Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 20: Nửa đêm ám sát.




Chương 20: Nửa đêm ám sát.

Trước mắt bấy giờ thì Nguyễn Lạc vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận vụ cho phép tên Tiêu Kiệt thử một gậy. Quá phiền, cơ bản cho thử tựa đặc ân còn ép hắn phải ngồi liên tục trông chừng Tiêu Kiệt nữa.

Tên Tiêu Kiệt được dạy rằng cách thử tối đa Gậy Tình Bạn ra sao, vốn từ Nguyễn Lạc hướng dẫn tận tâm vì không muốn bị phí. Ai ngờ Tiêu Kiệt lọt vào bad trip, mặt mày ủ rũ xong trầm cảm khóc mẹ đến cha.

Đây là dấu hiệu khi quá liều, tên nào quen rồi thì thôi kiểu là Nguyễn Lạc, còn tên nào lần đầu thì rất dễ tiến vào bad trip. Tiêu Kiệt uể oải: “Cha… Phụ thân, mẫu thân… Con có lỗi hai người… Phế vật Tiêu gia.”

Hắn quỳ rạp xuống đất khóc mẹ khóc cha, nước mắt giàn giụa thấm qua sàn gỗ. Nguyễn Lạc thở dài cộng ngứa mắt chạy lại sút một cú: “Tỉnh dậy! Bad trip thôi. Hoặc ngủ một giấc liền kết thúc điều này.”

Tiêu Kiệt nước mắt giàn giụa ôm mông quay về sau than: “Nguyễn… Nguyễn huynh. Là ta có lỗi với huynh… Nếu không phải việc ta khiến huynh liên lụy… Huynh đâu đắc tội Kim Quốc, đắc tội công chúa.”

Hắn thử kéo tay Nguyễn Lạc: “Nguyễn huynh, nhân dịp vẫn kịp. Hai ta mau mau rời Hồ Dương thành. Việc đi bí cảnh từ từ tính toán sau! Cố giữ cái mạng quan trọng nhất. Đi đi Nguyễn huynh, gạt do dự!”

Nguyễn Lạc xụ mặt, bản thân hắn vốn làm vì tên này bao giờ? Vả lại bị g·iết càng tốt do mục đích đầu tiên của hắn là c·hết. Nguyễn Lạc đứng che mặt ngó tên Tiêu Kiệt lạc vào bad trip không hồi kết ấy.

Tận mấy tiếng đồng hồ dai dẳng liên tục khóc mẹ khóc cha, rốt cuộc Tiêu Kiệt mất sức ngồi co rút vô góc giống con tôm lưng còng. Trông vậy Nguyễn Lạc hết thốt nổi, tên này quá yếu đuối rồi.

Đồng ý sử dụng lần đầu dễ tiến vào trạng thái bad trip, nhưng có cần kéo dài dai thế không? Nghe lời từ tên này than thở, khóc gây đôi tai, đôi mắt Nguyễn Lạc chịu t·ra t·ấn hoài. Nguyễn Lạc chưa thể ngủ.

Tiêu Kiệt hít mũi, khóc lần hai: “Hiên Nhi, ca ca có lỗi với muội…”

Nguyễn Lạc vểnh tai, sắc mặt không mấy thích thú điều vừa nghe: “Ặc quả thật thế giới này đạo văn… Đổi mỗi tên nhân vật… Thằng họ Tiêu chắc chắn có muội muội nuôi xuất thân dòng tộc khủng kh·iếp.”

Lắc đầu sơ, Nguyễn Lạc càng thở dài: “Vướng vào thằng này rắc rối… Làm thân càng gặp rắc rối phiền thêm. Sẵn vụ đi bí cảnh cứ tìm dịp trốn khỏi tầm mắt nó sau khi lấy xong Mê Hồn Hoa… Quá hợp lý?”



Nguyễn Lạc xoa cằm cười gian, hắn không ưa kè kè theo thằng nhân vật hay vướng phải phiền phức. Chủ yếu là loại phiền phức gây bực, đại loại kiểu đi đôi bước gặp ngay dàn cảnh khinh thường vả mặt.

