Chương 91: Sự tự do nơi chốn địa ngục
"Ồ, nếu rảnh thì ngày mai đi tập gym đi"
Sora: "Vâng, cảm ơn ngài góp ý"
Tên tiến sĩ đó không nói gì nữa mà đưa ánh nhìn của hắn lên người cô bé đang nằm trên giường.
Cô bé: "Xin ngài, làm ơn thả cháu ra đi ạ...!"
Sora: "(Diễn sâu lắm em gái, em xứng đáng nhận giải Oscar đó nha)"
Tên tiến sĩ nghe lời van xin của cô bé thì nheo mắt, cười lạnh: "Thả? Được thôi, nếu thí nghiệm này hoàn thành thì ngươi được tự do"
Hắn đưa cây kim tiêm chứa chất lỏng màu xanh lá và đưa lại gần để chích vào tay của cô bé.
Cô bé toát mồ hôi cắn chặt răng mình lại, vào giây phút cây kim tiêm sắp đâm vào thì Sora nhanh tay túm lấy cổ cổ tay của tên già tiến sĩ này.
"Này! Ngươi làm cái gì đó!?"
Sora: "Những kẻ xem mạng sống là cỏ rác như ông không nên sống trên đời"
Cậu đấm thẳng vào mặt của hắn ta khiến hắn méo cả hàm ngã ngửa ra sau, còn ống tiêm bị văng ra một góc.
Những đứa trẻ bị nhốt trong cái lồng sắt đều bất ngờ trước cảnh tượng này.
Sora tháo lớp bịt mặt đi, nhìn hắn khẽ cười một tiếng: "Sao? Đau chứ?"
Tên tiến sĩ bụm mặt mình, kh·iếp hãi nói: "Ngươi...ngươi là ai? Ngươi không phải cái tên kia!"
Sora không đếm xỉa gì đến hắn, cậu vỗ vỗ bụng nói: "Paimon, đi nhặt cái kim tiêm tới đây đi"
Paimon: "Được!"
Paimon bay ra khỏi áo cậu, cô nhẹ nhàng bay tới chỗ cái kim tiêm rơi và nhặt nó lên mà đưa cho cậu.
Tên tiến sĩ nhìn Paimon như thể nhìn một sinh vật lạ trên thế giới, lắp bắp: "Đây...đây là sinh vật gì vậy!?"
Paimon hai tay vòng ngực, tức giận nói: "Paimon không phải là sinh vật lạ nha! Sora, tên này đáng ghét quá đi mất!!!"
Sora: "Vậy trừng phạt hắn bằng chính cây kim tiêm của hắn thấy sao?"
Tên tiến sĩ: "?"
Paimon: "Ý kiến hay!"
Không nói nhiều, Sora cầm cây tiêm từ từ từng bước tiến lại gần hắn.
Tên tiến sĩ thấy cậu tiến lại cùng với cây kim tiêm thì hắn toát mồ hôi lạnh, vội lếch ra sau: "Đừng...ngươi đừng lại đây...!"
Sora bỏ ngoài tai những lời hắn nói, cậu vẫn cứ ung dung tiến lại hắn.
Sau một hồi lui thì hắn đã bị dồn vào bức tường, bây giờ hắn biết cảm giác sợ hãi là như thế nào.
Sora thấy hắn đã bị dồn thì cúi người xuống, cười nhếch mép đáp: "Đúng lúc để ngươi thử cảm giác của bọn nhỏ ở đây từng trải qua như nào luôn"
Dứt lời, Sora bắt lấy cánh tay phải của hắn rồi cậu đâm mạnh cái ống vào cổ tay hắn và bơm vào cái chất lỏng màu xanh lá.
Thấy bơm hết rồi thì cậu rút ra, còn tên tiến sĩ kia khi được cậu bơm vào thứ chất lỏng đó thì cơ thể bắt đầu xuất hiện những biến đổi.
Khắp người hắn nổi cả đống gân xanh, hai mắt thì đỏ ngầu và gục xuống co giật liên tục không ngớt.
Tên tiến sĩ la hét ầm ĩ: "Đau quá!!! Ngươi...tên đáng c·hết!!!!"
Hắn nhìn cậu bằng cặp mặt đỏ ngầu hung ác khi bị cậu đưa chất đó vào người, để rồi toàn bộ cơ thể hắn có dấu hiệu xuất hiện hiện tượng tan chảy.
Paimon hớt hãi, cô vội dùng tay che mắt của mình lại để không nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn này.
5 giây trôi qua, cả cơ thể hắn đã tan chảy thành một vũng máu lớn.
Sora cau mày, nhìn vào cái ống tiêm trên tay: "(Cái chất...quái quỷ gì thế này...?)"
Sora thầm chậc miệng một cái, ném đi cái kim tiêm trên tay, cậu đứng dậy bước tới chỗ cái giường và cởi trói cho cô bé.
Paimon tay vẫn che mắt, cất tiếng hỏi: "Xong chưa?"
Sora: "Xong rồi"
Paimon hạ tay xuống, đưa mắt nhìn vũng máu của tên tiến sĩ: "Đây là...do tác dụng của chất lỏng đó nhỉ?"
Sora gật đầu: "Ừm, theo tôi suy đoán nếu người nào chống đỡ được dưới tác dụng của thuốc thì chắc chắn người đó sẽ trở nên siêu phàm..."
