Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Tôn

Chương 4: Ám Sát




Chương 4: Ám Sát

Môn phòng của Dạ Viêm, Dạ phủ. Bầu trời Dạ phủ lúc này xuất hiện dị tượng, mây đen kéo đến ầm ầm. Không những thế, từng đợt cuồng phong bão tố liên tục nổi lên không ngớt, lôi quang oanh tạc cả một vùng kéo theo hàng vạn tia khí huyết về Dạ phủ.

Ngay tại môn phòng của Dạ Viêm lúc này xuất hiện một thứ ánh sáng kì dị, một thứ ánh sáng màu lam luôn cho người ta cảm giác thoải mái lạ thường. Tia sáng xanh không hề dịu đi mà lại càng ngày càng khuếch đại lên, dần dần hóa thành hình dáng của một con cự điểu uy vũ.

Cự điểu thấy được bầu trời liền sải rộng đôi cánh của mình bay lên. Nó lượn quanh môn phòng đúng chín vòng rồi liền ngay lập tức v·út thẳng lên trời xanh, đôi mắt bạch kim dán thẳng vào người Dạ Viêm khiến cơ thể hắn trong phút chốc bành trướng lên, xung quanh phát ra quang mang lam sắc kì dị.

Giông tố nổi lên, thiên lôi giáng xuống. Lúc này cơ thể Dạ Viêm đã được bao bọc bởi hàng vạn tia lam hỏa huyền diệu. Một đoàn khí lưu trong suốt, kèm theo một chút huyết khí bốc lên. Một cột lam hỏa được phóng lên cao, kèm theo đó là tiếng ngâm thánh thót của con cự điểu kia. Bầu trời vốn đã đen nghịt bây giờ lại tản phát ra lam quang, chiếu sáng toàn bộ thành Vô Linh.

Người dân trong thành đang lúc chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện dị tượng, liền ngay lập tức tập trung lại một chỗ quỳ rạp xuống, hướng ánh mắt về phía Lạc Thần đường.

“Lạc Điểu đại nhân giáng lâm...”

Lạc Điểu chính là thần thú thủ hộ của Vô Linh thành. Đây là sinh vật có sải cánh dài đến vạn dặm, có tốc vượt qua cả thời không, mà sức chiến đấu cũng không hề thua kém cả thần thú thượng cổ khác.

Lạc Điểu vốn chỉ xuất hiện khi Vô Linh thành gặp phải nguy cơ lớn. Sau mỗi lần xuất hiện, ánh sáng của nó đều yếu đi vài phần. Vậy mà lần này Lạc Điểu lại giáng lâm với sự uy vũ trước nay chưa từng có, toàn bộ thành Vô Linh đều nằm trong trạng thái vừa háo hức vừa lo lắng. Thật không biết Đại Hoang sẽ phải trải qua một đợt sóng gió như thế nào?

Thần tước vô cùng diễm lệ bay lượn trên bầu trời. Lam hỏa càng ngày càng khuếch tán lên cao rồi dần dần mờ đi, để lộ ra hình ảnh một Lạc Điểu khổng lồ uy vũ. Từng cái lông vũ rực cháy trong ngọn lam hỏa, tỏa ra lam quang huyền ảo, một thân thể hoàn mĩ được thể hiện ra hết trong thời khắc này. Một hình ảnh sánh ngang với Bách Điểu Chi Vương Chu Tước, thậm chí còn có vài phần uy vũ hơn.

Dạ Viêm đắc chí từ trong phòng bước ra, hắn mỉm cười với vẻ mặt vô cùng đáng ghét. Dù đáng ghét nhưng mỗi một bước chân của hắn đều mang một nét trầm ổn đặc biệt, hơi thở vương giả được bộc lộ rõ nét. Là hình tượng của một kẻ đứng trên vạn người.

Dần dần, gương mặt Dạ Viêm xuất hiện trong tầm mắt của những người xung quanh, hai mắt của hắn đã hoàn toàn bị thay thế bởi quang mang lam sắc, toàn thân được bao phủ bởi một làn hỏa diễm màu lam kim. Khí chất Dạ Viêm lúc này không khác gì Lạc Điểu, tựa như Lạc thần giáng lâm.



Được hỏa diễm bao bọc, hình ảnh hắn như được bành trướng, uy áp tỏa ra phủ kín cả môn phòng.

Dạ Viêm cuối cùng đã thành công đột phá Luân Hồi cảnh, huyết khí trong thiên địa liền ngay lập tức tập trung lại trên người hắn, một đợt áp bức được bùng phát lên. Ngay giữa ngực hắn dần xuất hiện một tia sáng màu tím sẫm, tất cả pháp tắc chi lực trong Vô Linh thành đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Một đợt hoa văn được in vào giữa mi tâm Dạ Viêm. Lạc Điểu trên bầu trời dần mờ đi rồi dung nhập vào cơ thể hắn, hỏa diễm lam kim cũng theo đó mà biến mất.

