Chương 15: Họ Tiêu đến.
Nguyễn Lạc mong là bản thân tưởng tượng, dù sao nữ nhân trên lầu cao đánh đàn kia có thể coi là một tuyệt sắc giai nhân. Người ta đẹp, thế thì lòng hắn nảy sinh ảo tưởng là điều khó trốn khỏi.
Đây giống ngày xưa tiền kiếp đi học, bị bạn học nữ nhìn phát liền nảy sinh ý ảo tưởng người ta thích mình. Đấy là điểm sai lầm, cực kỳ dễ c·hết nếu giữ nguyên ý đó, Nguyễn Lạc dứt khoát không bị mù mắt.
Lòng dạ này truy cầu duy nhất Mê Hồn Hoa, tuổi thọ hay tu vi và sắc dục chính là gông cùm xiềng xích. Nguyễn Lạc nhủ, hắn rời chốn này, trên lầu cao cặp mắt nữ tử vốn sử dụng Cổ Cầm nhíu chặt.
Cặp mắt ấy không thiện, chẳng phải cặp mắt hâm mộ mà còn tỏa xíu sát ý. Nguyễn Lạc mấy ngày nay công việc chính là bói toán, việc bói đúng hoặc sai thì hắn không chịu trách nhiệm, nói thẳng là l·ừa đ·ảo.
Nghiện Sĩ cùng đường, tuy nhiên hắn tự nhủ không làm hại ai, chỉ nói những câu từ tốt đẹp thì cần quái gì cắn rứt chứ? Nguyễn Lạc đi đến khu vực trung tâm thành Hồ Dương, bày bàn dựng sạp bói toán.
Chả cần nhắc, thế giới này cổ đại tin vào mê tín dị đoan khắp nơi, lập tức Nguyễn Lạc bày bàn bói bọn họ ngỡ hắn biết bói toán, xem tử vi, vận số vân vân các kiểu. Vừa dựng sạp bày ghế có ngay người lẹ qua.
Nguyễn Lạc như cũ làm theo mấy ngày nay l·ừa đ·ảo, đem mấy câu tốt đẹp đưa trấn an lòng người, rót mật ngọt trong tai. Không ai thích nghe điều xui xẻo, rủi ro do đấy lựa câu đường mật sẽ thu bạc rồi!
Nguyễn Lạc kinh doanh khá khẩm, hắn khoác trường bào màu xám sạch sẽ còn toát vẻ phong trần trải đời. Đeo cặp kính đen, Nguyễn Lạc cảm giác bản thân tựa mấy kẻ trong bài thơ Thầy Bói Xem Voi.
Mỗi tội mưu sinh cả, Nguyễn Lạc phải thực hiện công việc trái lương tâm do không muốn c·hết đói. Nguyễn Lạc đập quạt lên sạp: “Uầy… Đại nhân… Ngươi được chú định kiếp này uy chấn tứ phương!”
Nguyễn Lạc trước tiên đoán ở vẻ ngoài, kế tiếp là hỏi liên quan tu vi.
May mắn trò bói toán ngay thế giới sảng văn c·hết não là con đường riêng không giống tu luyện, khỏi cần tu vi quá. Riêng mấy kẻ tới cái mức ngó trộm thiên cơ, tương lai luôn mới cần loại tu vi cao thâm.
Khách nhân ngồi đối diện Nguyễn Lạc ăn mặc giàu có, khẳng định là con cái gia tộc tu luyện lớn đặt chân vào đây đi bí cảnh. Kết quả xét mặt tu vi liền Võ Sư đệ tứ tầng, Nguyễn Lạc biết là bồi dưỡng ổn.
Dựa kinh nghiệm hắn sinh sống mấy tháng trong thế giới sảng văn c·hết não, Nguyễn Lạc rút ra là tuổi mười mấy đạt võ sư liền coi là thiên tài.
Còn đủ mấy loại thiên kiêu, quái vật khác chả nói làm gì đâu, hắn bỗng sực nhớ Dương Minh Nhật tiết lộ Võ Sư cao nhất.
