Chương 8: Lão Tử Tên Phạm Thái Huyền
Đại Ma Cảnh là một khu rừng rậm nằm ở phía nam Thương Huyền đế quốc, nơi đây tồn tại vô số các loài sinh vật huyền bí và nguy hiểm. Đáng sợ nhất là những con ma thú có kích thước khổng lồ và nắm giữ những nguyên lí chuyển hóa vật chất mà chỉ những con người có học thức sâu rộng mới có. Với những loài sinh vật như vậy, chúng sớm đã sinh ra tri thức không kém gì con người và được đế quốc gọi là “Ma thú cấp thần”.
Đáng sợ hơn hẳn là tại Đại Ma Cảnh khi càng vào sâu thì lượng ma thú càng ngày càng ít đi kèm theo đó là cấp độ của chúng cũng cao lên đáng kể. Đại Ma Cảnh luôn được bao phủ bởi một màn đêm mù mịt bởi những tán cây khổng lồ, nhưng ngay tại trung tâm thì lại là một khu vực thoáng đãng, tráng lệ. Và nơi đó cũng chính là nơi ở của sâm lâm chi vương. Băng Hỏa Hoàng.
Thế mà, bằng một sức mạnh thần kì nào đó mà Dạ Viêm lại sống lại với hình dạng là một đứa trẻ, hơn thế nữa là hắn lại xuất hiện tại nơi ở của Băng Hỏa Hoàng. Càng kì lạ hơn là, Băng Hòa Hoàng lại chịu ngoan ngoãn nằm im một chỗ mà không hề đụng chạm đến Dạ Viêm, mặc dù đây là một chuyện ảnh hưởng rất lớn đến tôn nghiêm Băng Hòa Hoàng.
Bỗng từ mặt hồ đột nhiên chuyển biến. Cả một góc hồ nước đột nhiên xuất hiện một cái hố kì lạ được bao bọc bới lớp băng mỏng xung quanh, không khác gì mặt nước được chia tách.
Từ trong hố băng dần dần xuất hiện một hình bóng cường tráng đang đi lên. Người này cao chừng một thước tám, hai vai kéo rộng sang hai bên hệt như đang vác hai tòa núi vậy. Cả cơ thể người này giống như được đúc ra vậy, rõ nét và săn chắc đến lạ thường.
“Ngươi dọa đứa trẻ sợ rồi kìa!”
Băng Hỏa Hoàng khó chịu đáp:
“Không phải hôm nay có ngươi ở đây, ta sớm đã ăn nó rồi.”
Người đàn ông kia cười lớn: “Ha ha ha. Ngươi vẫn cứng nhắc như vậy, nếu ngươi thích thì cứ nhận đứa trẻ này đi!”
“Đi đi, đi đi. Mang con chuột nhát này đi, đừng để ta đổi ý.”
“Ha ha ha.” Hắn cười lớn rồi từ từ đưa tay lên vuốt nhẹ chùm râu trắng muốt của mình.
Tức thì, hắn búng tay một cái, nước trong hồ liền ngay lập tức bị dâng lên, vừa dâng vừa đóng băng, đẩy cơ thể hắn lại gần đứa trẻ.
“Vậy hôm khác ta sẽ đến thăm ngươi.”
Băng Hòa Hoàng đột nhiên ngập ngừng, khó chịu nói: “Ngươi... nhớ dắt đứa nhỏ theo.”
Người đàn ông kia không nhịn được liền cười phá lên, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, khoái chí nói: “Được, được. Cha miêu!”
“Lão tử là hổ!”
Vừa dứt câu, bóng dáng của người kia liên biết mất tức thì, chỉ để lại trên cánh đồng hoa một bông tuyết nhỏ lấp lánh như sắp bốc hơi.
oOo
Dạ Viêm dần dần tỉnh lại, một thứ mùi hăng rất khó chịu ập vào mũi hắn. Thứ cảm giác khó chịu này liên tục xộc mạnh vào mũi kèm theo cảm giác đói bụng liên tục h·ành h·ạ Dạ Viêm.
