Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Tôn

Chương 6: Tái Sinh (Thần Hồn)




Chương 6: Tái Sinh (Thần Hồn)

Một vùng thảo nguyên bao la bát ngát được bao bọc bởi màn trời trong xanh cùng đồng cỏ xanh mướt làm nổi bật lên nét yên bình nơi đây. Ngay trên một ngọn đồi nhỏ, một đôi nam nữ vẫn đang vui đùa dưới gốc cây đại thụ kia. Nắng vàng chiếu rọi xuống từng tán lá làm cho màu sắc thảo nguyên càng thêm thơ mộng.

Nhưng chỉ trong phút chốc, cả một vùng thảo nguyên xanh đó đã được phủ kính bằng sắc hồng ma quái. Mặt trời cũng ngay lập tức bị che đi, ánh sáng màu đỏ bao phủ cả một vùng, tựa như sắp xuất hiện một vị thần ma.

“Đây... đây! Mùi máu?” A Man vội vàng chồm dậy nhìn ngó xung quanh, hắn như cảm nhận được điều gì đó không đúng liền chạy thẳng về thôn làng kiểm tra. Chưa bao giờ hắn vội vàng đến thế. Phải biết rằng, từ trước đến giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy song thân của mình, chỉ có lão Tô là người thân duy nhất.

Vậy mà sau khi trùng sinh, hắn lại được cha mẹ yêu thương, lần đầu cảm nhận được tình yêu gia đình, đến cả Tiểu Đương cũng thích hắn. Dù cho thù lớn phải trả thì thà hắn dừng lại, bảo vệ gia đình nhỏ này cũng nhẫn nhịn.

Vừa chạy hắn vừa lảm bẩm, cầu mong cho cha mẹ đều an toàn. A Man nắm chặt tay Tiểu Đương một mực chạy thẳng về làng, bất kể giông gió ngăn cản.

Trớ trêu thay, mọi thứ đã không còn kịp nữa. Khi A Man về đến làng thì mọi thứ đã trở thành một đống tro tàn, cả một ngôi làng cứ thế mà biến mất trước mắt hắn. Lúc này, hắn vội vã buông tay ra khỏi Tiểu Đương vội chạy về một góc đào bới đ·ống đ·ổ n·át kia thì một tiếng hét nữa vang lên đánh tan bầu không khí căng thẳng.

“Cái..? Tiểu Đương?”

A Man vội quay người lại thì Tiểu Đương đã đứng sững ra đó, gương mặt nàng trắng bệch lộ rõ vẻ hoảng sợ. Hai mắt trợn ngược lên đến mức con ngươi cũng biến mất, cả một khối cơ thể như bị thế lực nào đó khóa chặt lại.

Y phục Tiểu Đương cũng không cánh mà bay, để lộ ra một thân hình đầy đặn tuyệt mĩ. Hai chân nàng như bị một thế lực nào đó kéo từ từ sang hai bên, để lộ ra đóa hải đường vẫn còn căng mọng như giọt sương mai.

Nhận thấy tình hình không ổn, A Man vội chạy về phía thiếu nữ nhưng thứ sức mạnh kia vân không ngừng kéo lấy chân nàng. Từ phía dưới của Tiểu Đương bắt đầu xuất hiện nhứng tia máu làm hồng cả một vùng sương sớm. Dần dần xuất hiện những vết rách nhỏ rồi kéo dài tia máu đó lên đến trên bụng dưới.

Bất ngờ là Tiểu Đương vẫn không hề có nét phản ứng gì, hệt như một cái xác khô bất động.

A Man lúc này chỉ cách nàng mười thước thì cỗ sức mạnh kia bắt đầu mạnh tay hơn, một đường kéo thẳng xé cơ thể Tiêu Đương ra làm hai.

“Roẹtttt... Bóc!”



Sau tiếng xé là t·iếng n·ổ nhỏ đánh tan cảm xúc Dạ Viêm, cả vùng trời đổ xuống một cơn mưa máu. Lục phủ ngũ tạng của Tiểu Đương cũng theo quán tính v·ụ n·ổ mà dội hết lên người Dạ Viêm. Khiến hắn sững lại.

Dạ Viêm lúc này như c·hết lặng, hắn ngẩn ngơ hìn về cái xác đã bị chia đôi của Tiểu Đương, trong lòng như bị ngàn vạn vết dao đâm chém.

