Chương 17: Cây Gậy Tình Bạn!
Nguyễn Lạc trước giờ mới biết Mê Hồn Hoa đáng sợ thông qua mồm miệng tên Dương Minh Nhật, thật sự do chả mấy tin sẵn do vậy đáy lòng hắn không nghĩ Mê Hồn Hoa ghê gớm. Rốt cuộc phải đổi thôi.
Cần thay đổi cách suy nghĩ, xét tình huống vân vân, Nguyễn Lạc ngó sơ đóa hoa này vô hại chứ vốn nó rất độc, rất dễ g·iết người. Rồi cả việc Nguyễn Lạc đem Mê Hồn Hoa vào Hồ Dương thành dễ lộ mất.
Căn bản hắn là tên phàm nhân chưa khai dù một mạch, không ai rảnh rỗi giữ kiểm tra hắn bên ngoài tòa thành. Thoáng chốc Nguyễn Lạc bỗng cảm giác may mắn, Mê Hồn Hoa không đối bản thân gây hại.
Cũng có thể một phần vì Nguyễn Lạc vượt toàn bộ ảo ảnh Mê Hồn Hoa lan tỏa trước đây nên bấy giờ đã miễn nhiễm. Khỏi cuốn lâu, ngày hôm qua Nguyễn Lạc đã cuốn sẵn đôi ba gậy chờ mai mốt.
Sắp vào bí cảnh, vào bí cảnh hỏa càng nhiệt tình đỡ cho bị căng thẳng các kiểu, Nguyễn Lạc rào trước sẵn vài yếu tố. Đốt lửa châm gậy, mặt Nguyễn Lạc thư giãn ngồi ngửa phía sau tận hưởng cảm giác tuyệt.
Điều này thu hút đôi mắt tên Tiêu Kiệt, dẫu tay hắn vẫn bận rộn cầm thức ăn cũng thử cố quan sát Nguyễn Lạc bày trò gì. Tiêu Kiệt đứng nheo mắt: “Đó là gì? Ngậm vào miệng xong châm mồi lửa sao?”
Kiềm chế không nổi tò mò, lòng hiếu kỳ đánh bại Tiêu Kiệt. Hắn ráng giơ tay gọi: “Nguyễn… Nguyễn huynh, ngươi đang ngậm là cái gì cơ? Nhả khói khỏi miệng kia kìa… Ngươi giải thích ta hiểu chút thử.”
Nguyễn Lạc đang thư giãn nên vô thức cười sụp mí đáp: “À ờm… Ừm đây là bảo bối… Cực kỳ quý giá, có một tác dụng giúp tinh thần căng thẳng liền được thoải mái, quên chuyện sầu muộn hay áp lực.”
Tiêu Kiệt đập tay: “Hóa ra là thế, khoan đã Nguyễn huynh. Vậy thứ đó giống rượu? Nhiều lúc ta buồn cần trút bực, giải tỏa ưu sầu dựa dẫm rượu. Chẳng lẽ bấy nhiêu thôi? Bấy nhiêu thôi thì thường quá.”
Tức thì Nguyễn Lạc nghiêm túc: “Ngươi chưa hiểu nó tốt mức nào!”
Bức xúc thêm một tên ngu muội chẳng hiểu thấu đóa Mê Hồn Hoa tuyệt đẹp, giá trị nhân văn làm đẹp cho đời, Nguyễn Lạc đứng dậy: “Thứ này khác so rượu… Đừng hở xíu đánh đồng! Cách biệt xa!”
Gậy này mà so thứ tầm thường giống rượu chính là đang xúc phạm nó, xúc phạm những Nghiện Sĩ thế giới tiền kiếp hắn ở. Tiêu Kiệt bị dọa giật thót, từ nãy gặp hắn chưa từng thấy Nguyễn Lạc bực chút.
Chứng tỏ Nguyễn Lạc đang rất bức xúc trước câu của hắn, Tiêu Kiệt vội vã chắp tay: “Thứ lỗi Nguyễn huynh, là ta mờ mịt về nó nên lỡ đánh đồng. Mong huynh đừng chắp vặt… Ta có thể nghe sâu vô?”
