Chương 5: Tái Sinh (Chi Tôn nhãn)
Không gian xung quanh dần giao động, lửa hận trong lòng Dạ Viêm lên đền cùng cực. Thật không ngờ người mà hắn luôn muốn vượt qua lại muốn lấy mạng hắn. Tuy bây giờ hắn chỉ là Huyết Khí cảnh nhưng huyền khí phát ra không hề thua kém luân chuyển cảnh.
Mắt trái Dạ Viêm sáng rực lên, một tia huyền khí đỏ rực bao quanh mắt hắn. Đồng tử trong phút chốc được chia ra làm hai lần lượt là hai màu tím cùng lam vàng kim. Tròng mắt hắn sâu thẳm khiến cho kẻ khác nhìn vào liền rơi vào trong không gian vô tận vậy. Trong phút chốc, Dạ Phá Thiên liền bất động, đắm chìm trong ảo cảnh tối tăm.
“Cái? Huyễn thuật sao? Đây là... sức mạnh của Chí Tôn nhãn?”
Dạ Phá Thiên vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ. Hắn ngó nhìn xung quanh rồi đột nhiên bị một chưởng của Dạ Viêm bất ngờ xuất hiện từ hư không đánh trúng.
Một chưởng này tựa hồ bao hàm toàn bộ huyền khí trong thiên địa, bàn tay Dạ Viêm tỏa ra lam quang kì dị, tốc độ nhanh như lôi thần, cả một vùng không gian trước đó cũng vì thế mà bị xé toạc ra, để lộ cả một khoảng không gian u tối trong đó.
Hắn bị Dạ Viêm đánh bật ra xa, huyết nhục nhuốm hồng lam bào, trên miệng còn phun ra một ngụm tiên huyết: “Cái gì?”
Còn chưa kịp kinh ngạc thì Dạ Phá Thiên lại lần nữa b·ị đ·ánh bay. Nhưng lần này không phải là cơ thể hắn được bay lên mà là cái đầu của y.
Thủ cấp hắn được dâng cao đến ba mét, nhìn rõ cơ thể không đầu của mình trào máu ra ngoài rồi từ từ đổ gục. Bên dưới là hàng ngàn tiểu tước đen bóng liên tục xâu xé cơ thể hắn.
Dạ Phá Thiên lúc này tuy ý thức đã lìa khỏi thân xác nhưng nỗi đau bị cắn xé cơ thể vẫn còn đó. Hắt thét lên những tiếng kêu kinh người, nhiễu loạn cả màn đêm thanh tịnh.
Tưởng rằng Dạ Phá Thiên cứ thế mà kết thúc nhưng thật không ngờ, điều kì lạ lại xảy ra, hắn lại sống thêm lần nữa. Ánh mắt hắn trắng trợn nhìn về khung cảnh xung quanh, khi thấy bản thân còn nguyên vẹn, hắn bắt đầu kinh sợ. Hắn không phải sợ vì bản thân sống lại và phải chống chọi với huyễn thuật quỷ dị đó mà sợ rằng bản thân tại thế giới thực cũng sẽ theo đó mà vẫn lạc vì dù sao bên ngoài vẫn còn một Dạ Viêm khác đang muốn hạ sát hắn.
“Aaaa.” Dạ Phá Thiên lại hét lên một lần nữa, lần này cơ thể hắn lại bị chia ra thêm lần nữa. Nhưng lần này, hắn lại phải chịu đau đớn nhiều hơn trước.
Cơ thể hắn lần này được chia làm ba, số lượng hắc điểu cũng được tăng lên gấp mười lần. Cứ mỗi một lần xâu xé, chúng lại gặm nhấm từ từ cơ thể y, đau khổ không kể xiết. Mỗi một chiếc mỏ sắt đâm sâu xuống, cảm giác lạnh đến thấu xương truyền khắp ý thức Dạ Phá Thiên, Máu thịt cũng từ những lỗ hổng đó trào ra ngoài.
