Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Tôn

Chương 16: Thân Mang Lưu Tinh Phục-Tay Cầm Bách Linh Đao (3)




Chương 16: Thân Mang Lưu Tinh Phục-Tay Cầm Bách Linh Đao (3)

Viện nghiên cứu quân sự thành Linh Cung là một tòa nhà với kiến trúc mang phong cách cổ điển, cao quý. Tòa nhà được bao trùm bỏi những mãi vòm tròn và nhọn, nhìn qua sẽ cảm thấy một thứ cảm giác khó thở cực kì.

Phía trước viện chính là một dãy dân cư nhỏ nhắn và ấm cúng. Từ bên trong viện có thể thấy rõ và bao quát hết toàn bộ góc phần tư thành Linh Cung, tiện cho việc giá·m s·át tình hình an ninh và cứu hộ. Còn về phía hai bên cánh thì lần lượt là khu huấn luyện quân sự và học viện giả kim Ám Tinh.

Cổng ra vào của Viện nghiên cứu quân sự chính là một mỏm đá khổng lồ với hai chữ Linh Cung. Xung quanh được phủ kín những hàng cây được cắt tỉa ngay ngắn, gọn gàng.

Tòa nhà cao chừng tám mươi thước, xung quanh được phủ một lớp màu trắng riêng biệt, là cơ quan đầu não của viện nghiên cứu. Bên dưới là hàng ngàn những khu nghiên cứu riêng biệt về các hợp kim mới, v·ũ k·hí mới,...

Ngay dưới quảng trường lớn lại xuất hiện một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương đang bước nhanh vào trong, trên tay còn cầm một thứ đồ có chiều dài ngang bằng với cơ thể khiến đứa bé càng thêm nhỏ nhắn.

Mà cô bé kia lại chính là Phạm Thái Huyền, hắn sau khi xuống xe đã chạy thẳng vào trong, hai mắt mở to, không che được nét hơn hở trên khuôn mặt. Nhìn cả người giống như được sinh ra từ anh đào, sắc xảo và dễ thương là hai từ có thể miêu tả hình thái của hắn lúc này.

“Tiểu cô nương. Chỗ này trẻ con không được vào.”

Một thanh niên gác cổng chặn Phạm Thái Huyền lại, vẻ mặt tên này nhìn qua đúng là có chút hơi đáng sợ bởi vết sẹo lớn và kéo dài từ trên mí mắt trái xuống dưới má phải.

Phạm Thái Huyền dù sao cũng là người từng sống được một kiếp, ít nhất hắn cũng là một thiên kiêu, săn g·iết không biết bao nhiêu là yêu thú thì làm sao có thể bị dọa sợ bởi gương mặt này được. Hắn sau khi nghe được hai chữ cô bé thì mặt bắt đầu biến sắc. Đuôi mắt phải hơi nhướng lên trên, giật nhẹ.

“Đại ca à, ta là con trai đó. Ta muốn đặt v·ũ k·hí.”

Người gác cổng nhíu mày: “Nhỏ như ngươi thì lấy v·ũ k·hí làm gì? Đây là khu quân sự, người không phận sự miễn vào.”

Phạm Thái Huyền nghe tới đây cũng tức đến đỏ mặt, hắn cúi gằm xuống, hai tay nắm chặt, mắt nhìn thằng vào thanh niên gác cổng. Nhìn qua có vẻ như cảm xúc hắn đã lên đến cực hạn, tóc tai cũng dựng nhẹ lên, thậm chí có thể thấy được từng tia nắng chiếu xuyên qua làn tóc bồng bềnh kia, vàng lên óng ánh.

“Ngươi thật sự không cho ta vào?”

Người gác cổng cứng nhắc nói.

“Không.”



Hai tay Phạm Thái Huyền đột nhiên thả lỏng cơ thế, vẻ mặt trở nên tươi vui hơn rất nhiều, khác xa với xúc cảm ban nãy, dường như chưa hề có biến cố nào trên khuôn ngọc kiều diễm kia.

“Không thì thôi.” Nói rồi hắn quay người chạy nhanh ra ngoài, hai mắt nhắm tít, nhìn bộ dáng có vẻ đang rất thỏa mãn.

