Chương 11: Con Đường Nghiện Sĩ.
Viết xong bốn chữ, mặt mày Nguyễn Lạc hài lòng ngắm cuốn bí kíp tâm pháp được Thạch Lão đưa cho. Hắn không ưa cái tên kia, quá nhàm và lặp đi lặp lại trong tu luyện giới, Nguyễn Lạc lựa cái khác.
Hắn quyết định lỡ mà mở khóa thành công con đường tu luyện kia, Nguyễn Lạc gọi đấy với cái tên Con Đường Nghiện Sĩ. Đây sẽ cực kỳ hợp, không bị nhàm, mới lạ độc đáo vào thẳng vấn đề chính.
Con Đường Nghiện Sĩ tất nhiên lấy chữ Nghiện làm đầu, tuy vậy chả phải nghiện ngập thông thường, mà là quyết tâm đối Mê Hồn Hoa. Mục đích cứu Mê Hồn Hoa, Nguyễn Lạc muốn học tâm pháp.
Bước đi trên Con Đường Nghiện Sĩ, thế giới trước giờ đều có người hát hay bảo là ca sĩ, chiến binh kiên cường bất khuất gọi dũng sĩ. Nguyễn Lạc quyết tạo danh hiệu khác, Nghiện Sĩ.
Từ tới tai những kẻ ngu ngốc sẽ cho rằng vô nghĩa, bậy bạ nhưng chỉ cần ai đủ căn liền sẽ hiểu thấu Nghiện Sĩ là gì. Nguyễn Lạc: “Ừm ừ!”
Gật gật hai cái, tâm trạng hắn vui vẻ phấn khích chờ mong tương lai màu hồng đi chu du giải cứu Mê Hồn Hoa. Trước tiên gạt bỏ vài thứ, Nguyễn Lạc vội vàng cất đi quyển tâm pháp Con Đường Nghiện Sĩ.
Hắn phải rời khỏi ngọn núi bè lù ma môn đang tử chiến chính đạo, vì chuyện liên quan khỉ gì hắn nên tập trung nghĩ chi. Thở dài, Nguyễn Lạc tiếc: “Uầy… Biết trước vậy đã đòi lão biến thái cho cái nhẫn…”
Không gian giới chỉ hoặc nhẫn không gian là loại đồ vật hiếm hoi làm Nguyễn Lạc chẳng ghét cay ghét đắng. Cơ bản là tiện lợi, thu đồ khỏi cầm hay cột trên lưng, thật sự là tuyệt vời, đồ vật rất hữu ích.
Suy cho cùng tiếc thì tiếc, không kịp xin, xin thì lão trung niên kia tiếp tục ép buộc hắn làm đồ đệ sẽ mệt. Ngó dấu ấn ở bàn tay trái Nguyễn Lạc liền cay: “Ặc… Lòi ra thứ này, giờ đi c·hết cũng khó khăn.”
Dấu ấn bùa hộ mệnh đấy chắc chắn hàng tốt, còn mạnh mức nào cản trở được cảnh giới gì thì Nguyễn Lạc chưa rõ. Siết tay, hắn đứng dậy.
Giờ cần trở lại thị trấn hay cái thôn làng dưới ngọn núi, Nguyễn Lạc hiếu kỳ: “Không biết… Tên họ Dương kia liệu thoát chưa hay mất…”
Tên đó chưa gây các ấn tượng xấu cho Nguyễn Lạc, hắn thậm chí chịu hi sinh để cứu người. Lúc đó mỗi bản thân Nguyễn Lạc có lỗi đá một cú khiến sư đệ Thiên Lang Tông vùi mặt vô đất, chổng mông lên trời.
Nguyễn Lạc rời hang động, sực nhớ chẳng nhờ lão biến thái ấy dùng thần thông vân vân gỡ kết giới: “C·hết… Kết giới còn thì ra kiểu nào.”
