Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 16: Tiêu Kiệt khốn khổ.




Chương 16: Tiêu Kiệt khốn khổ.

Cân nhắc đủ thứ, cân nhắc luôn vấn đề lừa gạt thì Tiêu Kiệt chưa rõ rốt cuộc người bói toán trước mắt thấy điều gì ổn áp từ bản thân. Chốc, Tiêu Kiệt chắp tay: “Ngươi biết ta có cơ duyên quá tốt?”

Duy nhất điều đấy là khả thi khiến người bói toán này chủ động đề nghị vào bí cảnh chung. Nguyễn Lạc lắc đầu: “Không, chỉ biết kia là. Cơ duyên… Ta bảo rồi, nó là cơ duyên gì làm sao ta hiểu?”

Nguyễn Lạc phân tích giúp: “Ta là người bói toán đặt sạp ngoài đây, tu vi ta thậm chí không có, ta không tu luyện… Chỉ học tập bói toán thôi. Vậy ta hỏi ngươi, tài nghệ bói toán của ta xem rõ tương lai?”

Phân tích cực kỳ thuyết phục, chắc chắn Nguyễn Lạc nói thật theo Tiêu Kiệt ngẫm ở nội tâm. Kết quả, liều một lần chứ chẳng còn cái dạng nào để mất đâu, Nguyễn Lạc lỡ lừa hắn thì Tiêu Kiệt thua.

Giờ hắn còn gì để mất? Tu vi không có, tu luyện chẳng được vì toàn bộ thập mạch bị phong bế chả rõ nguyên do. Tiêu Kiệt cần cố cược, lần bí cảnh xuất thế là cơ hội cuối giúp đỡ hắn trở thân lật về.

Như con cá mắc cạn, giãy không đúng hướng xuống nước thì c·hết toi trên bờ hoặc b·ị b·ắt thịt. Tiêu Kiệt chắp tay: “Ta chấp… Chấp nhận… Ừm… Huynh đệ, ngươi tên gì chúng ta có thể tiện xưng hô chút?”

Nguyễn Lạc bắt chước chắp tay khách sáo: “Ta tên Nguyễn Lạc, Tiêu huynh đừng khách khí, đôi ta là quan hệ hợp tác giúp đỡ… Khỏi cần đặt các vấn đề phức tạp… Dẫu ta hiểu trong lòng ngươi chưa tin…”

Dạo này trò chuyện lắm lũ tu luyện giả, Nguyễn Lạc khổ sở khi giống cách trò chuyện kéo dài của đám tu luyện giả. Tiêu Kiệt gật, sắp bảo việc gì lập tức hai người to con cường tráng bắt gặp được hắn.

Một trong số bọn họ thét lớn: “Ngươi đây! Tên trộm! Hắn trộm túi bạc của ta bỏ trốn… Ta phải đ·ánh c·hết ngươi! Quân t·rộm c·ắp này.”

Nguyễn Lạc biết ngay, thân thể Tiêu Kiệt rách rưới cộng gầy đói kia kìa. Chả hiểu sao hắn cầm túi bạc đầy đến nhờ Nguyễn Lạc.

Chưa tính vụ nãy Tiêu Kiệt bực bội đứng dậy không thèm lấy lại túi bạc, Nguyễn Lạc thở dài: “Uầy… Kệ, coi tựa đầu tư cho Tiêu Kiệt…” Hắn lôi cổ Tiêu Kiệt rút lui ra phía sau nhường bản thân giải quyết.

Nguyễn Lạc cười mỉm: “Hai vị! Không ấy hai vị đưa ta xử lý tên t·rộm c·ắp này đi? Toàn bộ số tiền hắn trộm ở đây… Ta chắc chắn chiêu đãi hắn thật sự chu đáo… Cuối cùng giao nộp cho quan phủ…”

Hai người cường tráng ngó nhau, Nguyễn Lạc bày sạp ghi bói toán và xuyên suốt mấy ngày nay bọn họ thấy là hành nghề đắt khách. Động vào kẻ bói toán thì chẳng đẹp, vướng quá nhiều thứ cần cân nhắc.



