Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 18: Tại hạ ủng hộ bình đẳng giới!




Chương 18: Tại hạ ủng hộ bình đẳng giới!

Nguyễn Lạc tiếp tục bày trò gạ cho Tiêu Kiệt thèm chứ chắc chắn chả chia sẻ dù một gậy bé xíu hay một rít. Đây mới ác, không cho để rồi Tiêu Kiệt cứ hoài thèm thuồng nhung nhớ Cây Gậy Tình Bạn.

Đấy là kế hoạch, Nguyễn Lạc dự tính sau khi lấy thành công Mê Hồn Hoa cao chạy xa bay bỏ lại một gậy cho Tiêu Kiệt đều tốt. Điều tiên quyết là bản thân Tiêu Kiệt lãnh nổi trách nhiệm kia kìa.

Nguyễn Lạc biết trăm phần trăm vào bí cảnh lần này Tiêu Kiệt sẽ đụng phải cơ duyên, không chừng còn giúp hắn khôi phục trước đó. Vì tựa lời Tiêu Kiệt kể hắn đi vào thành mấy ngày lập tức gặp bí cảnh.

Chứng tỏ thế giới này sắp đặt cơ duyên giúp Tiêu Kiệt, đường hắn đi có quý nhân phù trợ, việc hắn làm có quỷ dữ bảo kê. Hắn luôn luôn an toàn và đạt thứ cần thiết, Nguyễn Lạc chẳng mấy chú ý chi.

Nguyễn Lạc thanh toán bạc bữa ăn tốn kém, tuy vậy vẫn dư dả đống bạc ăn uống thoải mái hai ngày kế kìa. Nguyễn Lạc hất tay: “Đi thôi.”

Tiêu Kiệt lẽo đẽo theo sát Nguyễn Lạc, dù chút ít phong thái nhân vật chính thế giới sảng văn c·hết não đều chưa thấy đâu. Giờ ai ai họ lập tức ngỡ Tiêu Kiệt là tùy tùng của Nguyễn Lạc đem theo bên cạnh.

Tiêu Kiệt đi nép nép vào Nguyễn Lạc lúc rời tửu quán lớn do lo lắng ai quen bỗng bắt gặp tiếp tục cười nhạo hắn. Nguyễn Lạc liếc mắt nhủ: “Uầy… Đà đấy tên này phải đi đâu cũng bị khinh, bị chê cười đây…”

Đặc điểm dễ nhận ra trong loại thế giới sảng văn c·hết não là cách bọn họ xây dựng tuyến nhân vật quần chúng. Chả tả nổi mặt, đứng ở phía xa xa cố cố hóng việc, bàn việc xì xào qua mấy câu thoại ngớ ngẩn.

Nguyễn Lạc cùng tên họ Tiêu rời khỏi tửu quán, dạo bước trên đường rộng Tiêu Kiệt e ngại lắm. Vì bí cảnh xuất thế, vài ngày qua mấy kẻ rất tiếng tăm thuộc các đại gia tộc, đám tông môn lớn liền nhiều vô số.

Mấy tên đó dễ nhận biết Tiêu Kiệt, bị vạch trần thân phận chốn đông đúc giống bấy giờ không thể trốn đỡ nhục. Tiêu Kiệt thấp thỏm hồi.

Trời xui đất khiến hắn đụng mặt người hắn đang hận nhất, ghét cay ghét đắng trên cõi đời này. Tiêu Kiệt cấp tốc quay đi, trốn trốn sau lưng Nguyễn Lạc: “Nguyễn… Nguyễn huynh… Che che hộ che hộ!”

Gấp gáp cộng khẩn thiết cầu xin từ Tiêu Kiệt nên Nguyễn Lạc thở dài đành hỗ trợ giúp đôi phần. Chắc chắn tên họ Tiêu gặp ai quen mặt, Nguyễn Lạc ầm thầm suy đoán rồi đảo mắt phía trước xem sơ qua.