Mười lần, trăm lần, ngàn lần, thậm chí là vạn lần. Không biết là Dạ Phá Thiên đã phải trải qua cái cảm giác sống không bằng c·hết đó bao nhiêu lâu, có thể là vài năm hay thậm chí là cả trăm vạn năm hắn đều chịu cái cảm giác thống khổ cũng cực như vậy. Mà mỗi một lần sinh tử tiếp theo đều đau đớn hơn lần trước gấp mười lần.
Dạ Phá Thiên sau khi trải qua vô số lần c·hết đi sống lại, tâm trí hắn dường như trống rỗng, mọi thứ xung quanh cơ hồ hóa thành hư vô, ý thức của hắn đã dần tan biến. Hắn giờ đây hầu như đã quen với sự cắn xé này, những tiếng hét giờ cũng chỉ đơn giản là tiếng hét của cơn đau chứ không còn mang những nỗi sợ hãi ban đầu.
oOo
Tại thế giới bên ngoài lúc này, sát khí của Dạ Viêm tỏa ra ngút trời. Hắn lê bước chân nặng nề đi về phía Dạ Phá Thiên, siết chặt thanh đoản đao trong tay ý đồ kết liễu huynh trưởng.
Mà Dạ Phá Thiên lúc này lại đứng im bất động. Bởi lẽ hắn đã chìm đắm vào trong huyễn thuật của Dạ Viêm. Gương mặt hắn trắng bệch, hai con ngươi trợn ngược lên trắng rã. Thần sắc hoảng sợ trước nay chưa từng có.
Hai chân hắn run rẩy, cả cơ thể như bị trói buộc, làm thế nào cũng không nhúc nhíc được, ý thức hắn bây giờ vẫn còn đang bị giằng xé trong huyễn giới kia, vốn không thể thoát ra được.
Quay trở lại với Dạ Viêm, hắn sau khi chịu một chiêu Thiên Điếu của huynh trưởng, cộng thêm việc đốt cháy tu vi. Huyền khí trong cơ thế hắn giờ đây cũng không còn bao nhiêu, huyễn giới cũng chỉ có thể kéo dài trong mười giây.
Quả thực mười giây cũng không đáng bao nhiêu, nhưng bên trong huyễn giới, Dạ Phá Thiên đã phải chịu nỗi thống khổ còn hơn cả địa ngục suốt hàng triệu năm.
Nếu là đối với thời điểm ban đầu thì mười giây cũng đủ đến Dạ Viêm làm rất nhiều việc. Nhưng tại thời điểm hiện tại, ngay cả việc đi lại cũng đã vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến việc kết liễu kẻ khác, đặc biệt là một cao thủ như Dạ Phát Thiên.
Nhưng với triệu năm trong huyễn giới, Dạ Phá Thiên đã đánh mất phòng thủ của bản thân, cả thể hắn cứng đờ, bất động chịu đựng đòn t·ấn c·ông như vũ bão của Dạ Viêm.
Ngay lúc lưỡi đao được chém xuống, một tia sáng huyết sắc chợt lướt qua đánh nát thanh đoản đao của Dạ Viêm. Một bóng đen phóng ra từ hư vô đánh một chưởng vào ngực hắn.
“Phá Thiên, chàng không sao chứ?”. Người đến là một người nữ tử nhỏ nhắn dễ thương, đôi mắt nàng trắng tựa tuyết tinh, từng đường vân sắc nét kéo dài tới đuôi mắt. Cặp mắt này liên tục tỏa ra hàn khí bao trùm lấy Dạ Viêm, ngay lúc đó, nữ tử kia tiện tay đánh một chưởng thật mạnh vào hắn khiến cả một cơ thể cường tráng nằm gọn trong không gian lạnh băng đó.
“Aaaa! Chuyện gì vậy? Mình... mình nhớ là mình đang giao chiến với Dạ Phá Thiên mà? Đây là... đâu?”
Lần này lại chính là bản thân hắn chìm vào trong huyễn giới, một khoảng không gian lạnh lẽo đến thấu xương, một màu trắng bao trùm toàn bộ khu vực này. Vết thương của hắn cũng không biết vì lí do gì mà trở nên lành lặn.