Hồi trưa chiều nay gặp Hoàn Nhan công chúa là một ví dụ, theo kịch bản Nguyễn Lạc suy đoán hắn bị sỉ nhục kế ấy nuôi quyết tâm trong bí cảnh tìm kiếm biện pháp khôi phục tu vi lẫn thể chất trời phú đó.

Tiêu Kiệt bấy giờ vì Nguyễn Lạc tát công chúa Kim Quốc nên hắn dở dở ương ương nằm khóc mẹ khóc cha ôm gối ngủ. Đau đầu, chớp mắt Nguyễn Lạc quyết tâm đi ngủ liền, càng suy diễn càng khổ sở.

Thằng nhân vật chính mang cho Nguyễn Lạc tương đối lắm rắc rối. Chờ lấy được Mê Hồn Hoa là hắn lập tức chạy, xéo hoàn toàn trốn tầm mắt Tiêu Kiệt. Ngáp ngáp, sắc mặt Nguyễn Lạc thả lỏng.

Trước đấy hắn vốn hỏa một gậy nên tiến vô giấc ngủ dễ dàng chán. Nguyễn Lạc và Tiêu Kiệt đều chưa biết đêm nay bọn họ bị á·m s·át, đám người Tế Nguyệt Lâu sắp ghé đây hỏi thăm hai bọn họ ngay.

Ngủ say như c·hết, Nguyễn Lạc cộng Tiêu Kiệt không rõ bốn năm tên mặc đồ đen, vải đen che kín mặt nấp trên mái nhà quán trọ. Chỉ hai tên giả dạng nhân sự trong quán trọ vào dò xét vị trí Tiêu Kiệt.

Chưa tốn thời gian lâu chúng phát giác Nguyễn Lạc với Tiêu Kiệt trốn xuống cả tầng hầm quán trọ cho đảm bảo an toàn. Ra ám hiệu, dang tay vân vân rồi chúng tự giác phân chia vị trí, lẻn vào bên trong.

Nguyễn Lạc bị con ruồi làm phiền, dưới tầng hầm còn có ruồi được là thứ gây hắn tò mò. Nguyễn Lạc ngồi bật dậy: “Mẹ? Ruồi sao bay vô?”

Bằng cách kỳ diệu nào đó mà ruồi bay vào được căn phòng bên dưới tầng hầm cực kín. Nguyễn Lạc ngó trái ngó phải phát giác thứ lạ, mắt híp lại xíu để quan sát rõ chút: “Ống tre… Xuyên qua cửa?”

Nguyễn Lạc che mặt chán chường: “Quả plot này chỉ có thể là con nô tì kia cay cú thuê người á·m s·át thôi. Ẹc… Xuyên ống tre thả khói mê.” Nhờ ống tre nên con ruồi mới bay vào phòng ép Nguyễn Lạc dậy.

Hắn gấp gáp thở chậm chạp, cố nín thở vì ít khói độc bắt đầu bay vào thông qua ống tre kia. Nguyễn Lạc đạp tên Tiêu Kiệt mấy cái: “Dậy… Dậy! Thức dậy! C·hết toi bây giờ! Ngươi là chân mệnh thiên tử.”

Kêu cỡ nào tên Tiêu Kiệt đều nằm ngủ lăn quay, Nguyễn Lạc quyết gạt bỏ biện pháp dễ dàng, Tiêu Kiệt ép hắn xài biện pháp dữ dội. Nguyễn Lạc nhảy thẳng lên đáp xuống bụng Tiêu Kiệt: “Dậy mẹ mày ngay!”

Tiêu Kiệt phun nước bọt, hai mắt trừng sắp rơi khỏi hốc mắt lẫn đầu choáng váng. Miệng lắp bắp, hắn hỏi: “Nguyễn… Nguyễn… Vụ gì cơ? Sao đạp ta…” Tiêu Kiệt đau điếng ôm bụng nằm sấp xuống sàn.



