Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Tôn

Chương 1: Hồng Hoang Thượng Cổ




Chương 1: Hồng Hoang Thượng Cổ

Đêm đã về khuya, bóng tối đã bao phủ toàn bộ vùng đất Vô Linh thành. Vậy nhưng xung quanh nơi đây lại không hề yên tĩnh, tiếng ma thú rú lên làm vang vọng cả một vùng. Cả một vùng rừng núi rung lên giữ dội.

Xung quanh thành trì này là cả một vùng rừng núi hoang vu. Đây là nơi sinh sống của hàng vạn mãnh thú từ thời Thượng Cổ. Tiếng gào thét của ma thú vang lên liên hồi, màn đêm vẫn không hề yên tĩnh, nỗi sợ hãi của con người luôn dâng lên đến đỉnh điểm khi bước chân vào nơi đây. Tiếng kêu thảm thiết của nỗi sợ luông vang lên không ngừng, khiến mặt đất dường như vỡ ra toàn bộ.

Từ trong khu rừng nhìn ra về hướng đông nam, ngay tại cuối con đường thấp thoáng thấy một vài đốm sáng lấp ló như những ngọn nến lập lòe trong đêm. Vô số tia sáng tập trung lại với nhau tạo thành một cảnh tượng phồn hoa nhộn nhịp. Nơi đây chính là Vô Linh thành của Hồng Hoang, một toà thành đông đúc. Tuy xung quanh là vô vàn yêu thú nhưng Vân thành vẫn giữ được cho mình sự yên bình vốn có. Bên ngoài thành là một tầng kết giới bảo vệ cho con dân nơi đây, bên trên mặt đất là vô số những kí tự thời Thượng Cổ, chúng tản phát ra thứ ánh sáng vô cùng huyền diệu đẩy lùi các loài yêu thú xung quanh.

Đến gần hơn, có thể thấy rõ kiến trúc của tòa thành này. Từng viên gạch được xếp chồng lên nhau đều đặn, thỉnh thoảng có thể thấy được một vài lớp rêu phong cổ kính, chúng tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu dàng làm tan đi tiếng gào thét bên ngoài.

Nói chính xác thì đây là tòa thành có nền kinh tế khá ổn định, cuộc sống dân cư luôn được ấm no, điều đặc biệt là những thiếu niên xuất thân thừ thành Vô Linh ai ai cũng đều là hào kiệt một phương. Tuy nhiên Vô Linh thành cũng chỉ là một thành trì nhỏ bé nhất của đất nước này, hơn nữa nó còn được bao bọc bởi Hồng Hoang đại địa.

Nhà nhà trong thôn đều xây bằng đá. Đêm khuya thanh vắng, vẻ an lành yên ả của chốn này dường như tách biệt hẳn với bóng tối cùng tiếng mãnh thú gào thét bên ngoài.

“Hú uuuu...”

Một tiếng hót chói tai vang lên, tiếng hót vô cùng sắc bén cắt ngang bầu trời. Cả một trận cuồng phong nổi lên xé toạc khu rừng, tiếng gào thét của yêu thú cũng vì thế mà không còn nữa. Nhìn kĩ lại, thì ra đây là một con chim khổng lồ, sải cánh của nó dài không biết bao nhêu dặm, đã che khuất một nửa tòa thành.

Bay qua Vô Linh thành, nó nhìn chằm chằm xuống một trang viên đồ sộ nhất của thành. Hai mắt tựa như hai vầng trăng máu, hung khí tỏa ra ngút trời, một làn khí lạnh trong phút chốc bao trùm toàn bộ nơi đây. Thứ ánh sáng trong căn phòng dường như có một thứ gì đó luôn thu hút sự chú ý của con ác điểu. Nó chỉ nhìn trong chốc lát liền ngay lập tức rời đi, một đường bay thẳng vào trong khu rừng.

Yên ắng được một lúc lâu mãi cho đến tận nửa đêm, mặt đất bắt đầu rung lắc mạnh hơn. Hai bóng dáng từ trong Hồng Hoang đại địa dần dần lộ diện.

Hai hơi thở kì lạ lan ra khắp khu rừng, không khí c·hết chóc đang dần hòa quyện với Đại Hoang, đám yêu thú xung quanh hoảng sợ cúi rạp người xuống. Ánh mắt hoảng sợ của chúng dán thẳng xuống mặt đất, không dám ngước lên dù chỉ một tấc.

