Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 12: Trước hội bàn.




Chương 12: Trước hội bàn.

Hai ngày trôi qua kể từ lúc diễn ra sự kiện trên ngọn núi, vướng phải hàng tá rắc rối rốt cuộc mấy ngày nay đã yên ổn chút, hắn ngồi chỗ tửu quán trong thôn vô tình bắt gặp lúc đi chu du.

Nguyễn Lạc uống ly rượu đầy, gọi món và chắc chắn không quên nhìn và suy nghĩ thật kĩ tên món ăn kẻo chịu cú lừa cá chiên ngập đầu thứ hai. Nguyễn Lạc vẫn cay đắng, nuốt không trôi cục tức bị lừa.

Mê Hồn Luân Tâm Pháp, đặt cái tên trông đần chẳng tả được rồi chả chữ nào trong đó. Cơ bản lão già biến thái kia đòi Nguyễn Lạc tiến trên con đường tu luyện không trói buộc linh khí, tự sáng tạo.

Lão biến thái chưa bao giờ đủ điều kiện ngó thấy con đường đó nên bày trò lừa gạt nhờ vả Nguyễn Lạc xử lý giúp cái vướng bận. Trông ly rượu, Nguyễn Lạc đập tay lên bàn: “Khốn nạn… Chịu…”

Điều gây hắn thật sự tuyệt vọng, đau đớn là vài ngày nay dù hỏa mấy gậy thì tung tích chỗ mọc Mê Hồn Hoa kế tiếp vẫn không cảm nhận trúng. Nguyễn Lạc chậm chạp trào dâng nghi ngờ đấy là cú lừa.

Cơ mà giả sử là cú lừa thì lão trung niên biến thái ghi chú mấy chữ ở cuốn bí kíp để chi. Đau đầu âu lo, uống cạn ly rượu, Nguyễn Lạc rời khỏi quán trọ lại tìm khu vực vắng vẻ cuốn cuốn hỏa một gậy.

Cách thư giãn tốt nhất tránh muộn phiền là tâm sự với Mê Hồn Hoa. Mỗi tội vừa hỏa hai hơi lập tức Nguyễn Lạc d·ập l·ửa, không thể cam lòng hỏa hết, số lượng có hạn cần dùng tiết kiệm thay vì lãng phí.

Chí ít, đến tận lúc biết chỗ mọc Mê Hồn Hoa thứ hai thì hắn không đi dại dột hỏa sạch Mê Hồn Hoa. Nguyễn Lạc thở dài: “Ai… Kéo dài thế.” Nguyễn Lạc đau nhói tâm can, Con Đường Nghiện Sĩ mà chỉ nhiêu.

Nghiện Sĩ chân chính mà hỏa một gậy hai hơi liền dập, đấy là bậc nào xấu hổ. Chớp mắt mấy lần, hắn tiếp tục lên đường tìm kiếm Mê Hồn Hoa, con đường vô định đầy gian truân trắc trở, Nguyễn Lạc chả sợ.

Điều khiến hắn sợ là không cảm nhận được chỗ mọc Mê Hồn Hoa.

Hai ngày này thiên hạ điên đảo, người người sống trong lo âu sợ hãi. Hoặc tạm gọi là khu vực Hỏa Quốc, do Dương Minh Nhật và vị sư tỷ Tô Trúc Như quay về kịp Thiên Lang Tông báo tin quan trọng.

Tin tức điên rồ các Trưởng Lão Thiên Lang Tông khi nghe còn chẳng dám tin ngay. Mãi lúc liên kết vụ việc Lệnh Bài Ngoại Môn vỡ, mấy Trưởng Lão Thiên Lang Tông mới tin thật sự có Mê Hồn Hoa.



Huyết Ma Môn thu hoạch Mê Hồn Hoa, Ngoại Môn Trưởng Lão m·ất m·ạng cùng rất nhiều đồng môn thiếu may mắn. Đây thiệt hại to lớn cho Thiên Lang Tông, tuy vậy trước tiên là thông báo đến thiên hạ.

Thiên Lang Tông là tông môn khủng của Hỏa Quốc, bọn họ đích thân mời tổ chức hội bàn đặt tại Thiên Lang Tông. Ban đầu các tông khác lưỡng lự vì tưởng trận luận bàn thường thường hay tổ chức.

Mục đích mấy cuộc hội bàn đó chắc chắn là vì khoe đệ tử, khoe rằng tông môn bồi dưỡng tốt kẻ này kẻ nọ, thu tên nào tiềm năng. Tông môn khác cũng to thì không ngại dẫn đệ tử đi Thiên Lang Tông.

Dẫu thế đám tông môn nhỏ, thậm chí chỉ là môn phái chứ còn không thể gọi tông, đám này trốn lễ phép qua việc bày vẻ viện cớ. Khổ nỗi, Thiên Lang Tông không buông tha, bọn họ nhất quyết đòi hội bàn.

Thư hội bàn được một trong tám vị Trưởng Lão Thiên Lang Tông tận tay đưa khi yết kiến triều đình. Đây gây nhiều người khôn ngoan lập tức hiểu chuyện không đơn thuần giống khoe đệ tử, có việc xấu.