Cả một ngọn núi tuyết cao ngút trời dần dần lộ rõ sau màn sương dày đặc. Ngọn núi được bao phủ bởi một màu trắng muốt, những cơn gió lạnh léo cứ thay phiên nhau xâu xé lấy vùng đất này khiến nó càng thêm hoang tàn.
Mà nam tử vừa mới bật dậy kia lại chính là Dạ Viêm trong huyễn giới đó. Lần này, hắn có một thân hình cao lớn, cả cơ thể được lông phủ kín khiến hắn chẳng khác gì đám cự viên cả. Trên mặt hắn cũng được tô điểm thêm bằng hai vết sẹo đan chéo nhau kéo dài từ đuôi mắt khiến hắn càng trở nên hoang dã hơn.
Dạ Viêm từ từ bò dậy, hắn loạng choạng bước những bước chân đầu tiên sau khi tỉnh lại. Dạ Viêm cố lê thân xác yếu đuối đến một dòng sông gần đó, chực muốn hớp lấy vài ngụm nước lấy sức. Nhưng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, hắn quên rằng bản thân đang ở vùng băng tuyết lạnh giá nên nước sông đã bị đóng băng.
“Ta... ngươi... cái thứ khốn nạn!”
Dạ Viêm tức giận nhảy thẳng xuống sông băng. Nhưng thật không hay, sông băng không cứng cáp như hắn nghĩ, cả cơ thể cứ thế bị dòng sông đó nuốt chửng.
Dạ Viêm vũng vẫy một hồi lâu, hắn cứ bám vào tảng băng nào thì tảng băng đó vỡ vụn: “Ngươi, cái thứ khốn nạn! Ta... không biết bơi.”
“Ục ục ục”
Vốn dĩ hắn là một người tu luyện, tu vi ít nhất cũng cao hơn khí huyết cảnh thông thường. Nhưng lần này thì khác, hắn không khác gì so với người thường nên việc chịu thua trước thiên nhiên cũng là điều tất nhiên. Hắn cứ vùng vẫy được một lúc rồi liền ngay lập tức chìm hẳn xuống dưới
oOo
“Phá Thiên, chàng tỉnh dậy đi!” Nữ tử mắt trắng kia liên tục lay động Dạ Phá Thiên, đồng thời vận chuyển huyền khí chữa trị cho y.
Từng đường huyền khí từ đan điền nằng được truyền trực tiếp vào cơ thể y. Sắc mặt Dạ Phá Thiên lúc này mới hồng hào lên một chút, đôi mắt cũng dần trờ nên có hồn hơn.
“Tuyết Lạc, ta chưa c·hết ư?”
Nữ tử này tên là Tuyết Lạc, là thê tử Dạ Phá Thiên, nàng vốn là thánh nữ Hàn tộc nhưng vì mang ơn Lạc Thần đường mà trao thân cho Dạ Phá Thiên.
Tuyết Lạc nhanh nhẹn lấy ra một bình thuốc, từ từ bón cho ý từng ngụm một: “Chàng vẫn chưa c·hết, chàng vẫn còn th·iếp ở đây. Nhưng Dạ Viêm hắn...”
Ngay lúc này, ánh trưng mới rọi xuống phía nàng. Để lộ một gương mặt lạnh lùng băng giá tựa như những bông tuyết nơi cực hàn phương bắc xa xôi. Tuyết Lạc lườm nhẹ về phía băng vực, thời không xung quanh như ngàng lại, càng làm cho nét băng lãnh của nàng thêm sắc xảo.
Dạ Phá Thiên từ từ quay đầu, ánh mắt nổi đầy vân máu nhìn về phía Dạ Viêm, nói:
“ Thật... thật không ngờ sinh mệnh lực của hắn lại cao đến vậy. Nếu không có nàng, ta có lẽ..”
Hắn cố dùng hết sức lực còn lại của bản thân đi đến chỗ Dạ Viêm, lấy ra năm chiếc cờ cắm xung quanh huyễn giới. Quang mang từ những chiếc
cờ lóe lên, lấy Dạ Viêm làm trung tâm.