Nguyễn Lạc giơ tay phải chỉ về phía ông tre thả khói độc, tay trái hắn che mũi để hạn chế lượng khói độc hít vào. Tiêu Kiệt giật thót: “Là… Chắc chắn là ả nô tì của Hoàn Nhan công chúa… Loại tiểu nhân.”

Nửa đêm á·m s·át thì không ai khác ngoài người bọn họ vừa đắc tội tại chiều nay. Ả nô tì đó thuê sát thủ xử lý, Tiêu Kiệt che mũi: “Ai Nguyễn huynh… Huynh hãy phá cửa sổ chạy trước, ta cầm chân chúng.”

Nguyễn Lạc đạp hắn một phát thốt: “Đây là phòng tầng hầm! Làm gì có cửa sổ! Là ngươi nằng nặc đòi tìm chỗ ở kín đáo! Kín dữ chưa hả. Dù một cửa sổ cũng chả có!” Nguyễn Lạc bó tay thằng đần đấy.

Tiêu Kiệt và Nguyễn Lạc chỉ còn duy nhất biện pháp thoát khốn là cố xông thẳng bên ngoài. Hai bọn họ phối hợp dùng vai đẩy cửa rất tốt. Một phát thôi lập tức thành công mở cửa, họ chạm mặt sát thủ.

Tổng cộng năm tên mặc y phục đen che mặt lộ diện trước hai bọn họ. Hai tên cầm đao, một tên cầm kiếm và hai tên khác cầm vuốt gấu.

Nguyễn Lạc đột ngột hiểu không nổi, cớ gì mình chạy trốn khỏi căn phòng? Hẳn là vội vàng nằm im hít càng nhiều càng ổn áp, để mau mau c·hết. Nguyễn Lạc bực: “Lại quên… Lo gọi tên họ Tiêu thức.”

Tuy vậy không sao, hắn đang thấy cơ hội c·hết khá tốt ở đối diện. Đá·m s·át thủ dù một lời đều khó hé, bọn chúng t·ấn c·ông b·ằng v·ũ k·hí và rất hạn chế xài đến linh lực. Bỗng chốc xảy ra loại đại chiến năm đấu hai.

Tiêu Kiệt trốn thoát mấy nhát đao chém, hoảng loạn chạy tới vườn: “Nguyễn… Nguyễn huynh! Hai ta tạm thời tách đi! Gặp sau… Tất cả, tất cả chúng tập họp thì hai ta khó thoát.” Tiêu Kiệt chủ động chạy.

Hắn dẫn đi được mỗi hai tên, còn ba tên gồm hai tên cầm móng vuốt cứ đặt mục tiêu cần g·iết là Nguyễn Lạc. Tiêu Kiệt leo tường quán trọ: “Chậc… Đây không vận linh lực thì bọn chúng vẫn… Thể chất tốt.”

Tu vi ảnh hưởng thể chất vân vân, xét mỗi thể chất thì Tiêu Kiệt c·hết chắc vì bản thân hắn đang không tu vi, Nguyễn Lạc y hệt. Góc khác, Nguyễn Lạc vội vàng nở nụ cười. Thằng Tiêu Kiệt phá đám trốn rồi!

Tiêu Kiệt còn đứng đây kiểu gì cũng giúp Nguyễn Lạc thoát, bấy giờ Nguyễn Lạc có cơ hội c·hết, thoát khỏi thế giới sảng văn. Hắn thét: “Chém g·iết gì tùy! Mau gọn thôi. Ta chẳng ưa vụ kéo dài lâu quá.”



Nguyễn Lạc ngồi bẹp trên mặt đất chờ b·ị c·hém, b·ị đ·âm mọi kiểu. Tâm lý cực kỳ sẵn sàng chào đón c·ái c·hết tìm đến, Nguyễn Lạc làm ba tên sát thủ sáu mắt lườm nhau. Ba tên ngờ nghệch dừng hành động kia.