Tông môn và triều đình nước sông chẳng phạm nước giếng. Chỗ hội bàn bọn họ tổ chức có triều đình thì tám phần vấn đề nghiêm trọng. Một số tông môn, môn phái bé lúc này quay ngoắt chấp nhận.

Bọn họ tò mò rốt cuộc việc gì ép Thiên Lang Tông chủ động đưa triều đình vào hội bàn. Một số tông môn, môn phái tâm thế coi náo nhiệt! Chờ mong ngày hội bàn ấy thật sự có việc quan trọng hay chấn động.

Bốn ngày sau, ngày hội bàn trên Lang Vân Sơn nơi Thiên Lang Tông tọa trấn. Người người tấp nập đi lại, bay bằng kiếm hoặc màu mè.

Tên ngồi trên thảm, kẻ ngồi trên hoa sen bay đến Lang Vân Sơn vội vàng chuẩn bị nghe hội bàn. Lũ tông môn, môn phái nhỏ chỉ dám bước từng bậc thang lên thẳng Thiên Lang Tông, dẹp vụ bay.

Đấy thể hiện sự tôn trọng từ môn phái yếu với tông môn. Mỗi mấy tên xuất thân ngang ngửa Thiên Lang Tông hoặc hơn mới dám xài pháp bảo bay, vận linh lực bay vân vân. Mọi chuyện phức tạp.

Đặt Nguyễn Lạc trong tình cảnh bọn họ hắn có gì dùng nấy, vốn bay nổi thì sợ cái quái gì phải đi bộ trông tựa mấy thằng ngu. Đáng tiếc, liên quan vụ việc nhưng Nguyễn Lạc không góp mặt hội bàn.

Thiên Lang Tông vài ngày nay vất vả, mỗi ngày đều đón số khách tới tông môn nhiều đáng sợ. Sắp xếp chỗ tá túc, chia khu vực còn bắt buộc hỏi cẩn thận sợ lỡ xếp mấy tông môn không ưa nhau thì gần gần kiểu gì cũng có chuyện. Đệ tử Thiên Lang Tông phiền não.



Dương Minh Nhật cũng tiếp đãi khách quý chu đáo, gặp ai đều nhận lời khách sáo của họ khiến hắn cực kỳ chán. Bọn họ coi hắn tựa loại thiên tài hiếm gặp, người Thiên Lang Tông bồi dưỡng hết mực.

Đắc tội hắn không khác đắc tội cả Thiên Lang Tông, dù tông chủ môn phái nhỏ tới tầm trung vẫn mở lời cười nói khách sáo đối hắn. Hội bàn chưa diễn ra, mỗi tội sức nóng vốn đạt đỉnh điểm từ trước.

Võ Giả chẳng tông môn, môn phái hay người chưa tu luyện đều bàn, rỉ vào tai nhau vấn đề đẩy Thiên Lang Tông hạ thấp đi yết kiến triều đình. Bên trong tửu quán, mấy tên tạp nham ưa bàn luyên thuyên.

Nguyễn Lạc ngồi ăn uống dần dần đau đầu về độ nhiều chuyện của đám thế giới c·hết não. Mặt khó chịu, Nguyễn Lạc gắp thức ăn thốt: “Ăn cơm nhà lo việc thiên hạ…” Hắn cảm thấy câu đó rất hợp họ.

Hai tên Võ Giả bàn bên cạn chén rượu đầy, bàn Nguyễn Lạc mượn ly chứ không bao giờ uống rượu bằng chén. Một tên tiêu biểu vai trò nhân vật quần chúng tầm thường: “Ta hiểu họ sẽ bàn chuyện gì…”

Tên nhân vật quần chúng lải nhải thứ hai: “Chuyện gì? Mau kể đi!”

Nhân vật quần chúng thứ nhất nhếch miệng tiếp tục ực chén rượu: “Mấy ngày trước thiên hạ đồn đại Dương Minh Nhật bị m·ất t·ích… Hắn, lại là người làm Thiên Lang Tông dốc tài nguyên bồi dưỡng!”

Tên nhân vật quần chúng thứ hai vuốt cằm: “Huynh đệ, ý ngươi là tông môn nào ấy chơi xỏ muốn đoạn tuyệt thế hệ kế tiếp Thiên… Thiên Lang Tông… Hay, thậm chí chiêu ném đá giấu tay từ triều!”

Hắn sắp nói triều đình liền bị tên nhân vật quần chúng thứ nhất đưa tay che miệng: “Nhỏ thôi, trừ khi đòi được c·hết. Phải hạn chế chút.”

Nhân vật quần chúng thứ hai gật lia lịa, ngoan ngoãn ngậm miệng và chờ tên ngồi đối diện giải thích tường tận. Kia, tên thứ nhất giải đáp: “Mục đích ngày hội bàn này tám phần sẽ là điều tra kẻ đứng sau.”

