Chương 2: Chí Tôn Xuất Thế
Khoảng không gian u tối tựa như một con mãnh thú nổi loạn giữa dòng dung nham hung hiểm, bầu trời hư ảo nhưng lại mang đến một cảm giác đáng sợ chưa từng có, một cảm giác như muốn nuốt chửng tất thảy mọi thứ. Ngay tại giữa không gian đó thấp thoáng một tòa thành, mờ ảo mà chân thực. Ngay tại trung tâm tòa thành chính là một phủ đệ sừng sững. Nơi đây chính là Lạc Thần Đường phủ của Vô Linh thành.
Một bóng người đứng trước cửa điện, lặng im ngắm nhìn một phương trời xa xăm vô tận. Một ánh nhìn thật chăm chú cùng với vẻ mặt đăm chiêu, không biết là hắn đang toan tính điều gì.
Với mái tóc màu lam phủ xuống ngang lưng, nếu không phải nghe thấy thanh âm khàn khàn chỉ sợ nhìn từ mọi hướng đều sẽ nghĩ hắn là một thanh niên hai mươi tuổi bởi thân hình lực lưỡng cùng gương mặt bất lão. Hắn mặc một bộ trường bào màu đen đầy ma mị, bên trên phảng phất ẩn hiện từng đợt hoa văn màu đỏ máu, nếu chăm chú xem thì có lẽ ngay cả linh hồn cũng bị thôn phệ, trở thành một kẻ mất hết lí trí.
Người này bề ngoài độ chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng phong lưu cùng với đôi mắt đầy mị lực. Chỉ cần một tia sát ý lóe lên, không gian xung quanh liền bị bóp méo, hóa thành băng lãnh, khiến con người ta cảm nhân được c·ái c·hết đang kề cạnh.
"Chí Tôn xuất thế, Hồng Hoang luân chuyển. Mảnh đại địa này có lẽ cũng sắp phải chịu một phen đẫm máu rồi." Chỉ thấy hắn cúi đầu xuống, vẻ mặt toát ra vài phần lo lắng.
Người đàn ông này tên là Dạ Kinh Lôi, là một trong những trưởng lão có thực lực mạnh nhất của Lạc Thần Đường. Hắn nhẹ nhàng lấy từ trong chiếc rương của mình ra một cây đàn cổ. Cây dài chừng hai thước, trên thân được khắc họa một thứ hoa văn kì dị. Nhìn kĩ lại, có vẻ thứ hoa văn này đang ám chỉ một sinh vật nào đó mà khi ta tập trung nhìn vào sẽ mang đến cảm giác thanh thản lạ thường.
Đây là hình ảnh của một con thần điểu. Sinh vật này có cái mỏ dài, cùng với sải cánh khá rộng. Cả cơ thể nó kéo dài ra như muốn biểu thị một tốc độ cực đại vậy. Đây chính là Lạc Điểu, và cũng là vị thần thú đang bảo vệ cho Vô Linh thành này.
Lão đầu kia nâng niu cây đàn một chút rồi phảy nhẹ cánh tay, ngay lập tức cây đàn kia liền thu nhỏ lại. Hắn từ từ mang cây đàn đến trang viên đồ sộ kia, vừa đi vừa nhắc nhở người hầu: “Ta sắp phải vào đại Hoang một chuyến, không biết bao giờ mới có thể trở về. Ngươi nhớ phải chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt. Trước khi ta trở về hãy đảm bảo nó đạt đến Luân Hồi cảnh.”
Gã người hầu kia nghe thế liền cúi đầu răm rắp tuân lệnh, ánh mắt hắn thoáng chút lo sợ. Dù sao đến một người có thực lực cường đại như đại trưởng lão còn phải đích thân ra tay thì ắt hẳn chuyện này không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Dứt lời, Dạ Kinh Lôi liền động nhẹ một cái. Cả cơ thể dường như bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó kéo đi. Chỉ trong một cái chớp mắt mà hắn đã cách xa Vô Linh thành cả vạn dặm, trên người liên tục tỏa ra quang mang ngân sắc kì dị kéo theo hư ảnh của một con cự long theo phía sau.
“Gào ooo”
Một tiếng gầm rú chấn động bát hoang, cho dù có trốn ở cách xa tới một nửa đại lục thì vẫn còn nghe thấy uy phong của loài hung thú kia. Hàng ngàn cường giả vì sợ hãi mà không dám động huyền khí.
