Chương 176: Sự Thật Hay Thử Thách
Nanako nhìn người sư phụ của mình đang điên dại như này, đau lòng nói: "Thì ra...thì ra sư phụ vẫn luôn chịu đựng nỗi đau như này..."
Domon thở dốc, thì thào: "Xin lỗi...tất cả đều là lỗi của ta..."
"Cha...sư phụ...sư huynh..."
Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy sự tức giận vang lên: "Được rồi, đủ rồi đó!"
Hai huynh muội cùng nhóm người Sora nhìn về hướng của giọng nói đó thì thấy một lão giả tóc bạc phơ, bên hông là một thanh Katana.
Lão giả đó chính là Azai, sư huynh của Domon.
Paimon ngỡ ngàng nói: "Ơ? Đây không phải là sư huynh của Domon, người mà chúng ta đã gặp trước đó sao? Sao...ông ấy lại ở đây..."
Yue: "Mà...ông ấy tới đây từ khi nào thế?"
Trước ánh mắt khó hiểu của hai huynh muội, Azai bước xuống đền rồi nhẹ nhàng đi tới trước mặt của Domon.
Domon tức khắc đứng dậy, mở to mắt mà nhìn lấy người ở phía trước mình.
Domon toát mồ hôi nói: "Azai...sao lại tới tận hai Azai...rốt cuộc đây là người hay ma?"
"Huynh đến tìm ta để báo thù phải không...? Ta biết...lúc đầu ta không nên..."
Azai nhìn bộ dáng bây giờ của người sư đệ, hừ một tiếng: "Ta đúng là không có thiện cảm gì với ngươi. Nhưng, ta không muốn nghe lời xin lỗi của ngươi"
"Đã nhiều năm trôi qua, ta cũng đã sớm nghĩ thông suốt rồi. Ban đầu ngươi không hề làm sai gì cả, là tự ta...tự ta sĩ diện mà trốn khỏi sư môn"
Domon không dám nhìn thẳng vào người sư huynh của mình, hắn chỉ biết cúi đầu mà lắng nghe.
Azai thở dài, nói tiếp: "Ta tin rằng đa số những người bị ngươi đánh bại đều không không trách ngươi"
"Ngược lại, chúng ta sẽ phó thác nguyện vọng của bản thân cho ngươi, hi vọng ngươi có thể đi xa hơn nữa"
Domon "Nhưng—"
Azai thừa biết sư đệ này muốn nói gì, nên đã đánh gãy lời nói: "Ta biết nguyện vọng của ngươi đã bị đoạt mất, vì thế ngươi không không thể đáp ứng sự mong muốn của mọi người nữa"
Nói xong, Azai khẽ nhìn qua hai huynh muội Junya và Nanako một cái: "Nhưng...ngươi không nên tước đoạt đi nguyện vọng của chúng!"
"[Không ngừng rèn luyện kiếm đạo, trở thành thiên hạ đệ nhất] đây không phải là điều mà ngươi đã dạy hai đứa trẻ này sao?"
Domon: "Nhưng...nói không chừng sẽ có một ngày, chúng cũng sẽ giống như ta..."
"Dựa vào một bầu nhiệt huyết, theo đuổi đệ nhất thiên hạ, nói không chừng...ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm"
"Nếu một ngày nào đó, chúng cũng trở thành giống ta như bây giờ...thì ta thà mãi mãi để chúng đứng tại chỗ, đừng tiếp tục đi về phía trước nữa..."
Azai: "Ồ...vậy ngươi đã từng hỏi xem chúng suy nghĩ như thế nào chưa?"
Nanako đứng bên cạnh Junya, lên tiếng: "Sư phụ...ban đầu người cứu con từ tay bọn c·ướp biển thì con đã quyết định đời này phải đi theo sư phụ rồi"
"Con không biết tương lai có đau khổ như sư phụ hay không, nhưng...con biết bây giờ con vẫn chưa muốn dừng bước"
"Con nghĩ rồi sẽ có một ngày, có thể đường đường chính chính nói với mọi người rằng con chính là đệ tử của sư phụ và là người kế thừa của phái Meikyou Shisui"
Junya: "Không chỉ sư muội thôi đâu...cả con cũng vậy"
Lắng nghe hai đứa đệ tử của mình nói, Domon không khỏi cảm động: "Các con..."