Hắn thao thao bất tuyệt: “Chưa kể, chưởng môn của ta gửi thư báo không phát giác Ngoại Môn Trưởng Lão Thiên Lang Tông… Một số… Nội môn đệ tử có danh tiếng ngoài giang hồ đều không thể gặp.”

Tên nhân vật quần chúng thứ hai nghi ngờ: “Chẳng lẽ… Vì giải cứu tên Dương Minh Nhật, Ngoại Môn Trưởng Lão cùng các nội môn đệ tử ấy. C·hết… Quá khó tin… Tổn thất lớn khiến Thiên Lang Tông nội thương.”



Nguyễn Lạc ngồi bàn sát đó nên dù bản thân không muốn nghe hắn vẫn phải nghe. Hắn chưa biết trò phong bế thính giác, bất đắc dĩ bị lọt tai mấy lời lẽ suy luận xàm vớ vẩn. Nguyễn Lạc ngoáy tai: “Èo…”

Hắn góp mặt ở ngọn núi mới biết rõ Thiên Lang Tông đại chiến với lũ ma môn. Trận chính tà chém g·iết chứ chả liên quan khỉ gì mấy tông phái khác gài bẫy. Nguyễn Lạc lẩm bẩm: “Suy luận tào lao thật sự?”

Vấn đề là giả sử Nguyễn Lạc không hiểu tình hình xíu xiu liền sẽ tin suy luận tên nhân vật quần chúng sái cổ. Câu từ hợp lý, đủ thuyết phục dắt mũi những thằng suốt ngày ăn cơm nhà lo việc thiên hạ.

Nói đâu xa, tới triều đình cũng bắt đầu đề phòng Thiên Lang Tông, ngỡ đám tông môn bày trò phản loạn hoặc ép tội mới giao tất cả trọng trách đến Lang Vân Sơn cho vị Tướng Quân, Tiêu Bá Nhiên.

Tên nhân vật quần chúng thứ nhất tiếp tục dùng lời lẽ hùng hồn, trôi chảy: “Thư chưởng môn của ta gửi… Đề cập Tiêu Tướng Quân, Tiêu Bá Nhiên góp mặt trên Lang Vân Sơn! Còn Vạn quân chờ dưới núi!”

Nhân vật quần chúng thứ hai sắc mặt kinh ngạc, hỏi: “Gì cơ? Tiêu… Tiêu Tướng Quân sau vụ việc Kim Quốc hủy hôn con trai trưởng thì hắn vẫn đủ tâm trí lo Thiên Lang Tông? Đúng là… Thật khâm phục.”

Bỗng tên nhân vật quần chúng thứ nhất thở dài, giọng tiếc nuối: “Ai. Con trai trưởng Tiêu Tướng Quân sở hữu Thánh Viêm Hồn Thể. Thứ thể chất m·ất t·ích gần ngàn năm khỏi Hỏa Quốc, chỉ đen đủi là…”

Tên nhân vật quần chúng ngồi đối diện hắn kể tiếp câu chuyện: “Chỉ tiếc chả rõ cớ gì tự mất Thánh Viêm Hồn Thể. Chẳng bấy nhiêu, mặt khác tu vi giảm sút, ráng chữa trị cũng vô ích… Tu vi sụt giảm thôi.”

Nhân vật quần chúng kia lại mở mồm: “Ta nghe đồn hắn bí quá hóa liều gặp tận mặt Hoàn Nhan Công Chúa mạo phạm gì đó… Rốt cuộc, tên này bị hộ vệ công chúa Kim Quốc phế tu vi, tay chân bại liệt.”

Lắc đầu, hắn kể mãi: “Tiêu Tướng Quân chạy chữa giúp con trai, khổ vì tội hắn gây quá nặng! Kết quả bị trục xuất khỏi Tiêu Gia… Giờ chả biết lưu lạc đâu trong thiên hạ. Ở vị trí cao như thế ngã xuống đất.”

Nguyễn Lạc ngồi vểnh tai nghe từ lúc lọt tai Tiêu Tướng Quân, ngẫm: “Chó tác giả viết ra thế giới này đạo văn nhiều quá đấy. Thằng con… Tên Tiêu Viêm thì. Mà không chuẩn, phải quả Plot kèo ba năm… Tên ấy bị phế tu vi, liệt… Tay có đeo chiếc nhẫn nào chăng?”

Nếu con trai trưởng Tiêu Tướng Quân có đeo một chiếc nhẫn thì chắc chắn trăm phần trăm là nhân vật chính thế giới c·hết não đây! Nguyễn Lạc thật sự dâng hiếu kỳ đáy lòng, kết quả vẫn mặc kệ, cắm cúi ăn vội.

Sau mấy phút, Nguyễn Lạc gọi tính tiền rồi mau chóng rời khỏi. Thình lình hắn nhận ra vấn đề nghiêm trọng, vấn đề khó giải quyết.

Nguyễn Lạc: “Cạn túi bạc… C·hết đói thì ta không bao giờ muốn… C·hết c·hết… Kiếm việc gì làm? Đi đâu liền đúng! C·hết c·hết, toang rồi!"