Nơi sâu nhất trong đại sâm lâm, khí tức yêu thú tỏa ra vô cùng kinh khủng, bầu trời cứ cách vài nhịp lại lóe lên một tia sáng ánh kim đỏ rực, Quang cảnh giống như trước khi khai thiên vậy.
Đây là một hồi đại chiến kinh thế, nếu không nhờ luồng sức mạnh còn lại của Lạc Điểu chống đỡ cho thành Vô Linh thì thật không biết nơi đây sẽ bị đanh tan hoang thành như thế nào nữa.
Trong lớp sương mù mờ ảo và hỗn độn, một tiếng long ngâm inh tai vang lên như muốn xuyên qua cả chín tầng mây vậy. Cự long phẫn nộ kêu lớn, điên cuồng xông vào đối thủ chém g·iết, trên thân kéo theo kim lôi cường đại oanh tạc cả một vùng trời rộng lớn, khó có thể tưởng tượng được.
“Muốn chơi lôi đình? Được, rất hợp ý ta!”
“Gào ooo”
Lại một tiếng rống to, đất trời cũng vì thế mà rung chuyển, đối thủ của cư long đúng là khí thế nuốt trọn giang sơn, như có một cảnh giới quân lâm thiên hạ, bạo phát ra hào quang ngập trời. Dùng Hoang thuật chí cường áp chế cự long.
Nếu có người ở đây chứng kiến thì nhất định sẽ trợn mắt ngoác mồm, đối thủ của cự long là một lão già lực lưỡng, nhưng uy áp không kém gì cự long, chấn động sơn hà. Lão đầu kia chính là Dạ Kinh Lôi. Hắn dồn người vào tư thế, hai tay bắt chéo nhau tạo thành hình long trảo, toàn thân phát ra quang mang sáng rực. Hai đầu cự long khác từ dưới chân lão đầu dần nhô lên dầm rú. Hai con cự long đó lần lượt mang hai màu sắc khác nhau lần lượt là Kim long và Ngân long.
“Thiên Long song lôi trảo.”
“Ầm ầm”
Song long phá không bay tới, như có dòng mây đen kéo tới che lấp bầu trời khiến cho thiên lôi của cự long ảm đạm đi trông thấy. Bốn cặp vuốt sắc bén lao đến chụo lấy cự long.
Con hung thú này quá to lớn, nó như đè nén cả một vùng trời, một miếng vảy lướt qua cũng tựa như hàng ngàn tòa núi lớn đổ sập xuống, mà lệ khí ngập trời khiến linh hồn cũng phải kinh sợ.
“Rú uuu”
Cự long cũng hung hăng lao xuống ứng chiến, những chiếc móng vuốt khổng lồ liên tục va cham nhau khiến bầu trời đầy ắp những tia lửa điện chói lóa như pháo hoa.
Cự long giao đấu kịch liệt, hư ảnh Kim Ngân song long kia như che trời đạp đất, quang mang lấp lánh mờ ảo, cơ thể gần như trong suốt. Quanh thân lượn lờ một tầng sương dạy đặc nhiễu loạn, không nhìn thấy rõ được hình dang thật sự. Nhìn từ xa, chỉ có đôi quang nhãn của cự long phát ra như là bốn mặt trời tỏa sáng trong màn mây âm u dày đặc đó.
“ẦMMM”
Cự long to lớn dường như không có một giới hạn nào có thể chứa được nó. Mỗi một cái quất đuôi liền có lôi đình phát ra, hắc vân kéo tới, cả bầu trời bị chấn động làm vạn yêu thú hoảng loạn bọ chạy, dẫm đạp lên nhau mà c·hết. Cả một vùng bát hoang dường như không chứa nổi nó nữa, lực công kích mà nó phát ra vô cùng cường đại, mỗi một lần đều làm cho đại địa xuất hiện rung chấn khiến trời đất như muốn nổ tung.
“Réccccc”
Như một dòng sông kim sắc chém phá trời xanh, cả người lão đầu kia lóe lên phù văn lập lòe, đan dệt dày đặc. Hai tay hắn vung ra long trảo, thôi động huyền khí trong cơ thể phóng ra từng tia hào quang rừng rực về phía sinh linh kia, cổ họng thét lên tia lửa chiến thần lao tới.
Đây là một Hoang thuật chí cường vô cùng sắc bén, ánh sáng hóa thành một thanh tiên kiếm vàng kim rực rỡ không gì sánh nổi, kéo theo ánh lửa ngập trời chém về phía bạo long.
Cuồng long lại rít lên một tiếng như dã thú, nó cảm nhận thấy không khí nguy hiểm đến cực đại, liền cuộn mình bay lên tầng mây đen nghịt.