Hắn cảm nhận được tâm trí của mình như bị một thứ v·ũ k·hí sắc bén nào đó chém vào. Cơn đói cũng cùng lúc h·ành h·ạ hắn khiến hắn không thể kìm được cảm xúc mà òa khóc.
Dạ Viêm không hiểu tại sao mình lại khóc, hắn cố gắng nén nước mắt lại nhưng dường như điều đó càng không thể, hắn càng nén tiếng khóc lại càng rõ ràng hơn.
Trong lúc đang khóc, hắn chợt nghe thấy một mùi thơm khó tả đâu đây. Một mùi hương có thể lấn át cả mùi hăng ban nãy, thứ cảm giác này khiến Dạ Viêm trong nháy mắt liền ngừng khóc, dơ tay hòng với lấy cái bát đang tỏa mùi hương kia.
Đây là một bát sữa vẫn còn nóng hổi, hắn không biết đây là sữa gì và hắn cũng không muốn biết, bây giờ hắn chỉ muốn được thỏa mãn cái bụng đói này mà thôi.
Đột nhiên, người đàn ông kia từ dưới nhà bước lên và lấy bát sữa xuống giúp hắn. Lúc này, Dạ Viêm chợt dừng lại, hắn nhìn về phía người kia rồi chớp mắt, hoài nghi về nhân sinh: “Tên này là ai? Bắt cóc trẻ con hả? Tại sao lại nhắm vào mình chứ?!”
Người đàn ông kia nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, đút cho hắn từng miếng sữa một. Động tác người kia vô cùng thuần thục, tốc độ sữa đổ vào miệng hắn không hề quá nhanh hay quá chậm. Chỉ trong vài phút, hắn đã xử lí xong hết bát sữa kia.
Sau khi ăn no, Dạ Viêm lại rơi vào trạng thái buồn ngủ và cuối cùng vẫn th·iếp đi trên vòng tay người đàn ông lớn tuổi kia.
Cho đến hôm sau, hắn tỉnh lại lần nữa. Lần này hắn bình tĩnh nhìn nhận tình hình xung quanh, mọi thứ đối với hắn đều vô cùng xa lạ. Có những đồ vật mà hắn thậm chí còn chưa từng nhìn thấy khi còn sống.
Người đàn ông kia thấy tôi thức dậy liền vội chạy đến. Hắn búng tay một cái, chỗ nước trên bàn liên được dâng lên giữa không trung và nhanh chóng được đun sôi.
Dạ Viêm nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc. Đây là Hoang thuật sao? Nhưng lại không cảm nhận được sự điều động của huyền khí, mà hoang thuật vốn không có tác dụng đời thường như này. Đây rốt cuộc là cái gì?
Người kia lại tiếp tục lấy lên một viên đan màu trăng kì lạ bỏ vào thủy cầu kia. Thủy cầu nhanh chóng được chuyển sang màu trắng và lại tỏa lên một mùi thơm quen thuộc.
“Đây là sữa?”
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Dạ Viêm. Hắn lại nhìn xung quanh một lần nữa. Quả thực nơi đây không phải là Đại Hoang, đây là một nơi vô cùng xa lạ. Từ kiến trúc đến các đồ gia dụng, mọi thứ đều khó hiểu trước mắt hắn, tuy chưa xác định được nơi này là chỗ nào nhưng có thể chắc chắn, đây không phải là nơi hắn từng sinh sống trước kia.
Lại lần nữa, hắn lại được người đàn ông kia cho uống sữa. Và tất nhiên là sau khi no bụng, hắn lại chìm vào giấc ngủ yên bình.
oOo
Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, Dạ Viêm cuối cùng cũng trải qua tám tháng tại thế giới này. Dường như cơ thể này của hắn có vài phần vượt trội hơn so với những đứa trẻ thông thường. Hắn giờ đây đã có thể đi đứng một cách thành thạo, dễ dàng trèo lên được những cái ghế mà trước đây hắn đã rất khổ sở để chinh phục chúng.
“Ba ba.”
Tuy đã có thể đứng được nhưng dường như lưỡi của hắn lại không cử động được, hắn vẫn không thể nói được những câu nói đầu tiên.