Mặc dù hắn tới thế giới này không lâu, nhưng cũng đã trải qua một khoảng thời gian. Trong suốt thời gian này mặc dù ngắn nhưng cũng đủ để cho hắn cảm nhận thế nào là gia đình, thế nào là tình thương.

Vậy mà ngày hôm nay lại bị một thế lực thần bí nào đó tước đoạt hết, cảm giác đau khổ xen lẫn sự bất lực bao trùm lấy cơ thế hắn. Hắn gục người xuống, không gian mười thước xung quanh như ngừng trệ, trời đất như thấu được nỗi đau cra hắn mà nổi giông tố cuốn bay tất cả.

“Khôngggg...” Dạ Viêm hét lên trong vô vọng, hắn trong vô thức kích hoạt được huyền khí cra bản thân khiến không gian dần xuất hiện những vết nứt lớn nhỏ, đến cuối cùng thì vỡ ra thành từng mảnh. Hắn cũng vì thế mà rơi xuống một không gian hỗn độn, chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng và rồi cuối cùng bị hỗ đen nuốt chửng.

oOo

Mà phía bên Dạ Phá Thiên Lúc này cũng đã bày bố xong Diêm Ma đoạt mệnh trận. Hắn lấy Dạ Viêm làm trung tâm, trận pháp từ dưới mặt đất phát ra quang mang kim sắc bao trùm lấy cơ thể Dạ Viêm.

Hắn bắt đầu chắp tay tạo thành một ấn chú kì dị, tạo ra ngàn vạn đường văn tự bao quanh pháp trận. Dần dần tạo thành những sợi xích kim sắc trói chặt lấy Dạ Viêm.

Mà mỗi một sợi xích này tựa hồ chứa cả một đại dương sâu thẳm, siết chặt không thôi: “Cái... ? Chuyện gì đây... chứ?”

Dạ Viêm bắt đầu cử động, đôi mắt cũng có hồn trở lại. Dù chỉ sống trong huyễn giới một thời gian ngắn, nhưng những cảm xúc của hắn với Tiểu Đương đều là thật. Hắn dù tỉnh lại nhưng vẫn cứ thẫn thờ một lúc, hồn phách cứ giống như bị tử thần đoạt lấy vậy.

“Tiểu Đương... Chuyện gì... thế này?” Dạ Viêm thấp giọng. Hắn đến bây giờ vẫn chưa phân biệt được đâu là thực đâu là ảo. Huyễn giới kia dường như chân thực đến mức có thể hủy hoại linh hồn kẻ khác, Bản thân Dạ Viêm tuy có Chí Tôn nhãn nhưng vẫn không thể nào tạo ra loại huyễn thuật đó. Huyền khí trong cơ thể hắn lúc này cũng đã cạn kiệt, không kìm nén được v·ết t·hương khiến cho huyết dịch trong cơ thể không ngừng trào ra, ngũ tạng cũng do đó mà không thể gọn gàng trong cơ thể được.

Lại một cảnh tượng máu me dội ra, vùng ruột của hắn do không còn điểm tựa mà chảy dài xuống đất, biến bản thân giống như một con diều lơ lửng giữa không trung vậy.

Sợi xích huyền khí kia càng ngày càng siết chặt hơn. Chỉ trong chốc lát đã ăn sâu vào máu thịt hắn, ép cả một cơ thể to lớn của một người trưởng thành dồn nén đến chỉ còn nhỏ lại bằng đứa bé mười tuổi.



“Huyễn giới thời không”

Tuyết Lạc thuận thế tạo thêm một huyễn giới nữa. Ngay tại trung tâm trận pháp, huyễn giới được phóng ra phủ kín lấy trăm dặm xung quanh. Khiến cả một vùng đổ nát trong phút chốc được hiện lên như cũ.

Dạ Phá Thiên theo đó đánh mạnh một quyền xuống đất. Quyền này tự hồ bao hàm toàn bộ tinh túy của bản thân hắn, ngưng tụ lại vô số huyền khí đánh xuống làm cho mặt đất đều bị nứt ra. Từng đường huyền khí từ trên cành tay hắn truyền dần xuống dưới nắm đấm làm cho tốc độ ra đòn nhanh hơn bao giờ hết.

Quyền này đánh xuống làm cho trận pháp tỏa ra quang mang hồng sắc, làm chấn động cả một khu vực. Hàng vạn sợi xích bất ngờ được dâng lên quấn chặt lấy Dạ Viêm, cuộn cơ thể hắn lại thành một khối cầu to lớn rồi dần dần bó chặt lại, biến không gian bên trong thành một mảng hư vô vĩnh hằng.

