Chương 14: Hồ Dương Thành.
Thiên hạ đảo điên, người người ngủ không ngon, thấp thỏm lo sợ là rốt cuộc bao giờ Mê Hồn Hoa xuất hiện. Tin tức Mê Hồn Hoa trong tay đám Huyết Ma Môn lan rộng khắp Hỏa Quốc, ai ai đều biết.
Bọn họ sống lo âu sầu não, đầu óc cứ sợ sệt liệu Huyết Ma Môn sắp sửa t·ấn c·ông tông môn nào hay triều đình. Mỗi tội bản thân các tên đệ tử Huyết Ma Môn so người bình thường còn sợ gấp đôi.
Bị Hỏa Quốc t·ruy s·át, Võ Vương với Võ Hoàng nhiều như chó chạy ngoài đồng, Huyết Ma Môn đệ tử khóc chưa ra nước mắt. Vì mặc chúng trốn đến quốc gia khác, chỉ cần báo thì b·ị t·ruy s·át tiếp thôi.
Ngũ Quốc e ngại Mê Hồn Hoa, Hồn Võ Đại Lục e ngại Mê Hồn Hoa. Có lẽ, đôi khi c·hết đi lại là thứ giải thoát cho đám bọn họ, từng ngày mở mắt gặp cả đống cường giả t·ruy s·át, nấp nấp ngó ngó quanh các khu.
Người khiến bọn họ rơi vào tình cảnh khổ sở là Nguyễn Lạc, hiện tại hắn đặt chân vào thành khác gọi Hồ Dương Thành. Uể oải vươn vai ngái ngủ, Nguyễn Lạc đấm bóp xoa vai đủ thứ rồi tiến vào.
Phàm nhân chưa khai mạch nên bước qua cổng không tốn thời gian hoặc cần kiểm tra mấy điều. Nguyễn Lạc sờ túi bạc: “Phải kiếm bạc.” Vài ngày nay hắn ăn uống tiết kiệm cũng sắp rỗng túi bạc.
Vốn không muốn c·hết đói, Nguyễn Lạc bắt buộc tìm công việc ở Hồ Dương Thành. Mặt mày dáo dác coi coi quanh đây, hồi sau Nguyễn Lạc đi sâu vào chỗ đông đúc thành trì đó lập tức kiếm việc.
Tửu quán nhiều vô số kể, thậm chí còn có kỹ viện đủ các cô gái đứng mời gọi khách tiến đến bên trong. Nguyễn Lạc: “Nhà thổ công khai.”
Hắn tự nhủ đây hợp lý, thời cổ đại làm bối cảnh thì nhà thổ tựa dạng hình thức kinh doanh của quốc gia. Nguyễn Lạc lắc đầu: “Bỏ đi vậy… Gặp Mê Hồn Hoa thì thể loại này chỉ là gông cùm xiềng xích.”
Nguyễn Lạc đầy giác ngộ bảo: “Gông cùm xiềng xích, máu mủ tanh hôi. Chỉ mỗi Mê Hồn Hoa đưa ta về con đường đúng đắn.”
Đáng tiếc, Mê Hồn Hoa còn ba đóa cuối cùng, Nguyễn Lạc dùng toàn bộ bảy đóa dù xài thật sự tiết kiệm. Duy nhất ngày đầu gặp là lỡ xài quá đà, kể từ đó trở đi Nguyễn Lạc không dừng tiết kiệm, kiềm chế.
Kiềm chế tới nỗi hắn thấy hổ thẹn, Nghiện Sĩ chân chính đi hỏa hút vài ba lần xong dập, xúc phạm các con nghiện thật sự. Nguyễn Lạc: “Uầy… Mấy ngày nay có tìm nổi xíu tung tích Mê Hồn Hoa đâu.”