Thường thường động mấy kẻ vốn hiểu biết về chiêm tinh, bói toán là việc dại, bọn họ biết trả thù bằng đủ cách khiến đối phương gặp xui xẻo. Rốt cuộc cả hai tên cường tráng mở miệng: “Vậy, giao ngươi…”

Tông giọng hai bọn họ hạ thấp vài phần, có vẻ mặt khách khí nhường nhịn nốt. Nguyễn Lạc vội vàng quay qua tên Tiêu Kiệt liếc sơ, lấy túi bạc giao trả tận tay hai kẻ cường tráng: “Đây đây, cứ yên tâm đi lẹ.”

Nguyễn Lạc giải quyết xong vụ việc rắc rối của nhân vật chính thế giới sảng văn c·hết não. Hắn lắc đầu tiến đến gặp mặt Tiêu Kiệt lo âu, thốt: “Này này ngươi không phải tin ta làm thật? Ta vừa giúp ngươi đây…”

Hắn chẳng rõ bao lâu nay kể từ lúc bị đuổi khỏi Tiêu Gia, Tiêu Kiệt gặp trắc trở kiểu gì khiến hở chút phòng hờ phản bội. Khẽ run, thở phào xong Tiêu Kiệt cúi đầu: “Tạ ơn… Thật sự là tạ ơn… Ta ghi nhớ kĩ rồi!”

Mấy chuyện thế làm phức tạp chi? Mỗi tội Nguyễn Lạc mặc kệ, tiếp tục dọn dẹp quầy sạp vốn đi thuê. Tiêu Kiệt chắp tay: “Nguyễn Lạc, không… Nguyễn huynh, ta rời đi trước. Hai ngày sau gặp ở ngoài?”

Nguyễn Lạc phất phất tay: “Chậm đã, phụ giúp ta dọn dẹp sạp đê. Ta đãi ngươi một chầu ngon, theo ta hai ngày tá túc tạm thời cũng ổn… Chờ tận hai ngày kế đi bí cảnh luôn, liếc ngươi ốm đói sắp sửa c·hết.”

Tiêu Kiệt ngại ngùng gần cắn răng từ chối khéo thì bụng đánh trống ùng ục. Tiêu Kiệt chắp tay tiếp: “Vậy ta nghe theo Nguyễn huynh!”

Hắn hấp tấp phụ giúp Nguyễn Lạc dọn sạp vì quá đói, nghe Nguyễn Lạc chiêu đãi một bữa càng gây nội tâm Tiêu Kiệt gào thét mừng là thấy thứ bỏ bụng. Đếm sơ sơ hắn nhịn đói đã hơn tuần.

Trước kia còn tu vi thì con số này không đáng sợ, cơ mà mất tu vi và bị phong bế thập mạch đẩy Tiêu Kiệt trở lại phàm nhân. Dọn xong chốc, Tiêu Kiệt thở ngỡ chuẩn bị lăn đùng té xỉu: “Nguyễn…”

Nguyễn Lạc mau chóng đỡ hắn: “Thôi thôi ngồi xuống giùm, không cần ngươi giúp. Ngươi ngồi đó, yên đó chờ ta trả sạp liền dẫn đi… Rốt, rốt cuộc ngươi chưa bỏ bụng thứ gì bao nhiêu ngày?”

Tiêu Kiệt không đáp, hắn chỉ cảm giác thất vọng đối bản thân ngay bây giờ. Ngoại trừ thất vọng, Tiêu Kiệt chậm chạp dâng lòng cảm kích, Nguyễn Lạc cỏ thể nói rằng giúp đỡ hắn quá nhiệt tình luôn.

Sau một thoáng, Tiêu Kiệt lẫn Nguyễn Lạc đi tửu lầu. Nay trúng mối bạc lớn nên Nguyễn Lạc quyết chơi sang vào chỗ to ăn uống. Bước chân vô lập tức tên Tiêu Kiệt ngó trái ngó phải với mặt lo bại lộ.