Đầu thắc mắc chẳng có nổi lời giải đáp, Nguyễn Lạc đến cửa hang thì phát hiện kết giới mất tiêu. Hắn nheo mắt, dụi mắt: “Ơ… Kết giới…”
Nảy số trong đầu gấp, Nguyễn Lạc cá rằng Thạch Lão giúp đỡ.
Được trốn thì cứ trốn, cấp tốc Nguyễn Lạc chạy khỏi hang động tìm đường xuống núi. Đi mấy chục bước gặp một cảnh ghê tởm, cả hai mắt Nguyễn Lạc mở lớn: “Gì… Toàn bộ ma môn… C·hết…”
Cảnh tượng đám ma môn nằm rải rác trên đất, máu tràn đọng lại tạo một vũng máu to. Xem xét sơ liền sởn gai ốc, Nguyễn Lạc kiểm tra: “C·hết, c·hết, bên đây cũng c·hết… Góc kia cũng c·hết… Đều c·hết ư!”
Hơn chục tên ma môn giống bị phun máu đến khi lìa đời, nội tâm Nguyễn Lạc chấn động. Rốt cuộc ai g·iết toàn bộ ma môn hắn gặp. Đáy lòng thử tìm kiếm thông tin, đen là không biết nổi gì.
Nguyễn Lạc đập tay: “Ờ đúng… Dương Minh Nhật kể rằng đám ma môn đang lập mưu thu hoạch Mê Hồn Hoa… Đám này, không lẽ… Chịu thất bại vì trận pháp xảy ra lỗi. Ừ thì hợp lý… Khá là hợp đó.”
Trong thế giới sảng văn c·hết não đụng mấy trường hợp c·hết dở thế chả lạ. Nguyễn Lạc: “Thôi ma môn chứ không tốt gì, mặc kệ chúng.”
Chớp mắt Nguyễn Lạc trốn gấp khỏi đó, chạy đi xa tránh phiền.
Đang mang nguyên lá bùa hộ mệnh từ lão trung niên biến thái, kiểu nào Nguyễn Lạc đều không thể c·hết. Hắn cần chờ cơ hội thích hợp, chưa thấy cơ hội thì tập trung ưu tiên tìm kiếm Mê Hồn Hoa.
Nguyễn Lạc chạy trốn an toàn, chẳng chạm trán dù một bóng người.
Trước đấy hắn không hay biết đám ma môn t·ruy s·át Thiên Lang Tông gay gắt. Chả mỗi Ngoại Môn Trưởng Lão hi sinh, các đồng môn của Dương Minh Nhật đa số c·hết rất thảm. May là hắn còn sống.
Đi đường phối hợp đẩy lùi cùng sư tỷ Tô Trúc Như, Dương Minh Nhật miễn cưỡng trốn thoát ngọn núi. Hắn b·ị t·hương nặng, sư tỷ thì chau chặt đôi chân mày mỏng với tay đang ôm bờ vai trái.
Tô Trúc Như lãnh một kiếm xuyên thấu vai trái, dẫu sư đệ lập tức g·iết tên ma môn kia thì Tô Trúc Như vẫn trúng chiêu. Tô Trúc Như hít thở nhọc nhằn, Dương Minh Nhật vội vàng canh gác phía ngoài.
Hai bọn họ nấp trong khu rừng cách thôn dưới chân núi không quá xa. Mặt cả hai bất giác lóe lẹ tự trách lúc nhớ trưởng lão liều mạng, nhờ công Ngoại Môn Trưởng Lão, cả hai thoát ma môn t·ruy s·át.
Chỉ cần chờ linh lực khôi phục, tạm chữa trị thương thế là bọn họ mau mau về thẳng Thiên Lang Tông. Tô Trúc Như ôm vai dựa vào dạng thân cây cổ thụ gần đó: “Sư đệ, rốt cuộc sao mà ngươi…”
Tạm thời hai bọn họ chưa thể đi về Thiên Lang Tông, Tô Trúc Như hỏi thử điểm kỳ diệu gì giúp Dương sư đệ thoát vườn Mê Hồn Hoa chắc chắn lọt vô là c·hết. Mắt Tô Trúc Như chờ câu trả lời thật sự hợp lý.