Tức là Dương Minh Nhật đạt Võ Sư đỉnh phong, tuổi tên trước mặt Nguyễn Lạc cỡ mười chín, Dương Minh Nhật chắc mười lăm mười sáu hết. Nguyễn Lạc ngẫm: “Coi bộ… Thiên Lang Tông rất kh·iếp…”
Tiếp tục dùng lời lẽ nịnh nọt giúp tên ngồi đối diện hài lòng, Nguyễn Lạc: “Đại nhân, có phải ngươi chuẩn bị tiến vào bí cảnh? Quẻ bói đó, nó vừa tiết lộ người đạt đồ tốt… Cơ mà phải cẩn thận m·ất m·ạng.”
Thình lình tên ngồi đối diện Nguyễn Lạc giật thót, sợ sệt hỏi: “Tiên… Xin hỏi tiên sinh cụ thể m·ất m·ạng… Nghĩa là sao? Thì không thể cứu, hay còn biện pháp cứu vãn? Cầu mong mau tiết lộ cho ta!”
Hắn chắp tay thành khẩn, tay đặt túi vải đầy bạc lên trên bàn. Nguyễn Lạc ho khan hai cái, giả vờ gằn giọng: “Đại nhân, ta đề cập phải trong đó giữ mạng cẩn thận chứ chả đề cập vào đó chắc chắn c·hết.”
Tên ngồi đối diện Nguyễn Lạc vẫn chưa yên tâm, khuôn mặt béo bấy giờ trắng bệch tất nhiên là thể loại s·ợ c·hết mà cứ tham đồ tốt. Chốc Nguyễn Lạc giơ tay thu bạc, hắn mở miệng: “Đem pháp bảo theo…”
Nguyễn Lạc giả vờ nhỏ giọng kiểu tiết lộ thiên cơ hắn sẽ bị thiên phạt ấy: “Lấy pháp bảo đỡ đòn… Pháp bảo hộ mệnh… Cất công vô thì hãy chuẩn bị đồ đạc kĩ càng. Kế là… Đừng tin người đi cùng… Hiểu?”
Tên béo ngồi run chân: “Ý đây là bằng hữu ta mời vào sẽ phản bội?”
Gật đầu, Nguyễn Lạc thật sự tiết lộ thiên cơ quái gì, hắn dùng mấy lời căn dặn rào trước thôi. Bước vào kia lỡ lụm đồ tốt thì bạn bè lập tức trở mặt thành thù, phản bội liền thôi, do là cốt truyện thể loại đó cơ.
Đồng môn, bằng hữu hay thậm chí huynh đệ thề thốt c·hết chung đều dễ phản bội vì đồ tốt.
Nguyễn Lạc rào trước giúp kẻ béo khù khờ mặt ngô ngố sống sót, còn việc liệu ai phản bội, nguy hiểm gì, Nguyễn Lạc chả quan tâm. Bản thân hắn cũng sắp vào bí cảnh thử vận.
Kết thúc bí cảnh hắn đã trốn khỏi Hồ Dương Thành nên không sợ bị tìm kiếm tính sổ lừa gạt. Đưa tiếp đôi ba lời cần chuẩn bị bảo mệnh, Nguyễn Lạc vẫy tay chào khách nhân đứng dậy đi mất.
Nay mới bày sạp bày ghế đã phải dọn sạp, dọn ghế, Nguyễn Lạc tìm đủ số bạc mấy ngày thì việc chi khổ sở ngồi giả tạo: “Thu sạp đi về.”
Bỗng Nguyễn Lạc quay mặt về sau, hắn bắt gặp một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi giống thân thể Diệp Lạc. Khuôn mặt tên đấy hốc hác trông tựa mấy ngày đói meo chưa ăn hạt cơm, lấm lem cát đất.
