Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Tôn

Chương 7: Tái Sinh (Hoàng Cực Giới)




Chương 7: Tái Sinh (Hoàng Cực Giới)

“Cái?...”

“Ngươi tưởng rằng Chí Tôn Nhãn có thể dễ dàng phá vỡ như vậy sao?” Dạ Phá Thiên cười lạnh châm chọc.

Dạ Viêm bây giờ cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, cơ thể cũng được thả lỏng, không bị ép chặt như lúc đầu nữa. Hắn hổn hển điều động huyền khí lại một lần nữa, thấp giọng hỏi: “Phá Thiên huynh, huynh làm như thế không sợ bị gia gia hỏi tội sao?”

Dạ Phá Thiên sau khi nghe thấy câu này liền đổi sắc mặt, hắn trợn tròn mắt, thẳng tay ép cơ thể Dạ Viêm lần nữa. Trận pháp lại được điều động cường độ cao thêm lần nữa, thậm chí lần này còn mãnh liệt hơn khiến cỏ cây xung quanh cũng bị ảnh hưởng, nhiễm phải văn tự của trận pháp.

“Cái tên chỉ biết dựa vào trưởng bối như ngươi thì hiểu cái gì là tranh đấu chứ sinh tử chứ! Từ nhỏ đã ngông cuồng. Ngươi đã không được cha mẹ dạy dỗ thì hãy lấy đây làm bài học, kiếp sau phải biết cách tiết chế.”

Tới đây Dạ Viêm như được hồi sinh vậy. Cả cơ thể hắn bây giờ tràn đầy huyền khí đến mức tràn cả ra ngoài, tạo thành một cơn lốc nhỏ. Hắn gồng người đánh vỡ dấy xích huyền khí, điên cuồng gào thét: “Ngươi thì biết gì về cha mẹ ta chứ?”

Lần này, cơ thể Dạ Viêm được đốt c·háy d·ữ d·ội, ngọn lửa màu lam tỏa khắp người hắn, thổi bừng toàn bộ huyền khí khiến hắn trở nên to lớn hơn vài phần. Dạ Viêm dường như đánh thức được tiểu cầm bên hông mình, tiểu cầm cũng theo đó mà sáng lên, tập trung hồi phục cơ thể cho Dạ Viêm.

Đột nhiên Tuyết Lạc từ bên dưới trận pháp lao lên, cơ thể dẻo dai nhỏ nhắn như liễu, tà áo xanh biếc được ánh trăng chiếu rọi càng thổi sức cuốn hút của nàng lên cao, hệt như những nhân ngư xinh đẹp. Tốc độ của nàng không nhanh cũng không chậm, nhưng lại có thể dễ dàng tránh né được những đòn tần công bên trong trận pháp. Tuyết Lạc yểu điệu, mềm mại như nước, mỗi một bước chân của nàng dường như đang đạp phải như vô, nhu hòa đến mức không thể cảm nhận được chuyển động.

“Thủy Lưu chưởng.”

Một chưởng này của Tuyết Lạc khi đánh vào Dạ Viêm dường như không hề có chút cảm giác nào. Dạ Viêm cũng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thò đột nhiên trong cơ thể hắn lại xảy ra biến dị. Hắn cảm nhận rõ ràng tốc độ máu chảy trong cơ thể tăng lên đột ngột, các mạch máu bắt đầu thuận theo dòng chảy mà siết chặt hơn.

Dạ Viêm cảm nhận được một sức ép vô hình bên trong cơ thể, toàn thân hắn dần nóng lên, gương mặt đỏ chót hệt như hồng tâm. Từng tia máu kéo xuống nặng trĩu, trông rất đáng sợ. Dạ Viêm lúc này hệt như đám ma nhân cổ xưa vậy, toàn thân hắn phủ kín một màu đỏ thẫm, mạch máu cũng nổi hằn lên hệt như một lưới nhện đen kịt quấn thân. Trong cơ thể Dạ Viêm lúc này liên tục truyền đến những cơn đau dữ dội. Từ trong lồng ngực truyền đễn cảm giác như có hàng vạn con côn trùng khuấy đảo bên trong vậy, vô cùng đau đớn.

Một đợt khí lạnh truyền đến tận xương cốt Dạ Viêm, hắn cảm nhận rõ ràng tiếng da thịt bị xé rách, cơ thể như bị lôi điện làm t·ê l·iệt, cứng rắn nhìn tứ chi đứt rời.

“Hự... Aaa...”

Tuyết Lạc đến đây vẫn không hề dừng lại, nàng phát động huyễn giới thêm một lần nữa. Dạ Viêm lại bị huyễn giới nuốt chửng, xung quanh dần biến thành một màu trắng ma lãnh khiến đầu óc hắn trở nên choáng váng vô cùng.



“Haa...haa... lần này không lừa được ta nữa đ...”

