Chương 240: Vượt qua tầng 10
Sora: "Biết tội chưa, Hexa và Giana?"
Cậu nhìn xuống hai kẻ phạm tội đang quỳ trước mặt mà nghiêm túc hỏi.
Cô gái mái tóc vàng ánh kim có đôi mắt màu lục bảo, trên người là đồng phục nữ sinh tên là Hexa, thuộc tộc Quái Vật và là đàn em lớp dưới trong CLB kiếm đạo ở trường.
Còn cô gái có mái tóc đèn nhánh, đôi mắt cam nhạt cùng với đôi tai cáo trên đầu tên là Giana thuộc tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Hexa cảm thấy oan ức, lườm qua Giana bên cạnh: "Tất cả là tại con hồ ly tinh cô...!"
Giana phản bác: "Tôi trả lại cho cô rồi, trách quái gì tôi hả!"
Sora: "Hửm~!"
Hexa/Giana: "Bọn em xin lỗi, bọn em biết lỗi rồi ạ!"
Sora xoa xoa huyệt thái dương: "Đúng thiệt là...các cô thật là thiên tài trong lĩnh vực làm tôi đau đầu đó"
Giana nhìn sang Hexa, khó hiểu hỏi: "Chủ nhân đang khen chúng ta sao?"
Hexa vuốt cằm, chắc nịt nói: "Chắc chắn là vậy"
Sora: "..."
Cậu lắc đầu ngao ngán trước hai cô nàng này. Mặc kệ họ nói gì, cậu từ từ bước tới cái sofa mà ngồi xuống suy ngẫm về nhân sinh của bản thân.
Cậu đã tạo nghiệt gì mà phải ký khế ước với hai cô nàng ngốc tới mức khó tả như vậy chứ!
Sora khóc không ra nước mắt: "(Làm ơn...cho tôi vượt qua cái tầng này đi...)"
Dracula bưng một ly cà phê tới trước mặt cậu: "Chủ nhân, chị Mei làm cà phê cho ngài nè"
Sora nhận lấy, xoa đầu cô bé: "Cảm ơn em"
Dracula mỉm cười: "Không có gì đâu ạ!"
Sora: "Mà giờ anh mới chú ý, những cô nàng ngốc khác đâu rồi?"
Lúc về đây cậu không thấy ai khác ngoài Dracula, Hexa và Giana đâu cả.
Dracula: "Dạ bọn họ đi họp...à không, là đi làm việc riêng của mình ạ!"
Sora mày hơi nhíu lại, nhưng không hỏi gì thêm. Thấy thái độ kì lạ này của Dracula, cậu có biết cho dù cậu có hỏi thì cô bé sẽ không nói ra đâu.
Thôi thì cứ lờ đi việc này đi vậy.
Dracula cúi đầu một cái rồi nắm lấy tay của Hexa và Giana kéo đi.
Kiana: "Học về xong làm một hộp đúng là sảng khoái thật luôn!"
Kiana cầm trên tay một hộp sữa chua đi tới ngồi cạnh Sora mà thưởng thức.
Sora nhấp một ngụm cà phê, hỏi: "Mei và Saint đâu, Kiana?"
Kiana đáp: "Hai người họ đang tắm. Nhưng cho tôi hỏi, tối nay chúng ta ăn lẩu hả?"
"Hãy nói là chúng ta ăn lẩu đi Sora!"
Sora: "Cô háo hức quá đó. Mà...cô nói đúng rồi, tối nay sẽ ăn lẩu hải sản"
Kiana: "Yay!!"
...
Sáng hôm sau, tại siêu thị.
Sora: "Hai người...định mua đồ tới khi nào thế...?"
Trên đôi tay cậu là cả đống túi xách.
Mới sáng sớm thức dậy thì cậu đã bị hai cô nàng Mei và Kiana xách cổ đi tới siêu thị để mua sắm rồi.
Cũng phải thôi, dù gì do thi xong nên học sinh được nghỉ ở nhà. Cậu định ngủ cả ngày ở nhà cho đã nhưng cái ý định đó đã bị hai cô nàng này dập tắt mất rồi.
Kiana liếc mắt nhìn Sora, bất mãn nói: "Cậu có biết cậu hỏi câu này bao nhiêu lần rồi không?"
