Chương 9: Giả Kim Và Trao Đổi Đồng Giá
Ngay tại trung tâm của Đại Ma Cảnh, Băng Hỏa Hoàng lúc này vẫn còn đang thư giãn tắm nắng thì Phạm Hùng lại bất ngờ ghé thăm. Băng Hỏa Hoàng đang lim dim mắt bỗng nhăn mặt, khẽ nhếch mép.
“Tên khốn nhà ngươi, không thấy ta đang ngủ hả?”
Băng Hỏa Hoàng quát lớn, chỉ một câu nói này thôi đã khiến cho đám ma thú xung quanh hoảng sợ, vội vã chạy loạn khắp khu rừng. Không gian xung quanh cũng vì tiếng quát mà rung nhẹ, chim chóc đều sợ hãi mà bay mất.
Mà Phạm Thái Huyền lúc này cũng giật mình tỉnh dậy. Không lẽ mới đi có một lúc trời liền nổi cơn giông sao?
Phạm Hùng thấy đứa bé tỉnh liền từ từ thả xuống, ánh mắt trêu chọc nói: “Chào cha Miêu đi Huyền nhi!”
“Hừ”
Đứa bé nghe thế cũng ngơ ngác một lúc rồi ngó nhìn xung quanh. Rõ ràng là không thấy ai cả, nó bắt đầu bước đi xung quanh, có lẽ là do cơ thể vẫn chưa đủ lớn để có thể nhìn thấy hết mọi thứ xung quanh khi những bông hoa còn có thể che mất tầm nhìn của nó.
Phạm Thái Huyền vẫn chưa hiểu ý tứ của cha nuôi, hắn bập bẹ cố gắng vượt qua vườn hoa trước mặt hòng muốn chiêm ngưỡng người cha Miêu này.
Nhưng người khó hiểu hơn lại là ông già hắn. Phạm Hùng khi thấy đứa bé này mới hôm trước đi đứng vẫn còn khó khăn mà giờ đây đã thành thạo hơn không ít. Thậm chí, hắn còn vô hình cảm nhận được cơ thể đứa bé đã to lớn hơn đôi chút.
Tất nhiên là hắn không hề biết về việc tu luyện huyền khí của Phạm Thái Huyền, càng không biết đến cảnh giới Phá Thể là cái gì. Bởi vì thế giới này vốn khác xa so với kiếp trước Phạm Thái Huyền.
Đây là một thế giới không có khái niệm về tu luyện, vì thế cho nên huyền khí của nơi đây vô cùng nồng đậm cũng là bởi vì không có ai tiến hành tu luyện cả. Mà ở đây người ta vẫn luôn không ngừng khai thác khoáng sản, làm cho huyền khí không ngừng kích phát.
Lúc này, Phạm Thái Huyền cuối cùng cũng vượt qua vườn hoa trước mặt, tiến thằng về hồ nước bên trong. Hắn bây giờ vẫn còn chưa biết cha Miêu của mình thực sự là kẻ nào, thầm nghĩ người này là một tên thư sinh ẻo lả, vừa bước vừa cười rất vô tư.
Cho đến khi bẳn thân tiến đến gần hơn hắn mới nhìn rõ một hình ảnh quen thuộc. Trước mắt hắn là một đỉnh núi cao sừng sững, hai bên được tô điểm bằng hai màu lam, hồng lấp lánh. Hắn lúc này mới nhận thấy không đúng. Cha Miêu cái gì chứ? Đây rõ ràng là con ma thú muốn ăn thịt hắn lúc mới tái sinh mà!
Băng Hỏa Hoàng lúc này mới bắt đầu lên tiếng:
“Lão tử là hổ!”
Rồi nó quay xuống nói với đứa bé.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Phạm Thái Huyền lúc này cảm giác như bị người cha tùy tiện kia chơi một vố. Mặt hắn dần trở nên ngờ nghệch, vô hồn. Đồng tử cũng co rúm lại, cắn môi run rẩy.
“Ông già. Ta muốn g·iết ngươi!!!”
Băng Hỏa Hoàng thấy vậy cũng ngơ ngác, nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng quan sát, nó rất muốn đứa bé này chạy đến chơi với mình bởi nó nghĩ đây chỉ là một đứa trẻ bình thường.
Đứa trẻ này nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng sự thật thì đây chính là một thiếu niên đã gần hai mươi tuổi. Những kí ức về cuộc gặp gỡ đầu tiên nó đều nhớ hết.
Phạm Thái Huyền cũng rất muốn di chuyển, nhưng hai chân hắn dường như nhũn ra, không còn chút sức lực.
Băng Hỏa Hoàng nhẫn nại chờ một lúc mà vẫn không thấy Phạm Thái Huyền có động thái gì liền tức giận quát: “Ngươi không lại gần đây ta sẽ ăn ngươi!”