Trong đám người thì Tiêu Kiệt hướng ánh mắt vào hai nữ nhân, một đeo vải mỏng che mặt còn một ăn mặc kiểu tùy tùng theo sát. Nữ nhân che mặt khoác y phục kiều diễm, hài hòa bằng hoa văn rồng.

Tóc cột đuôi cài mấy cây trâm vàng đính viên ngọc lục bảo to rất đắt giá. Dẫu bấy giờ hai bọn họ cải trang hạ một mức vẫn tỏa ra gì đấy cực kỳ khác biệt so mọi người, khí chất cao quý không cách so kịp.

Nguyễn Lạc nhún vai, lười suy xét phức tạp vì đây vốn chẳng phải thứ hắn tập trung. Đem đầu óc vạch kế hoạch lấy sạch Mê Hồn Hoa càng tốt, Nguyễn Lạc vội vàng che che giúp Tiêu Kiệt đi xuyên đám đông.

Cứ ngỡ hai bọn họ thoát thì thình lình ả tùy tùng hay nô tì theo sát nữ nhân che mặt quay đầu. Ả ta cười khinh: “A a a, ta còn sợ lầm… Hóa ra là ngươi phò mã đại nhân… Ấy, đừng trốn tránh hai ta thế.”

Tiêu Kiệt dừng bước, chưa quay đầu mỗi tội nắm đấm siết chặt kèm cặp mắt giận dữ giống thù sâu đậm. Nguyễn Lạc hấp tấp nép vô góc, chờ xem màn kịch trước mắt, hắn hận chưa mua bắp rang sẵn.

Ngó dáo dác góc đường quầy, sạp đủ loại, Nguyễn Lạc sắp đi mua bắp rang đường thì bỗng bị Tiêu Kiệt giữ tay. Hắn híp mắt: “Ơ bạn ê, việc của bạn… Bạn xử lý? Ta xử lý không quá hợp… Người ta đang xem…”

Nguyễn Lạc không muốn rắc rối, giúp nhân vật chính vì vào bí cảnh ké tìm Mê Hồn Hoa là việc riêng, còn vấn đề cá nhân tự xử lý chứ. Sắc mặt Tiêu Kiệt âm trầm, gấp gáp buông tay: “Thứ lỗi… Ta lại sai rồi.”

Gần nép vào góc tự dưng ả nô tì của nữ nhân kia lấn đến hai bọn họ: “Nào… Là bằng hữu của phò mã đại nhân thì sao lại vội đi. Nói mấy câu…”

Ả nô tì này dám thẳng tay kéo Nguyễn Lạc và Tiêu Kiệt quay về sau để đụng mặt chủ nhân ả. Tiêu Kiệt bực bội, kiềm chế thù hận ngút trời: “Hai chúng ta không còn vướng víu gì nhau. Cớ gì chẳng chịu tha…”

Nguyễn Lạc tương đối bất mãn, ả nô tì dám ngang nhiên kéo tay hắn lôi vào cuộc, giờ Nguyễn Lạc bỏ qua góc thì chắc chắn bị dè bỉu mấy kiểu trốn chạy, không giúp Tiêu Kiệt. Mặt Nguyễn Lạc cay cú thoáng.

Đương nhiên, nữ nhân che mặt nhìn vào mắt Tiêu Kiệt có sự thương hại, có lỗi và mặc cảm vân vân. Đủ loại cảm xúc phức tạp nàng cũng đang giấu kín trong lòng, Tiêu Kiệt không biết liền càng bực.

Nhất thời, vì hành động ngu ngu đần đần của ả nô tì khiến ba người góp mặt đều chưa mở lời tiếp. Ả nô tì cười gian, che miệng: “Quên! Thật lú lẫn… Ta theo thói quen mới gọi ngươi là phò mã thôi.”

Thái độ thay đổi hoàn toàn, ả nô tì chuyển sang xúc phạm Tiêu Kiệt thẳng thừng: “Vào kêu công chúa Kim Quốc chờ tái đấu, chờ ngươi viết một đơn từ hôn lại ở ba năm sau? Thật quá buồn cười!”