Tên này chắp tay đến gần quầy Nguyễn Lạc: “Tiên… Tiên sinh, xin xem giúp ta một quẻ. Ta cần biết bí cảnh này có thể giúp ta lấy lại mọi thứ! Cầu xin người xem giúp ta một quẻ! Cầu xin người, giúp ta…”
Kém chút hắn quỳ rạp xuống giữa đường thét cầu xin Nguyễn Lạc. Vội vàng qua, mặt Nguyễn Lạc rõ ràng là chê: “Huynh đệ… Xin lỗi ta chưa. Ực…” Nguyễn Lạc tìm cớ thì nuốt ngược xuống vì thấy túi bạc.
Không cưỡng nổi, dù thế giới nào tiền bạc vẫn rất quan trọng. Bấy giờ Nguyễn Lạc mặc kệ y phục khách nhân giống kẻ ăn mày, mời gấp hắn ngồi xuống để bản thân tiện rót mật ngọt.
Đối phương hấp tấp đứng sát vào góc xong ngồi xuống ghế, Nguyễn Lạc nhìn chằm chằm.
Bước thứ nhất cần biết tu vi, họ tên quê quán khách nhân. Nguyễn Lạc chậm chạp hỏi: “Đại nhân… Ngươi tên họ là gì? Quê quán… Rồi đến tu vi, mời liệt kê rõ, phải chuẩn xác nhằm bói trúng.”
Tay thiếu niên gạt cát đất lấm lem hai má, chắp tay: “Tại hạ Tiêu Kiệt.”
Chớp mắt Nguyễn Lạc sững sờ ngó qua người ngồi đối diện bản thân. Ở thế giới tiền kiếp của hắn việc trùng họ không quá lớn, cơ mà đây là chốn thế giới sảng văn c·hết não, đầy gia tộc tu luyện to mọi vùng.
Họ Tiêu không dễ gặp. Nguyễn Lạc sống trong thế giới sảng văn c·hết não từng ấy tháng chưa gặp tên khỉ nào họ Tiêu. Thêm cả vụ, đám mang họ Tiêu ở thế giới c·hết não thường thường là sẽ quan trọng.
Mấy ngày trước Nguyễn Lạc vô tình lọt tai thông tin rằng thế giới này có họ Tiêu, có tên con trai trưởng Tiêu Tướng Quân bị phế tu vi, từ hôn xong bị đuổi khỏi gia tộc. Nguyễn Lạc tằng hắng: “Tiêu Kiệt à.”
Thiếu niên im im, bị đuổi khỏi gia tộc nhưng hắn chẳng thay tên đổi họ, giữ chữ Tiêu. Nguyễn Lạc: “Hừm… Tu vi? Ngươi chưa nói tu vi?”
Tiêu Kiệt chần chừ rốt cuộc lắc đầu mở miệng: “Đã khai toàn bộ thập mạch… Không rõ lý do toàn bộ mạch đã… Đã đóng… Ta, chưa tu vi…” Tận cùng nỗi xấu hổ, hắn nhớ thời đứng trên thiên kiêu bảng.
Trước đây tên hắn lừng lẫy khắp Hỏa Quốc, đến bốn quốc khác đều biết vì hắn sở hữu Thánh Viêm Hồn Thể. Thoáng chốc ngã xuống có tất cả thành mất tất cả, gánh nhục nhã, chịu lời đổ tội oan.
Bao cay đắng Tiêu Kiệt nuốt xuống, hắn vẫn mong chờ một ngày trở về, khiến nữ nhân hủy hôn sự, phỉ báng Tiêu Kiệt hối hận. Đấy là vụ quá khứ, quay về bấy giờ Nguyễn Lạc cá chắc đây là tên họ Tiêu kia.
Nguyễn Lạc nhủ trong lòng: “Hay lắm… Mình còn chưa kịp tìm thằng này thì nó tự chui đầu vào rọ. Chân mệnh thiên tử, nhân vật chính… Đang ngồi đối diện. Phải tìm biện pháp níu kéo đi vào bí cảnh.”