Phạm Thái Huyền vốn muốn giữ chút thể diện cho bản thân, cố gắng chịu đựng cơn phần nộ của Băng Hỏa Hoàng. Nhưng có lẽ là do cơ thể trẻ con nên cảm xúc rất dể bị ảnh hưởng, hắn bất ngờ òa khóc.
“Oa oa oa.”
“Được rồi. Ngươi chỉ giỏi dọa trẻ con thôi!”
Phạm Hùng từ phía xa bước tới, hắn nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên, gương mặt cũng nghiêm lại, lườm Băng Hỏa Hoàng: “Đứa trẻ này không bình thường đâu. Ngươi cũng nhìn ra rồi. Giờ ta phải đi Khương Lan một chuyến, ngươi chăm sóc Huyền nhi khoảng thời gian này giúp ta.”
“Cái gì?” Phạm Thái Huyền chợt nín khóc, ánh mắt hoang mang tột độ.
“Đem ta giao cho ma thú nuôi dưỡng? Ngươi có bị điên không? Ta hận ngươi.”
Nói rồi Phạm Hùng liền đặt đứa bé nằm trong lòng Băng Hỏa Hoàng. Nháy mắt cười với thằng bé một cái rồi liền thôi động các khối băng dưới chân, biến mất ngay sau đó.
Mà Phạm Thái Huyền lúc này khóc không ra nước mắt, hận không thể nhai đầu lão già kia ngay lúc đấy. Cảm giác sợ hãi xen lẫn cơn giận tạo nên một khung bậc cảm xúc khó lòng có thể tả được.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Băng Hỏa Hoàng liên ngay lập tức lịm đi. Không biết là do quá sợ hãi hay do thể chất trẻ con khiến hắn rơi vào giấc ngủ sâu, nhưng phần lớn là do quá sợ Băng Hỏa Hoàng.
oOo
Cũng đã bảy năm kể từ khi hắn tái sinh. Phạm Thái Huyền cũng hiểu được vài phần về thế giới này.
Nơi đây được gọi là Hoàng Cực giới, và nơi hắn đang sống chính là địa bàn của ma thú. Đại Ma Cảnh.
Hoàng Cực giới tổng cộng có hơn năm mươi quốc gia, trong đó có hai quốc gia hùng mạnh nhất là Thương Huyền đế quốc và Khương Lan đế quốc. Mà Đại Ma Cảnh lại thuộc quyền sở hữu của đế quốc Thương Huyền. Lúc này, hắn cũng biết được rằng, cha Miêu của hắn lại chính là một trong ba ma thú mạnh nhất thế giới. Có chỗ dựa thế này mà không đi khoe khoang thì quả là ngu dốt mà.
Từ khi Phạm Thái Huyền bị đưa đến chỗ Băng Hỏa Hoàng, hắn dường như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Ngày ngày cùng với Băng Hỏa Hoàng ăn uống, săn thú rừng. Thậm chí, hắn bây giờ đến cả giao tiếp cũng trở nên khó khăn, có lẽ là bởi vì hắn đã lâu không tiếp xúc với con người.
Mà lúc này, hắn cũng biết được nguyên lí hoạt động của thế giới này. Nơi đây có một chức nghiệp được gọi là Nhà Giả Kim. Nhà Giả Kim sử dụng kiến thức của bản thân về sự vận hành của thế giới để tạo nên vô số điều kì lạ, có thể dùng để chế tạo, có thể dùng để chiến đấu hay thậm chí là chữa bệnh.
Nhưng dù biết được cách mà thế giới này vận hành, hắn vẫn không thể nắm bắt được chân lí của Hoàng Cực giới, vẫn không thể thật sự chạm đến cánh của của thuật giả kim.
Mà Phạm Thái Huyền lại càng ngạc nhiên hơn là, suốt bảy năm tại thế giới này, hắn đã bắt đầu tu luyện từ lúc có thể đứng vững đến nay vẫn không thể vượt qua được phá thể cảnh tầng năm, dù cho huyền khí nơi đây vô cùng nồng đậm.
Hiện tại, Phạm Thái Huyền vẫn đang nằm trong một bụi cây rậm rạp trong khu rừng tăm tối. Hắn cử động vô cùng nhẹ nhàng, thoạt nhìn như đang né tránh thứ gì đó.
Hắn từ từ luồn tay xuống dưới, nhẹ nhàng rút ra một thanh đoản kiếm. Lưỡi kiếm gồ ghề, bị mẻ không biết bao nhiêu chỗ, trên thân còn để lại một lớp gỉ sét, phủ kín phần kim loại trên thanh kiếm khiến nó mất đi vẻ sáng lóe ban đầu.