"Tụi này chỉ mới đi shopping có 2 tiếng thôi á! Vì thế, hãy bớt càm ràm lại mà làm culi xách đồ cho hai tụi này đi"
Sora: "..."
Chỉ mới 2 tiếng thôi á? Đó là đối với mấy người mà thôi. Còn đối với cậu đó là cả 2 thập kỉ đó!
Hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, cậu cứ bị hai cô nàng này bắt đi lòng vòng mà chẳng nghỉ ngơi dù chỉ một chút.
Mei không nói lời nào, chỉ nhìn Sora mà cười tủm tỉm: "(Hì hì...đây là lần đầu mình thấy Sora bị Kiana chỉ trích đó)"
Ầm...ầm...!
Đột nhiên, toàn bộ mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển một cách dữ dội làm cho bọn họ hoang mang.
Kiana: "Cái...cái quái gì thế...!"
Mei: "Động...đ·ộng đ·ất sao?"
Sora: "Đi ra ngoài xem đi!"
Ba người nhanh chóng chạy ra khỏi siêu thị, mới ra cửa thì một hiện tượng khiến cho bọn họ mở to mắt bất ngờ.
Bầu trời không còn trong xanh như trước nữa, thay vào đó là một màu đỏ rực.
Những người dân xung quanh thấy cảnh tượng kì lạ này thì hoang mang tới tột cùng.
Kiana: "Cái...gì thế này!"
Mei: "Đây...đây không lẽ là Linh Giới..."
Sora phủ nhận lời này của Mei: "Không phải là Linh Giới đâu, linh giới chỉ dành cho các chủng tộc khác chiến đấu với nhau mà thôi"
"Còn nơi này...như thể được tạo ra từ một kẻ nào đó"
Rắc...rắc...!
Mặt đất bên dưới dần dần lan ra các vết nứt một lúc nhiều hơn, rồi từ trong đó chui ra là các làn khói hình người màu đen.
"Cái...cái quái gì thế!"
"Quái...quái vật!"
Những người dân sợ hãi chạy tán loạn, các làn khói đen hình người thấy vậy thì như con thú hoang mà lao nhanh tới t·ấn c·ông họ.
Những người chạy được thì chạy thục mạng, còn những người không thoát được đều bị thứ làn khói đen đó nuốt chửng lấy.
Khung cảnh bây giờ cực kì là hỗn loạn và tan hoang.
Có vài tên làn khói đen hình người có t·ấn c·ông nhóm người Sora, nhưng đều bị ba người nhẹ nhàng giải quyết.
???: "Đám các ngươi làm loạn đủ chưa?"
Trên trời xuất hiện vô số tia sáng chiếu thẳng xuống các làn khói hình người màu đen khiến cho chúng tan biến đi.
Theo đó, một bóng dáng thiếu nữ thước ta khoác trên người một bộ váy trắng cùng với ba cái cánh trắng và ba cái cánh đen ở phía sau lưng.
"Đây là...một thiên sứ!?"
"Thiên sứ có tồn tại...có tồn tại, chúng ta được cứu rồi!"
"Mau lên, mau quỳ xuống đi!"
Những người dân lúc nãy còn sợ hãy rối rít chạy, mà bây giờ lại vui mừng mà quỳ xuống để bày toả sự mong muốn cứu rỗi.
Sora: "Hửm...một Thiên Thần?"
Mei: "Chắc có thể là đồng nghiệp của Raphael rồi..."
???: "Haha, Nephilim lâu rồi không gặp"
Một kẻ có kích thước to lớn như núi từ trong không khí xuất hiện ra, hắn to lớn tới mức mà nhìn xuống đám người dân và Nephilim không khác gì con kiến.
[Thông báo]
Sora: "Hửm..."
Trước mặt cậu hiện lên một màn hình thông báo của hệ thống tháp.
[Ma thần tầng 10 đã xuất hiện. Điều kiện vượt tầng: thanh tiến độ nhiệm vụ đạt đủ 90% và tiêu diệt ma thần]
[Sau khi hoàn thành đủ điều kiện, thì sẽ nhận được phần thưởng phong phú]
Cậu thấy thế thì cười nhếch mép lên, cuối cùng...cuối cùng cũng có thể vượt tầng này rồi!
