Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 19: Vô sỉ đáng tự hào.




Chương 19: Vô sỉ đáng tự hào.

Không mỗi ả nô tì, Hoàn Nhan công chúa hoặc tên thư sinh kia. Bấy giờ toàn đường ai nấy há hốc mồm, mở to tròng mắt xem điều cực điên rồ, tựa một hành động c·hết, chắc chắn phải phải c·hết.

Nguyễn Lạc bình tĩnh phủi tay mấy cái ngỡ tát hai bọn họ là bẩn tay hắn. Nguyễn Lạc đẩy bờ vai Tiêu Kiệt: “Ê, đi thôi bạn ê? Ngố cái gì.” Cấp tốc hối thúc, Nguyễn Lạc mệt mỏi đứng ngoài đây tâm điểm.

Cơ bản hắn chẳng muốn vướng vào chuyện cá nhân của Tiêu Kiệt, cả đầu đều vì mục đích Mê Hồn Hoa. Ai ngờ ả nô tì kia dám tát hắn, lập tức Nguyễn Lạc trả ngay, trả luôn chủ tử mà ả cung kính cho bỏ ghét.

Đừng đùa với một tên điên, hành động này với bất cứ ai đều rất điên rồ. Còn đối góc độ suy xét từ Nguyễn Lạc thì rất ổn áp, vốn sống chỗ thế giới sảng văn c·hết não hay tìm đường c·hết, giờ ngại quái gì?

Công chúa Kim Quốc ghê lắm sao? Có giỏi đến đây g·iết hắn? Trong bộ não Nguyễn Lạc thậm chí mừng rỡ nếu công chúa kia xử tử hắn. Mặt Tiêu Kiệt tái đi mấy giây, Nguyễn Lạc đẩy đẩy hắn vẫn chưa thức dậy.

Chìm vô dòng ý nghĩ vớ vẩn, Tiêu Kiệt cảm giác mọi thứ đang thấy giả giả ấy. Tiêu Kiệt siết tay chạm bờ vai Nguyễn Lạc: “Nguyễn… Nguyễn? Nguyễn huynh… Huynh mới thật sự tát công chúa Kim Quốc!”

Nguyễn Lạc ngoáy tai: “Nói nhỏ nhỏ thôi, ta không bị điếc. Tát thì tát chứ sao đây? Không biết dạy dỗ tùy tùng để ả ta lôi kéo người ngoài, người chẳng liên quan khỉ gì vào sỉ nhục… Ta còn chưa đấm đâu.”

Toàn đường hít sâu, vài người bỗng lồng ngực khó thở. Thằng điên ở đằng kia mới tát công chúa Kim Quốc chưa đủ, nó còn đòi đấm tiếp. Tên họ Nguyễn bị điên! Chắc chắn điên! Bọn họ tự nhủ liên tục.

Chỉ mỗi người điên hành động vậy, tát công chúa Kim Quốc. Đến phụ hoàng của nàng là Kim Hoàng khả năng chưa từng tát qua, giờ đi tới Hỏa Quốc bị một thằng chưa tu vi vả mặt. Bọn họ ước đây là mơ.

Tiêu Kiệt cũng ước ao Nguyễn huynh chưa hề tát vào mặt công chúa.

Ả nô tì với Hoàn Nhan công chúa ngớ ngẩn, ngơ ngác tận khi hai bọn họ tự sờ lên mặt. Cảm giác đau rát, đỏ ửng dưới lớp vải mỏng làm bọn người hai bên đường nhìn được, công chúa Kim Quốc rất sốc.

Phụ hoàng còn chưa bao giờ đánh nàng, nàng được yêu thương và chiều nhất Kim Quốc. Lúc này vừa bị thường dân tát, công chúa lát ráng sờ khuôn mặt bản thân, riêng ả nô tì thì nổi giận điên tiết.