Mấy ngày nay Nguyễn Lạc đang đau đầu làm sao đi vô bí cảnh khi tồn tại trận pháp đòi hỏi đi hai người. Cần đồng đội vào trận pháp, chưa dừng từng đó, có nhân vật chính theo chân thì mọi việc đỡ mệt mỏi.
Loại thế giới sảng văn c·hết não này gồm hai kiểu, một là người theo nhân vật chính an toàn, ăn ké đồ tốt. Kiểu hai là người theo gặp bất trắc, bỏ mạng cho mấy thằng ngu này phát triển tâm lý lối cổ điển.
Với Nguyễn Lạc thì kiểu nào cũng được, cái gì cũng tốt. Kiếm ra Mê Hồn Hoa quá ổn còn đen đen c·hết vẫn không hề hấn, coi giải thoát khỏi thế giới c·hết tiệt rồi. Tóm gọn, Nguyễn Lạc bắt buộc mồi hắn.
Mồi tên này đi vào bí cảnh chung, không gặp khó khăn quá mức bởi trước mắt Nguyễn Lạc dám cá ai điên đi bắt cặp tên này. Tiêu Kiệt: “Tiên sinh… Quẻ bói của ta. Đến chưa, ngài xem được cơ duyên?”
Nguyễn Lạc giả vờ tháo kính kinh ngạc: “Thôi thôi dẹp xưng hô rườm rà. Tiêu huynh đệ, ngươi chưa tìm nổi ai đi bí cảnh chung phải không hả? Không giấu chi… Thật lòng là tại hạ đang tìm người vô.”
Thiếu niên họ Tiêu bật dậy trừng mắt: “Ngươi vốn biết ta là Tiêu Bá Kiệt! Đùa giỡn châm chọc đủ! Ta đi, số bạc đó ngươi giữ… Ta không cần. Ngươi thích trêu đùa ta thảm hại liền trêu đùa, cười đi!”
Mặt Nguyễn Lạc khù khờ giây lát, nội tâm: “Mẹ mày! Đổi tên từ Tiêu Bá Kiệt sang Tiêu Kiệt. Mất mỗi chữ Bá còn đòi không ai phát giác…”
Kiềm chế bức xúc đấm vỡ mồm tên chân mệnh thiên tử thế giới sảng văn c·hết não, Nguyễn Lạc ngồi dậy: “Ta không châm chọc, lời thốt ra đều là thật… Ta mời ngươi vào bí cảnh, ngươi sẽ gặp gỡ cơ duyên…”
Nguyễn Lạc theo thói quen rào trước: “Còn đó là cơ duyên gì thì thứ lỗi ta học chưa đến chốn… Không nhìn được chi tiết. Ngươi gật đầu chấp nhận hai ta phối hợp chia sẻ đồ vật, không… Tự xử đê kia kìa.”
Cười tự tin, Nguyễn Lạc cược trăm phần trăm chẳng ai đồng ý giúp thằng đần đấy đi vào bí cảnh, ngoại trừ nếu đầu óc có vấn đề hoặc cao nhân ngầm hỗ trợ. Tiêu Kiệt dừng bước, xoay mặt tới xem xét.
Suy nghĩ thận trọng, Tiêu Kiệt không thấy bản thân đưa bao nhiêu ích lợi cho người này được, hắn cứ giúp vậy thôi. Và hơn hết vị bày bàn bày sạp bói toán không buông câu khinh miệt dù biết Tiêu Kiệt là ai.
Kể từ lúc bị trục xuất khỏi Tiêu gia, Tiêu Kiệt chịu khinh miệt dẫu đặt chân vô đâu, bằng hữu từng giao lưu phản bội thẳng mặt. Trước giờ Tiêu Kiệt chưa gặp vị bói toán ấy, nhưng vị này đồng ý giúp đỡ hắn.
----------------------------------
Góc quảng cáo, mời các bạn theo dõi một bộ truyện cũng mang đậm yếu tố hài hước là Nhật Ký Của Muỗi Thần từ tác giả Kim Bảng nhé!