Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Tôn

Chương 15: Thân Mang Côn Minh Phục - Tay Cầm Bách Linh Đao (2)




Chương 15: Thân Mang Côn Minh Phục - Tay Cầm Bách Linh Đao (2)

Buổi sớm tại Linh Cung thành, khi ánh mặt trời vẫn còn yếu ớt, khó khăn rọi ánh sáng xuống những nóc nhà bên trong thành. Từng ngôi nhà san sát nhau với những mái ngói đỏ chót không ngừng phản hồi lại tín hiệu từ nhật quang, ánh lên một sắc hồng rực rỡ. Những cơn gió luôn thổi không ngừng qua thành Linh Cung, mang đến cho nơi đây một vùng khí hậu ôn hòa quanh năm, cuộc sống người dân vô cùng thoải mái. Cũng chính vì lí do này mà Linh Cung thành còn được gọi là “thành phố của hi vọng”.

Đa số các ngôi nhà bên dưới đều có chiều cao tương tự như nhau, càng tiến lên cao hơn thì sẽ càng gặp những tòa biệt thự to lớn hơn. Ngay tại trung tâm thành phố chính là tòa thị chính, nơi làm việc của ngài thị trưởng.

Tòa nhà này cao gần hai trăm thước, từ ngoài thành nhìn vào vẫn có thể thấy được đỉnh của tòa nhà này. Cả tòa nhà được xây thành hình ngôi sao, là nơi giao nhau của ngũ điểm chuyển hóa đã biến toàn bộ thành Linh Cung thành một vòng tròn chuyển hóa, sẵn sàng chuyển hóa bất cứ lúc nào.

Thấp hơn một chút thì là khu vực của lực lượng vũ trang và học viện giả kim. Từ tòa thị trưởng đi xuống về phía đông nam là học viện Ám Tinh, phía tây bắc chính là học viện Hưng Lang (*). Còn lại hai hướng tây nam và đông bắc thì là căn cứ của lực lượng vũ trang thành Linh Cung, tương ứng với bốn điểm chuyển hóa.

Mà căn biệt thự của Phạm Thái Huyền lại nằm ngay tại điểm chuyển hóa cuối cùng, cấp bậc có thể nói là ngang hàng với bốn thế lực kia.

Trong một góc nhỏ của biệt thự, một sinh vật với kích thước không quá lớn, nó có chiều cao chừng hai mét, toàn thân lông lá đen bóng, vẻ mặt hơi nhô ra cùng cái bờm bông xù quấn quanh cổ, nhìn rất êm ái. Hai mắt nó vàng óng, nhìn qua tưởng chừng như được đúc bằng vàng ròng, mỗi lần đánh mắt giống như tia sét xẹt qua, sắc lạnh vô cùng.

Sinh vật này thoạt nhìn thì vô cùng oai phong lẫm liệt, mỗi cái quẫy đuôi, trở mình cũng mang theo khí chất vương giả tôn thượng. Chỉ khác là sao nhìn thẳng mặt thì liền cảm thấy ở một khía cạnh nào đó trông mặt nó rất ngờ nghệch, khác hẳn với vẻ uy mãnh vốn có.

“Đã lâu không gặp Tiểu Hắc rồi. Ngươi còn nhớ ta chứ? À. Chắc là không rồi, với cái đầu của mi có khi còn không ra khỏi căn nhà này ấy chứ!”

Tiểu Hắc quay đầu lại, vô thức dựng ngược lông bờm liếc nhiền người đang trêu ngươi nó kia. Hai mắt nó híp lại, gân xanh chợt nổi lên, dù bị lông đen che hết nhưng vẫn có thể thấy những đường gân nổi lên rất rõ ràng. Cằm nó hơi hướng xuống dưới một chút, đầu cũng nghiêng vẹo sang một bên.

Nói Tiểu Hắc không ra khỏi nhà chẳng phải là nói bản thân nó là thú cưng chỉ biết được cưng chiều, đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao?

“Grừ...”

“Ai cha. Nổi điên rồi? Ta nói không đúng sao?”



Lúc này người kia mới chịu để lộ ra gương mặt thanh tú của mình. Gương mặt từ trong bòng tối dần được làm rõ nét hơn nhờ ánh sáng, hắn bước đi một cách rất ung dung, tiến tới Tiểu Hắc.

Hắn chính là Phạm Thái Huyền, tuy nhiên bộ dáng hiện tại của hắn quả thực là thay đổi không ít. Mái tóc hắn đã chuyển hẳn sang màu bạch kim, mượt như suối nước, mắt ngọc to tròn, mũi liễu, long mi, tiết tấu hài hòa gắn trên khuôn mặt thanh tú, thon thả. Làn da trắng nõn như sữa, đôi môi hồng mọng như anh đào, đuôi mắt phải còn được điểm thêm một nốt ruồi nho nhỏ, tựa như cánh bồ câu đang tung cánh tìm đến một tương lại hạnh phúc vậy. Nếu thật sự không để ý kĩ, có lẽ ngay cả thân sinh hắn cũng lầm tưởng về giới tính của y.