Hắn nhìn chằm chằm về phía trước, bản thân nhẹ nhàng di chuyển, cẩn thận đến mức không dám thở mạnh. Từ từ áp sát đối tượng.
Phía trước hắn chính là ba con ma thú cấp thấp, Huyết Ma Trư. Huyết Ma Trư không phải là một dạng ma thú hiếm thấy, chúng hầu như có mặt ở khắp nơi trong Đại Ma Cảnh.
Chúng vốn dĩ cũng chỉ là gia súc bình thường, nhưng vì ăn phải tinh huyết ma thú mà sinh ra biến dị, trở thành một dạng bán ma thú. Sở dĩ Huyết Trư ăn được tinh huyết ma thú là vì chủ nhân của chúng đã vô tình cho ăn, mà việc phân biết tinh huyết của ma thú thì cũng chỉ có các nhà giả kim mới phân biệt được.
Đám Huyết Ma Trư này tuy số lượng nhiều, thể trọng lớn nhưng lại rất ngu dốt. Chúng thậm chí còn không biết nguy hiểm, dám vào sâu bên trong Đại Ma Cảnh. Tuy vậy, nhưng Huyết Ma Trư lại có một khả năng tránh né rất tốt, đây cũng là lí do vì sao chúng dám vào sâu bên trong Đại Ma Cảnh sinh sống. Và đặc biệt là, Huyết Trư sau khi biến dị thành Huyết Ma Trư thì thịt của nó vô cùng ngon, luôn là lựa chọn hằng đầu của những tay thợ săn như Phạm Thái Huyền.
Phạm Thái Huyền, rón rén lại gần đám ma trư. Ngay tại thời điểm chúng khựng lại trong lúc ăn, hắn liền thi triển một hoang thuật cấp thấp có tên là Vô Ảnh chưởng. Đặc điểm của hoang thuật này là đánh ra một chiêu từ hư vô, vận dụng huyền khí xung quanh làm đòn bẩy, kéo dài tầm đánh của người thi triển nhằm đánh trúng mục tiêu từ xa và làm kẻ định bị t·ê l·iệt trong thời gian ngắn. Do đây là hoang thuật hoàng cấp hạ phẩm nên sức cộng phá không được mạnh cho lắm. Nhưng dù vậy, với hoang thuật này cũng đủ để hắn liệp sát ba con ma trư kia rồi.
“Vô Ảnh chưởng. Đến đây, bữa tối.”
Hệt như tên gọi, Vô Ảnh chưởng dường như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, huyền khí phát ra vô cùng nhịp nhàng, không gian xung quanh cũng không bị bóp méo, dường như vô hình vô dạng.
“Binh binh binh.”
Ba chưởng này liên tiếp đánh trúng đầu ba con ma trư khiến chúng đột nhiên đứng yên, không hề nhúc nhíc. Phạm Thái Huyền cầm đoản kiếm từ đằng sau đâm tới, tốc độ vô cùng nhanh chóng, một kiếm cắt đứt hết gân chân ma trư. Cuối cùng, một đường kiếm lóe lên với tốc độ cực cao, một đường cắt đứt toàn bộ động mạch chúng khiến máu tươi phun ra, bám đen cả một mảnh rừng.
“Hoàn thành! Ahahaha, tả quả thật là thiên tài mà. “Cậu bé bảy tuổi kích sát ba Huyết Ma Trư” thế giới làm gì có ai xuất sắc được như ta chứ?”
Vừa tự khen, hắn vừa thu thập chiến lợi phẩm. Ma trư đã được hắn xếp gọn lên chiếc xe kéo mà hắn tự làm, rồi vội chạy về trung tâm Đại Ma Cảnh, vừa đi vừa hát.
“Ta là con của bố ta mẹ ta,...”
Hiện tại Phạm Thái Huyền đã được bảy tuổi, sau khoảng thời gian tu luyện thành công cốc, hắn cũng bắt đầu tìm hiểu làm thế nào để sử dụng được thuật giả kim. Vốn dĩ, cha Miêu của hắn là Thú Hoàng, việc sử dụng giả kim thuật đối vs hắn cũng không đến mức phải tự tìm hiểu. Nhưng những gì mà Băng Hỏa Hoàng dạy hắn dường như không thích hợp cho lắm, có lẽ là cách sử dụng giữa người và ma thú có sự khác biệt. Dẫu vậy, bản chất của thuật giả kim vẫn là sự bảo toàn. Giả kim chính là sự chuyển hóa của vật chất chính là biến đổi từ vật này sang vật khác chứ không hề làm mất đi hay tạo nên. Giới giả kim gọi điều này là “Trao Đổi Đồng Giá”.