Sora: "Hai người đứng đây đi, nhiệm vụ vượt tầng của tôi xuất hiện rồi"
Mei và Kiana đưa mắt nhìn nhau, để rồi hai người họ đồng loạt gật đầu.
Mei: "(Dù gì mình cũng muốn xem xem, Sora cậu ấy mạnh tới đâu rồi...)"
Nephilim lạnh lùng nhìn kẻ trước mắt: "Ma thần, việc này là ngươi gây ra?"
Ma thần ung dung đáp: "Đúng thì sao, Ngươi làm gì được ta?"
Nephilim thầm chậc miệng một cái: "(Đúng là mình không làm gì được tên này...)"
???: "Nếu thêm bọn ta nữa thì sao?"
Có sáu cánh cổng không gian xuất hiện bên cạnh Nephilim, từ trong đó bước ra là các cô gái đủ loại các chủng tộc.
Trong đó thậm chí có những người mà Sora có khế ước.
Nephilim bất ngờ: "Các...các cô...?"
Raphael: "Là do tôi mời đó"
Một thiếu nữ có mái tóc hồng nhạt dài ngang lưng, đôi mắt xanh lá nhạt và khoác trên mình một bộ đồng phục sơ như trong các nhà thờ.
Nephilim: "Là cô sao, Raphael...?"
Hexa: "Hừ, mấy ngày trước Raphael cảm nhận được có thứ gì không hay sắp xảy tới nên kêu bọn tôi mời những người trong tộc hợp sức lại"
Lucifer, một thiếu nữ có mái tóc trắng dài với đôi mắt đỏ tươi ăn mặc như quân nhân hừ một tiếng: "Dù gì là đồng đội với nhau, nên tôi không thể từ chối được"
Nephilim: "Đồng...đông đội? Bộ không phải là kẻ thù sao?"
Raphael mỉm cười nói: "Chuyện đó dài dòng lắm, lát tôi sẽ kể"
Ma thần: "Các ngươi nghĩ như thế có thể đánh bại ta sao?"
Ma thần khẽ cười, rồi búng ta một cái. Các thuộc hạ dưới trướng xuất hiện ra và có số lượng ngang nhau với đám ở trước mặt hắn.
Vào thời khắc hai bên định xông vào đánh thì bóng dáng của Sora xuất hiện rồi từ từ từng bước tiến về phía của tên ma thần.
Cả hai bên thấy vậy thì rơi vào sững sờ.
Raphael: "Chủ...chủ nhân?"
Nephilim: "Cái gì, chủ...chủ nhân!?"
Ma thần: "Kẻ này...là kẻ ngươi từng theo dõi nhỉ?"
Tên bí ẩn cung kính nói: "Vâng, đúng là hắn ạ"
Sora: "Ta chờ lâu lắm rồi, 4 tháng đó ngươi có biết không?"
Sora vừa bước đi vừa cất lên tiếng nói, trang phục thường ngày của cậu cũng theo đó mà biến đổi thành một bộ bạch y quen thuộc.
Ma thần: "Ngươi nói cái quái gì—"
ẦM!
Lời còn chưa dứt, thì tên ma thần bị Sora bất thình lình xuất hiện ở trước mặt và cho một quyền làm cho hắn lùi lại vài bước.
Tên bí ẩn: "Ma thần đại nhân! Tên nhân loại nhà—"
Xoẹt!
Một đường kiếm sắc bén chém đôi người cái tên suốt bốn tháng qua theo dõi cậu.
Thấy cảnh tượng này, hai phe vô cùng bất ngờ.
Để khi hoàn hồn lại, phe của tên ma thần tức giận rồi lao dồn dập về phía Sora.
Nhìn đám đó đang lao tới mình,cậu chỉ khẽ cười một cái mà nói: "Đám này giao cho mấy cô"
Nói xong, cậu sử dụng [Phong Bộ] để đối mặt với tên ma thần.
Các cô gái bên phe kia nghe xong câu nói đó của Sora thì hoàn hồn lại. Sau đó lại bắt đầu xông lên.
...