"Nhưng nếu còn kẻ nào không chống lại được thì sẽ có kết cục như hắn vậy"
"Còn tại sao những đứa trẻ tuy không chống lại chất lỏng đó được nhưng vẫn không tan chảy ra thì chắc có thể là do độ tuổi"
"Sẵn đây tôi nói luôn nè Paimon, ở thế giới này ngoài Honkai ra thì thứ nguy hiểm bậc nhất ở đây chính là lòng người"
Paimon thở dài một hơi, gãi đầu nói: "...Paimon đã đánh giá thấp độ nguy hiểm ở đây rồi"
Sora: "Mà tôi cứ tưởng chỗ này sẽ nhiều tên tiến sĩ bệnh hoạn chứ...ai ngờ được là chỉ có hai tên này"
Cô bé khi được cậu cởi trói thì ngồi dậy, nước mắt lã đã, giọng nói kèm theo tiếng nấc: "Em...em cảm ơn anh chị..."
Sora mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Không sao rồi, kể từ giờ em đã được tự do"
Cô bé: "Vâng...tự...tự do rồi...!"
Cô bé nghe thế thì nước mắt càng trào ra nhiều hơn, ngày đêm cô bị những kẻ ác quỷ này bắt nhốt t·ra t·ấn và h·ành h·ạ bằng những cuộc thí nghiệm của bọn hắn.
Có lúc cô định t·ự s·át để giải thoát cho bản thân mình, nhưng mà cô vẫn không làm thế, chẳng hiểu sao trong thâm tâm cô luôn có cảm giác rằng sẽ không lâu sau sẽ có một ai đó đến cứu cô và những đứa trẻ ở đây khỏi chốn địa ngục này.
Bây giờ thì...cảm giác của cô đã đúng, người con trai trước mặt và người con gái biết bay kia đã đến cứu cô và những đứa trẻ.
Cô đã đạt được sự tự do mà mình hằng mong ước.
Sora lấy ra một viên kẹo trị thương, đưa cho cô bé: "Em ăn cái này đi, nó sẽ khiến em thấy khá hơn"
Cô bé nhận lấy bằng hai tay, một hồi nhìn chằm chằm vào cái viên tròn tròn màu hồng thì bỏ vào miệng. Lập tức, những v·ết t·hương bị h·ành h·ạ thể xác và các cuộc thí nghiệm tan biến đi mất.
Cô bé: "Các v·ết t·hương...của em?"
Paimon: "Thần kì chứ? Đó là viên kẹo trị thương đó nha"
Cô bé: "(Thật kì diệu...)"
Sora: "Để anh đi mở lồng cho mấy đứa ở đây đã, em cứ ngồi đây tí đi"
"Paimon, giúp tôi nào"
Paimon: "Được thôi!"
Dứt lời, Sora cùng Paimon tiến tới cái lồng sắt, cậu chỉ dùng một tay mà bóp nát cái ổ khoá và mở cửa lồng ra.
Trong lồng này có 10 đứa, 4 trai và 6 gái khoảng chừng 5 tuổi mà thôi, còn cô bé đang ngồi trên giường kia thì trông có chút lớn hơn tí, cậu đoán là 7 tuổi.
Thấy bọn trẻ vẫn còn đang có chút sợ hãi thì cậu nở một nụ cười, dịu dàng nói: "Không sao nữa rồi, từ giờ trở đi các em đã có được sự tự do rồi"
Paimon: "Ừm hứm, kẻ xấu đã bị bọn chị tiêu diệt rồi nên không cần phải sợ đâu"
Sora lấy ra 10 viên kẹo trị thương đưa ra trước mặt bọn trẻ: "Ăn cái này đi, các em sẽ thấy khá hơn thôi"
Bọn trẻ tuy có chút do dự nhìn 10 viên kẹo trên tay cậu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng từ cậu thì mới chịu lấy và ăn.
Sora thấy bọn trẻ ăn xong thì hỏi: "Thấy sao? Dễ chịu hơn rồi nhỉ?"
Một cô bé tóc đen, cất giọng non nớt lên hỏi: "Anh...là...thần tiên sao?"
Nghe được câu hỏi ngây thở của trẻ con như này, cậu cười đáp: "Haha, anh không phải thần tiên như em nghĩ đâu"
Bé gái tóc đen: "Không, anh chắc chắn là thần tiên, chỉ có thần tiên mới có viên kẹo như này thôi"
Thấy cô bé quyết liệt quá nên Sora cười trừ, ngậm ngùi đáp: "Cứ cho là vậy đi..."
Nghe được câu trả lời của cậu thì đôi mắt cô bé toả sáng lên: "(Đúng là nii-chan thần tiên hạ phàm rồi!)"
Paimon: "Mà mấy đứa bị nhốt ở đây bao lâu rồi?"
Bé trai tóc bạc giơ tay lên trả lời: "Dạ...đã hơn 2 tháng rồi ạ"
Paimon: "Lâu vậy sao...? Các em đều b·ị b·ắt cóc đưa tới đây à?"
10 đứa trẻ đồng loạt gật đầu.
Sora nhìn bọn trẻ: "Được rồi, cùng nhau rời khỏi chỗ c·hết bầm này nào!"