khiêu khích kia, quả thật tên sát thủ Tế Nguyệt Lâu khó lòng trốn chạy, chưa đề cập thất bại khế ước á·m s·át còn bị phạt cực kỳ thống khổ. Hắn liều một phen, cho rằng trước đấy là chiêu trò.
Bằng thân thể, xương cốt tung một đá b·ất t·ỉnh sát thủ Tế Nguyệt Lâu là điều phi lý, chả có xíu linh lực hỗ trợ liền sao tạo nổi uy lực khủng kh·iếp đó. Chắc chắn là chiêu trò che mắt, tên sát thủ tự trấn an vội.
Hiển nhiên đấy tựa sai lầm không thể cứu vãn của sát thủ, vì Nguyễn Lạc thực tế chưa dùng chiêu trò kế bẩn hèn hạ gì. Nguyễn Lạc bẻ tay, một âm thanh rắc rắc nhẹ xong tên sát thủ còn lại chịu cùng kiểu kia.
Tên sát thủ nằm hôn mê trên vườn cỏ thấp, đôi mắt trắng dã cộng hai mép tràn máu. Tiêu Kiệt hít vào thở ra nhè nhẹ, nhủ: “Đây… Rốt cuộc. Rốt cuộc chỉ một đá chứa bao phần uy lực? Mỗi xương cốt da thịt…”
Nguyễn Lạc không thèm đoái hoài đến hai tên sát thủ, hắn ngáp chảy nước mắt rồi quay lưng tiến về phía phòng dưới tầng hầm. Kêu Tiêu Kiệt, Nguyễn Lạc thốt: “Mặc bọn chúng, ngủ một giấc lấy sức đi đã.”
Tiêu Kiệt hấp tấp đáp: “Không sao… Nguyễn huynh, ngươi cứ vào kia nghỉ ngơi. Ta ở đây dọn dẹp tàn cuộc. Đảm bảo không xuất hiện mấy vết tích chiến đấu hay máu me ảnh hưởng thân phận huynh!”
Nguyễn Lạc nheo mắt, thầm nghĩ đầu óc thằng Tiêu Kiệt tiếp tục gặp vấn đề nhận thức. Chốc lũ sát thủ tỉnh dậy lập tức trốn thôi chứ làm khỉ gì tốn công chi? Nguyễn Lạc đóng cửa: “Tùy ngươi, rảnh rỗi nhỉ.”
Chờ Nguyễn Lạc lên giường nhắm mắt ngáy ngủ, Tiêu Kiệt bên ngoài vườn kiểm tra thân thể, đồ đạc lẫn v·ũ k·hí ba tên sát thủ. Lấy mấy đồ vật bọn chúng mang, Tiêu Kiệt lắc lắc đầu: “Nội tạng hỏng hết ư…”
Tiêu Kiệt thở dài: “Dẫu biết kẻ đứng sau… Ta cũng định tra khảo bọn chúng thử. Tiếc là Nguyễn huynh quá mạnh, nội tạng chúng đều hư! Còn sống nhưng chẳng lâu, cố mở mắt cũng không mở được.”
Cứ vậy, Tiêu Kiệt phụ trách dọn dẹp mớ tàn cuộc Nguyễn Lạc để đấy, trong lòng ngầm gán cho Nguyễn Lạc là cường giả che giấu tu vi.