Vốn cho rằng, hắn được ông trời ưu ái cho một gương mặt xinh đẹp thì sẽ tận dụng nó hết sức có thể, nhưng Phạm Thái Huyền lúc nào cũng bày ra bộ dạng ngơ ngác chán trường như muốn tát thẳng vào mặt của tạo hóa.

Cũng đã hơn một tuần kể từ khi hắn tỉnh lại, cơ thể cũng đã có sự thay đổi lớn. Sự hòa hợp với Bách Linh Đao cũng đã được nâng cao không ít, cơ thể hắn cũng vì điều đấy mà phát sinh biến hóa.

Quả thực, với diện mạo của hắn bây giờ đúng là có một chút bất tiện, một vẻ mặt đáng yêu thế này thể nào cũng sẽ gặp một vài hạng người bất hảo. Ai có thể chấp nhận một “tiểu hằng nga” với thân hình chú cuội chứ.

Tiểu Hắc tuy chưa thấy dáng vẻ của Phạm Thái Huyền khi trưởng thành, nhưng khứu giác của nó rất tốt, nó vẫn có thể phán đoán chính xác về đứa trẻ năm đó mà bản thân nó từng đá ra ngoài.

Tiểu Hắc hơi híp mắt, nó đứng dậy xoay tròn ba vòng rồi lại đẩy chân trước lên, vuốt nhẹ lên mặt đất như muốn chọc điên hắn. Hành động này không khác gì muốn nói Phạm Thái Huyền mang gương mặt nữ nhi đó chính là một tên ái nam ái nữ, cả ngày ẻo lả.

Lần này thì đến lượt Phạm Thái Huyền sôi máu, ánh mắt hắn sắc lại, hai tay nắm chặt, máu huyết sôi trào tựa như bất kì lúc nào cũng có thể tuôn ra. Vẻ mặt hắn đỏ chót, nếu đem so với gà trống thậm chí còn có thể phân cao thấp.

Khóe môi Phạm Thái Huyền giật giật, một bên mắt khẽ nhíu lại, hẳn là đã trực tiếp ghi cái tên “Tiểu Hắc” vào sổ tay tư thù rồi.

Hắn bước nhanh về phía Tiểu Hắc, mặt hơi câng lên, hất hàm chỉ tay vào Tiểu Hắc, lên giọng:

“Cha nhà ngươi! Ngươi nói ai ái nam ái nữ đấy? Có tin ta một đao lột da ngươi không? Đồ chó mực vừa béo vừa đần!”

Mà Tiểu Hắc cũng không hề thua kém, nó như hiểu lời Phạm Thái Huyền nói nên cũng nhảy dựng lên, dí sát gương mặt to lớn của mình sát gần lại. Chân trước nó co lại, xếp các ngón chân lại với nhau, chỉ chừa lại ngón giữa rồi đưa lên trước mặt Phạm Thái Huyền.

Tiểu Hắc khẽ lim dim mắt, một bên râu được đẩy chếch lên trên, mũi thở phì mạnh xuống một hơi dài, lộ ra vẻ mặt xem thường.



Phạm Thái Huyền cũng càng sôi máu hơn, hắn như quên rằng mình là nhân loại mà đụng trán với Tiểu Hắc gầm lên. Tiếng gầm của hắn nếu so với Tiểu Hắc lúc đầu thậm chí còn to hơn gấp mười lần, như đang muốn thị uy cho nó biết, hắn mới chính là người bề trền.

Mà tính tình Tiểu Hắc cũng hơn thua không kém, nó cùng Phạm Thái Huyền thi nhau gầm lên, để xem giữa nó và tiểu chủ nhân của biệt thự này ai mới là người chịu thua trước.

Ồn ào được một lúc lâu, mãi cho đến giữa trưa, Phạm Thái Huyền cũng bắt đầu cảm thấy vùng cổ họng truyền đến một cơn rát nhè nhẹ, đôi mắt hắn đỏ hoẻn, lộ rõ từng tia máu bên trong.

Hắn lườm Tiểu Hắc thêm lần nữa như đang muốn cảnh cáo nó rằng: “lần sau gặp lại sẽ cho nó biết mùi vị của tuyệt vọng.” rồi hắn quay lưng rời đi.

Nhưng khi ra đến cửa, Phạm Thái Huyền chợt dừng lại một chút, hắn nở một nụ cười nhăm hiểm, khóe mắt hướng lên cao khiến hắn trong giây lát hóa thành một tên bệnh. Nhẹ nhàng cúi xuống, âm thầm gỡ đôi tất đang đeo ra rồi quay lại nhìn Tiểu Hắc.

“Uraaaa...” Hắn gào to lên thêm một lần nữa.

Tiểu Hắc vốn là ma thú nên không đời nào nó sẽ để một nhân loại gầm to hơn nó được. Nó cũng nhún hai chân sau xuống lấy hơi, mở rộng miệng ra đến mức to nhất, dùng sức gầm lên thật to đồng thời đẩy người hướng lên cao.