Cũng vào thời điểm đó, bạo long sau khi lẩn vào trong đám mây đen kia thì sử dùng Hoang thuật của mình, phù văn lấp lóe đè ép cả một tầng thiên không. Đôi mắt của nó lúc này sáng rực lên, bắn ra lôi quang vô tận nhắm thẳng xuống dưới.
“Keng keng keng”
Trên tầng trời liên tục bộc phát ra thứ ánh sáng thần thánh kéo dài vô cùng vô tận. Lôi quang cùng tiên kiếm v·a c·hạm vào nhau liên hồi khiến bầu trời như rách ra thành vạn mảnh, hệt như hai ngôi sao chổi v·a c·hạm với nhau trong cái vũ trụ sâu xa ngoài kia, khiến cả đại hoang phải run sợ.
Con hung thú lại gầm lên một tiếng, rồi bắt đầu cất lên tiếng nói của loài người: “Cường giả nhân tộc, ta không muốn nhắm vào ngươi. Cớ sao ngươi lại cản đường ta?”
Sở dĩ cự long phải mở lời thương lượng với Dạ Kinh Lôi cũng là bởi vì sức mạnh của hắn quá to lớn. Hoang thuật với ý chí Duy Ngã Độc Tôn của hắn đã làm cự long phải e dè. Thấy mình chiếm ưu thế, Dạ Kinh Lôi lại tiếp tục phô trương uy thế, dọa lùi đầu cự long kia.
Trời đất bây giờ lại xuất hiện thêm một cơn rung chấn, huyền khí trong cơ thể Dạ Kinh Lôi cũng không tự chủ được mà bộc phát ra ngoài khiến vô vàn sinh linh trong vạn dặm xung quanh bị nghiền nát: “Chúc Long, ngươi nhắm vào ai ta không quan tâm. Nhưng ta muốn xem xem, kẻ nào lại có thể làm hại cháu trai ta...”
Dứt lời, hắn lại một lần nữa bộc phát thần uy của mình. Chỉ thấy hắn động nhẹ một cái, Bát Hoang như muốn nứt ra, trăm ngàn ngọn núi đều vì thần uy của hăn mà trở nên trơ trụi, tràng giang bên dưới cũng khô cạn vì thần uy của hắn.
Một tiếng Vút!!! Vang lên tận trời cao, đại hoang lại sâu thêm một tầng, Dạ Kinh Lôi đạp tung cả một khu rừng lao đến chố Chúc Long.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã xuất hiện ngay phía trên cự long. Hai tay chắp lại, tạo nên một chiếc long trảo hư hư thực thực, kim quang sáng chói, thổi bay cả một vùng trời mây. Thần quang trào dâng như sóng lớn vỡ bờ, rọi thẳng vào Chúc Long. Cự long trên tầng mây như sững lại trước thần thông của Dạ Kinh Lôi.
Hắn lao xuống từ đỉnh thiên, sức mạnh bao la hơn cả đại dương. Toàn thân Dạ Kinh Lôi tỏa ra kim quang sáng rực, đôi mắt lóe lên như chiến thần, long trảo chém xuống như hai thanh huyết mâu lớn tựa thiên sơn.
Đại hoang mênh mông vô cùng bao la, có đến ngàn vạn toàn núi lớn nguy nga hung hiểm đứng sừng sững tại đó. Một vùng phù văn hừng hực tỏa kín trời mây, ánh sáng của Chúc Long cũng bát đầu trở nên mờ nhạt. Nhờ có tác dụng của kết giới mà Vô Linh thành mới được an bình, nếu không thì đại chiến nổ ra chỉ cần chút dư lực rơi xuống từ trên không cũng đủ tạo thành đại nạn khiên sinh linh lầm than.
Ở phía ngoài đại địa, chư cường cố nhịn nín sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn lại, bọn họ lảo đảo chạy trối chêt, khú vực này quá đáng sợ, thật khó có thể tưởng tượng là sinh vậy gì mà chỉ cần tản mát ra khí tức cũng đủ khiên bon hắn xui lơ té xuống muốn quỳ bái, kinh sơ.
Chúc Long thế cùng lực kiệt, huyết dịch trong cơ thể không ngừng rơi xuống nhuốm hồng bát hoang, nó lảo đảo vài vòng trên không trung rồi bay mất. Cũng không phải là do nó không đấu lại Dạ Kinh Lôi, mà là vì trên thân Chúc Long vẫn còn một v·ết t·hương vẫn chưa lành khiến bản thân dường như không thể thôi động Hoang thuật của mình. Dù thế nhưng sau đợt công kích vừa nãy nó cũng đã thành công đánh b·ị t·hương Dạ Kinh Lôi khiến hai bên không thể không đình chiến.