Tát lại ả nô tì là chuyện nhỏ, tát Hoàn Nhan công chúa là chuyện lớn. Chuyện quá lớn vì biết mấy người thấy rồi? Về đảm bảo ả nô tì chịu phạt hoặc thậm chí nguy hiểm tính mạng. Ả nô tì bùng phát.

Ả là nô tì theo sát hầu hạ Hoàn Nhan công chúa, thân tất nhiên mang tu vi lẫn đạt tới mức Võ Sư đệ tứ tầng. Vận linh lực, ả nô tì chỉ có việc cần giải quyết, đấy là g·iết Tiêu Kiệt và bằng hữu hắn tát công chúa.

Ả thét: “Ngươi tìm c·hết! Ta giúp ngươi toại nguyện!” Thân vận linh lực điên cuồng dẫu không chú ý càng vận linh lực càng yếu đi mau.

Hoàn Nhan công chúa bắt lấy cánh tay nô tì: “Khoan! Chốn Hồ Dương thành đang thiết lập kết giới! Ngươi vận linh lực thế, lập tức sẽ chịu… Đủ.” Thốt nửa câu nàng đã thấy ả nô tì kề cận thổ huyết khụy xuống.

Nô tì theo hầu hạ Hoàn Nhan công chúa từ nhỏ đến lớn hộc máu xíu nữa liền ngất đi. Nàng kiềm chế vụ vận linh lực, mặt chậm chạp ngó lên Nguyễn Lạc với Tiêu Kiệt: “Hai… Hai tên… Phế vật, vì trận pháp.”

Vì trận pháp ép ả không cách nào vận linh lực, gánh phản phệ quay ngược về đả thương nội tạng. Tiêu Kiệt có vài vẻ hả hê, về phía đó Nguyễn Lạc cười trêu: “Ơ? Ô, ơ? Nói cái gì cơ? Nói to to chút? Ê?”

Nguyễn Lạc đặt bàn tay chỗ tai giả vờ làm hành động chọc giận, ả nô tì càng giận thêm rồi phun máu lần hai. Bấy giờ tên thư sinh kia gọi Trác Lương ra mặt hộ: “Phạm thượng! Thật phạm thượng! Vô lễ…”

Tiêu Kiệt khinh thường quay phía sau liếc tên Trác Lương, Trác gia hồi xưa dựa dẫm Tiêu gia gặp khác gì chó quẫy đuôi khi gặp chủ.

Tên Trác Lương vờ vịt vẻ thư sinh để che giấu nịnh nọt, yếu kém hơn.

Nguyễn Lạc thì quay ngay phía sau xem thử thằng vờ vịt kia định lên tiếng kiểu gì. Trác Lương đập quạt giấy: “Phạm thượng! Hai ngươi… Hai ngươi biết vừa làm điều nào không? Hại hết Hỏa Quốc!”

Suy xét sơ qua, Nguyễn Lạc nhớ hình như Hỏa Quốc và Kim Quốc có mối quan hệ ngoại giao khá tốt. Cơ mà liên quan hắn chắc! Hắn vẫn quan tâm sao? Trăm phần trăm là Nguyễn Lạc mặc kệ: “Thì?”

Trác Lương nghẹn họng, tên vô sỉ trước mắt hắn không những chẳng hối hận lập tức, hắn dám hỏi ngược chữ thì? Mặt cau có tột độ, mắt căng trừng, Trác Lương: “Các… Hai ngươi vừa hại Hỏa Quốc nặng…”

Một tên khác vai nhân vật quần chúng đứng bật dậy tại góc quán thét vang: “Chưa đề cập hai người họ thân phận vốn cao quý. Ngươi… Dẫu trò chuyện đối diện là nữ nhân ngươi cũng tát? Đòi đấm tiếp?”



Nguyễn Lạc mỉm cười chắp tay cúi đầu: “Hoàn Nhan công chúa… Thứ lỗi tại hạ theo bình đẳng giới, không phân biệt nữ nhân hay nam. Là thái thượng trưởng lão hay thần tiên quỷ tổ xuống đều bình đẳng!”