Sau khi điều khiển được cơ thể, Dạ Viêm nhận thấy huyền khí của thể giới này vô cùng nồng đậm. Không lẽ thứ mà cha Hùng sử dụng không phải là Hoang thuật?
Người đan ông với bộ râu trắng muốt kia tên là Phạm Hùng, hắn đã đặt cho Dạ Viêm cái tên Thái Huyền. Và cũng vì hắn nuôi nấng Dạ Viêm như con ruột nên Dạ Viêm cũng mang theo họ Phạm. Từ đó Dạ Viêm trở thành Phạm Thái Huyền.
Phạm Thái Huyền lại nghiêng đầu suy tư một lát, hắn vẫn không hiểu được thủ đoạn kia của cha Hùng thật sự là gì. Cả người như bị vong nhập, ngẩn ngơ giữa tòa lâu đài rộng lớn.
“Mặc kệ nó là gì? Tu luyện trước đã.”
Nghĩ rồi hắn liền tìm lấy một nơi vô cùng “đắc địa”. Nơi này nhìn qua có vẻ cũng giống như tòa lâu đài này vậy, chỉ khác một chỗ là nó nhỏ bé hơn rất nhiều. Dẫu sao nơi đó cũng vẫn rất phù hợp đối với một cở thể nhỏ bé như hắn.
Dạ Viêm bắt đầu hấp thụ huyền khí của thế giới này, một cảm giác ấm áp chạy dọc theo cơ thể hắn. Huyền khí từ từ thâm nhập qua da thịt, thẩm thấu vào từng giọt máu của hắn. Cơ thể Phạm Thái Huyền cũng bắt đầu có những thay đổi lớn hơn, từng lớp da của hắn dần bong ra, thay thế bằng một lớp kim quang nhàn nhạt khiến cơ thể thêm cứng cáp.
Từ trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một làn khói màu xanh nhàn nhạt bốc lên. Dần dần làn khói ấy càng dày đặc hơn, lượng huyền khí cũng được hắn vận chuyển nhiều hơn khiến cho cơ thể bành trướng lên vài phần. Phạm Thái Huyền dường như đang muốn hòa làm một với đất trời vậy, cơ thể hắn như nặng hơn, cảm giác như nền nhà xung quanh hắn đã thấp xuống vài phần.
Lúc này, hắn bất ngờ bị đưa vào não hải bản thân. Không phải đến luân hồi cảnh mới có thể tìm kiếm thức hải sao?
Thật không ngờ, lần này tuy hắn đã sống lại nhưng cái trống đồng kia vẫn còn nằm sừng sững ờ đó, thậm chí ngay cả cây đàn nhỏ kia cũng thâm nhập vào trong thức hải hắn.
Đang lúc còn trầm ngâm suy nghĩ thì giọng nói của cha Hùng vang lên làm cắt ngang sự tập trung của hắn.
“Thái Huyền, con lại đi đâu rồi?”
“Ông già c·hết tiệt. Sao cứ lại phá ta chứ!”
Nghĩ tới đây hắn liền cố gắng chui ra khỏi nơi “đắc địa: nay nhưng lại đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa bên tai.
“Grừ...”
“C·hết rồi, ông già nói nhà có nuôi một con sư tử màu đen cótên là Tiểu Hắc, không lẽ...”
Suy nghĩ vừa lóe lên, hắn cũng vội quay đầu lại thì quả thực là Tiểu Hắc. Nhìn nó có vẻ khá là tức giận, hai chân đang trong tư thế sẵn sàng ném Phạm Thái Huyền ra ngoài.
“Ba ba ba, ba baaa... ba?” (ta nói ta đi lạc vào đây, ngươi có tin không?)
“Gàooo.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn lần này đã bị Tiểu Hắc một cước đá lăn ra ngoài, vừa hay ngã hẳn vào người ông già hắn.
Phạm Hùng thấy con trai bị đối xử như vậy thì nổi giận trách mắng Tiểu Hắc: “Ngươi làm cái gì thế hả? Có tin ta làm thịt ngươi không?”
