Chương 90: Bí ẩn giấu sâu
Trong lúc hai người còn đơ người ra thì những người dân đi qua sau khi thấy Paimon đang lơ lửng thì không khỏi đứng lại bàn tán với nhau.
Sora nghe được những lời bàn tán thì giật mình hoàn hồn lại, c·hết rồi! ở đây đâu phải là thế giới của cậu đâu.
Vậy thì...
Sora: "Haha, như mọi người thấy đấy, cô bé này là em gái tôi và đang được tôi làm ảo thuật khiên cô bé này lơ lửng"
Paimon: "?"
Paimon định mở miệng phản bác nhưng bị Sora bịt miệng lại, cậu ghé vào tai Paimon nói nhỏ: "Đây không phải là thế giới của chúng ta, nên nếu cô không muốn bị mang đi nghiên cứu thì hãy diễn theo tôi"
Paimon nghe cậu nói vậy thì mới sực nhớ ra, cô ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Sora bỏ tay khỏi miệng Paimon, quay lại nhìn những người dân, cười nói: "Xin mời mọi người hãy chiêm ngưỡng màn ảo thuật điều khiển đây!"
"Lên này!"
Cậu đưa tay lên, Paimon hiểu chuyện nên bay lên theo, rồi cô lại bay xuống thấp khi cậu hạ tay xuống.
Cứ thế cái tay Sora làm gì thì Paimon sẽ làm theo trông rất ăn ý chẳng hạn như lên xuống, bay vòng tròn xung quanh cậu, múa ba lê
Những người dân đứng xem được màn "ảo thuật" này của Sora thì há hốc mồm, tiếng vỗ tay dành cho cậu với Paimon liên tục vang lên như pháo.
Sora nhìn những người ở đây đã bị cậu lừa rồi thì trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mà cậu nhanh nhạy nghĩ ra kế hoạch này.
Sora: "Haha, buổi biểu diễn ảo thuật tới đây thôi, tạm biệt"
Dứt lời thì cậu đã vác Paimon nhanh chóng chạy khỏi chỗ này.
Chạy một hồi thì cả hai đã nép mình vào một con hẻm nhỏ gần đó.
Paimon: "Hú hồn hú día à..."
Sora: "May mà tôi thông mình đó, không thì cô đã bị đem đi thí nghiệm rồi"
"Cảm ơn tôi đi con mắm thúi!"
Paimon: "Mắc mới gì Paimon phải cảm ơn cậu chứ, nếu cậu không chọc Paimon thì đâu có xảy ra cố sự này đâu!"
Lẻng kẻng...!
Đột nhiên có tiếng gì đó phát ra ở phía trong con hẻm mà cậu và Paimon đang núp, khiến cả hai người phải tò mò quay qua nhìn về hướng của tiếng động đó.
Paimon hơi run nói: "Tiếng...tiếng gì thế...?"
Sora: "Tới đó xem thử đi..."
Paimon vội ngăn lại: "Nè...lỡ...lỡ là ma thì sao?"
Sora: "Ma cỏ cái gì? Cho dù có gặp ma đi chẳng nữa tôi cũng đánh như thường"
"Nếu cô sợ thì đứng ở đây"
Nói xong thì cậu cất bước đi sâu vào trong con hẻm, Paimon thì có đôi chút sợ sệt nhưng mà cô vẫn bám theo cậu.
Càng đi sâu vào trong thì không gian xung quanh con hẻm càng ngày càng một tối dần khiến cậu phải tụ Huyền trên lòng bàn tay để soi sáng.
Paimon bám chặt vai cậu không buông, cô cứ cảm thấy chỗ này nó cứ lạ lạ sao ý!
Sora: "Hẻm cụt rồi..."
Cuối con hẻm chỉ là một bức tường mà thôi, thấy điều này Paimon nghi hoặc nói: "Hay là thứ gì đó trong này rớt xuống tạo ra tiếng động chăng?"
Sora vuốt cằm, khẽ nói: "Quá kì lạ, dựa vào kinh nghiệm 10 năm đọc truyện và tiểu thuyết thì tôi cảm nhận được có thứ gì đó trong hẻm này"
Nói rồi, Sora nhìn chăm chú vào bức tường một tay mò mẩm một tay thì soi sáng.
Để rồi cậu chú ý được có một cái nút cực kì nhỏ trùng với màu của bức tường, người mà không nhìn thật kĩ thì cậu chắc chắn họ sẽ chẳng thể nào mà phát hiện ra cái nút này được.
Paimon nheo mắt nhìn cái nút: "Cái này cũng quá là nhỏ đi"
Sora: "Ừm, bấm thử nhỉ? Tôi chắc đây là một cái nút để kích hoạt một cơ quan nào đó đấy"
Paimon: "Bấm đi, Paimon nghĩ đây chỉ là một cái nút vô hại thôi"
Sora lập tức bấm vào cái nút, 3 giây trôi qua mà vẫn chẳng có gì xảy ra.
Sora: "Hình như đúng thiệt là nút vô hại"
Paimon: "Thấy chưa, Paimon nói rồi—"
Chưa kịp nói xong thì từ đâu xuất hiện một cái hố dưới chân Sora hút cả cậu và Paimon vào.
Paimon khi bị điều này một cách bất ngờ, cô đã nắm tóc cậu và bắt đầu la hét ầm ĩ.
Sora thì mặt không b·iểu t·ình, chỉ biết hai tay vòng trước ngực mà chờ cái ống này nó dẫn đi thôi.
Sora: "(Bệnh hay nắm tóc người khác của con mắm thúi Paimon này phải sớm trị mới được, chứ nếu để miết như này thì có ngày bị hói lúc nào không hay...)"