Còn chưa kịp nói xong thì hắn đã cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng một cách kì lạ. Tầm nhìn hắn đợt nhiên cao hơn, cơ thể như không tự chủ được mà bất động. Sau đó là một cảm giác lạnh lẽo thấm sâu vào vùng cổ hắn giống như là đã đi xuyên qua vậy. Vùng mắt trái Dạ Viêm đang sâu thẳm đột nhiên dãn ra, máu tươi cũng theo đó phun ra không ngừng, một vái mạch máu cũng theo đó được kéo ra theo khiến người khác nhìn vào đều không khỏi kinh tởm, hệt như những con rắn nhỏ chui ra từ mắt hắn vậy.

“Nói nhiều quá đấy...”

Dạ Phá Thiên trầm giọng nói:

“Ngươi lúc nào cũng ồn ào như vậy. Tiện nói luôn, đây là hiện thưc.”

Dạ Phá Thiên túm lấy búi tóc của Dạ Viêm, hắn xoay đầu Dạ Viêm ra sau để nhìn rõ lấy cơ thể mình.

Đúng vậy, Dạ Viêm sau cảm giác đó đã thật sự b·ị c·hém mất thủ cấp, chẳng qua là đường chém quá ngọt khiến hắn không hề nhận ra. Nhưng dù nói thế nào thì vốn dĩ hắn nên c·hết từ lâu rồi mới phải, vậy mà vẫn còn kịp phản ứng với câu nói của Dạ Phá Thiên.

Huyễn giới này của Tuyết Lạc vô cùng kì lạ, vừa là thực, vừa là ảo, vừa khiến bản thân không cảm nhận được mọi thứ bên ngoài, vừa cảm nhận được sự đau đớn cùng cực. Thời gian trong huyễn giới dường như chậm hơn rất nhiều so với thế giới thực, mà thời gian của Dạ Viêm như được giảm đi rất nhiều khiến hắn sau khi b·ị c·hém vẫn có thể cảm nhận cơn đau kéo dài, nhìn thân thể không đầu sừng sững trước mắt.

“Đến giờ c·hết rồi. Dạ Viêm.”

oOo

Đại Ma Cảnh, Thương Huyền đế quốc, Hoàng Cực giới.

Đại Ma Cảnh là một khu rừng nguyên sinh với hàng ngàn loài sinh vật huyền bí và nguy hiểm sinh sống. Ngoài bìa rừng là những ngọn đồi nhỏ cùng rất nhiều làng mạc xung quanh. Tiến sâu hơn là nơi sinh trưởng của đại thụ với bán kính thân cây lên tới ba thước, từ xa nhìn vào, Đại Ma Cảnh nhìn không khác gì một cái bể nước được đồi non bao phủ.

Xuyên qua một mảnh rừng rậm rạp, tầm nhìn cũng dần trở nên rõ ràng, một khung cảnh xinh đẹp đến động lòng người cũng dần hiện lên.

Ngay tại trung tâm Đại Ma Cảnh đầy hung hiểm vậy mà lại có một nơi thơ mộng như vậy. Ở đây là một khoảng không gian vô cùng rộng rãi, bằng phẳng. Xung quanh là một rừng hoa rực rỡ sắc màu liên tục đung đưa nhẹ nhàng theo cơn gió.



Trung tâm khu vực là một hồ nước nhỏ xinh trong suốt màu ngọc bích. Ánh sáng chiếu thẳng xuống hồ làm mọi thứ xung quanh đều trở nên lung linh hệt như những viên đá quý. Giữa hồ là một mảnh đất nhỏ. Một cây đào khổng lồ đứng sừng sững trên mảnh đất đó vẫn luôn che chở cho cây cối xung quanh. Cánh hoa không ngừng rơi xuống tạo nên một cảnh tượng lãng mạn vô cùng.

Bên cảnh khung cảnh hữu tình này là một bóng dáng to lớn đang lặng im nhìn chằm chằm vào vường hoa bên dưới. Bóng hình này hệt như thái sơn, hùng vĩ mà bất động. Toàn thân nó được bao phủ bởi bộ lông trắng muốt, thỉnh thoảng còn phát ra ánh kim không khác gì bạch long. Bên trên phảng phất những đường vân ám tử sắc lấp lánh kì dị.

Ánh mắt nó lóe lên hai tia sáng lần lượt là hai màu xanh và đỏ, tận cùng bên trong nhãn cầu là hình của một bông tuyết và một chiếc Phong Hỏa Luân.

Cũng ngay tại lúc đó, hai cánh nó xòe ra, hai luồng khí lưu nóng và lạnh từ từ được phóng ra ngoài, lông vũ trên đôi cánh cũng mang màu sắc hệt như nhãn cầu của nó.

Con cự thú này cứ đứng ngay giữa hồ, các tia sáng len lỏi vào bộ lông càng làm ánh lên uy nghiêm của nó, hệt như các thần thú thời đại Hồng hoang.

Cự thú này trông giống như một con hổ, chỉ khác là bộ lông của nó luôn lấp lánh ánh kim và đôi cánh lam hồng kia. Cả cơ thể của nó thật sự vô cùng tráng lệ, hơn nữa mỗi một sợi lông đều vô cùng cứng rắn và chắc chắn như huyền thiết, thậm chí còn mạnh hơn. Nó đứng trên hồ không khác gì một bậc quân vương đang nhìn xuống con dân của mình vậy, một sự uy nghiêm cao ngạo kết hợp với khung cảnh lãng mạn của nơi đây thì quả là một bồng lai thu nhỏ.