Thật chứ, nhìn bề ngoài Phạm Thái Huyền có vẻ vẫn còn vô tư, thoải mái. Nhưng từ sâu bên trong hắn sớm đã tức muốn ói máu. Cái gì mà không phận sự chứ? Ông đây thèm vào mà để ý bí mật quân sự các người!

Phạm Thái Huyền bức bối, hắn trên đường về cũng không thèm bắt taxi mà dùng sức của mình chạy thẳng về căn biệt thự.

Trong căn phòng riêng quen thuộc của mình, Phạm Thái Huyền lại lần nữa mày mò về việc chuẩn bị cho Bách Linh Đao một chiếc áo mới. Dù sao Bách Linh Đao cũng là một thanh bảo đao, dù thế nào cũng cần phải có một cái bao thật xứng đáng, thế mà hắn đến ngay cửa rồi mà vẫn không vào được. Quả thật là tức quá đi.

Không lẽ bây giờ hắn lại phải tìm kiếm một tiệm rèn nhỏ để đặt hàng ư? Như thế thì sao mà được chứ!

Phạm Thái Huyền vò đầu bứt tai một lúc, làm ra bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ, như đang điều tra thứ gì. Nhưng dù sao hắn trước giờ vẫn luôn là con thỏ được nhốt trong chuồng. Vốn không được ra ngoài trải nghiệm bao nhiêu, lần đi xa nhất có lẽ cũng chỉ khoảng hơn năm mươi dặm quanh thành Vô Linh.

Phạm Thái Huyền vốn quen sống trong bao bọc, dù cho kiếp này hắn cũng phải chịu chút khổ cực khi ở trong rừng nhưng cơ bản là chưa từng động não suy nghĩ. Mọi thứ mà hắn có được trước giờ đều là được người khác ban cho, càng đừng nói đến việc phải suy nghĩ sâu xa.

“Aaa, nhức đầu quá, cứ kiếm đại một bao đao của ông già đi!”

Trong lúc lục lọi trong kho v·ũ k·hí của Phạm Hùng, hắn vô tình để mắt đến bộ trường bào gọn gàng được treo ngay ngắn ngay tại chính giữa kho đồ. Đây là một bộ bạch y thanh thoát, bên trên phảng phất những hoa văn kì dị. Một hình ảnh của một loài sinh vật to lớn bay lượn ở trước ngực, không ngừng ẩn hiện sau những tầng mây vàng óng.

Bên cạnh bộ bạch y là một miếng giáp vai bị vỡ mất một bên vai trái, miếng giáp vai như được làm từ bạch ngân, trong suốt và tỏa ra ánh sáng chói mắt. Kèm theo một miếng giáp tay phải cũng có cấu trúc tương tự.

Mà ở ngay cạnh miếng giáp tay lại có một thanh đao nhỏ, vóc dáng nhìn qua so với Bách Linh đao cũng có vài điểm tương đồng. Thanh đao được bọc trong một lớp bao màu xanh ngọc, bên trên được khắc lên hình dáng của cửu vĩ, gần phí chuôi đao còn được nạm thêm ba viên ngọc màu đỏ thẫm và được bọc thêm một lớp lông trắng muốt.

“Oaa” Phạm Thái Huyền ngạc nhiên: “Phá còn hơn cả ta nữa.”

Hắn cũng liền mò tới bộ bạch y, hí hoáy một chút xong cũng đem ra ướm thử, phát hiện ra hai chữ Côn Minh ngay sau cổ áo.

“Rộng này sao mặc?”



Nói rồi hắn lại để mắt đến thanh đao bên dưới, hai mắt híp lại cười hì hì: “Có rồi!”

oOo

Trong một buổi sáng sớm giữa cái thời tiết mát mẻ của thành Linh Cung. Thời tiết nơi đây cũng bắt đầu thay đổi, cái tiết trời ấm áp cuối cùng cũng lặng lẽ qua đi nhường chỗ cho làn gió se lạnh. Sau một đêm dài tịch mịch, khí hậu cũng trong lành hơn hẳn với từng cơn gió nhẹ thoang thoảng qua từng ngóc ngách của thành phố.

