Chương 3: Âm Mưu
Mười tám năm sau, tại sàn đấu võ của Dạ gia. Một nam tử đang đứng hiên ngang trên võ đài, chĩa cây kiếm vào cổ của kẻ bại trận kia. Người này khoảng chừng mười tám tuổi nhưng tu vi đã đạt đến cảnh giới Luân Chuyển hậu kì.
“Azo. Ta lại thắng rồi. Phá Thiên huynh, cây kiếm này ta nhận rồi.”
Người vừa nói chính là Dạ Viêm, là con trai của Dạ Long. Hắn đã phải rời xa cha mẹ từ bé nên rất ít được dạy dỗ, ỷ vào mình có thiên phú hơn người mà xem thường mọi việc, luôn ngang ngược với huynh trưởng trong gia tộc.
Người này có thân hình khá mảnh mai, với nét mặt thanh tú và mái tóc màu lam dài đến tận gót chân, nếu không phải nghe thấy giọng nói trầm lắng của hắn chỉ sợ nhìn theo góc độ nào cũng đều sẽ nghĩ đây là một thiếu nữ xinh đẹp. Làn da hắn vẫn giống như từ lúc sinh ra, trắng trẻo không tì vết.
Dạ Viêm khoác trên mình một bộ trường bào màu lam đầy cao quý, bên trên phảng phất ẩn hiện từng đợt hoa văn màu vàng kim hoa lệ, nếu chăm chú xem thì chắc chắn sẽ bị hắn cuốn hút, thậm chí ngay cả bản thân cũng khó lòng kiểm soát được cơ thể mà phát điên.
Ngay lúc này, một làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc Dạ Viêm phất phơ nhẹ nhàng trong gió lại càng tô điểm thêm nét xinh đẹp vốn có của y. Người bại trận kia nhìn thấy Dạ Viêm như vậy liền đỏ mặt, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại vài lượt rồi vội vàng lắc đầu, trấn tĩnh lại bản thân, căm phẫn nói:
“Thật không ngờ Dạ Phá Thiên ta lại một lần nữa thua một đứa nhóc như ngươi. Đáng ghét, lần này coi như ngươi được lợi. Nhất định lần sau ta sẽ khiến ngươi trả giá.”
Dạ Phá Thiên là con trai Dạ Thiên Hằng, là đường huynh của Dạ Viêm, hắn mang trong mình những nét đặc trưng của Dạ gia với mái tóc màu lam và thân hình lực lưỡng. Hai mắt hắn sâu thẳm, tựa như có thể nhìn thấu hồng trần thế gian. Bộ trường bào màu trắng của hắn giờ đây đã loang lổ những vệt máu đáng sợ của trận chiến vừa rồi. Dạ Phá Thiên năm nay cũng đã ngoài ba mươi tuổi, vậy mà lại một lần nữa thua một đứa trẻ chưa đến hai mươi, thậm chí đến cảnh giới của hắn cũng cao hơn Dạ Viêm. Đây quả thực là một nỗi sỉ nhục rất lớn đối với hắn cũng như Dạ Thiên Hằng.
“Phá Thiên huynh. Huynh đi thong thả, ta không tiễn đâu.” Dạ Viêm vừa cười vừa nói, hắn cũng không quên vẫy vẫy cái tay như muốn trêu ngươi Dạ Phá Thiên: “Ui c·hết, suýt nữa thì ta quên mất. Lần sau thì đường huynh nhớ đặt ra kèo lớn hơn nha, ta rất biết ơn đấy.”
Dạ Phá Thiên trầm mặt xuống, hận không thể một chiêu đ·ánh c·hết Dạ Viêm. Cũng là bởi hắn đánh không lại y nên mới chịu đựng nhẫn nhịn. Nhưng chỉ một lúc sau, trên miệng Phá Thiên lại nở ra nụ cười quái dị, dùng ánh mắt sắc bén tựa lôi giám nhìn Dạ Viêm rồi lẩm bẩm: “Luân Chuyển cảnh hậu kì. Được… Được lắm! Thời gian cũng đã sắp đến rồi. Dạ Viêm, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đi. Hừ...”
Thấy Dạ Phá Thiên tức giận như vậy, Dạ Viêm vô cùng khoái chí. Hắn mừng rỡ nhặt cây bảo kiếm dưới đất lên, trong lòng liền cảm thấy vô cùng đắc chí cười thầm: “Muốn thắng bổn thiếu gia, ngươi cứ ngủ mơ đi nhé.”
“Thiếu gia... Thiếu gia...”
Từ phía dưới đài, một ông lão với khuôn mặt trắng bệch bước về phía chàng thiếu niên. Người này nhìn qua cũng khoảng sáu bảy mươi tuổi, vóc dáng gầy gò. Mỗi bước đi của lão đều không hề vững vàng, lúc nào cũng phải gắng gượng giữ lấy chiếc gậy trong tay để mỗi bước đi đều chắc chắn hơn.