Lão trung niên biến thái đề cập Nguyễn Lạc sử dụng nhiều Mê Hồn Hoa là biết vị trí chỗ mọc chúng. Sắp bay mất tất cả đóa hoa, và đó một chút cảm giác vị trí vẫn không, Nguyễn Lạc dần thiếu ý chí.
Dạo bước trên con đường ồn ào náo nhiệt, mấy nữ nhân kỹ viện kéo dài cuối đường gọi mời hắn liên tục. Nguyễn Lạc giơ tay từ chối gấp: “Không không không, cô nương xin tự trọng… Tại hạ không vào!”
Nữ nhân xinh đẹp như bước ra từ tranh vẽ, mặc y phục trắng xanh đi đến cố gắng níu kéo Nguyễn Lạc: “Công tử, tin ta đi, rất rất là vui vẻ!”
Nguyễn Lạc cầm tay nữ nhân này kéo khỏi tay mình, chậm chạp đáp: “Cô nương, sắc dục chỉ là gông cùm xiềng xích… Máu mủ tanh hôi… Ta từ chối… Xin tự trọng, xin đừng níu kéo… Cô nương cũng thế.”
Hắn quay mặt phía sau lại phát giác một nữ nhân khác quyến rũ bằng mùi thơm dịu dàng thả lỏng đầu óc. Nguyễn Lạc trốn cho mau: “Đùa! Tà thuật… Chắc chắn xài tà thuật… Không không, giữ vững ý chí.”
Sao hắn có thể sập bẫy, càng nhanh trốn thoát khỏi con đường này là càng tốt, ở lâu biết chừng sụp bẫy c·hết trong sắc dục. Hắn một lòng một dạ gửi vào Mê Hồn Hoa, chưa tìm được thì đừng nghĩ cái khác.
Thêm điều quan trọng, làm quái gì có tiền! Bạc rỗng túi, vào kỹ viện xong cầm sổ hộ nghèo xin trả góp hoặc giảm giá à? Nguyễn Lạc mặt dày chưa đạt trình độ ấy, hắn vội vàng mò đường trốn khỏi khu.
Nguyên khu trải dài rộng thênh thang, toàn bộ hai bên đường đều có nữ mời khách, toàn bộ đều là kỹ viện. Mấy tên thư sinh ngó qua mặt khá nho nhã, đi hai bước ngâm thơ cơ mà ngâm thơ kỹ viện.
Một số tên dám mặt dày ngâm thơ dâm tục giữa đường trêu chọc vài cô gái kỹ viện. Nguyễn Lạc thở dài: “Thời đại loạn lạc. Thật là lờ mao.”
Đầu óc bọn này đúng là gặp vấn đề, đầu Nguyễn Lạc cứ gặp cô nương nào níu kéo lập tức niệm trong đầu gông cùm xiềng xích lẫn máu mủ tanh hôi. Nhờ vậy đầu óc chưa bị thứ sắc dục, bẫy sắc dục làm mờ.
Nguyễn Lạc lọt tai tiếng đàn thanh thoát đến từ người và đàn, có vị cô nương ngồi ngay lầu cao đàn xuống dưới phố. Bao chàng trai dù tuổi mới lớn hay già cỗi vẫn ngó lên kia thưởng thức.
Nhan sắc vị cô nương đang đàn bị che đi vì miếng vải mỏng, dĩ nhiên ai nấy đều dễ thấy đây là tuyệt sắc giai nhân. Nguyễn Lạc chăm chú, tiếng đàn văng vẳng đầu óc hắn, giúp đầu óc hắn thư giãn trút bực.
Nguyễn Lạc liếc nhìn thân thể vị cô nương nhưng không giống người khác. Bọn họ xem do bị cạm bẫy sắc dục mụ mị não, Nguyễn Lạc cấp tốc chắp tay mở miệng thét: “Cô nương trên đấy… Chưa cài cúc áo.”
Lời nói vang vọng còn xa hơn tiếng đàn vị cô nương trên kia đang bận tay. Toàn đường im bặt, bấy giờ ai lỡ đánh rơi cây kim cũng nghe rõ.