Tay phải Dạ Phá Thiên thuận thế đưa lên, tích tụ huyền khí trong lòng bàn tay tạo ra một quả cầu lam sắc xoay tròn ở giữa. Hắn bắt đầu dùng lực bóp quả cầu nhỏ lại. Trân pháp cũng theo đó ép khối cầu nhốt Dạ Viêm nhỏ lại theo.

Đôi mắt Dạ Phá Thiên trợn ngược, từng tia máu trong con ngươi hắn hiện ra lấn át toàn bộ nhãn cầu. Vẻ mặt hắn dần trở nên man rợ, hưng phấn vì sắp đạt được ý đồ bản thân.

“Ha ha ha... C·hết đi, c·hết đi tên khốn. Con mắt này, ngươi không nên có nó!”

Dạ Phá Thiên lại trở nên man rợ hơn. Hắn thẳng tay bóp mạnh, quả cầu lúc này cũng thu nhở lại chỉ còn vài thước. Huyết dịch Dạ Viêm cũng từ từ chảy r từ những khe nứt trong quả cầu, nhuốm đỏ cả một vùng trời tạo thành một thác máu đỏ thẫm.

“C·hết đi! C·hết đi! C·hết đi!!!”

Lúc này, Dạ Viêm từ trong kim cầu hư vô cũng bắt đầu lấy lại ý thức. Từng câu từng chữ của Dạ Phá Thiên liên tục quấn lấy tâm trí hắn, khiến hắn dần tỉnh lại: “Đây là... Tiếng của Dạ Phá Thiên?”

Hắn bắt đầu cử động, mắt thấy trước mặt mình là một khoảng không u tối liền định vung ra một quyền. Nhưng vì lúc này hắn tỉnh lại thì cũng đã quá muốn, cả cơ thể hắn đều bị khóa chặt, không còn chút sức lực.

Dạ Viêm cũng hiểu ra được tình hình, hắn thở dài vài hơi lấy lại bình tĩnh. Lúc này, tâm trí hắn liền trở nên yên tĩnh lạ thường. Hắn cảm nhận rõ ràng từng bộ phận trên cơ thể đã bị kim cầu nghiền nát, từng tớ thịt vỡ vụ rơi xuống dưới, cảm nhận được từng dòng chảy của huyết nhục đang tuôn ra.

Hắn cảm nhận rõ rệt từng hơi ấm của cơ thể đang vỡ ra đã dần trở nên lạnh lẽo khi máu thịt bị lóc ra. Lúc này, nỗi đau xác thịt dường như không còn nữa. Hắn như không còn cảm thấy đau đớn nữa mà thay vào đó là cái lạnh thấu xương khi gió lạnh từ bên ngoài thổi liên tục vào trong bụng. Hắn nghe rõ từng tiếng rít trong bụng khi từng cơn gió xé qua lớp da thịt mềm mỏng ấy.



Trong thức hải của Dạ Viêm lúc này đột nhiên xuất hiện một cái trống đồng. Bên trên ẩn hiện từng đường văn kì dị, nhưng mắt thường vẫn có thể thấy gần bên mép trống có mười sáu hình ảnh của Lạc Điểu mà một trong số đó đã trở nên sáng chói hơn bao giờ hết.

Dạ Viêm ngơ ngác đến gần cái trống, gãi đầu không hiểu cái trống này từ đâu chui ra, không lẽ là do bị Dạ Phá Thiên t·ra t·ấn mà sinh ra ảo giác rồi phát điên đấy chứ? Hắn tỉ mỉ xem xét từng tí một cho đến khi không chịu được tò mò mà chạm vào Lạc Điểu được phát sáng. Ngay tại thời điểm Dạ Viêm chạm tay vào trống thì liền bị một cỗ sức mạnh nào đó phóng thích ra, một chiêu đánh nát thần hồn.

Hắn trong lúc bất ngờ liền không nhịn được, trừng mắt về phí trống đồng mắng chửi: “Ngươi... Cái tên khốn nạn. Không lẽ ta b·ị đ·ánh mất xác rồi vẫn còn chưa đủ hả?”