Azai: "Ngươi thấy chưa...thực ra ngươi có thể phó thác nguyện vọng cho chúng"
"Ta chưa từng trải qua chuyện bị đoạt mất nguyện vọng và ta cũng không hiểu...nhưng khi xưa, lúc bị ngươi đánh bại một cách dễ dàng thì ta cũng cảm nhận được âm thanh tan vỡ của nguyện vọng"
"Với lại...cũng như ta gửi gắm nguyện vọng của mình cho ngươi thì ngươi cũng có thể gửi gắm nguyện vọng của mình cho hai đứa trẻ này gánh vác"
"Ngươi và ta khác nhau, năm xưa lúc ta rời khỏi thì trong tay chẳng có gì nhưng ít ra...ngươi vẫn còn đệ tử xuất sắc"
Nghe vậy Domon đã hiểu ra. Không còn trạng thái điên dại nữa, ông ta mở miệng xin lỗi hai đứa đệ tử: "Xin lỗi, là tông gia của phái Meikyou Shisui mà đã khiến các con lo lắng rồi"
"Bây giờ ta không còn chấp niệm việc trở thành đệ nhất thiên hạ nữa rồi...sự trống rỗng và đau đớn trong lòng không thể hóa giải nên rất khó để đạt đến Tâm Vô Tạp Niệm"
"Nhưng thân là sư phụ, ta vẫn sẽ cố gắng truyền thụ hết tâm huyết cả đời mình cho các con"
"Chuyện này...xin sư huynh hãy chứng giám cho"
Azai cười nhạt nói: "Đương nhiên là ta sẽ giá·m s·át rồi, nếu không ai mà biết được một ngày nào đó tiểu tử ngươi lại phát điên nữa thì sao..."
"Nhưng ta đã quen với cuộc sống tự do nhàn hạ nên sẽ không ở mãi một chỗ đạo trường nên thỉnh thoảng ta sẽ qua chỗ ngươi để xem thử ngươi có đang lười nhác hay không"
"Được rồi, mau cảm ơn Yae đại nhân đi rồi còn về nhà nữa"
Domon cùng hai đệ tử của mình không do dự nữa, lập tức hướng về phía của Miko mà đặt tay phải lên ngực và hơi cúi thấp người xuống.
Xong xuôi mọi việc thì cả đám người của phái Meikyou Shisui rời khỏi Đền Narukami, còn về nhóm người Sora thì vẫn ở lại.
Lumine: "Vậy...sự việc này có thể tạm coi là kết thúc phải không?"
Sora vươn vai lên, nói: "Ừm, kết thúc rồi đó. Âyza, cuối cùng cũng xong~!"
Paimon: "Thôi, chúng ta cũng nên rời khỏi đây để đi ăn gì đó đi!"
Inagi Hotomi vội cất giọng ngăn lại: "Nhà Lữ Hành và Đại Anh Hùng xin dừng bước, Yae đại nhân có lời muốn nói"
Miko hai tay vòng ngực, mỉm cười nói: "Quả nhiên, không phải là ảo giác của tôi"
"Một ngọn gió đến từ nơi xa lạ sẽ mang đến sức sống mới cho vùng biển này. Một anh hùng trấn áp được Ma Thần và giải cứu vùng đất khế ước"
Lumine: "..."
Sora khẽ cười một tiếng mà không nói gì.