Ả nô tì cười phá lên, trông khuôn mặt này Nguyễn Lạc đánh giá chuẩn nhân vật phản diện c·hết não. Nguyễn Lạc: “Về vẻ ngoài thường thôi… Chắc chủ cao quý làm nô tì cao quý ké, trắng trẻo cài tóc xịn xò nhể?”

Mỗi tội cười rất xấu, vô cùng xấu, cười gây chân mày bắt chéo nhau, mồm răng lệch vân vân, Nguyễn Lạc lắc đầu. Ả nô tì: “Ngươi là dạng phế vật nếu không giữ Thánh Viêm Hồn Thể, nỗi ô nhục Tiêu gia!”

Ả nô tì buông lời châm chọc: “Tiêu Tướng Quân anh dũng bao nhiêu. Chấn nh·iếp Thổ Quốc năm xưa xâm lấn… Khi Thổ Quốc vốn trội luôn các quốc khác. Chỉ tiếc, Tiêu Bá Kiệt phế vật… Bị trục xuất Tiêu gia.”

Lời ả nói tựa ngàn con dao găm sâu vào trái tim Tiêu Kiệt, im miệng không đáp vì Tiêu Kiệt phải nhẫn. Địa vị cả hai lúc này chênh lệch là chả khác vực thẳm với bầu trời, Tiêu Kiệt không liên lụy bằng hữu.

Tiêu Kiệt rõ Nguyễn Lạc ghét chuyện phiền phức, há miệng đáp trả vừa làm trò hề vừa lôi Nguyễn Lạc vào câu chuyện. Tiêu Kiệt nhẫn.

Chỉ cần là người có đầu óc và tập trung câu chuyện liền không khó vụ suy đoán mối quan hệ giữa bọn họ, đoán trúng thân phận. Xui xẻo là Nguyễn Lạc không hứng thú, lời ả nô tì như bay mất khỏi đầu hắn.

Nghĩ vẫn lười nghĩ, đứng chung tên Tiêu Kiệt mà Nguyễn Lạc lại cảm giác cần ngoáy tai. Ả nô tì xem mặt mày Nguyễn Lạc khó chịu bỗng mừng rỡ, tưởng Nguyễn Lạc chuẩn bị thay Tiêu Kiệt thốt mấy chữ.

Ai ngờ Nguyễn Lạc ngoáy tai, lấy ngón út ngoáy tai giữa chốn thanh thiên bạch nhật. Nô tì, chủ nhân, mấy tên tấp vào bên đường mau mau hóng chuyện đều trừng mắt. Tên này làm hành động thô bỉ!

Nhìn hai nữ tử lập tức hiểu họ đến từ gia tộc, tông môn cao quý. Hai tên phàm nhân được bắt chuyện cũng thôi đi, đà này một tên đứng thẳng thừng ngoáy tai thô bỉ. Người xem gần đó còn bức xúc.

Mấy tên bức xúc một là thói quen ở sạch, hai là vì sắc đẹp mụ mị đầu óc nên ghen tị ước trở thành người đang được đứng kia. Thường thì, lũ ấy lôi tất vào trường hợp sau. Tên cao ráo sáng sủa liền đập bàn.

Thư sinh thanh lịch, trường bào xanh đội nón cao loại thư sinh cổ đại hay đội, tay cầm quạt xếp. Hắn thét: “Thật thô bỉ! Quá mức thô bỉ…”



Nguyễn Lạc thở dài mệt mỏi, uể oải trong đầu niệm: “Lại nữa… Nhân vật quần chúng tiếp tục thể hiện bản thân. Ôi… Kết thúc giùm cái. Sợ rằng lát không mỗi ngoáy tai đâu, tao còn thả bom vì vừa ăn xong!”