Thậm chí thấy bọn chúng chần chừ, Nguyễn Lạc hối thúc: “Nhanh cái tay lên? Có học g·iết người không? Giết người cũng do dự? Mấy dạng sát thủ lờ mao à? Lẹ tay lên! Mau! Kề kiếm vào đây này, chặt.”

Hắn đứng bật dậy kéo tay tên sát thủ cầm kiếm vì đang cảm giác mất thời gian quý báu. Lỡ Tiêu Kiệt chạy về đây tiếp tục phá liền tiêu loại cơ hội tốt của Nguyễn Lạc. Chắc chắn phải c·hết mau, hắn thúc giục.

Một tên sát thủ nhịn không nổi siết chặt kiếm trảm xuống: “Quả thật thông tin đúng… Ngươi là đồ điên! Ta giúp ngươi toại nguyện. C·hết!”

Thanh kiếm nhắm vào yết hầu Nguyễn Lạc nhằm một phát kết liễu thì bỗng dừng. Sát thủ toát mồ hôi: “Cái gì… Sao… Sao sao sao… Có thể!” Sắc mặt hắn thay đổi thành sợ sệt, tựa chứng kiến điều điên rồ.

Nguyễn Lạc chỉ thấy kiếm chặt đến cổ hắn thậm chí không gây nổi xíu cảm giác. Trong đầu ngớ ngẩn, lập tức Nguyễn Lạc thét: “Biết trò g·iết người không? Sát thủ kiểu gì thế? Làm ơn kiểu đó cũng học đòi qua.”

Hắn bực bội, chẳng lẽ mấy thằng này đem v·ũ k·hí dỏm, v·ũ k·hí cùn hay rỉ sét g·iết hắn. Hai tên sát thủ cầm vuốt gấu vụt ngang găm vào thân đối phương, hai tên quay mặt ngó cũng trừng mắt khó tin nổi.

Nguyễn Lạc không si nhê gì, thứ duy nhất cặp vuốt gấu làm được là xé toang vài mảnh quần áo hắn. Nguyễn Lạc điên tiết: “Đùa tao ư… Sát thủ kiểu này… Mấy thằng sát thủ c·hết não… Chịu chịu chịu.”

Chắc chắn là bị lừa gạt mua v·ũ k·hí dỏm, con nô tì kia thuê sát thủ còn tiết kiệm tiền bạc thuê lũ ngu ngu ấy, Nguyễn Lạc thầm mắng. Cả ba tên sát thủ xông lên cùng lúc, liên tục mấy đường vuốt và kiếm đến.

Nguyễn Lạc ngồi bẹp trên đất hoàn toàn chẳng hề hấn, quần áo rách tơi tả khiến Nguyễn Lạc càng giận sôi máu. Rốt cuộc mất hết sự kiên nhẫn, hắn vung tay vội đấm thẳng mặt tên sát thủ cầm kiếm gần đó.

Thình lình thân thể tên sát thủ cầm kiếm bay giống cục đá nhỏ rồi va đập vào bức tường vườn nhà trọ dính chặt vô đấy. Hai tên khác thót tim, hai tên cho nhau cái ánh mắt phải lui, không lui liền c·hết!

Hai tên gọn gàng chạy tới lôi tên dính chặt vào tường ra, đáng tiếc dính quá chặt xong cả hai xài vài pháp bảo trốn chạy khuất tầm mắt Nguyễn Lạc.

Lúc sau Nguyễn Lạc: “Ơ… Hắn suy dinh dưỡng sao? Nhẹ vậy? Cả… Sát thủ… Ơ ơ.”

Hắn đứng ngơ ngác, cấp tốc lụm thanh kiếm cầm lên kiểm tra thử thì kết luận nặng và trông bén. Nguyễn Lạc: “Hàng cùi bắp mỗi mã đẹp.”

Nguyễn Lạc gán cho cây kiếm là hàng thải khó g·iết người. Góc xa chỗ này, Tiêu Kiệt ôm cánh tay máu vì bị đảo chém trúng, đầu óc r·ối l·oạn.

Tiêu Kiệt căm hận: “Hoàn Nhan công chúa… Ngươi thật bỉ ổi…”