Hắn ngẩng mặt chèn vào: “Tại hạ không thích kèo thơm thì lady first. Kèo thối thì bình đẳng giới… Tại hạ theo loại bình đẳng giới thật sự!” Nguyễn Lạc gây đám đông khó hiểu mọi câu từ hắn giãi bày.

Hoàn Nhan công chúa vẫn sốc, tay thì vội vàng lo cho ả nô tì theo hầu hạ lâu nay. Xài hai viên đan dược quý giá, Hoàn Nhan công chúa đưa ả nô tì ăn cấp tốc phục hồi phần nội thương bởi trận pháp phản phệ.

Đám đông cộng Tiêu Kiệt đứng bên cạnh có vẻ chẳng thấu hiểu loại lý tưởng của Nguyễn Lạc. Rốt cuộc thở dài, Nguyễn Lạc: “Đại loại là ta… Sẵn sàng sút thẳng mồm nữ nhân nếu ả dám làm điều ấy đối ta, rõ?”

Toàn bộ người trên đường lớn bấy giờ hiểu thấu, nội tâm âm thầm ca ngợi tên họ Nguyễn kia vô sỉ đạt mức tự cổ chí kim chưa ai được đến. Tiêu Kiệt không ngờ Nguyễn huynh nói việc đấy bằng mặt tự hào.

Nguyễn Lạc cười khẩy: “Tại hạ không quan tâm Hoàn Nhan công chúa ra sao, cao quý người người sợ. Nô tì nuôi không biết… À khoan…”

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ả nô tì đang nhờ Hoàn Nhan công chúa đỡ vì mới vừa giúp ăn hai viên đan dược. Hắn cười tỏa bầu không khí thân thiện: “Gọi là nuôi chó thì xúc phạm quá, sai sai.”

Nguyễn Lạc lấn lấn tới: “Này này, ngươi thích được so sánh con gì? Chuột, cóc, ếch nhái vân vân… Tha hồ lựa chọn, lựa thoải mái đê.”

Đến mức Tiêu Kiệt kéo tay Nguyễn Lạc mau mau hối thúc hắn ngồi dậy bỏ trốn: “Nguyễn huynh… Đi. Hai ta phải rời đây gấp. Kẻo mấy tên canh gác qua đây. Lớn chuyện sẵn, hai ta cần thoát tòa thành.”

Giọng Tiêu Kiệt hạ thấp vì không muốn đám đông biết bọn họ sắp chuồn vội. Nguyễn Lạc khoát tay: “Chưa chưa… Ta còn hỏi ấy Tiêu Kiệt huynh… Vị cô nương, cô nương thích con nào? Không thốt?”

Ả nô tì bị chọc giận dù nội tạng lành vẫn tiếp tục thổ huyết, máu văng tung tóe phía trước kém chút văng trúng Nguyễn Lạc. Nguyễn Lạc lẹ nghiêng thân né mất, tạch lưỡi: “Eo… Xíu phải đốt luôn cái áo mua.”



Hoàn Nhan công chúa không thể nhẫn nhịn nữa, nàng cất cao giọng: “Tiêu Kiệt! Đủ rồi! Mau đưa bằng hữu của ngươi rời khỏi đây. Đi lập tức lúc ta còn giữ kiên nhẫn! Đi khuất tầm mắt ta… Tiêu Bá Kiệt!”

Kể từ lần đầu gặp Hoàn Nhan công chúa, Tiêu Kiệt chẳng bao giờ thấy công chúa Kim Quốc cất cao giọng tận mức đó. Hận thì hận, cố ở liền c·hết không có cửa chôn, Tiêu Kiệt lôi Nguyễn Lạc dậy: “Đi… Đi mau!”

Nguyễn Lạc mất vui, cụt hứng vụ ráng trêu con nô tì đó chỉ cứ phun máu chứ không mở miệng đáp. Nguyễn Lạc thong dong và theo sát tên Tiêu Kiệt rời khỏi con đường lớn. Để mỗi đám người ngố ở lại.