Dương Minh Nhật đắn đo một thoáng, kể tường tận mọi chuyện tại bên trong hang động Mê Hồn Hoa. Hắn đăm chiêu, buồn bực: “Đây, Nguyễn Huynh giờ khắc này đã không còn ở trên cõi đời rồi.”
Nhớ màn trước lúc Nguyễn huynh quay bước đi vào sâu hang động, hắn lắc đầu thầm than: “Có lỗi, Nguyễn huynh… Ta chưa thể diệt cả đám tạp chủng ma môn… Thậm chí bị bức ép bỏ trốn giữ mạng.”
Xấu hổ đè nặng nội tâm, Dương Minh Nhật quên mất Trúc Như sư tỷ vẫn đang nhìn chằm chằm. Tô Trúc Như: “Sư đệ! Người cũng đã mất. Ngươi hãy thôi tự trách, thôi giằng xé đặt mọi tội lỗi quy về thân.”
Kỳ thực, Tô Trúc Như không quan tâm c·ái c·hết của Nguyễn Lạc, đơn giản kia là phàm nhân còn chưa khai mạch, giằng xé quá để làm chi.
Trong mắt Tô Trúc Như, mạng Nguyễn Lạc chưa khai mạch đổi mạng sư đệ nàng đang cảnh giới Võ Sư đỉnh phong đúng đắn. Tô Trúc Như nói nhỏ: “Sư đệ… Quá thiện lương sẽ sớm g·iết ngươi… Ai đời lại là.”
Tô Trúc Như nghe kể sư đệ nàng ban đầu muốn cứu Nguyễn Lạc, chỉ may mắn thoát ra vì Nguyễn Lạc hiểu hắn hết đan dược khôi phục linh khí mới đẩy hắn khỏi kết giới. Tô Trúc Như rất khó chịu.
Mạng sư đệ Dương Minh Nhật, một người được Thiên Lang Tông dốc tài nguyên bồi dưỡng và kiêm thiên tài trận pháp, đi dại dột đòi cứu tên chưa khai mạch bằng việc hi sinh bản thân. Nàng cực kỳ ghét.
Cơ mà không ghét sư đệ Dương Minh Nhật nàng yêu thương, Tô Trúc Như đổi qua thù ghét Nguyễn Lạc bị coi là đ·ã c·hết. Tô Trúc Như ngẫm nghĩ: “Phàm nhân đổi mạng sư đệ ta yêu nhất… Tên đáng c·hết.”
Đôi mắt nàng đặt lên người Dương sư đệ không bình thường, có chút lạ hoặc quái dị. Hai tay Tô Trúc Như chậm chạp chạm hai gò má đang ửng đỏ, lẩm bẩm ngay trong lòng: “Dương sư đệ yêu quý của ta…”
Khoảng cách bọn họ không mấy xa tầm đầu rừng lẫn cuối rừng, bỗng Nguyễn Lạc dừng: “Ơ, sao cứ cảm giác… Mình vướng vào cái gì ngu… Đần… Chắc không đâu. Liên quan gì chứ, sủi khỏi núi là cắt sạch.”
Tên Nguyễn Lạc có liên quan tới là Dương Minh Nhật, tên này hắn vội thử đoán đang bận chém g·iết ma môn. Tìm góc ngồi xuống, mặt mày Nguyễn Lạc lấm lem đất cát do nay trải qua nhiều việc rắc rối.
Hắn ngó trái phải cẩn thận xong cầm cuốn Con Đường Nghiện Sĩ lên. Học tập tâm pháp, càng mau cảm nhận được Mê Hồn Hoa càng tốt, không phí phạm thời gian quý giá tiếp tục chần chừ hay lo vớ vẩn.