Mặt trời cũng đã ló dạng, những căn nhà nhỏ bên dưới không biết đã thức giấc từ bao giờ, người dân sớm đã hoàn thành việc sinh hoạt buổi sớm.

Chỉ có những căn biệt thự quả quý tộc là vẫn đang đắm chìm vào trong cảm giác ảm đạm, hầu như không có ai chịu thức giấc vào giờ này cả. Tuy là một thành phố lớn, nhưng tình hình bên trong khu quý tộc lại ảm đạm hơn, so với cái tấp nập bên ngoài. Trên đường chỉ có vài đứa trẻ đang hối hả chạy ngược về phí trung tâm thành Linh Cung.

Chợt giữa con đường phía trước học viện Ám Tinh, xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, không phải nói là một chàng trai đẹp gái, hắn chính là Phạm Thái Huyền. Mái tóc bạch kim phủ dài xuống ngang lưng, lấp lánh như ánh trăng bạc, mềm mại như suối. Hai má hắn hồng hào, căng mọng như những quá mận chín, long mi phụng nhãn kết hợp hài hòa trên gương mặt trái xoan xinh xắn. Cặp môi mềm mại căng mọng cũng cái mũi dọc dừa lại càng làm cho khuôn mặt hắn thêm hoàn mĩ.

Nhìn vóc dáng này, Phạm Thái Huyền có lẽ cũng đã được mười hai tuổi, độ tuổi cần đặt để có thể tiến nhập vào học viện giả kim. Trên người hắn mang một bộ trường bào tinh khôi, bên trên được khắc họa một hình Côn Minh lam sắc mịn màng, bên ngoài được bọc bằng lớp chỉ vằng óng, mỗi một bước chân đều toát lên vẻ thanh cao lạ thường. Trên tay hắn cầm thanh Bách Linh Đao, giờ chỉ còn cao đến ngực hắn.

Trong suốt năm năm qua, Phạm Thái Huyền cũng đã học được không ít cách sử dụng thuật giả kim, hắn đã có thể khắc ra khá nhiều vòng tròn chuyển hóa, tốc độ khắc so ra cũng khá nhanh.

Chỉ có điều, từ sau khi Bách Linh Đao vào được trong thức hải thì hắn lại không thể tu luyện được nữa, đan điền như bị phong bế, không thể thu nạp huyền khí.

Bản thân Phạm Thái Huyền cũng vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, trước giờ hắn vẫn chưa thật sự nghiên cứu quá nhiều về huyền khí ở kiếp trước, bây giờ không có tư liệu, hắn cũng chỉ biết từ bỏ, tập trung tu luyện giả kim thuật.

Mà giả kim thuật ở thế giới này cũng được chia theo nhiều cấp bậc, lần lượt là: Cấp binh, cấp sĩ, cấp úy, cấp tá, cấp tướng, cấp soái và cấp quốc gia. Cấp quốc gia nghe tên thôi đã thấy sự khác biệt so với các cấp bậc khác rồi, có lẽ đây chính là một sự tồn tại lớn mạnh bằng cả một cường quốc, là bí mật quân sự không thể tiết lộ. Mỗi một cấp bậc cũng tương tự như địa vị của các nhà giả kim. Mà đối với Phạm Thái Huyền lúc này tại học viện giả kim cao nhất cũng mới chỉ là cấp úy.

Ma thú ở đây cũng được chia theo các cấp bậc rõ rệt. Ma thú cấp càng cao thì thể trọng càng lớn, sức mạnh và tốc độ cũng cao hơn rất nhiều so với các nhà giả kim đồng cấp. Đươc chia là: Ma thú cấp thấp, cấp trung, cấp cao, cấp vương, cấp t·hiên t·ai, cấp t·hảm h·ọa và thần thú. Mà ma thú từ cấp vương trở lên đã có thể sinh ra tư duy, thậm chí ma thú cấp t·hiên t·ai còn có thể sử dụng thuật giả kim và nói được tiếng người.

Mà Băng Hỏa Hoàng với Nham Hoàng lại là thần thú, tiệm cận với thần linh. Bằng sức mạnh này, bọn chúng sớm đã có thể chiểm lấy một quốc gia rồi. Vậy mà vẫn phải ẩn mình trong rừng sâu, có lẽ là do loài người vẫn còn tồn lại một thực thể còn mạnh hơn bọn chúng.

