Chương 92: Giọng ca vàng trong làng tra tấn
Tại phòng của bộ ba nguyên tử.
Các cô gái đang chuẩn bị đi tắm với nhau thì Sora và Paimon trở về.
Sora: "Tôi về rồi đây"
Lumine nhìn cả hai, thắc mắc: "Hai người làm gì ở ngoài đó mà lâu quá vậy?"
Paimon vội lắc đầu, giải thích: "Không có gì đâu, chỉ là tụi này thấy chán nên đã dạo tí mà thôi"
Paimon trong đầu nhớ lại lời Sora dặn dò trước khi về: Chuyện việc xảy ra ở đây sau khi trở về thì đừng có nói cho ai biết đó, nếu có hỏi thì nói đi dạo là được rồi.
Lumine: "Vậy sao? Được rồi, Paimon lại đây này, sẵn về rồi thì tắm chung với tụi này luôn"
Paimon hưng phấn đáp: "Tới đây tới đây!"
Sora: "Ơ? Vậy còn thằng này thì sao?"
Wendy: "Anh ngồi xem tivi đợi đi, không lẽ anh muốn vào tắm chung?"
Kiana ôm ngực mình, giả đò sợ hãi nói: "Tên biến thái bệnh hoạn hết thuốc cứu chữa!"
Sora: "???"
Không nhiều lời với cậu nữa, các cô dẫn theo Paimon cùng nhau vào phòng tắm.
Còn Sora thì chỉ biết lặng lẽ ngồi xuống trước màn hình tivi mà bật lên xem.
Đang kiếm kênh hay hay để coi thì giọng nói của hệ thống vang lên.
«Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng: 3 tầng tu vi và 1 mảnh Thiên Mệnh»
Sora: "(Cuối cùng cũng nhận thưởng được...)"
Cậu lập tức kiểm tra sức mạnh của mình thì thấy nó đã đặt tới Võ Sư tầng 4, chưa kể cậu còn có 1 mảnh Thiên Mệnh chưa sử dụng trong người mà bây giờ thêm 1 cái nữa là đã thành 2 cái rồi.
Đang vui vẻ thì một thông báo từ hệ thống lại vang lên tiếp.
«Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Giải cứu đám trẻ, khen thưởng: 1 tầng tu vi, 1 lượt quay x10 và kỹ năng [Luyện Dược Sư]»
Sora: "!?"
Sora không ngờ giải cứu đám trẻ lại là một nhiệm vụ ẩn luôn đó!
Mà nhắc tới việc này thì khiến cậu có chút đau đầu, không phải là đau đầu với lũ trẻ mà cậu đau đầu là phụ huynh của bọn trẻ cơ.
Mỗi lần đưa một đứa trẻ nào đó về với họ thì họ là quỳ lạy cậu, cho dù cậu có ra sức ngăn cản họ thì họ vẫn quỳ, cái gì mà họ còn nói là: Thần, hãy nhận chúng con một lạy.
Cậu biết họ hạnh phúc vì đứa con của mình bình an sau 2 tháng m·ất t·ích trở lại nhưng đâu nhất thiết phải thế đâu!
Yểu thọ quá!!!
Mà trước khi đưa đứa trẻ về với gia đình thì cậu có hỏi thử những đứa trẻ có biết ngoài phòng thí nghiệm đó ra thì còn nơi nào nữa không, nhưng cậu chỉ nhận được cái lắc đầu cùng với câu "Không biết ạ".
Tuy đã g·iết được hai tên tiến sĩ chỗ đó nhưng cái sự bức xúc vẫn còn động lại chút trong cậu, dám sử dụng những đứa trẻ để làm một con chuột bạch thí nghiệm thì...
Thế giời này...đúng là một cái thế giới...vô đạo đức mà!
Sora nhăn mày, thở dài một hơi: "Thôi, kiểm tra công dụng của cái [Luyện Dược Sư] đã"
[Luyện Dược Sư]: Trình độ pha chế của ngài sẽ tăng lên tầm cao mới.
Sora: "..."
Giới thiệu công dụng rất ngắn nhưng hiểu nhiều...cảm ơn cô hệ thống...
'Hệ thống, nâng Thiên Mệnh của tôi lên bậc 5 đi'
«Vâng!»
Dứt lời, một nguồn năng lượng không nhỏ bỗng truyền vào cơ thể khiến cả người cậu phát sáng khoảng 1.5 giây thì hết.
«Thiên Mệnh của ngài tăng lên bậc 4 thành công, nhận được Huyền Kỹ: [Sáng tạo]»
«[Sáng Tạo]: Tạo ra được những v·ũ k·hí nào mà ngài muốn bằng Huyền Lực»
«Thiên Mệnh của ngài tăng lên bậc 5 thành công, thể chất lẫn sức mạnh của ngài tăng thêm 150%»
Sora: "Ồ, thử xem"
Nói rồi, Sora đưa tay lên, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh của một chiếc phi tiêu 4 cánh.
[Sáng Tạo]!
Lập tức, cả bàn tay cậu được bao bọc bởi Huyền và đồng thời nó bắt đầu ngưng tụ ra một phi tiêu 4 cánh lam sắc trôi nổi trên lòng bàn tay.
Sora khẽ cười: "Thì ra là vậy"
Nhìn ngắm một hồi thì cậu chỉ sử dụng một ý niệm khiến cái phi tiêu đó biến mất vào không khí.