Điều kì lạ là, thần hồn Dạ Viêm không vì thế mà biến mất, thay vào đó hắn đac được trống đồng thu lại rồi tạo thành một hình dáng nhỏ hơn. Màu sắc cũng sáng hơn so với ban đầu. Lần này, hắn nhìn thấy cơ thể thần hồn đã bị teo nhỏ lại thì càng ngơ ngác, hắn mở rộng mồm kinh ngạc, ánh mắt trở nên vô hồn như mấy tên thiểu năng vậy. Thật muốn biết là chuyện gì mới xảy ra với bản thân mà.

Mà Dạ Phá Thiên ở bên ngoài lúc này vẫn còn đang đắc chí nghĩ rằng bản thân đã g·iết được Dạ Viêm nhưng biến số đã xảy ra với hắn. Từ trong kim cầu xuất hiện một con cự điểu với sải cánh rộng đến vạn dặm. Song trảo dài và sắc bén như lôi đình, toàn bộ cơ thể cự điểu phát ra hỏa diệm lam kim, nó v·út hẳn lên trời rồi hót lên một tiếng chói tai. Lạc Điểu uy vũ lại một lần nữa xuất hiện, bành trướng cơ thể vương thần.

Lần này lại đến lượt Dạ Phá Thiên ngẩn người ra, hắn trợn tròn mắt nhìn Lạc Điểu, tuy mới chỉ là một tia thần thức nhỏ thôi nhưng sức uy áp lại vô cùng to lớn. Hắn run rẩy quỳ xuống cùng Tuyết Lạc trước uy áp của bách điểu chi vương.

“Sơ suất rồi. Quên mất hắn là người được chọn...”

Hắn dấu tay đưa ra đằng sau rồi nở một nụ cười man rợ như muốn nói rằng Dạ Viêm vẫn sẽ không thoát khỏi c·ái c·hết.

Hắn nhẹ nhàng bóp vỡ miếng ngọc giản trong tay, c·hất đ·ộc được Dạ Viêm dùng cả tu vi thiêu đốt lại một lần nữa phát tác. Dù sao Lạc Điểu cũng đã lựa chọn Dạ Viêm nên giờ đây cả hai đều giống như một mối quan hệ cộng sinh. Nếu như Dạ Viêm c·hết thì truyền thừa trong cơ thể hắn cũng biến mất.

Máu tươi từ khối cầu chảy xuống dần chuyển thành màu đen, Lạc Điểu cũng không thể ngờ được chuyện này lại xảy ra liền không thể trụ thêm được nữa mà dần tan biến.

Lúc này vợ chồng Dạ Phá Thiên mới thật sự thở phào một hơi, quả thực uy áp của Lạc Điểu quá mạnh, nếu không nhờ Dạ Phá Thiên kịp thời xử lí thì có lẽ hai người họ đã bị ép c·hết rồi.

Dạ Viêm ngay lúc Lạc Điểu quay trở lại cơ thể cũng bất ngở tỉnh dậy, hắn dường như đã hiểu rõ tình hình liền vận chuyển huyền khí trong cơ thể một lần nữa, ý đồ muốn phá hủy Chí Tôn Nhãn. Từng đợt huyền khí tích tụ lại trên mắt trái hắn, huyền khí cùng huyết nhục hòa lẫn vào nhau làm cho huyền khí càng thêm thuần khiết: “Ngươi... Cái thứ khốn nạn. Ngươi muốn Chí Tôn Nhãn chứ gì? Ta cứ không cho đấy!”

Hắn dồn toàn bộ huyền khí trong cơ thể, số huyền khí này chí ít cũng phải bằng một kích toàn lực của huyết khí cảnh chứ không kém. Lúc này c·hất đ·ộc do không còn huyền khí ngăn chặn cũng đã lan ra nhanh hơn. Nhanh chóng nhuộm đen cả cơ thể Dạ Viêm.

“Bụp...”

Một t·iếng n·ổ lớn phát ra từ trong khối cầu, toàn bộ vùng mắt trái Dạ Viêm đều bị vỡ nát, để lộ ra một hốc mắt sâu thẳm, cả một khuôn mặt xinh xắn đã bị hắn làm cho thành một bộ xương khô trắng toát.

Nhưng có lẽ Dạ Viêm đã đánh giá thấp Chí Tôn Nhãn. Một đòn vừa rồi vốn không thể đánh vỡ nhãn cầu của hắn mà ngược lại làm cho nó văng ra ngoài để cho Dạ Phá Thiên thuận lợi lấy được.