Tổng cộng tửu quán bốn lầu, rộng thênh thang kèm khách nhân đến đi đông hơn kiến, có thể dễ dàng phát giác vài người máu mặt. Tất nhiên Tiêu Kiệt lo gặp bất kỳ ai biết mặt hắn trước, phiền phức tới.

Nguyễn Lạc choàng tay qua vai Tiêu Kiệt kêu: “Thoải mái đi bạn, rơi xuống đáy xã hội thì hãy tìm cách trèo lên lại? Xấu hổ sao? Biết bao con người mỗi ngày sinh hoạt tầm thường họ vẫn chịu tốt.”

Dẫu so sánh khập khiễng nhưng Nguyễn Lạc suy nghĩ thoáng chán so tên Tiêu Kiệt. Cũng chả trách, ban đầu con trai Tiêu Tướng Quân sắp thành hôn công chúa Kim Quốc, tự dưng tan biến sạch sao thấu nổi.

Tiêu Kiệt còn giữ khoảng cách: “Bạn? Đấy là gì? Bằng hữu? Ngươi cứ đôi lúc thốt mấy từ ngữ tương đối kỳ quặc. Quê quán chỗ nào thế?”

Hắn khá tò mò Nguyễn Lạc xuất thân quốc gia nào, chủ yếu khắp Hỏa Quốc xưa nay hắn chưa từng nghe họ Nguyễn. Nguyễn Lạc vỗ vai vội: “Tập trung tiểu tiết thì thừa thải. Đi, lên lầu cao tìm góc đẹp nhìn!”

Nguyễn Lạc thuê một phòng riêng cho tên Tiêu Kiệt khỏi ngại ngùng vớ vẩn. Cơ bản đầu tư mỗi nhiêu để mồi thằng nhân vật chính chưa đáng đề cập, Nguyễn Lạc tình nguyện đầu tư cho Tiêu Kiệt.

Chớp mắt hai bọn họ tiến vào phòng riêng, phòng rộng rãi thoải mái, khăn trải bàn lộng lẫy đẹp đẽ, bàn ghế gỗ quý rồi cảnh đẹp liếc được xuống dưới phố. Tiêu Kiệt ngồi xuống, tâm trạng hồi hộp khó tả.

Hắn hồi hộp vì mùi thức ăn, trước kia sống xa hoa cỡ gì, từ khi rời đi Tiêu gia khiến Tiêu Kiệt nhớ mấy món ngày trước. Bỗng Nguyễn Lạc: “Gọi bằng hữu rườm rà… Ta ngươi cứ xưng bạn để dễ, tiện gọi.”

Tiêu Kiệt gật theo, dù sao Nguyễn Lạc đang giúp hắn. Tiêu Kiệt chọn món vẫn không dám, chờ tận khi Nguyễn Lạc bảo lựa món. Nội tâm, Nguyễn Lạc ngẫm: “Coi coi… Xét thử, loại tính cách khờ khờ?”

Thế giới này đạo văn theo bộ truyện tiền kiếp Nguyễn Lạc đọc, trong đầu hắn hồi tưởng tên nhân vật họ Tiêu bộ ấy chẳng khù khờ vậy, không lẽ tên này khác? Sống quá thuận lợi? Đầu lẩm bẩm vài câu.

Nguyễn Lạc đoán thầm: “Đây… Tay hắn không đeo nhẫn… Mẹ… Có… Có lẽ nào… Theo đúng cốt truyện lão trung niên biến thái phải trông thấy hắn, xem thấu tiềm năng rồi thu làm đồ đệ mới chuẩn ư?”

Đây đồng nghĩa Nguyễn Lạc xuất hiện gây thay đổi cốt truyện, Thạch Lão chả thèm đi ngó thu đồ đệ khác vì thu thẳng Nguyễn Lạc là tên quan môn đệ tử, mặc kệ lời Nguyễn Lạc chối từ không bái sư gọi là hai chữ sư phụ.

Thoáng, Nguyễn Lạc nhủ: “Ẹc… Uầy… Mình phá?”