Hoàn Nhan công chúa sử dụng pháp bảo gì đấy giúp nàng lẫn ả nô tì cận thân m·ất t·ích khỏi con đường này. Trác Lương lẩm bẩm vô thức, kêu: “Là dùng dịch chuyển phù… Ta mới thấy một màn gì… Ai… Ai…”

Liên tục thở dài, Trác Lương khẳng định Hỏa Quốc sắp không yên ổn. Công chúa được yêu nhất Kim Quốc bị phế vật Hỏa Quốc tát mặt.

Kim Hoàng ngồi im thì trời sập hoặc bọn họ ở ảo cảnh Mê Hồn Hoa.

Chốc sau tá quân lính phụ trách trị an trong Hồ Dương thành kéo lại đây hỏi về việc gì mới xảy ra. Ai nấy đều giả vờ giả vịt, giả điếc cùng giả câm không hay biết việc nào, ai ai gây sự cũng chưa biết gì hết.

Bọn họ chắc chắn chẳng điên dại tự khai để bị liên lụy, đây vẫn là vấn đề liên quan giao thiệp giữa hai nước. Càng lắng xuống càng tốt, dẫu họ thở dài trong lòng rằng Hoàn Nhan công chúa đi mách phụ hoàng.

Sự thật trái ngược, Hoàn Nhan công chúa không chủ động kể chuyện cho phụ hoàng hay bất kỳ ai. Nàng còn dọa ả nô tì kia câm miệng giữ bí mật sự việc trên đường lớn. Ả nô tì ấm ức cơ mà biết thân phận.

Chuyện là ả nô tì đó khai màn, giờ vào truy cứu sâu vấn đề thì ả m·ất m·ạng cái chắc, xác chặt làm tám khối chưa bù nổi tội. Công chúa gọi im lặng thì quá may mắn rồi, chuyện lắng xuống ả liền đỡ tội.

Mỗi một điều, ấm ức ngày hôm nay ả và Hoàn Nhan công chúa chịu không thể yên vậy được. Ả lại âm thầm bày trò trả thù tên Tiêu Kiệt cộng thêm Nguyễn Lạc. Cùng ngày, ả lén lút chạy đi Tế Nguyệt Lâu.

Phía Nguyễn Lạc lẫn Tiêu Kiệt, vốn Nguyễn Lạc muốn trọ tiếp chốn cũ nhưng tên Tiêu Kiệt mãi lải nhải đổi chỗ kín đáo chút, có khó khó tìm, trắc trở kiếm vân vân. Nguyễn Lạc rốt cuộc chấp nhận đổi nhà trọ.

Hắn dẫn Tiêu Kiệt xuống thẳng phòng tầng hầm xây ngay dưới quán trọ. Tiêu Kiệt chịu yên tâm xíu và đỡ lải nhải bên tai Nguyễn Lạc, cất lời: “Nguyễn huynh, ngày hôm nay ta khắc ghi. Huynh giúp ta mức.”

Tên nào trên đời dám vì bằng hữu tát công chúa Kim Quốc, Tiêu Kiệt gạt bỏ hoàn toàn các nghi ngờ, đề phòng với Nguyễn Lạc, xem giống huynh đệ cùng vào sinh ra tử. Mặt Nguyễn Lạc chê, rất rất chê.

Hắn có vì tên này ra mặt đâu? Cơ bản là hắn cay bị con nô tì kia tát do đó trả luôn cho công chúa Kim Quốc. Lắc đầu, Nguyễn Lạc ném sang Tiêu Kiệt một gậy đẹp: “Xài đi… Rít, hít vào miệng! Kẻo phí quá phí.”

Dạy từng bước, Nguyễn Lạc không thích xem một gậy bị hao. Cỡ nửa khắc kế, hắn che mặt ngồi coi Tiêu Kiệt khóc mẹ khóc cha lăn tại sàn.