“Cường giả nhân tộc! Sẽ có ngày ta sẽ tự tay g·iết c·hết ngươi.”
oOo
Ánh sáng từ trong trang viên kia đến giờ vẫn không hề mờ đi, bên trong là tiếng khóc của một nhi tử vừa mới chào đời chưa được bao lâu. Đây là một đứa nhóc có vẻ ngoài xinh xắn, đôi mắt đen láy và to tròn như những con búp bê bằng sứ, đáng yêu vô cùng.
Trong suốt ba tháng qua, cuối cùng đứa trẻ này cũng đã cất lên tiếng khóc đầu tiên. Hai bàn tay tí hon lúc nào cũng cầm chặt miếng ngọc hình cây kiếm bên mình. Bên cạnh là mẫu thân của nó. Gương mặt nàng lộ rõ vẻ ôn nhu, dịu dàng ôm lấy đứa bé.
Dạ Kinh Lôi vừa bước vào thì liền từ vẻ mặt lo lắng đã chuyển sang nét tươi cười nhu hòa. Hắn vội vã đi đến chỗ hài tử kia, làm ra bộ mặt vô cùng quái dị nhìn đứa trẻ. Lão cười mà như đang muốn ăn thịt kẻ khác vậy, một nụ cười của của lão cũng đã toát lên một luồng không khí lạnh đến sống lưng. Đôi môi hắn xếch lên, cặp mắt trợn tròn trắng rã, râu hùm vểnh ngược sang hai bên. Nếu như nói hắn là đại ma đầu chuyên đi hút sinh khí trẻ con có khi còn đúng hơn là đến thăm đứa trẻ này.
Dạ Kinh Lôi bước đi thật nhanh đến bên giường nhi tử kia, nhẹ nhàng vuốt ve đứa nhỏ một chút rồi đặt cây đàn vào tay nó. Nữ nhân bên cạnh đứa trẻ cũng đứng bật dậy, hạ mình kính cẩn, nói:
“Phụ thân!” Đúng vậy, Dạ Kinh Lôi chính là gia gia của nhi tử này. Tuy vậy nhưng nụ cười của hắn luôn mang đến một loại tà khí vô hình, nếu nói hắn là đại ma hoàng có lẽ cũng không sai.
“Không cần phải giữ mấy cái tiểu tiết ấy đâu. Cháu nội ta quả là thiên tư xuất chúng. Ngày mai ta sẽ vào Đại Hoang một chuyến. Nhất định phải lấy được tinh huyết của dị thú tốt nhất cho nó.”
Dường như bất kì một người nào của Dạ gia đều có mị lực giống như Dạ Kinh Lôi vậy, mà nhi tử kia lại có một điểm khác biệt với toàn thể Dạ gia. Đứa bé có một con mắt màu đỏ đặc trưng. Chí Tôn nhãn.
Đây là giấu hiệu của một tồn tại chí cao vô địch trong tương lai, một tồn tại thiên mệnh chi tử. Dạ Kinh Lôi nhìn đứa trẻ một lúc rồi quay sang phía con dâu, ánh mắt hắn như ám chỉ rằng hắn sẽ phải xuất phát ngay bây giờ.
Hắn vội vã chuẩn bị hành trang lên đường đi tìm huyết mạch cho đứa trẻ sau này, với một ý chí kiên định về một tương lai mới cho đứa cháu cưng kia.
Dạ gia là một gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất Lạc Thần Đường, là thế gia mang niềm kiêu hãnh duy nhất tại thành Vô Linh. Do đó cuộc tranh đấu của Lạc Thần Đường cũng chưa hề có hồi kết. Con cháu Dạ gia khi đến năm mười tám tuổi thì sẽ phải đấu đá với các thế gia khác để dành vị trí tinh anh, tiến nhập vị trí Đường chủ. Thậm chí là phải đánh đối cả tính mạng bản thân để tranh đấu. Cũng vì quy tắc này mà Dạ Kinh Lôi mới xông pha đại hoang, tìm kiếm cơ duyên cho tôn tử của hắn. Đại Hoang vốn hung hiểm, càng vào sâu bên trong, yêu thú càng mạnh. Thậm chí, ở trung tâm Đại Hoang còn có một sự tồn tại sánh ngang với thiên địa. Đó là những vị Thái Cổ Dị Thú.