“Aizo, Lão Tô... ông đến đây làm gì?” Dạ Viêm vừa hỏi vừa thu lấy thanh kiếm trên tay lại, nụ cười trên mặt hắn đến giờ vẫn chưa thể tắt đi. Hắn vội vàng nhảy xuống dưới đài, hai tay cẩn thận dìu lão đầu kia đi từng bước một. Nếu không phải họ có quan hệ chủ tớ thì thật sự sẽ có người cho rằng lão đầu kia chính là gia gia của Dạ Viêm.
“Đấy đấy, ông vốn có tuổi rồi mà vẫn thích đi lại lắm cơ, lỡ ông có chuyện gì thì ta biết làm sao bây giờ? À phải rồi, hôm nay ta lại kiếm được chiến lợi phẩm mới đấy. Ông xem...”
Lão Tô nhìn hắn một chút rồi lắc đầu, điềm đạm nói: “Thiếu gia, tôi đã dặn ngài là phải thật sự khiêm tốn. Ngài đâu thể lúc nào cũng chiến thắng mãi được. Ngài nên nhớ...”
“Phải ẩn dấu thực lực, như vậy thì lúc gặp nguy hiểm đến tính mạng sẽ còn có thể mở ra một con đường sống.” còn chưa đợi lão Tô nói hết câu, Dạ Viêm đã cắt ngang câu nói của lão, vừa nói hắn vừa lắc lắc cái cổ của mình, giọng điệu không thể nghiêm túc hơn: “Lão Tô à... Câu này ta đã nghe ông nói nhiều rồi. Nhưng mà, một thiên tài như ta thì cần gì phải ẩn dấu chứ. Bởi vì ta mới chính là kẻ được ông trời lựa chọn, Thiên tài ngàn năm có một đó!”
“Thiếu gia, ngài nên nhớ, tranh đấu giữa các thế gia rất khốc liệt, dù sao thì phụ thân cùng gia gia ngài cũng đã giao ngài cho ta...”
“Biết rồi, biết rồi mà. Ta sẽ cẩn thận.” Dạ Viêm lại một lần nữa ngắt lời lão, hắn dắt lão đến một chiếc ghế đá dưới gốc cây liễu cách võ đài không xa, cẩn thận dìu lão ngồi xuống, tận tâm y như gia gia của mình: “Lão Tô. Ông yên tâm đi, không ai đánh lại ta đâu. Thế nhé, ông ngồi nghỉ đi, ta còn phải đi tu luyện rồi.” Nói rồi hắn nhìn về phía ngọn núi xa xăm rồi vươn hai cánh tay khua chân múa tay nói.
“Ông cứ từ từ hưởng thụ phong cảnh hữu tình đi ha!”
Ngay lập tức hắn quay người chạy thẳng đến hỏa táo phòng, tốc độ lao ra thật nhanh như muốn độc chiếm cả nơi đó vậy. Dù sao hắn vẫn còn là thanh niên, vẫn cần phải phát triển thân thể, vậy nên việc ăn uống là không thể thiếu được.
Dạ Viêm xoay người, hướng thằng phía đông nam mà chạy tới. Hắn đi một mạch. Các đình viện san sát dầm hiện lên, lầu các chen chúc nhau, đá xanh rải đường, mùi hoa sữa tỏa ra thơm ngát. Càng đi tâm trạng Dạ Viêm càng thêm phấn khích, trong lòng có chút mong đợi. Thật không biết hôm nay hắn sẽ làm gì trong đó.
Một lát sau, Chàng thanh niên mười tám tuổi đó càng thêm phấn khích, trước mắt hắn lúc này chính là hỏa táo phòng mà hắn ngày đêm mong nhớ. Đây là một tòa lầu các sáu tầng diễm lệ, bên trên tòa nhà còn được khảm nạp vô số bội ngọc, quý giá vô cùng. Xung quanh là hai hàng cây đào kéo dài đến cuối con đường.
Chỉ vừa mới đứng ngoài cửa thôi, mà mùi hương của hỏa táo phòng đã tỏa ra nghi ngút đến tận trời. Mùi thảo dược trong thức ăn cũng không chịu ngủ yên bên trong mà xâm nhập ra bên ngoài khiến cho cơn thèm ăn của Dạ Viêm lại tăng lên một bậc.
Hắn xông thẳng vào trong lầu các, nét hưng phấn trên gương mặt hắn vẫn chẳng hề vơi đi. Ánh mắt Dạ Viêm lúc này như dán chặt lên đĩa bánh bao còn đang nóng hổi trên bàn. Bên trong tòa lâu các này là một nhóm người có thân hình mập mạp, những người này không chỉ là những kẻ mập mạp bình thường mà là toàn thân núc ních. Dường như chỉ cần chen lấn một chút liền có thể khiến họ rơi từng tảng thịt ra ngoài. Đặc biệt là tên bạch y đứng ở khu trung tâm, hắn có một cơ thể vô cùng to lớn, nói trắng ra thì giống như một tảng thịt yêu thú biết đi vậy.