Dạ Viêm khẽ nhắm mắt, hắn cảm nhận được trong người như có một luồng sức mạnh mới vậy. Từng đường khí lưu trong cơ thể đều được vận hành nhanh hơn trước, Đan điền trong cũng được đổi mới, dường như nó đã nặng hơn, mà bên trong ngoài khí huyết ra còn được ẩn chứa một lực lượng đặc biệt nào đó tưởng chừng như có thể khống chế cả thiên hạ.

“Thành rồi! Vậy mà lại là Hỗn Độn đan điền. Ta quả nhiên là thiên tài...” nói rồi hắn ngửa mặt cười lớn, vẻ mặt vô cùng đắc chí mà bước ra ngoài.

Đám người trong Dạ phủ thấy hắn thành công thì rất vui mừng, vội vàng chuẩn bị v·ũ k·hí cho hắn xuất thành. Vẫn như mọi khi, cứ sau mỗi lần đột phá hắn liền một mình ra khỏi thành, tìm kiếm vài con yêu thú để thử sức. Nhưng kì lạ là, trên đường đi hắn khá thuận lợi, ngay cả bóng dáng của một con yêu thú cấp thấp cũng không thấy. Chẳng lẽ là vì chúng sợ hãi hơi thở thiên kiêu kia sao?

Chưa đi được bao lâu thì một cỗ uy áp ập lên người Dạ Viêm. Cỗ khí thế kia bao trùm cả một vùng rừng rậm, Dạ Viêm trong nháy mắt khuỵu xuống, hai tay hắn chống mạnh xuống đất khiến đám cỏ xung quanh trong phút chống hóa thành cát bụi.

Cây cối xung đột nhiên rung lắc dữ dội, từng tán cây liên tục đổ xuống. Cả một vùng cỏ xanh trong phút chốc liền bị ăn mòn hoàn toàn.

Thần sắc Dạ Viêm từ hưng phấn bỗng tái nhợt, đôi mắt hắn trở nên trắng rã vì hoảng sợ. Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ vừa mới trưởng thành. Khi đối mặt với c·ái c·hết, cơ thể vẫn không tự chủ được mà trở nên run sợ: “A… A…”

“Hahaha… Dạ Viêm, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi. Cuộc đời thiếu niên thiên tài của ngươi chỉ đi được đên đây thôi…”

Vừa dứt câu, một bóng người từ trong rừng sâu từ từ hiện lên. Người này cao chừng sáu thước, cơ thể vạm vỡ tựa núi non, tiếng sấm trầm lặng khẽ thét lên: “Dạ Viêm. Chịu c·hết đi!”

Dứt lời, bóng người kia lao thẳng về phía Dạ Viêm. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, lôi đình oanh tạc cả một vùng rừng rậm, hàng ngàn sinh linh trong phạm vi năm dặm đều bị hủy diệt hoàn toàn.



Kẻ này tu vi cũng chỉ ở cảnh giới Luân Hồi trung kì, với hoang thuật vừa rồi, Dạ Viêm hoàn toàn có thể tránh đòn và phản kích dù cho có đang chịu uy áp đi chăng nữa. Sao có thể không cử động được chứ?

“Đáng ghét. Là độc, từ khi nào mà?”

Hắn thở dốc một cái, miệng vội phun ra một ngụm tiên huyết, mắt trợn tròn xoe, kinh ngạc nhìn đợt lôi quang tiếp theo.

“Uỳnh uỳnh uỳnh”

Lần này không chỉ là một đợt, mà là liên tiếp bảy đợt được đánh vào cùng lúc, thiểm điện thay phiên nhau cắn xé cơ thể Dạ Viêm. Từng tia lôi điện chém xuống trong nháy mắt, vồn tưởng lần này sẽ là một trận chiến tàn khốc khi hắn muốn thử thực lực bản thân. Nhưng lần này thì khác, Dạ Viêm hoàn toàn chịu đòn mà không hề có chút sức lực phản kích nào.

Giữa không trung, thân thể Dạ Viêm như con sâu bị rơi vào lưới nhện thiên lôi dày đặc. Với hoang thuật có lực công kích như này thì dù có là Luân Hồi cảnh trung kì như gã đàn ông kia cũng phải bị chia năm xẻ bảy, thật không dám tưởng tượng nổi khung cảnh đẫm máu ấy của y.

Từ bên dưới mặt đất đột nhiên phát ra những tiếng xé gió xèn xẹt tựa như hàng ngàn con chim đang hót. Bóng người kia thả lỏng cánh tay phải của mình xuống, bàn tay hắn liên tục bị hàng ngàn tia sét chém qua, cả cánh tay hắn sáng lên, huyền khí xung quanh liền ngay lập tức tụ lại trên bàn tay hắn.

Dạ Viêm ở trên không lúc này lại được một phen bất ngờ nữa, bời vì chiêu này hắn đã từng thấy qua rồi. Vốn dĩ hắn nỗ lực tu luyện âu cũng chỉ là muốn vượt qua người đó. Thật không ngờ lần này gặp lại thì hắn lại trong tình trạng này.

“Thiên Điểu.”