Đây là sinh vật thời thượng cổ, chúng có kích thước vô cùng to lớn, mỗi một bước chân đều kéo dài hàng vạn dặm.

Hai sinh vật này có hình dạng lần lượt là một con bạch hổ và một con cự quy màu đen. Toàn thân chúng tản phát ra thứ ánh sáng huyền ảo, đến ngay cả kết giới của tòa thành cũng phải chịu ảnh hưởng lớn. Dân chúng Vân thành trong phút chốc sững lại, ngồi sụp xuống ôm đầu, một thứ cảm giác khó chịu chưa từng thấy.

Ánh mắt chúng vô cùng hung bạo, mỗi một lần chớp mắt dường như có một tia sét vàng kim rạch qua, sắc bén đến rợn người. Toàn thân chúng tản phát ra từng tầng huyết khí mênh mông, tựa như những vị thần ma.

Chúng đi qua chốn này, liếc nhìn tòa thành một cái rồi lẳng lặng rời đi. Vô vàn ngọn núi như đang rên rỉ dưới từng bước chân của nó, cả chốn núi rừng cũng bị uy thế ấy làm cho run rẩy. Người dân cũng vì thế mà được thở phào một hơi, cảm giác uy áp vừa nãy đúng là khiến con người ta run sợ vô cùng.

Màn đêm qua đi, thành Vô Linh lại quay trở lại cuộc sống yên bình vốn có của nó. Dù vậy, những con hung thú luôn không ngừng xuất hiện, khuấy đảo cả một vùng đại địa.

Bình yên vẫn chưa được bao lâu, một con cự xà dài vài trăm trượng, thân to như đại thụ, tỏa ánh sáng đen tuyền đầy quỷ dị. Con rắn như được làm từ huyền thạch, mỗi một lớp vảy đều sáng bóng dữ dằn, bò ngoằn ngoèo trong núi. Từng lớp vảy v·a c·hạm liên tục vào núi đá rầm rầm, tia lửa bắn ra tung tóe, một mảng hỗn độn trước nay chưa từng có.

Cự xà hung bạo là vậy, nhưng khi đến gần Vô Linh thành nó lại lánh sang một bên mà lặng lẽ rời đi. Nơi nó đi qua, sương độc phủ kín cả một vùng, muông thú đều hoảng sợ lẩn tránh, cả con đường dài đằng đẵng ấy bỗng trở nên hoang vu, tàn tạ.

Mọi thứ vẫn chưa hề qua đi, con cự xà đó chỉ vừa mới biến mất thì một bóng hình to lớn xuất hiện trên không trung. Sinh vật này có chiều dài rất lớn. Nếu nói sinh vật này là một con rắn thì con cự xà kia cũng chỉ như con giun đất yếu đuối vô hại mà thôi. Đây là một sinh vật có thân rắn, nhưng khác biệt ở chỗ là nó có cho mình bốn chiếc ưng trảo sắc bén. Cả cơ thể được bao bọc bởi lớp vảy mềm mại. Xung quanh nó phát ra thứ ánh sáng màu vàng kim kì dị.

Con cự thú đó cứ lượn lờ trên bầu trời một hồi lâu. Giống những con hung thú khác, con cự thú này cũng chú ý tới Vô Linh thành, nhưng mục tiêu của nó không phải là trang viên đồ sộ kia mà hướng về phía một gốc cây cổ thụ ở trung tâm thành trì.

“Gào oooo…”

Cũng không khác đám hung thú kia là bao, cự thú này chỉ gầm lên một tiếng rồi ngay lập tức rời đi. Trước khi đi nó còn uốn lượn vài vòng trên bầu trời ban mai một lúc rồi đánh xuống trước cổng chính Vô Linh thành một tia sét động trời làm cây cối trong bán kính trăm dặm bị thiêu cháy hoàn toàn.

Ấy vậy mà Vô Linh thành vẫn không chịu chút tổn thất nào, người dân trong thành cũng chỉ chịu một chút uy áp rồi quay lại cuộc sống bình thường. Duy chỉ có một người phát hiện ra điểm bất thường của vụ “ghé thăm” này.