Phát hiện thấy có người đến, đặc biệt là Dạ Viêm, tảng thịt yêu thú kia liền lộ ra vẻ mặt kinh hỷ chay vội ra phía Dạ Viêm chào hỏi: “Tiểu thiếu gia, hôm nay cậu lại đến sao? Chỗ bánh bao kia là ta cố tình để lại cho người. Tiểu thiếu gia, người thấy thế nào?”
“Không tệ, không tệ. Một tuần nữa ta sẽ đột phá đến Luân Hồi cảnh, lúc đó nhớ chuẩn bị thật nhiều bánh bao cho ta đó. Còn chỗ này ta mang về trước.”
Dạ Viêm cố nuốt một miếng bánh lớn rồi ung dung bê giỏ bánh kia về môn phòng. Lúc này trời đã về chiều, hắn lại tiếp tục ngắm nhìn cây đàn nhỏ trên tay mình như mọi khi. Từ lúc sinh ra, cây đàn này đã cùng hắn trải qua rất nhiều khung bậc cảm xúc. Nhiều lần hắn tự hỏi rằng gia gia cùng phụ mẫu hắn thực sự còn sống? Hắn thật sự có thể gặp lại họ?
Dạ Viêm chợt dừng lại trên hoa văn hình con chim trên tiểu cầm một chút. Hắn phát hiện mỗi một nét vẽ đều mang một văn tự đặc biệt, hàng vạn văn tự được nối lại với nhau để tạo thành hình con tiểu tước này. Nhưng những kí tự này đều rất mờ nhạt và nhỏ bé, nhìn thế nào cũng không ra kết quả.
Không phải là trước đây Dạ Viêm không biết đến những kí tự này, mà bởi vì tu vi của hắn vốn không đủ để có thể thấy được những văn tự kia. Điểm này sớm đã được Dạ Viêm phát hiện ra nhưng hắn cũng không thể ngờ được rằng điều kiện để nhìn thấy văn tự lại khó khăn đến vậy.
Kiểm tra cây tiểu cầm lại một lượt rồi cẩn thận đeo lại trên ngực, hắn chậm rãi ngồi xuống tiến hành tu luyện. Mà Dạ Phá Thiên lúc này ở trong nội đình bày bố ra một trận pháp quái dị nào đó. Trận pháp vừa thành, một đợt cuồng phong liền ập tới, thời không như dừng lại. Con yêu thú trong trận phút chốc được nâng lên, hai mắt nó trắng rã, tứ chi run rẩy kịch liệt.
Cả cơ thể nó dần bành trướng lên thất khiếu xuất huyết liên tục. Từng đợt khí huyết cuộn tròn lại rồi tập trung về phía Dạ Phá Thiên. Chỉ thấy hắn thấp giọng nói một câu: “Đoạt Linh trận, khởi. Diêm Ma đoạt mệnh.”
Ngay lập tức, một con mắt của yêu thú kia bắt đầu tỏa ra quang mang u ám. Đồng tử của nó co rút đến cực hạn, cuối cùng liền không chịu được mà bay ra ngoài. Một trận gào thét nổ ra, yêu thú càng dẫy dụa trận pháp càng bùng phát mạnh bạo hơn. Hàng vạn văn tự xếp chồng chéo lên nhau tạo thành một lưới nhện khổng lồ trói chặt lấy yêu thú khiên cho từng tảng thịt của nó dần lộ rõ hơn, cảm giác như cả cơ thể sắp nổ tung ra vậy. Chớp một cái, cái lưới nhện kia liền thu nhỏ lại.
Yêu thú dưới tác động của trận pháp liền ngay lập tức bị xé nát, chỉ còn lại duy nhất con mắt trái còn nguyên vẹn. Một cảnh tượng vô cùng kinh hãi xảy ra, máu thịt yêu thú bay tứ tung, mỗi một nơi trên trận pháp đều có ít nhất đến ba khúc xương yêu thú, cả vùng cỏ xanh đều đã bị máu tươi nhiễm hồng, làm kẻ khác nhìn vào cũng đều thấy rợn người. Dạ Phá Thiên ung dung đón lấy con mắt, hắn ngắm nhìn nhãn cầu này một chút rồi ngửa mặt cười lớn: “Hahaha. Ta thành rồi, cuối cùng thì ta cũng đã thành công rồi. Chí Tôn nhãn sẽ là của ta.”
Nói rồi hắn đưa con mắt yêu thú vào thẳng trong miệng rồi nuốt ực một cái, ánh mắt hắn chưa bao giờ thỏa mãn hơn lúc này. Dạ Phá Thiên từ từ ngả về sau, cho đến khi hắn ngã lên đống cỏ đã nhiễm hồng, nhẹ nhàng cảm nhận thành quả của lần thử nghiệm ngày hôm nay. Trước mặt hắn bây giờ là cảnh tượng Dạ Viêm trong tương lai sẽ bị hắn chiếm đoạt Chí Tôn nhãn, hắn cười lớn thêm một lần nữa rồi nhanh chóng th·iếp đi, chờ đợi ngày Dạ Viêm xuất quan.