Cô nương trên cao hấp tấp gài chặt cúc áo, lỡ lộ đoạn nhỏ gây đống người dưới kia đỏ mắt nãy giờ. Nguyễn Lạc xoay người bước đi.
Hắn đi từng bước, từng bước dần dần tăng tốc độ. Đám nam nhân ở phía sau lấy lại tinh thần. Có mấy giây số lượng người muốn đi g·iết Nguyễn Lạc tăng đến mức đáng sợ. Bọn họ cầm gậy gộc, giáo đuổi!
Ai nấy luôn miệng gầm thét, hận không thể xẻ thịt lóc xương Nguyễn Lạc: “Đồ khốn! Ngươi chẳng ngậm mồm thưởng thức được hả? Cứ… Cứ câm mồm! Ai mượn! Là ai mượn! Rốt cuộc ai mượn ngươi!”
Nguyễn Lạc chạy đuối sức, hắn không s·ợ c·hết mỗi tội bị đám này truy đuổi đập c·hết cảm giác c·hết rất ngu. Chưa kể tấm bùa bảo mệnh mất vì lũ người này sao đáng, Nguyễn Lạc vắt chân lên cổ trốn chạy.
Thở hổn hển, đầu đẫm mồ hôi, Nguyễn Lạc trút nặng nhọc: “Cuối… Cuối cùng cắt… Cắt đuôi bọn điên kia! Khổ quá… Háo sắc ác thế?”
Nội tâm hắn mắng liên tục: “Tổ tiên lũ sinh lý yếu thích quá thì thẳng tiến vào kỹ viện giải quyết nhu cầu… Mấy chục thằng đứng ngó hở ra bé xíu. Đúng lũ đầu óc hạn hẹp, không biết làm sao tối đa hóa.”
Nguyễn Lạc không hiểu thấu lý do gì bọn chúng dở dở ương ương tại dưới đường ngó chứ chẳng vào. Lắc đầu ngao ngán, hắn rời khỏi khu kỹ viện của Hồ Dương Thành, mau chóng tìm kiếm việc làm.
Túi bạc chạm đáy, đến nỗi trưa nay chưa chắc chắn ăn cơm gồm thức ăn, phải ăn cơm trắng đạm bạc chứng tỏ Nguyễn Lạc gặp nguy. Chớp mắt chốc buổi trưa qua, hắn ngủ gật ngay trên bàn tửu quán ít phút.
Chờ tiểu nhị gọi Nguyễn Lạc dậy, hắn ngẩng mặt thấy cường giả bay tới bay lui trên đầu, bầu trời chiếu sáng hừng hực tựa trời sập. Một ngọn lửa chiếu rọi xuống mặt đất, Nguyễn Lạc giật thót: “Nằm mơ.”
Tiểu nhị gấp gáp bảo: “Khách quan, người không nằm mơ. Đó là hiện tượng bí cảnh xuất thế… Mới được bao cường giả vội vàng xem thử.”
Đáy lòng Nguyễn Lạc: “Ngủ một giấc bí cảnh xuất thế? Cái thể loại lờ mao gì đây? Thôi thôi, hiện tượng này chói cả mắt… Cần làm gậy giữ tinh thần ổn áp… Đúng… Hợp lý… Chỉ mỗi một hơi thôi, ừ ừ.”
Hắn gọi thêm bình trà để ngồi ở đây lâu hơn, tiểu nhị lập tức chạy đi lấy. Nguyễn Lạc tranh thủ cuốn cuốn nấp tai mắt ai khác, bọn họ rất tập trung vào dạng bí cảnh xuất thế ai đâu đi chú ý chuyện hắn làm.
Nguyễn Lạc tiện tay đưa đầu gậy vô ngọn đèn dầu châm lửa, Nguyễn Lạc rít dài nhả khói: “Uầy… Ngó lên bầu trời còn hợp lý nuôn… Y như, đi cảnh… Chẹp chẹp, đi cảnh… Đi cảnh… Ơ… Gì đang trước mắt.”