Ma thần: "Quyền này của ngươi mạnh lắm đó, tên nhân loại"
Hắn vừa mói vừa chỉnh lại hàm của bản thân, một quyền này của Sora đã làm cho hắn đôi chút ngạc nhiên đó.
Ma thần: "Nhưng...nhiêu đây còn chưa đủ đâu!"
Hắn vung quyền về phía Sora, cậu cũng không e sợ mà dùng quyền cứng đối cứng.
Hai quyền chạm vào nhau tạo ra một làn sóng xung kích dữ dội, không gian xung quanh như thể bị bẻ cong vậy.
Sora: "Hửm..."
Không biết từ khi nào, từ dưới đất chồi lên một cái bàn tay màu đen khổng lồ định túm lấy cậu.
Cậu lại sử dụng [Phong Bộ] để né tránh và xuất hiện phía sau hắn.
Ma thần thưa biết, hắn quay người lại và túm lấy Sora.
Ma thần: "Hahaha, thú vị! Ta sẽ bóp nát ngươi!!"
Sora: "Vậy sao..."
Cả người cậu bùng phát ra một ngọn lửa xanh, sức nóng mà nó mang lại là quá lớn làm cho tên ma thần hoảng hốt mà ném Sora đi.
Lực ném của hắn mạnh tới mức trên đường bay, cả người cậu xuyên thủng qua các toà nhà ở phía sau.
Đá đá rơi ầm ầm xuống như mưa.
Ma thần: "Sao không hồi phục...?"
Hắn nhìn vào lòng bàn tay đang bị phỏng của mình mà cau mày, cho dù có sử dụng hồi phục như nào đi chăng nữa thì vết phỏng này không biến mất đi.
Ma thần: "Sức mạnh của tên phàm nhân này...rất quái lạ"
"Hửm..."
Cảm nhận điều gì đó phải làm cho hắn ngước mắt nhìn lên thì thấy mây đen dồn về và tích tụ ra một vòng xoáy khổng lồ ở trên đầu hắn.
Rồi từ trong vòng xoáy đó, giáng xuống một cột lôi khổng lồ vào tên ma thần.
Ma thần: "AHHH!"
Hắn hét ầm lên đau đớn làm cho cả khu vực xung quanh phải rung chuyển.
Kiana: "Tên đó...mạnh tới mức vậy rồi sao..."
Mei xiết chặt lấy bàn tay, ánh mắt kiên định: "(Mình phải cố gắng thêm mới được...)"
Aquaris: "Chủ nhân...có còn là nhân loại nữa không thế?"
Gambler: "Ôi trời ơi...chủ nhân cũng quá là khủng kh·iếp rồi...!"
Tên ma thần bất lực khụy gối xuống, cả người hắn đã cháy xém khi hứng chịu đòn này.
Sora chui ra từ trong đ·ống đ·ổ n·át, cả người cậu vẫn chẳng hề có tí v·ết t·hương gì sau cú ném của hắn.
Sora lạnh lùng nhìn về phía tên ma thần, khinh thường nói: "Ngươi như vậy mà cũng gọi là ma thần à? Thật nực cười"
"Một đòn đó mà cũng chịu không nổi, ngươi quá yếu và không xứng cái danh ma thần"
Ma thần: "Ngươi...đừng có mà khinh thường ta!"
Hắn ta mở to miệng mình, rồi dần dần ngưng tụ ra một quả cầu màu đen.
Sora cười nhếch mép, lấy ra Kiếm Lê Minh: "[Đại Địa Bỉ Ngạn]!"
Mũi kiếm chạm nhẹ xuống đất, lập tức có vô số hoa bỉ ngạn xanh chồi lên và nở ra làm cho một vùng chiến trường như là một cánh đồng.
Rồi các bông hoa đó hoá thành các hạt sáng bay vào trong lưỡi kiếm.
Ma thần: "C·hết đi!"
Quả cầu màu đen từ trong miệng hắn bắn ra một tia sức mạnh phóng tới Sora.
Sora: "[Bỉ Ngạn Dẫn Lối]!"
Cậu nhìn chằm chằm cái thứ đang bay tới mình, đưa kiếm lên và bổ mạnh xuống một đường kiếm dài.
Đường kiếm của cậu chẻ đôi cái thứ anh sáng đó và sẵn tiện chẻ đôi luôn tên ma thần.