Khoảng chừng 15 giây thì cậu và Paimon đã được cái ống đưa xuống một nơi nào đó mà cậu nhìn không khác gì là chỗ cống ngầm rất rộng lớn.
Paimon: "Nơi quỷ nào đây?"
Sora: "Rất có thể đây là cống ngầm nằm ở ngoài thành phố..."
Paimon bất mãn nói: "Bảo sao cứ ngửi thấy mùi hôi quá!"
"Nhìn kìa Sora, hình như chỗ kia có một cánh cửa thì phải?"
Sora: "Đi nào"
Cậu và Paimon đi tới chỗ cánh cửa thép đó và nhẹ nhàng mở ra.
Mở được cánh cửa ra thì Sora giật mình khi thấy một trung tâm thí nghiệm ở dưới đây.
"Nhanh lên, mau đưa vật thí nghiệm khác vào đây!"
Một giọng nói tràn đầy sự tức giận vang lên khắp cái trung tâm.
Lộc cộc...
Sora: "?"
Paimon: "?"
Thấy có người đang tới cậu và Paimon vội núp vào sau một cái cột.
Người bước vào là một người đàn ông che kín mặt, khoác trên mình là bộ đồ của tiến sĩ đang đẩy một chiếc giường có một đứa bé gái nằm trên đó.
"Xin chú, làm ơn thả cháu ra đi mà!!"
Đứa bé gái nằm trên giường bị xích tay xích chân, cố vùng vẫy không ngừng van xin người đang đẩy mình.
"Câm mồm, đây là vì nhân loại thôi!"
Đáp lại lời van xin của cô bé đó là sự lạnh lẽo chất chứa trong ánh mắt và giọng nói của hắn ta.
Cứ thế, hắn ta cứ tiếp tục đẩy mặc kệ con bé có khóc lóc van xin như thế nào.
Sora tức giận không nhịn được nữa, cậu cầm một cây gậy sắt ở dưới sàn rồi đi ra sau hắn đập mạnh thẳng vào đầu khiến hắn ta ôm đầu mình gục xuống.
Bé gái đang nằm trên giường chứng kiến cảnh tượng này thì tròn mắt nhìn cậu: "Anh...anh chị là...?"
Sora: "Anh sẽ giới thiệu sau, bây giờ anh nhờ em một việc được chứ?"
Bé gái như thấy được hy vọng, nước mắt chảy ra, gật đầu lia lịa: "Vâng vâng, chỉ cần thoát khỏi nơi địa ngục này thôi"
Paimon xót xa: "Thật...là một cô bé đáng thương..."
Sora xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ nhờ em đóng vai như lúc nãy được chứ?"
Cô bé ngơ ngác nhìn cậu: "Tại sao vậy ạ?"
Sora: "Anh sẽ hoá trang thành kẻ đã đẩy em và đẩy em vào đó rồi anh sẽ túm cổ đám khốn trong đó một lượt"
"Em yên tâm đi, có anh ở đây bọn chúng sẽ không động dao vào em được đâu"
Paimon chống hông, bất mãn nói: "Cả Paimon nữa!"
Cô bé: "Được ạ!"
Sora mỉm cười: "Mạnh mẽ lắm cô bé!"
Nói xong thì cậu lột cái bịt mặt và quần áo tiến sĩ của tên kia mà mặc lên mình.
Paimon thì nhanh chóng chui vào áo cậu ẩn mình, vì thế nhìn bụng cậu bây giờ không khác gì là một người đang mang thai vậy.
Cô bé thấy đã chuẩn bị xong thì bắt đầu diễn, khóc lóc nói: "Con xin chú, làm ơn thả cháu ra đi ạ! Nó đau lắm!!"
Thấy màn diễn xuất chúng này của con bé, cậu gật đầu vô cùng hài lòng, xứng đáng nhận giải Oscar đó!
"Này! Làm gì mà lề mề thế hả!?"
Sora: "Vâng vâng, tới ngay tới ngay!"
Không chậm trễ nữa, cậu bắt đầu đẩy con bé hướng về phía cái giọng nói đáng ghét đó.
Vào càng sâu bên trong thì cậu lại càng nhìn thấy những thứ không hề sạch sẽ tí nào, máu thì chảy đầy sàn, mùi hôi thì nồng nặc cứ liên tục xông vào mũi.
Không chỉ thế, bên trong còn có rất rất là nhiều đứa trẻ khác bị nhốt trong một cái lồng sắt, bọn trẻ thấy cậu vào thì cơ thể run lẩy bẩy đưa ánh mắt sợ hãi nhìn lấy cậu.
Sora: "(Tsh, moá nó cái thế giới chó này...nó có quá nhiều bí ẩn còn ẩn giấu quá đi)"
"Vâng, vật thí nghiệm mới đây ạ"
Trước mặt cậu là một ông già có một cái đầu hói, râu dê trắng đang cầm một ống kim tiêm có một chất lỏng màu xanh lá trên tay.
Cậu đẩy chiếc giường ra trước mặt hắn ta, hắn ta liếc nhìn cậu một cái, cười bỉ ổi nói: "Ngươi làm việc hơi bị chậm chạp đấy"
Sora giả đò hoảng hốt nói: "Xin ngài thứ lỗi ạ, lần sau tôi nhất định sẽ không có vậy đâu ạ!"
Hắn ta gật đầu: "Ừm, lần này thì ta bỏ qua, mà cái bụng của ngươi sao to thế?"
Sora: "À, là do tôi ăn đêm nhiều quá thôi, ngài không cần bận tâm đâu"
Paimon: "..."