Nguyễn Lạc ngồi xuống, chậm chạp rít một hơi và thả một làn khói: “Uầy… Ta không giận đâu, Tiêu huynh… Tiêu huynh chưa từng cảm giác được độ tuyệt vời nó đem tới. Suy diễn kia khá dễ hiểu.”
Đối mấy tên chưa gặp cơ hội thì chẳng thấu, thứ này không thể diễn tả bằng lời. Đây còn chưa đề cập, Mê Hồn Hoa là thứ tinh khiết, cực kỳ tinh khiết, giúp sáng tạo những giấc mơ, chắp cánh phép màu.
Nguyễn Lạc cười nhạt: “Thứ Tiêu huynh đang thấy chỉ có thể đạt nó nhờ duyên, không thể cưỡng hay cầu… Thú thật, lần này đi vào bí cảnh cùng Tiêu huynh là tại hạ đang muốn lấy nguyên liệu nó cơ.”
Tiêu Kiệt giật thót: “Không lẽ, cơ duyên ta đạt liên quan nguyên liệu Nguyễn huynh dùng chế thứ ấy?” Tiêu Kiệt chớp mắt lia lịa, rồi bảo: “Chia sẻ cơ duyên, huynh nói là chỉ cần nguyên liệu cho thứ ấy?”
Lật bài, Nguyễn Lạc gật gấp gáp: “Thông minh… Mấy thứ cơ duyên tu vi tăng cao, công pháp hoặc võ kỹ, kiếm kỹ cái thá gì đó. Ta không lấy, ta một lòng một dạ muốn lấy thêm nguyên liệu chế nó thôi.”
Lần đầu Tiêu Kiệt bắt gặp một ai từ bỏ cơ duyên, tâm pháp, võ kỹ đến kiếm kỹ để lấy nguyên liệu cho đồ thư giãn đầu óc. Ngoài mặt gọi thế, thật sự nội tâm Tiêu Kiệt vẫn xem đồ vật ấy tựa rượu ngon.
Nguyễn Lạc tiếp tục nhả khói xuống đường, cảm giác thật tuyệt cộng sảng khoái, hào hứng: “Tiêu huynh… Yên tâm, lời ta nói không dối…”
Lật bài luôn lẫn mặc kệ tên Tiêu Kiệt tin tưởng hay chăng, Nguyễn Lạc tiến vào bí cảnh liền đi kiếm tìm Mê Hồn Hoa. Vấn đề cấp bách đây là hái thêm Mê Hồn Hoa chứ mấy cuốn công pháp, võ kỹ chỉ vứt mất.
Nguyễn Lạc không thèm, cho hắn thì hắn đánh thêm, kể chi chủ động chạy liếc dáo dác trong bí cảnh tìm mấy thứ tạp nham đó. Tiêu Kiệt: “Ai… Càng lúc ta càng tò mò… Càng hiếu kỳ rốt cuộc thứ ấy ra sao?”
Tiêu Kiệt cắn răng bỏ thức ăn lại trên bàn, chắp tay xin: “Mặt dày hỏi Nguyễn huynh liệu cho ta thử một chút ổn không? Chỉ chút chút. Tất nhiên vì thỏa mãn sự hiếu kỳ đang thiêu đốt đáy lòng ta.”
Vốn tưởng Nguyễn Lạc chấp nhận, vì Nguyễn Lạc giúp đỡ Tiêu Kiệt đã bao việc, đãi chầu to no nê thì thử xíu chắc không quá đáng. Ai ngờ, Nguyễn Lạc giơ tay thẳng thừng từ chối: “Thứ lỗi… Đồ có hạn.”
Tiêu Kiệt tiếc nuối, chả dám mặt dày tiếp do đó cười trừ ngồi xuống: “Không không, là ta đòi hỏi quá đáng. Nguyên liệu cần vào tận chỗ hiểm hóc như bí cảnh tìm. Cớ gì lại giao tên người lạ mới gặp vậy.”