Sở dĩ Phạm Hùng vẫn còn mắng như vậy là vì Phạm Thái Huyền vẫn còn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mặc dù Tiểu Hắc có đá hắn ra ngoài nhưng lực đạo vẫn còn có thể kiềm chế, không gây tổn hại đến cơ thể.
Phạm Thái Huyền nhăn mặt ra vẻ bức bối, được đà có ông già hắn ở đây liền quay sang lườm Tiểu Hắc.
“Baaa...” (ta nhớ ngươi rồi!)
Phạm Hùng nhẹ nhàng bế đứa bé lên, hai tay nâng niu vô cùng. Hắn vô nhẹ vài cái vào lưng Phạm Thái Huyền an ủi: "Được rồi, được rồi. Hôm nay ta dẫn con đi gặp cha Miêu của con nha."
Phạm Thái Huyền chợt bừng tỉnh, không kiềm được mà cười rất vui vẻ: "Thế gian lại có người tên là Miêu ư? Đã thế còn là một nam tử nữa chứ."
Nghĩ tới đây hắn liền vểnh mặt lên lộ rõ vẻ châm chọc, điều mà không thể xảy ra đối với một đứa trẻ.
Phạm Hùng cũng rất ngạc nhiên, hắn thầm nghĩ đây liệu có thật sự là đứa trẻ mới tập đi ư?
Nhưng rồi mạch suy nghĩ đó đã bị cắt đứt khi bản thân hắn nhìn vào gương mặt như búp bê sứ của đứa bé. Hắn theo bản năng ngửa cổ lên trời, nửa thân trên cũng thuật thế ngả ra sau, cười rất sảng khoái.
"Ha ha ha. Thế mới là con trai ta... Đi chúng ta đi gặp cha Miêu."
Hai cha con phóng như bay về phía nam. Vốn tưởng rằng đường đi của họ lần này sẽ vô cùng hoành tráng khi Phạm Thái Huyền biết được tuyến đường của họ sẽ đi qua thành Linh Cung sầm uất.
Nhưng lần này quả thật là rất "hoành tráng". Hắn dần cảm thấy khó chịu, cảm giác như đang nằm giữa đại dương mênh mông và phải hứng hàng vạn đợt thủy triều đánh tới.
"Lão già. Ta hận ông!"
Phạm Thái Huyền nhăn mặt, hắn cảm nhận được trong lồng ngực của mình như bị đảo trộn lên bởi chiếc cối xay vậy.
"Ngươi... Lão già khốn nạn, sao lại không đi xe cơ chứ?"
Quả nhiên chuyến đi này rất "hoành tráng" như hắn mong đợi. Con đường mà Phạm Hùng đi lúc này không phải là đường phố như trước mà là... nóc nhà.
Phạm Hùng mỗi một lần búng tay đều tạo ra một khối băng dưới chân, dùng lực đẩy của băng để phóng cơ thể bay đi. Do đó Phạm Thái Huyền nằm trong ngực hắn cũng phải chịu ảnh hưởng của phản lực mỗi khi ông già hắn bước lên khối băng.
Linh Cung thành là một tòa thành cấp trung, tọa lạc ở phía đông nam Thương Huyền đế quốc. Phía tây nam tòa thành tiếp giáp với Đại Ma Cảnh, phía đông lại giáp với Khương Lan đế quốc hùng mạnh. Vì là hai nước đối lập nên Linh Cung thành luôn được phát triền về v·ũ k·hí hơn hẳn. Những bức tường của tòa thành này cũng cao hơn rất nhiều, nơi cao nhất lên đến cả trăm thước.
Sở dĩ tòa thành này có tên Linh Cung là do nơi đây ngoài việc được đầu tư về v·ũ k·hí còn được đẩy mạnh về tri thức của người dân. Để có thể đảm bảo toàn thành có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bay suốt hai canh giờ, cuối cùng hai cha con cuối cùng đã vào được trung tâm của Đại Ma Cảnh. Mà Phạm Thái Huyền lúc này cũng không nhịn được mà ngủ th·iếp đi ngon lành. Dù sao hắn cũng mới chỉ là trẻ con, làm sao có thể cảm giác say xe này chứ.