Ngay lúc tiếng gầm của Tiểu Hắc vang lên to nhất thì nó chợt cảm nhận thấy có dị vật bên trong cổ họng. Một cảm giác mềm mềm, dai dai cứ bám dính trong cuống họng của nó, kèm theo đó là một thứ mùi vừa hôi vừa hăng cùng tanh tưởi.

“Ục ục ục... Khạc.”

Tiểu Hắc vội khạc ra một tiếng, từ trong cổ họng nó rơi ra một chiếc tất màu trắng, bên dưới còn thêu ba chữ Phạm Thái Huyền.

Nó vội ngẩng đầu lên tìm kiếm, Phạm Thái Huyền không biết từ lúc nào đã biến mất khỏi tầm mắt của nó rồi.



Như chọc phải chỗ ngứa, bốn chân nó duỗi ra co vào vài cái, máu huyết sôi sục, để ý kĩ còn có thể thấy vài làn khói trắng bốc ra từ tai nó. Nó giận dữ gầm lên một tiếng rõ to, tiếng gầm mang theo sát khí kinh ngưởi, làm toàn bộ kiến trúc căn biệt thự run lên vì hoảng sợ.

“A...” Phạm Thái Huyền giật mình: “Nhận ra rồi?”

Lúc này tâm trạng hắn cũng vui lên không ít dù sao hắn cũng đã trả được mối thù năm xưa bị chính con sư tử Tiểu Hắc đó đá bay. Nhân lúc tâm tình vui vẻ, hắn cũng không về phòng ăn cơm nữa mà xách theo Bách Linh Đao chạy một mạch ra ngoài.

Thành phố bên ngoài quả thực là nhộn nhịp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Vừa bước ra khỏi cổng, đập vào mắt hắn là một thế giới nơi những ngôi nhà cao tầng san sát nhau. Toàn bộ được xây bằng gạch nền màu đỏ, đến cả mái nhà cũng là màu đỏ nốt, quả thực kiến trúc của thế giới này nhìn gọn gàng và nhỏ nhắn hơn kiếp trước rất nhiều.

Phạm Thái Huyền vội gọi một chiếc taxi, một đường chạy thẳng về khu nghiên cứu kĩ thuật quân sự ở hướng tây nam, một trong những điểm chuyển hóa của thành Linh Cung.

Bên dưới mỏm đá cao, khoảng cách so với căn biệt thự cũng phải hơn năm mươi dặm. Một chiếc xe màu đen vội vã đậu ngay ngắn bên dưới mỏm đá, thanh lịch mời người thiếu niên bước ra từ bên trong.

Chiếc xe với kiểu dáng đơn giản, chiếc mui được thiết kế uốn lượn theo hình chữ “S” đầu xe dài hơn so với bình thường và hai chiếc đèn pha được thiết kế một cách độc lập, nhìn từ xa sẽ khá giống với hình dang của một con ếch khổng lồ.

Mà thiếu niên kia lại chính là Phạm Thái Huyền. Hắn trước giờ chỉ toàn có chạy bộ, việc được ngồi trên xe một cách êm ái thế này cũng mới là lần đầu. Quả nhiên là trở lại làm thiếu gia vẫn thích hợp nhất.

Hắn bước xuống xe rồi ung dung đi lên phía đầu xe. Nhẹ nhàng từ trong áo lấy ra một tờ ngân hóa đặt lên đầu xe.

“Không cần thối!”

Hắn vừa nói vừa biểu lộ ra gương mặt cao cao tại thượng, chính khí tỏa ra xung quanh. Mơ hồ có thể thây cả cơ thể hắn như được hành vạn ánh sao chiếu vào, lấp lánh vô cùng.

Thật ra Phạm Thái Huyền cũng không hiểu bản thân đang nói gì nữa. Hắn trước giờ chưa từng ra ngoài buôn bán. Dù ở kiếp này hay ở Lạc Thần đường, hắn vẫn luôn là một tên suốt ngày được cơm bưng nước rót thì làm sao biết được đồng tiền được sử dụng như nào chứ.

Chỉ là mấy hôm nằm liệt trên giường hắn đã đọc vài cuốn tạp chí của Phạm Hùng để lại. Hắn cũng không hiểu gì về mấy thứ này càng đừng nói về buôn bán. Hắn chỉ biết được là khi mua đồ không cần nhìn giá thì bản thân sẽ trở nên rất ngầu, người người ngưỡng mộ.

Mà một tờ ngân hóa của hắn giá trị lại vô cùng cao, một tờ ngân hóa bằng với một trăm tờ kim hóa, mà một tờ kim hóa lại bằng một ngàn tờ đồng hóa. Vốn dĩ tiền taxi của hắn chỉ tốn một vạn tám trăm đồng hóa, cũng tức là mười kim hóa tám trăm đồng hóa. Mà hắn lại trả ra số tiền lớn gần gấp mười lần như thế khiến tài xế vô cùng thích thú, vội vàng chạy ra lấy ô dẫn đường cho hắn vào trong khu nghiên cứu.

Phạm Thái Huyền nhếch mép cười hắc hắc. Thì ra trả tiền như vậy mới đúng là cách tiêu tiền hiệu quả nhỉ?

(*): Ám Tính = Attack; Hưng Lang = Heal.