Còn về phí Phạm Thái Huyền. Hôm nay hắn cũng giống như những học sinh kia, một đường sải từng bước dài về phía trong học viện, đi đến đối diện quầy tiếp đón tân sinh.

Hôm nay quả thực là thời điểm ghi danh nhộn nhịp nhất. Mới chỉ là bước đầu báo danh thôi mà đã tụ tập ở đây không ít người rồi.



Phạm Thái Huyền ban đầu còn tưởng rằng bản thân hắn đến rất sớm. Có lẽ cũng là bởi vì trên đường hắn không gặp được nhiều người. Vậy mà kết quả lại trái ngược so với những gì hắn mong đợi.

“Cha nó chứ, phía trước cũng phải hai, ba nghìn học viên, cứ như này đợi chẳng phải ta sẽ thành bộ xương khô luôn sao?”

Hắn thầm giọng than thở, hai mắt tối sầm, vùng cơ trên trán cũng vô thức giật giật.

Tít sâu bên trong cũng phải đến gần hai dặm, vậy mà xung quanh Phạm Thái Huyền còn được xếp thêm năm hàng nữa, há chẳng phải hắn sẽ phải đợi đoàn người báo danh này suốt mười dặm sao?

Trong lúc than thở, hắn lại nhớ đến vẻ mặt của lão quản gia. Cái gì mà đi học chứ, tự liệu về giả kim thuật nhà hắn cũng có mà, đã thế hắn còn có địa vị rất cao nữa, sao lại phải khổ sở như vậy chứ?

Lúc này, ở phía trước Phạm Thái Huyền là hai thiếu nữ cũng trạc tuổi hắn, nhìn qua gương mặt có vẻ cũng có cùng một cảm xúc với Phạm Thái Huyền, một người trong đó bắt đầu nói:

“Phải chờ đến khi nào đây, Tiểu Băng tỷ? Ta thật sự đã chờ rất lâu rồi đó.”

Thiếu nữ còn lại trả lời: “Muội chịu khó chút, chúng ta đã cố gắng thế này rồi thì nhất định phải vào cho bằng được.”

Thiếu nữ kia xịu mặt, lông mày cũng nhíu lại một chút, ẫm ức nói: “Được rồi, chờ thêm chút nữa vậy.”

Rồi nàng lại quay ra với Phạm Thái Huyền, vẻ mặt trở nên tươi tỉnh hẳn, so với vẻ rầu rĩ ban đầu quả thực là khác nhau một trời một vực.

“Thế còn vị tỷ tỷ kia thì sao, tỷ đợi ở đây lâu chưa?”

Phạm Thái Huyền tâm tình lúc đầu vốn đã không tốt, vừa rồi hắn mới hóng hớt được chút chuyện của bọn họ nên trạng thái cũng tốt lên vài phần. Nhưng sau khi nghe hai chữ “tỷ tỷ” thì hắn thật sự không vui vẻ được nữa.

Hắn cố gắng nuốt cục tức vào trong, phượng nhãn nhíu lại, huyết khí cũng theo đó dồn lên trên mặt làm má đào ửng đỏ. Hắn cố gắng kiềm chế lại một chút rồi trả lời:

“Ta là nam!!!”

“Oaaa. Hóa ra tỷ thích được gọi như vậy!” Thiếu nữ giật mình: “Vậy ta gọi tỷ là Mĩ Nữ Sư Huynh nha!”

Phạm Thái Huyền dường như không giữ nổi bình tĩnh nữa, hắn thật sự rất ghét việc bị gọi là nữ nhân, càng đừng nói là bị trêu chọc như vây. Cho dù là kiếp trước, hắn cũng không xinh đẹp đến mức như thế, vậy mà bây giờ hắn lại thay đổi đến mức bị người khác hiểu nhầm.

Thậm chí nhiều lúc hắn xuống khu dân cư bên dưới l·àm t·ình nguyện còn bị mấy gã thanh niên trêu chọc vì tưởng là con gái. Vì thế mà hắn thật sự ghét bị gọi là nữ nhân.