Nguyễn Lạc chẳng đáp mỗi tội trong lòng âm thầm thét: “Mơ à? Con nít con nôi học đòi… Trông khác quái gì mấy đứa con nít lén lút dùng thuốc lá thử bởi thấy cha mẹ ngầu, tò mò? Ai… Quá hư… Hại c·hết.”
Bỗng Nguyễn Lạc cảm giác so sánh gậy này với thuốc lá còn tương đối xúc phạm nó, Nguyễn Lạc ngồi chả thốt cứ thưởng thức. Góc kia, tên Tiêu Kiệt mỗi lúc một thèm, ngẫm Nguyễn huynh quá tiêu sái.
Rít thật sâu kế ấy nhả khói xuống đường. Hành động quá tiêu sái lẫn mang chất tiên nhân, nội tâm Tiêu Kiệt có vài hâm mộ. Liếm mép sơ qua, Tiêu Kiệt mặt dày định mở lời xin lần nữa thì Nguyễn Lạc dậy.
Nguyễn Lạc tiếp tục giơ tay rào trước: “Không là không, Tiêu huynh… Tuổi đời huynh mới mười sáu mười bảy tuổi. Đừng vướng vào nó tốt hơn. Nó giúp thư giãn cơ mà tạo thói quen ỷ lại, rất phiền phức.”
Tiêu Kiệt thắc mắc: “Giống rượu? Uống rượu giải sầu quá nhiều thì bị nghiện cảm giác kia. Dần dần, trở thành con ma men không đầu óc?”
Lần thứ hai Nguyễn Lạc bị tên Tiêu Kiệt chọc giận, tuy nhiên Nguyễn Lạc mau chóng kiềm chế để không hỏng chuyện lớn. Dù gì Tiêu Kiệt cũng là nhân vật chính, cần hắn hỗ trợ đi vào bí cảnh tìm đóa hoa.
Nguyễn Lạc thở dài ngao ngán đứng dậy than: “Tiêu huynh, huynh… Có biết vừa rồi huynh buông lời xúc phạm ai yêu thích đồ vật ấy chứ hả? Tiêu huynh lỡ bị bọn họ nghe lọt tai liền bị đập thảm thương.”
Tiêu Kiệt lại lỡ mồm có lỗi, hắn chắp tay: “Thứ lỗi Nguyễn huynh ta, ta thật sự rất tò mò thứ đó là gì. Ta chưa từng gặp thứ gì giống vậy! Nên mọi thứ luôn luôn quy về tựa tựa rượu… Thứ lỗi thứ lỗi!”
Nguyễn Lạc phân vân liệu đưa Tiêu Kiệt thử một chút khiến hắn câm miệng. Ai trên đời đi so sánh thứ này với rượu? Rượu vào lời ra, đến đám ma xuất hiện, lời đi chơi xa dẫn đến kết cục không may.
Rượu còn bào mòn tâm trí, khiến thần trí chẳng ổn định nảy sinh cáu gắt, ghét mọi thứ xong bắt đầu trút giận lên ai khác. Biết bao vụ việc vì rượu thành b·ạo l·ực gia đình, vì rượu cấp tốc xuống cảnh lầm than.
So sánh thứ này với rượu là xúc phạm, một sự xúc phạm tột độ thiếu tôn trọng cần thiết. Nguyễn Lạc nương tay, giả sử đây là ai khác bỗng dùng lời lẽ so sánh thứ này cùng rượu, hắn liền chắc chắn đấm.
Nguyễn Lạc kiềm chế cảm giác muốn dạy tên Tiêu Kiệt một bài học. Rượu là thứ cực kỳ khốn nạn, xảy ra việc ngoài ý muốn vân vân còn thứ này hại ai? Nó thậm chí góp vui cho đời, giúp người ta vui vẻ.
Muộn phiền, buồn tủi lập tức tan biến chớp nhoáng, toàn thân đùng phát sảng khoải vui vẻ, yêu đời làm ai ai đều hạnh phúc. Nó giúp ta biến các muộn phiền thành cảm giác thừa thải, là lấp lại bằng vô lo.