Himeko: "Tắm thoải mái quá đi!"
Paimon: "Công nhận trong phòng tắm nhiều thứ lạ hoắc nhưng tiện thật"
XueZhu: "Nhất là cái vòi xịt và bồn tắm"
Yue(dạng loli): "Còn có cái tạo bọt nữa chứ!"
Đúng lúc này, các cô gái cũng đã tắm xong xuôi nên đã bước ra khỏi phòng tắm cùng nhau.
Sora nghe âm thanh quen thuộc thì quay đầu lại: "Tắm xong rồi sao?"
Trước mặt của cậu là cảnh tượng mặc đồ ngủ đầy đủ màu sắc của các cô gái, có người thì dễ thương còn có người thì quyến rũ trong bộ đồ này.
Cuộc đời này của cậu...không còn gì hối tiếc nữa rồi!
Mei gật đầu, cười đáp: "Cậu vào tắm đi"
Sora đứng dậy tiến vào trong của phòng tắm.
Các cô gái cùng nhau ngồi ở phòng khách mà xem tivi, đang xem mới được có 2 phút thì bỗng dưng có một tiếng bò róng phát ra từ phòng tắm vang vọng ra tới tận phòng khách.
"Đã lâu quá rồi tay tui chưa được dắt tay ai theo. Đi đâu cũng chỉ một mình không khác gì một cây hoa héo~~"
"Xuân hạ thu đông trôi qua, mùa nào cũng không ai đeo~"
"Không phải tui không cố gắng mà vấn đề trước giờ cua gái toàn fail"
"Cua em A em A bị khùng, cua em B thì em B chê tui lùn, cua em C thì em C đòi xế khủng, còn cua em D thì bị em khinh nghèo túng~~~"
"..."
Giọng ca vàng của Sora trong làng t·ra t·ấn vang lên đã làm cho các cô gái ở phòng khách phải bịt tai mình lại để không phải nghe.
Lumine hai tay vừa bịt tai, tức giận nói: "Tên đó lại hát nữa rồi!!"
XueZhu và Yue đồng loạt nói: "Trời ơi! Tai của tôi!!"
Kiana, Wendy lẫn Theresa đã xụi lơ trên sàn nhà, hai mắt nổ đom đóm khi chỉ vừa mới nghe lời đầu của bài hát.
Bronya: "Chắc chắn 100% giọng ca này của Sora còn nguy hiểm hơn cả thú Honkai và Herrscher nữa!"
Mei: "Khủng...khủng kh·iếp"
Himeko: "Nãy cô uống chút rượu vào người, giờ thì tỉnh luôn rồi..."
Paimon bịt tai, lăn lộn trên sàn: "Ai đó...làm ơn...lao vào mà bịt mồm tên đó lại đi...tàn khốc quá đi!!!"
Fuhua: "Giọng hát...quá khủng!"
Rin nằm vào lòng của Sakura, yếu ớt nói: "Chị...hình như em...thấy không ổn lắm..."
Sakura đau đớn ôm trầm lấy Rin, cắn răng nói: "Em không sao đâu mà, chỉ cần...cố gắng...bỏ ngoài tai cái giọng hát bò róng này thôi"
Rita: "Giọng ca này...tôi nghĩ là có thể g·iết c·hết được một con Đế Vương luôn chứ đùa..."
Bianka: "À...ừ...ta đã đánh giá thấp tên này rồi"
Cứ thế, cả đám chịu đựng giọng ca vàng của Sora tận 10 phút thì, may mà sau 10 phút cậu đã ngừng hát lại.
Ngày thường 10 phút đối với bọn họ là một cái chớp mắt mà thôi, nhưng bây giờ thì 10 phút vào tình cảnh hiểm nghèo này không khác gì là 1 năm cả, quá lâu!!!
Sora: "Ây za, quá đã!"
Cậu bước ra khỏi phòng tắm với 1 chiếc áo ba lỗ màu trắng và 1 cái quần đùi màu đen, tay thì dùng khăn lau mái tóc ướt nhẹp của mình.
Sora nhìn xác c·hết la liệt của các cô gái như thể vừa trải qua một đại chiến kịch liệt thì khó hiểu hỏi: "Này, sao mấy người trông thảm vậy? Có chuyện gì à?"
Các cô gái: "..."
Bên trong Sora, Kira và hệ thống không ngừng dành những lời hỏi thăm cho nhau.
Kira: "Cô...còn sống không, hệ thống?"
Kira đưa mắt nhìn cô gái có chiều cao giống mình, nhưng khác ở chỗ là cô gái này có màu mắt hổ phách, tóc dài màu hồng nhạt tuyệt đẹp được buộc thành đuôi ngựa.
Còn trên người là một bộ váy màu màu trắng lấp lánh như sao.
Hệ thống: "Tôi không sao, mà giọng ca vàng của tên chủ nhân c·hết bầm này đúng là kinh thiên động địa"
"Nếu mà để Thần ngồi nghe thì Thần cũng gục luôn đấy"
Kira gật đầu tán thành, hai tay vòng ngực: "Sau khi tôi trải qua cái ác mộng âm nhạc này, tôi đã quyết định sẽ thiết lập một chuông cảnh báo"
"Để lỡ như chủ nhân có ý định hát thì nó sẽ báo động đỏ cho chúng ta biết"
Hệ thống: "Nhất trí!"