Bỗng Nguyễn Lạc gặp ảo giác, trong màn khói mờ mờ ảo ảo tự dưng Nguyễn Lạc thấy vườn đầy ắp Mê Hồn Hoa đang mọc tốt. Giật thót, dụi mắt mấy cái hắn siết tay: “Đây chả phải ảo giác… Là vị trí thật?”
Nguyễn Lạc vui mừng điên rồi, bao ngày tìm kiếm không manh mối, bấy giờ manh mối trước mắt. Trong bí cảnh đó có Mê Hồn Hoa vốn mọc tươi tốt, số lượng cả khu vườn to không thể đếm kịp.
Khổ nỗi, thân chẳng khai mạch còn chưa có tu vi thì vào đó làm chi? Cách gì vào đó? Đây chưa đề cập vào gặp vấn đề sao giải quyết, gặp chuyện rắc rối Nguyễn Lạc xử lý kiểu gì. Hắn tự đặt các câu hỏi.
Kết quả hắn đập tay: “Cơ hội quá tuyệt để c·hết, không thể lấy thì có thể c·hết! Bị vỡ bùa bảo mệnh… Tiếp đó c·hết luôn thì tuyệt… Hừm… Trăm phần trăm sẽ đến. Sức hấp dẫn này không cách chối từ.”
Đằng nào Nguyễn Lạc đều không thua thiệt, hắn khoanh tay, rít thêm một hơi quyết tâm chả d·ập l·ửa. Cơ bản hiểu Mê Hồn Hoa khác đang chốn đâu, giờ còn ba đóa Mê Hồn Hoa liền tha hồ sử dụng, sao ngại.
Tiếp ấy mấy ngày Nguyễn Lạc chăm chỉ gom góp thông tin liên quan bí cảnh vừa xuất thế. Theo tin hắn nghe ngóng, bí cảnh kia xuất thế, kết giới cấm cản chưa suy yếu mất do vậy tạm thời vào chẳng được.
Các vị tông chủ, thiên kiêu khắp Hỏa Quốc tụ tập. Tin tức lan rộng là dạng bí cảnh thời thượng cổ. Xui xẻo trận pháp giới hạn mỗi tu vi có mức Võ Tông quay đầu, trên Võ Tông bị cấm vào trong kiếm lợi.
Đám tông môn lớn, thiên kiêu, gia tộc khủng bố chậm chạp tính toán cử đệ tử lẫn hậu bối vào nhặt đồ. Cơ hội lịch luyện tăng chiến lực với đạt cơ duyên, mấy ngày qua người người đổ về Hồ Dương Thành.
Thử tránh trường hợp lượng tu luyện giả tăng bất thường ẩ·u đ·ả, tên thành chủ Hồ Dương Thành kích hoạt trận pháp áp chế tu vi dưới Võ Tông. Đám tu vi Võ Tông trở lên được vào thành phải tuân theo luật.
Quả nhiên nhận lợi ích nhiều nhất vẫn là kỹ viện, ngày ngày đông đúc khách vào giải quyết đủ loại nhu cầu. Quy mô thoáng mở rộng hơn.
Nguyễn Lạc khịt mũi: “Hừ… Bẫy sắc dục, lũ tu luyện kia há miệng lời thanh cao rốt cuộc cũng chui vào cạm bẫy sắc dục! Gông cùm xiềng. Hả…” Nguyễn Lạc đi ngang khu kỹ viện dừng chân một lát.
Hắn phát giác cô nương vài ngày trước hắn thét cài cúc áo liên tục ngó về phía bản thân. Nguyễn Lạc rợn gáy: “Không… Tưởng tượng. Tưởng tượng thôi. Gông cùm xiềng xích… Máu mủ tanh hôi…”