Miko bước xuống đền, đi tới trước mặt bọn họ: "Cuộc gặp gỡ của chúng ta tuy có hơi sớm...nhưng lúc hai người đặt chân lên quần đảo này thì lại chính là thời cơ vừa vặn"
"Hãy cố gắng đừng để phụ lòng mong mỏi của ta đó cô gái bé nhỏ...và đặc biệt là cậu, Đại Anh Hùng"
Cô nàng khẽ liếc nhìn Sora, cậu cũng liếc nhìn lại cô nàng hồ ly này.
Miko cười nhỏ hai tiếng rồi lướt qua bọn họ mà rời đi.
Yue: "Úi chà, có vẻ Yae đại nhân này có hứng thú với chủ nhân và chị Lumine đó"
Paimon vuốt cằm nói: "Đúng là một người khó lường, lời nói của cô ấy còn có dụng ý gì khác nhỉ...?"
"Thôi kệ đi, suy nghĩ nhiều mệt quá trời..."
Yue: "Ủa? Vậy chúng ta có quay trở lại để thông báo cho tiểu thư Kamisato không...?"
Sora: "Ngày mai đi, dù gì trời cũng khuya lắm rồi"
"Chưa kể..."
Cả ba cô gái nghiêng đầu, thắc mắc: "Chưa kể?"
Sora: "Chưa kể còn chưa ăn tối nữa, nên mọi người cùng nhau đi ăn ramen không?"
Paimon và Yue nghe tới ăn là hai mắt sáng rực như sao, cuối cùng cũng được ăn rồi!!
Thấy hai kẻ ham ăn này vui như được mùa thì Lumine và Sora nhìn nhau cười.
...
Đảo Narukami.
Tại quán ăn Ramen.
Nhóm người Sora vén màn vải lên mà bước vào trong ngồi.
Thấy khách đã ngồi vào vị trí, lão bản kính trọng nói: "Xin chào các vị, các vị muốn ăn gì?"
Sora thân thiện nói: "Xin chào lão bản, cho tôi một bát Ramen nhiều thịt đi"
Paimon và Yue dạng loli đồng thanh nói: "Tôi cũng vậy!"
Lumine: "Còn tôi thì ít thịt thôi"
Lão bản: "Vâng, có ngay!"
Lão bản cười to hai tiếng rồi bắt đầu công cuộc làm Ramen cho bọn họ.
Trong quá trình chờ đợi, Sora nảy ra một ý tưởng nên bèn nói với cả bọn: "Hay là như này đi, trong lúc đợi Ramen thì chúng ta chơi một trò chơi vui đi"
Lumine cười nhạt nói: "Trò gì?"
Sora: "Trò này có tên là Sự Thật Hay Thử Thách!"
Lumine: "Ố, thì ra là trò này"
Yue và Paimon thì ngớ cả người, không hiểu cái trò mà Sora nói là cái trò chơi gì.
Thấy hay loli này quá tối cổ, nên Lumine quyết định mở một lớp học để nói rõ cho hai loli này hiểu rõ.
Mất khoảng chừng là 2 phút, Paimon lẫn Yue cuối cùng cũng ngộ ra.
Sora: "Hehe, hiểu rồi đúng không? Vậy...bắt đầu thôi nào!"
"Đầu tiên là Lumine, em hãy nói trước đi"
Lumine vuốt cằm nhìn qua Sora, nhẹ giọng nói: "Khoảng khắc xấu hổ nhất của anh là gì, sự thật nha~"
Sora nghe vậy thì toát mồ hôi, ánh mắt né tránh: "À...ừm...cái này..."
Paimon: "Hehe, nói đi nào So liêm sỉ"
Yue: "Em cũng khá tò mò đó à nha"
Sora nuốt nước bọt, đắn đo một hồi thì nói: "Đó...đó là...hồi nhỏ, nhà anh từng nuôi một con chó siêu to nên anh đã cưỡi lên nó cùng với túi dây thun trong tay để đi phá làng phá xóm..."
Paimon lẫn Yue đều phụt cười trước câu trả lời của Sora.
Lumine che miệng cố nén cười, đây có phải là...cưỡi chó bắn dây thun trong truyền thuyết không?