Trận pháp vừa hoàn thành, một đợt cuồng phong nổi lên. Cả cơ thể Dạ Viêm được nâng lên giữa không trung, những dây xích được tạo bởi các văn tự cổ lao tới khóa chặt y. Mà Dạ Viêm lúc này ở trong huyễn giới vẫn chưa hề biết chuyện gì đang xảy ra.
oOo
Trong huyễn giới.
Từng tia nắng ấm len lỏi qua mỗi kẽ lá của cây đại thụ giữa thảo nguyên. Nhìn từ bên dưới, mỗi một tia nắng chiếu xuống tạo thành từng vệt sáng đan xen vào nhau. Nắng vàng hòa quyện vào sắc xanh của đại thụ dần tạo nên một khung cảnh nên thơ ấm áp.
Dưới gốc cây là một gã đàn ông đen đúa đang tận hưởng giấc ngủ một cách ngon lành. Xung quanh là đàn dê liên tục dọn dẹp bãi cỏ quanh đại thụ khiến nó thêm mềm mại hơn bao giờ hết.
“Oaaaa”
Một thanh niên với thân hình lực lưỡng chợt vùng dậy giữa thảo nguyên xanh ngát. Hắn thở hổn hển nhìn đàn dê xung quanh mình rồi lẩm bẩm những câu nói quen thuộc: “Ngươi... cái thứ khốn nạn thật chứ!”
Không sai, gã đàn ông lực lưỡng này chính là Dạ Viêm, lần này hắn có trên mặt một bộ râu quai nón rậm rạp. Cớ thể phát triển theo chiều ngang khiến ai nhìn hắn cũng nghĩ đây là một gã đồ tể không hơn không kém.
“ Ta, cái thứ khốn nạn thật chứ. Sao có thể xuyên việt thành tên chăn dê thế này? Tài nguyên cũng không có. Bây giờ muốn tu luyện lại thì phải làm thế nào đây?”
Thì ra Dạ Viêm hắn vẫn không hề biết là bản thân đã rơi vào trong huyễn thuật của Tuyết Lạc. Bởi lẽ, hắn vẫn chưa điểu khiển được Chí Tôn nhãn, vẫn không biết cách phát huy được uy lực thực sự của nó.
Hắn bật thẳng dậy, vươn vai cam nhận sự ấm áp của ánh nắng dịu dàng ban mai. Cảnh này chỉ nhìn thôi cũng thật muốn ngủ một giấc thật ngon lành, tận hưởng.
“A Man... Đến giờ ăn cơm rồi!” Một nữ tử từ túp lều cách đó không xa vội vàng chạy đến chỗ Dạ Viêm, hai tay còn không quên cầm theo lẵng cơm với đầy đủ cao lương mĩ vị của vùng thảo nguyên này.
Dạ Viêm chợt nhìn về phía cô gái, quả nhiên lần này hắn xuyên việt vào một kẻ có tên là A Man. Lúc này, ánh mắt hắn hớn hở dán thẳng vào lẵng cơm kia: “Tiểu Đương, cô đến rồi.”
Cô gái này tên là Tiểu Đương, nàng có cặp mắt tròn xoe, đen láy, lung linh như những vì sao xa. Nàng từ từ lấy đồ ăn trong chiếc lẵng kia ra, miệng không ngừng giới thiệu.
“A Man, hôm nay ta mang đến cho huynh thịt dê nướng và nầm dê hun khói.”
Nghe tới đây, A Man như bừng tỉnh, hai mắt gã sáng rực, ngoan ngoãn mong ngóng Tiểu Đương hệt như song thân phụ mẫu của mình.
“Tiểu Đương, cô tốt với ta quá!”
“Từ khi huynh thoát nạn khi cố lên vùng lạnh lấy thuốc cho ta, ta mới có thể sống sót...”
“Được rồi, được rồi. Mọi chuyện cũng qua rồi mà... Ăn cơm, ăn cơm.”