Nếu như nói đây là hình ảnh của một bậc quân vương quyền lực thì hình bóng bên dưới lại vô cùng nhỏ bé đáng yêu.

Ngay dưới vườn hoa là một đứa trẻ mới chào đời, không có một mảnh vải che thân còn đang ngủ ngon lành trong vường hoa ấm áp. Những cây hoa theo gió đung đưa nhẹ nhàng chạm vào đứa bé như đang ru ngủ. Vậy mà cự hổ trên kia lại không hề có chút động tĩnh mà nhìn chằm chằm đứa bé.

Dạ Viêm dần tỉnh lại một cách yếu ớt, hắn ngửi thấy mùi hương thơm ngát, cảm giác dễ chịu vô cùng lại khiến hắn muốn nhắm mắt ngủ thêm một giấc nữa.

Mùi thơm này là từ đâu ra chứ? Với cái mùi hương dịu nhẹ này thì chẳng nhẽ lại nằm trong một pháp bảo nào đó rồi chứ?

Dạ Viêm từ từ mở mắt, hắn nhìn ngó xung quanh một lúc thì liền bắt đầu ngơ ngác.

Mình đang ở đâu? Suy nghĩ này tự động xuất hiện trong tâm trí hắn. Đột nhiên tỉnh dậy thấy bản thân ở một nơi mà hoa cỏ có thể che nắng cho hắn thì thử hỏi làm sao có thể không ngạc nhiên đây?

Dạ Viêm khẽ nhắm mắt, lặng im suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu ra vẻ hoài nghi nhân sinh. Rồi sau đó hắn cũng hoài nghi thật luôn!

“Mình sống lại rồi?” Hắn đến giờ vẫn còn nghi ngờ cuộc sống này liệu có đúng sự thật hay không. Bởi lẽ, hắn cũng đã từng bị nhốt trọng huyễn giới, mọi thứ đều giống hệt như thực tại nên cũng lại một lần nữa nghi ngờ thế giới này.



Suy đi tính lại một lúc, Dạ Viêm cũng ngần người ra, gương mặt dần trở nên vô tri một lúc, bất giác liền tỉnh táo lại. Đúng lần này là hiện thực, bởi lẽ hắn đã chính mắt nhìn thấy cơ thể không đầu của mình từ từ ngã xuống cho đến khi mất đi ý thức.

Nhưng lần này hắn không biết đã trùng sinh đến nơi nào, nhìn thảm thực vật nơi đây vô cùng xanh tốt chứ không có hoang tàn như Đại Hoang, nhưng với kích thước này cũng to quá rồi!

Lúc này, hắn liền nghĩ ra một ý tưởng mà bản thân cảm thấy vô cùng thông mình. Hắn muốn hét thật to để gọi người tới, thuận tiện hỏi đường.

“Oa oa oa.” Thần sắc Dạ Viêm chợt trầm xuống. Cái gì đây? Ta bị câm rồi?

Suy nghĩ này như phá hủy lớp phòng ngự tâm lí của Dạ Viêm, hắn thật không thể tin được sẽ có ngày trùng sinh thènh một tên câm. Thật muốn c·hết luôn đi mà!

Rồi hắn mới bắt đầu gồng mình hòng đứng dậy, đi ra khỏi chỗ này nhưng thật kì lạ, hắn cho dù có làm thế nào cũng không thể chuyển mình được, dường như mọi sức lực đều bị tiêu biến hết đi vậy.

C·hết rồi, mình vừa câm vừa liệt. Thế này còn làm ăn được gì nữa!

Lần này hắn thật sự đã không giấu được ấm ức mà khóc lên thành tiếng. Đã câm rồi còn liệt thì tu luyện kiểu gì?

“Oa oa oa.”

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm lắng vang lên, giọng nói này nghe qua thì có một chút khôn khan, khàn đặc, không giống như người nói.

“Nhóc con. Khóc nữa là ta ăn luôn ngươi!”

Dạ Viêm lúc này mới im lặng, gương mặt nặng trĩu cố gắng nhìn về phía đối diện, hai tay cố gắng vươn ra để mở thêm tầm nhìn.

Không đúng, sao tay mình nhỏ thế này? Mình... Là trẻ sơ sinh?

Vậy nếu thế thì giọng nói kia là ai, không phải là yêu quái chứ?

Nghĩ tới đây, Dạ Viêm đã thấy hơi lạnh sống lưng. Dù cho kiếp trước hắn đã từng liệp sát rất nhiều ma thú nhưng đấy là khi hắn đã trưởng thành và có tu vi. Nhưng đối với hắn hiện giờ thì chỉ là một đứa bé, yêu quái kia hoàn toàn có thể một miệng nuốt gọn hắn, không hoảng sợ sao được!

Nhưng rồi Dạ Viêm cũng dần cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu. Dù sao hắn cũng mới là trẻ con nên việc cần được ngủ là vô cùng cấp thiết, hắn cũng đã không chịu được cơn buồn ngủ mà th·iếp đi.