Thứ này hại ai? Do đó so sánh nó với rượu là xúc phạm thẳng thừng. Nguyễn Lạc bỏ công ngồi giải thích. Đem so tác hại rượu và loại cảm giác thứ này mang tới, Nguyễn Lạc: “Tiêu huynh thấu mấy phần?”
Tiêu Kiệt sờ đầu sờ trán rồi lắc đầu mấy cái: “Nguyễn huynh nói thì ta tin. Đáng tiếc ta không thử thì chẳng có góc nhìn riêng… Khá khó cơ.”
Giải thích đã đời Nguyễn Lạc mới phát giác nãy giờ bản thân bị thằng Tiêu Kiệt mồi. Cá trăm phần trăm tên Tiêu Kiệt cố xin được thử, chỉ mỗi mở lời xin thẳng không được, Tiêu Kiệt dùng cách mồi.
Nguyễn Lạc nói thầm: “Hay lắm… Tính toán gài cho thử á? Mơ đi con ạ… Mơ cũng không có thử đâu? Con nít con nôi bày đặt học đòi, rít… Hai hơi nằm dưới đất cầu cứu kêu mẹ khóc cha… Tốn một gậy.”
Vốn Nguyễn Lạc chẳng muốn đưa Tiêu Kiệt thử vì lý do ấy, lần đầu thì phải dạy Tiêu Kiệt đủ thứ. Dựa khuôn mặt kia biết chừng chả rõ làm sao rít, chỉ đua đòi nhả khói cho đẹp cho ngầu, tốn một gậy cực phí.
Nguyễn Lạc dứt khoát không cho là không cho, dẫu Tiêu Kiệt liên tục đề cập vân vân mây mây đủ kiểu Nguyễn Lạc vẫn lơ hắn. Chốc lát lập tức Tiêu Kiệt từ bỏ, tiếc nuối lẫn nói thầm Nguyễn Lạc gian thật.
Dùng mọi câu chữ mồi mồi rốt cuộc Nguyễn Lạc không cho là không. Tựa trời sập hay đại năng đến đây xin hộ Nguyễn Lạc cũng thét tiếp rằng không cho. Tiêu Kiệt ngậm ngùi dùng bữa, kết thúc cả trò mồi.
Nguyễn Lạc dùng sạch một gậy thậm chí chẳng chừa thừa xíu gì khiến tên Tiêu Kiệt kia bắt cơ hội lụm lên thử. Hồi dọn sạch bàn ăn, tên họ Tiêu thốt: “Nguyễn huynh… Đồ đó… Tên, tên gọi thật sự là sao?”
Không mồi được thì phải biết tên sau này có cơ hội Tiêu Kiệt liền thử. Nguyễn Lạc như bước trong bụng hắn, Nguyễn Lạc dám cá là khắp thế giới sảng văn c·hết não chả ai chế nổi cái này giống mình được.
Nguyễn Lạc giả vờ cười nhạt nhòa đưa tay vào túi vải, kế ấy hắn cầm một gậy khác ra hô to tên gọi bản thân vốn đặt: “Cây Gậy Tình Bạn!”
Tiêu Kiệt thèm nhỏ dãi, Nguyễn huynh giữ vài cây khác nhưng cứ dứt khoát từ chối cho thử. Tiêu Kiệt khắc cốt ghi tâm tên gọi của nó, bảo: “Cây Gậy Tình Bạn… Bạn là bằng hữu? Thứ này kết nối con người ta.”
Nguyễn Lạc tiến đến choàng tay qua vai hắn: “Đúng đúng đúng… Gắn kết giữa người với người, không còn đấu đá hại nhau… Đây là lý do vì sao nó gọi là Cây Gậy Tình Bạn… Tiêu huynh, tiếp tục tưởng tượng.”
----------------------------------
Góc quảng cáo, mời các bạn theo dõi một bộ truyện cũng mang đậm yếu tố hài hước là Nhật Ký Của Muỗi Thần từ tác giả Kim Bảng nhé!