Ả nô tì bắt được cơ hội bêu xấu: “A, ngươi đừng vô lễ vậy… Người ta là bằng hữu của phò mã đại nhân, Tiêu Bá Kiệt! Dẫu không còn nằm làm phế vật Tiêu Gia thì cha là Tiêu Tướng Quân, cần tôn trọng!”

Tiêu Kiệt nhịn hết nổi phải mở miệng: “Miệng lưỡi độc ác. Ngươi rốt cuộc muốn dồn ta vào bước đường cùng mức nào! Hoàn Nhan công chúa!” Tiêu Kiệt bị tức giận che lý trí, liếc đến vị nữ tử che mặt.

Toàn đường im lặng, hai bên đường lọt tai gấp gáp né xa xa không ai dám di chuyển tiếp hoặc đi ở gần. Tên thư sinh kia thừa dịp vỗ quạt giấy: “Tại hạ Trác Lương, lỡ vô lễ vì chưa biết là công chúa điện hạ.”

Ban nãy nhiều tên cả gan dò xét ngó ngó nhan sắc dưới vải che mặt, giờ bọn họ giả mù đảo mắt hướng khác. Chưa kịp tiếp nhận tin đây chính là công chúa Kim Quốc thì Nguyễn Lạc nghe phát bốp.

Tiêu Kiệt bị ả nô tì đứng đối diện vả một cú vang khắp đường lớn cơ. Ả nô tì thay đổi bộ mặt dữ tợn, chán ghét: “Ai cho ngươi lá gan quát thẳng chủ tử ta? Còn thật nghĩ bản thân vẫn là phò mã Kim Quốc…”

Tên thư sinh Trác Lương cười nhạo: “Xấu hổ xấu hổ, sao Hỏa Quốc ta chứa chấp thể loại này… Không phân cao thấp, không biết tốt xấu. Ai ai… Xin cô nương và công chúa điện hạ bớt giận…. Hắn là phế vật.”

Nhân vật quần chúng thứ nhất: “Buồn cười chưa, Tiêu Bá Kiệt tưởng bản thân giống trước được Tiêu gia hỗ trợ. Tiêu gia đuổi cổ rồi mà?”

Nhân vật quần chúng thứ hai: “Sống trên đời phải biết vị trí bản thân đang chốn nào. Tiếp tục sống trong quá khứ… Coi bản thân cao siêu? Thật hổ thẹn thay, khổ công chúa điện hạ gặp thứ này. Mặt quá dày.”

Nguyễn Lạc định mở miệng hối thúc nhanh nhanh, hỏi xong chưa thì ăn ngay cái bốp vào mặt. Chớp mắt, đầu óc hắn ngố chút và sững sờ: “Hả?” Nguyễn Lạc phát giác ả nô tì kia mới tát mặt mình.

Ả nô tì cười một cách lạnh lùng, đe dọa: “Bằng hữu của phế vật cũng là phế vật… Hai tên phế vật dù một mạch chưa khai? Trốn cho mau!”

Mấy thằng nhân vật quần chúng thêm mắm dặm muối gì là Tiêu Kiệt mượn cơ hội vô bí cảnh khôi phục thể chất lẫn tu vi, trêu chọc là tên Tiêu Kiệt không lượng sức. Bọn họ gom luôn Nguyễn Lạc vào.

Dưới đáy lòng Hoàn Nhan công chúa ngập tràn tội lỗi, cố giữ vẻ mặt không để tâm và gọi: “Tiếp tục day dưa chẳng được… Hãy.”

Công chúa vừa tính kêu dừng thì hai tiếng bốp vang to gấp đôi tiếng vả mặt từ nô tì mới làm. Mọi người sởn gai ốc, Nguyễn Lạc lườm sơ.

Tay hắn tát ả nô tì lắm mồm tát bản thân rồi tát luôn Hoàn Nhan công chúa. Thần sắc sững sờ, công chúa điện hạ ngơ ngơ ngác ngác.

Nguyễn Lạc thả lỏng tay: “Tiếc thật! Tại hạ ủng hộ bình đẳng giới.”