Vừa bị đày xuống đáy xã hội không gặp quý nhân phù trợ, tên này ăn no hành ép buộc tính cách trở nên yếu đuối so trước. Hít vào, chốc lát thôi Nguyễn Lạc gạt bỏ: “Dẹp. Mắc gì tội lỗi. Liên quan gì đâu…”



Lão trung niên biến thái tự tìm đến Nguyễn Lạc ép thu làm đồ đệ, có phải lỗi của Nguyễn Lạc đâu. Giờ thì hắn chỉ hi vọng hào quang nhân vật chính trợ thân từ Tiêu Kiệt còn giữ nguyên, chưa mất.

Tiêu Kiệt khách sáo gọi toàn mấy món giá thấp tè để Nguyễn Lạc trả.

Mở mồm khuyên Tiêu Kiệt cũng không thuận miệng, Nguyễn Lạc mặc kệ và gọi đôi ba món ngon thưởng thức. May là các món ăn chốn tửu quán lớn làm ăn đàng hoàng, chả l·ừa đ·ảo y vụ cá chiên ngập dầu.

Đồ ăn mới bưng lên, người ta đặt chân khỏi phòng đóng cửa lập tức tên Tiêu Kiệt ngồi bật dậy đứng dùng tay ăn cứ ngỡ ma đói. Nguyễn Lạc khuyên thử: “Từ từ, ăn chậm thôi! Chưa ai g·iết ngươi mà gấp?”

Tiêu Kiệt cầm nguyên đùi gà khổng lồ cắn xé ngấu nghiến: “Thứ lỗi! Nguyễn huynh, ta cả tuần hơn chả có đồ gì bỏ bụng. Đầu óc khó có thể khống chế hành động. Ngươi hãy mặc kệ ta đi! Chút sau ta ổn.”

Trông tên Tiêu Kiệt ăn uống kiểu đấy khiến Nguyễn Lạc đang mất đi cảm giác ăn uống, chắc chắn ăn chẳng mấy ngon. Tiêu Kiệt ráng ăn uống mau mau khó mà kiềm chế, mồm miệng đã cứ nhồm nhoàm.

Thình lình Nguyễn Lạc thắc mắc hỏi: “Này bạn… Ngươi biết thông tin liên quan loại Mê Hồn Hoa không? Ví dụ truyền thuyết kể nó ra sao.”

Lập tức đang ăn uống ngon miệng thỏa mãn cơn đói vốn giằng xéo, Tiêu Kiệt rơi đùi gà. Tiêu Kiệt hít thở nặng: “Ý… Ý bạn là, chưa từng nghe qua truyền thuyết, răn đe về Mê Hồn Hoa? Thật sự?”

Mê Hồn Hoa đáng sợ điểm gì, được thổi phồng cỡ gì Nguyễn Lạc cần nghe rồi xem xét. Nguyễn Lạc còn đang giấu hai đóa trong túi vải kìa: “Đúng… Từ nhỏ ta theo sư phụ đi học tài nghệ bói… Chưa hề nghe!”

Tiếp ấy, Tiêu Kiệt vừa ăn vừa run vừa kể Nguyễn Lạc vài câu chuyện, truyền thuyết liên quan dạng Mê Hồn Hoa. Cả vụ năm xưa Ma Tổ bị điên g·iết sạch tín đồ, Tiêu Kiệt càng kể càng có tâm, đủ biểu cảm kể.

Rốt cuộc Nguyễn Lạc biết lý do Hồn Võ Đại Lục sợ Mê Hồn Hoa, dẫu mấy truyền thuyết đồn thổi qua tai nhau liệu thật hay chăng thì tại thời đại rất mê tín dị đoan vẫn dễ e sợ. Nguyễn Lạc thở dài ngó lên.

Kể xong tên Tiêu Kiệt tiếp tục chăm chú ăn uống. Nguyễn Lạc quay mặt nhìn xuống đường phố náo nhiệt, bầu trời đôi lúc có tên cũng bay bay. Hắn than: “Ây… Sợ quá! Phải hỏa một gậy lấy bình tĩnh…”

----------------------------------

Góc quảng cáo, mời các bạn theo dõi một bộ truyện cũng mang đậm yếu tố hài hước là Nhật Ký Của Muỗi Thần từ tác giả Kim Bảng nhé!