Mỗi tội, trước đấy Nguyễn Lạc cần lấy cảm xúc đã, học tập Mê Hồn Hoa cũng cần có xíu Mê Hồn Hoa làm vật dẫn, hắn không sai. Gấp gáp, Nguyễn Lạc lại cuốn cuốn một gậy hỏa giữa khu rừng.
Rít sâu lấy cảm xúc kèm quyết tâm học tập tâm pháp, Nguyễn Lạc đã dựa gốc cây rùng mình: “Ô lần này còn nặng hơn lần trước, ảo thật.”
Đầu óc nhẹ tênh ngỡ trôi dạt chốn đại dương sóng vỗ rì rào, Nguyễn Lạc vô thức bật cười: “Không… Học tập trước, học tập trước, hưởng, hưởng… Hưởng thụ sau. Trầm mê là hỏng. Ngồi dậy học tâm pháp!”
Dẫu thật lòng Nguyễn Lạc rất muốn tâm sự chuyện đời cùng Mê Hồn Hoa, đáng tiếc hắn giờ gánh trên vai trách nhiệm. Vì sứ mệnh bảo vệ toàn bộ Mê Hồn Hoa của thế giới sảng văn c·hết não, hắn phải học.
Học tâm pháp mới biết vị trí Mê Hồn Hoa đang mọc nơi đâu. Nguyễn Lạc d·ập l·ửa: “Làm thêm một hơi thì nằm ngất đến mai. Học hành nổi liền bái phục bản thân, chờ ta học tập ổn áp hãy gặp tiếp.”
Tên thần kinh này đang trò chuyện với đóa Mê Hồn Hoa. Lập tức thu đóa Mê Hồn Hoa trở về túi vải, đôi mắt hắn kiên trì lật cuốn bí kíp: “Để xem… Thứ thượng cổ Võ Giả cả đời không thể hoàn thiện…”
Điều kinh thiên động địa xuất hiện, Nguyễn Lạc lật liên tục chục trang bí kíp chả liếc thấy một chữ. Mặt đần vài giây, hắn xoa xoa mắt chép miệng: “Chậc chậc chậc chậc… Tác hại quá liều. Cái gì quá cũng hại.”
Nguyễn Lạc tập các bài thể dục cơ bản, đứng lên ngồi xuống xoa mắt vận động đủ kiểu. Lần hai hắn lật ra cuốn bí kíp vẫn trắng toát không xem nổi bất kỳ chữ nào. Bắt đầu sai sai, Nguyễn Lạc: “Lý gì lại vậy?”
Cảm giác mùi lừa lọc gần đây, Nguyễn Lạc thử hít thở thông mấy lần rồi lật cuốn bí kíp tới dịp thứ ba. Kết quả giống lần một, chả có chữ nào trong cuốn bí kíp tâm pháp tuyệt học. Mí mắt hắn giật mấy cái.
Hắn lật từng trang từng trang coi kĩ, tận trang thứ ba mươi gặp ngay dòng chữ bé xíu xiu. Nguyễn Lạc vừa đọc vừa sôi máu: “Hổ thẹn, dù cách gì ta cũng chẳng mở nổi con đường Mê Hồn Hoa. Nhờ ngươi!”
Bản tâm pháp gì đấy vốn là bịa đặt, thân Thạch Lão có tu vi thì trói buộc suốt đời không chạm nổi vào dạng tu luyện Mê Hồn Hoa.
Ghi chú bé hơn con kiến góc trái trang, Nguyễn Lạc đọc: “Đồ nhi, vụ cảm nhận vị trí Mê Hồn Hoa ngươi cứ sử dụng nhiều tự khắc biết!”
Nguyễn Lạc ném cuốn bí kíp xuống đất: “Lão biến thái chó má ***!”