Cả cơ thể hắn tan biến đi, những tên thuộc hạ vì không có sức mạnh bảo hộ của hắn nên cũng tan biến theo.
Bầu trời trong lành đã được trả lại như lúc ban đầu.
Hexa: "Vậy là...kết thúc rồi sao?"
Giana: "Thật nhanh...và trống vắng quá, cứ tưởng sẽ là trận chiến khốc liệt lắm chứ"
"Nhưng mà...chủ nhân ngài ấy, mạnh quá..."
Cho dù đã kết thúc trận chiến, nhưng những cô gái có khế ước với Sora vẫn chưa hết bàn hoàn trước điều mình đã thấy.
Sora nhìn lên bầu trời trong xanh, khẽ nói: "Cuối cùng..."
[Ngài đã hoàn thành điều kiện, khen thưởng: 100000 Mora, một mảnh Thiên Mệnh, kỹ năng [Triệu Hồi] và kháng tính toàn bộ nguyên tố tăng thêm 10%]
[Giải thích: Kỹ năng [Triệu Hồi] là một kỹ năng giúp ngài triệu hồi một cô gái trong 20 người mà người sử dụng đã có khế ước trước đó]
[Lưu ý: Người được triệu hồi chỉ tồn tại trong 15 phút và chỉ sử dụng 1 lần/10 ngày]
Cậu nhìn vào màn hình thông báo mà gật đầu hài lòng, có mảnh Thiên Mệnh thì không uổng chút nào.
[Ngài có muốn lên tầng tiếp theo không? Yes / No]
Mei: "Cậu có sao không, Sora?"
Mei và Kiana chạy tới bên cạnh cậu mà kiểm tra mọi ngóc ngách trên người cậu.
Kiana: "Không sao luôn...cơ thể cậu cứng cáp tới mức độ nào thế hả!?"
Sora: "Ehe~ ai biết đâu"
Kiana: "..."
Sora: "Mà...tới lúc rời khỏi đây rồi, nhưng trước khi rời đi...tớ hỏi chút nhé"
"Hai người cảm thấy như nào trong suốt 4 tháng qua?"
Mei đáp: "Rất vui, tuy gắn bó nơi này không lâu nhưng được trải nghiệm một cuộc sống học đường bình yên là điều mà tớ đã mong ước từ lâu..."
"Giờ...nó đã thành hiện thực rồi"
Kiana ngạo kiều nói: "Tôi cũng như chị Mei vậy thôi"
Sora mỉm cười nhìn hai cô nàng một lát rồi ấn vào "No" trên màn, thân hình ba người dần sáng nhạt lên.
Dracula u buồn nói: "Chủ nhân, chị Mei và chị Kiana...ba người tới lúc đi rồi sao?"
Không chỉ mỗi Dracula, ngay cả 19 cô nàng có khế ước còn lại của Sora đều toả ra buồn bã và mất mát.
Sora: "Cuộc chơi nào cũng phải có lúc chia ly mà..."
Raphael: "Vậy...chúng ta còn gặp lại chứ, chủ nhân?"
Sora khẽ cười, đáp: "Tất nhiên!"
Kiana và Mei vẫy tay tạm biệt rồi cùng Sora hoá thành các đóm sáng tan biến đi.
...
Thế giới thực.
Cậu từ từ mở mí mắt lên, tỉnh lại trên cái giường quen thuộc của mình.
Điều đầu tiên mà cậu làm đó là nhìn qua cái đồng hồ bên cạnh thì thấy thấy mới có 3 giờ sáng thôi.
Sora: "Mới 3 giờ sáng thôi sao...?"
Cuộc hành trình trong tháp đã trải qua 4 tháng, nhưng ngoài đời lại chỉ mới trôi qua có 5 tiếng đồng hồ.
Sora: "Hay là qua phòng Lumine ôm em ấy ngủ đi, nhớ quá đi mất"
"Nhưng mà..."
Nghĩ tới cảnh tượng bị Lumine đánh cho nhừ tử vì cái tội dám lẻn vào phòng và làm phiền giấc ngủ của cô ấy mất.
Thôi nhịn vậy...để sáng mai hưởng thụ!