Cả cánh tay đều phát ra quang mang kim sắc, thiểm điện bao trùm lấy một chưởng này của tên hắc ý nhân. Không gian xung quanh tựa hồ như bị xé rách ra thành từng mảnh, từng tia huyền khí tràn vào rõ rệt. Ngón tay hắn chạm nhẹ xuống mặt đất liền khiến cho cả một khu vực bị nứt ra, thực vật xung quanh nhanh chóng bị cháy rụi.



Lúc này, cơ thể Dạ Viêm bắt đầu chuyển động, trong mắt hắn lúc này không còn là vẻ long lanh, thiếu nữ nữa mà là máu, là máu và tu vi của bản thân được đốt lên để đánh tan độc dược trong cơ thể. Vồn tưởng hắn có thể thoát khỏi chiêu này của người đàn ông kia nhưng có lẽ hắn đã quá muộn để phá giải khống chế.

“Uỳnh... Aaaa...” Tiếng hét chói tai vang lên giữa không trung, một bóng dáng thon thả rơi mạnh xuống khu rừng, máu tươi nhuốm đỏ cả vùng cỏ xanh.

Cơ thể Dạ Viêm lúc này tàn tạ chưa từng thấy, một khung cảnh khiến người ta vô cùng kinh hãi. Một nửa phần vai của hắn hoàn toàn biến mất trong không gian. Thế nhưng bản thân Dạ Viêm lúc này lại tỉnh táo khác thường, Trên miệng lại phun ra thêm một ngụm tiên huyết nữa, đồng thời bên eo phải hắn lại có thêm một cái lỗ to lớn khác.

Tay phải đứt rời, vai phải vỡ nát, thâm chí đến ngay cả vùng bụng cũng phị khoét một lỗ lớn như bàn tay. Lục phủ ngũ tạng cũng vì lỗ hổng đó mà lần lượt trào ra, kéo dài đến vài mét. Máu tanh bốc lên, cảnh tượng cực kì kinh hãi, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi buồn nôn. Khi nhìn vào lỗ hổng đó, ta hoàn toàn có thể nhìn rõ từng đợt co bóp của dạ dày, thậm chí còn có thể nghe rõ từng tiếng tim đập của hắn vang lên liên tục.

Thần trí Dạ Viêm lúc này như biến mất hoàn toàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước. Từ phần nội tạng bị rơi ra ngoài truyền đến cho hắn một cảm giác thống khổ cùng cực. Cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể, tựa hồ thứ cơ thể này giờ đây đã không còn là của hắn nữa.

Từng đoạn nội tạng liên tục nhấp nhô, cố gắng hoạt động hết công suất của mình để cứu chữa lấy cơ thể còn đang hấp hối này của Dạ Viêm. Chúng nhầy nhụa, mỗi một lần co bóp thì liền trào ra ngoài một chút, máu cùng nội tạng hắn được trộn đều vào nhau tạo nên cảnh tượng kinh tởm vô cùng.

Không những thế, vì đòn vừa rồi có sức xuyên thấu cực lớn nên nội tạng y cũng chịu rất nhiều tổn thất. Nếu nhìn kĩ, thậm chí có thể thấy từng đợt dịch vị còn sót lại sau bữa ăn rỉ ra, điểm thêm một chút kim sắc vào vũng máu trên thềm cỏ.

“Hự... Phá... Thiên huynh?”

Không sai, kẻ này chính là Dạ Phá Thiên, hắn từ từ tháo chiếc mũ xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh, anh tuấn của mình.

Dạ Phá Thiên rút ra cây đao chừng năm trăm cân, vác đao lên vai, lực lưỡng đi đến chỗ Dạ Viêm.

“Tại sao ư? Đó là vì...” Hắn lắc lắc nhẹ cái đầu rồi ngửa mặt cười lớn: “Hahaha. Tại vì đệ là đệ đệ yêu dấu của ta.”

Hắn lại cười thêm lần nữa, nhưng lần này có vài phần quỷ dị âm khí. Dạ Phá Thiên từ từ cúi mặt xuống chất vấn: “Tại sao chứ? Tại sao một kẻ như ngươi lại có Chí Tôn nhãn chứ? Người có Chí Tôn nhãn phải là ta, là ta có biết chưa hả?”

“Một tên ngạo mạn như ngươi thì có tư cách gì chứ? Lúc nào cũng tỏ ra giỏi dang hết. Chí Tôn nhãn không nên nằm trong tay ngươi.”

Nghe những lời này, Dạ Viêm không khỏi thất kinh, thật không ngờ người mà hắn hâm mộ bao nhiêu năm nay lại chính là kẻ muốn chiếm đoạt Chí Tôn nhãn. Trạng thái của hắn dần trở nên kích động, cả cơ thể đẫm máu bắt đầu tỏa ra huyền khí dày đặc. Nội tạng cũng đước hắn sử dụng huyền khí kéo trở lại trong cơ thể. Vùng b·ị t·hương liên được Dạ Viêm bịt kín bằng huyền khí bản thân.

Tại thời điểm này, tu vi Dạ Viêm chỉ còn là Huyết Khí cảnh đỉnh phong. Việc đốt cháy tu vi của hắn đã làm hắn giảm hẳn một đại cảnh giới. Thế nhưng, những gì mà hắn có được khi tấn cấp thì vẫn còn đó. Hỗn Độn đan điền.