Chương 17: Lớp Hoàng Kim, Học Viện Ám Tinh
Đang lúc máu huyết sôi trào thì vị cô nương tên Tiểu Băng kia tiếp lời khiến Phạm Thái Huyền trong chốc lát nhẹ nhóm đi một chút.
“Diễm nhi! Không được vô lễ!”
Nói rồi, nàng quay về phía Phạm Thái Huyền cúi người: “Ta thay mặt Tiểu Diễm xin lỗi tỷ tỷ!”
Phạm Thái Huyền khẽ gật đầu, hai mắt lim dim, làm ra bộ dạng vô cùng mãn nguyện.
“Đúng đúng, không được vô lễ.” hắn giật mình: “Phụt!!!”
Trên miệng hắn đột nhiên xuất hiện thêm chút dịch màu đỏ, hiển nhiên chính là tức đến ói máu, hai mắt trợn tròn đờ đẫn, cả khuôn mặt mệt mọi như muốn nói rằng, chịu đựng, cố chịu đựng!
Mà sau nghe được những lời này thì những người xung quanh cũng bắt đầu xúm lại hóng chuyện.
Với vẻ ngoài xinh đẹp, kèm theo đó là mái tóc bạch kim mềm mại xõa trên vai lại càng làm cho Phạm Thái Huyền thêm sắc xảo hơn. Trên người hắn còn mang thêm Côn Minh Phục, cùng thanh Bách Linh Đao lại càng làm cho nét quyến rũ thêm thăng hoa, khiến lần lượt tất cả những tên nam nhân xung quanh bối rối.
Đối với Phạm Thái Huyền thì cảnh này hắn cũng đã trải qua khá nhiều, đáng lẽ cũng nên thích ứng dần rồi mới phải. Nhưng đối với hắn, những kẻ vì mĩ sắc mà làm ra những bộ dáng không nên thấy lại càng lằm hắn buồn nôn, mà hơn hết là bản thân hắn cũng chính là một gã nam tử.
Đột nhiên, một gã nam tử từ hàng trên, ít ra cũng phải có khoảng cách khoảng vài trăm ngưởi từ từ đi xuống, khoác tay lên vai hắn, cao giọng trêu đùa: “Tiểu cô nương, cô với ta cũng là tân sinh, hay là cô để ta bảo vệ. Đổi lại...”
Phạm Thái Huyền quay đầu lại, đối diện trước mắt hắn là một tên đô con, từ trên xuống dưới đều rám một lớp da nâu, từng khối cơ lộ rõ ra vô cùng sắc nét. Xét về tỉ lệ cơ thể, e rằng tên này còn có kích thước gấp ba lần Phạm Thái Huyền.
Phạm Thái Huyền vốn vẫn đang rất khó chịu, hắn rất muốn có kẻ nào động chạm đến bản thân để có cơ hội phát tiết. Ngay lúc tên đô con kia chạm vào hắn thì sớm đã xác định là sẽ được tẩm quất bồi bổ rồi.
Phạm Thái Huyền quay người lại, nhẹ nhàng thả ra hơi thở băng lãnh.
“Đổi lại?”
Mà tên đô con kia vẫn chưa biết bản thân đang chuẩn bị phải hứng chịu một trận phong lôi cuồng bạo.
“Đúng rồi, đổi...” tên đô con biến sắc: “...lại...”
Ngay lúc chưa kịp định hình lại tình huống thì hắn đã dính trọn một cước từ Phạm Thái Huyền, một cước này tựa hồ bao trùm toàn bộ cảm xúc tiêu cực của Phạm Thái Huyền khiến lực đạo được phát ra vô cùng lớn.
Trên mũi chân thon dài của hắn có thể nhìn thấy một làn khói trắng mở ảo, lúc ẩn lúc hiện bao quanh bàn chân. Lực đạo được phóng ra mạnh đến mức có thể xé tan một mảng giày lớn, để lộ ra lớp da thịt trắng hồng căng mọng khiến ai nhìn vào cũng đều có ý nghĩ muốn cắn thử một miếng.
Vậy mà tên đô con kia lại có thể đỡ được một cước chính diện của Phạm Thái Huyền, phần thái dương bên phải hắn dường như chỉ bị xây xát nhỏ, thậm chí còn không gây ra được một vệt máu mà chỉ lưu lại một vệt nhỏ màu đen từ đế giày.
Những tên nam nhân tập trung xung quanh chỗ tên đô con đứng lúc đầu cũng ồ lên kinh ngạc, nháo nhào hò hét: “Đại ca... đại ca...”
Một tên trong số đó không nhịn được liền cao giọng mắng chửi: “Ngươi tưởng bản thân xinh đẹp là muốn làm gì thì làm sao? Hổ ca để ý ngươi là phúc ba đời nhà ngươi đó! Còn giám làm càn.”
Mà Phạm Thái Huyền bấy giờ cũng cảm thấy bối rối, nếu so về chiến đấu cận chiến ở thế giới này mà không dùng thuật giả kim, hắn hoàn toàn có thể đánh bại bất cứ kẻ nào. Nên nhớ rằng, trên thế giới chỉ có mình hắn là tu luyện huyền khí, càng đừng nói là cảnh giới hiện tại của hắn là phá thể cảnh tầng năm. Hắn hoàn toàn có thể triệt hạ tên đô con đó.
Nhưng dù sao cũng là một cước bất ngờ. Trên lí thuyết mà nói, tên kia phải đo sàn ngay lúc đấy chứ không phải chịu đủ một cước như vậy. Nếu đã không thể một cước triệt hạ, há chẳng phải là sẽ rất mất mặt sao? Dù sao phá thể tầng năm cũng là một cảnh giới lớn.
Cũng giống như tên gọi, phá thể cảnh chính là cảnh giới phá bỏ mọi giới hạn của cơ thể con người, luyện hóa huyền khí để biến cơ thể trở thành một thứ v·ũ k·hí cứng cáp hơn kim cương, dẻo dai hơn tiểu xà, bền bỉ hơn tuyết sơn.
Cảnh giới chênh lệch như vậy, dù cho vừa rồi Phạm Thái Huyền đánh bừa một chiêu thì tên đô con kia theo lí vẫn không thể trụ được mới phải. Nhưng đây là một cước hắn đã dùng đến năm phần sức lực, thế mà lại chỉ để lại một vết xước, chuyện này quả thực là rất vô lí.
Tên đô con khẽ đưa tay vuốt nhẹ vùng thái dương: “Cô nương, nếu đã không thích thì thôi. Việc gì phải ra tay chứ?”
Lúc này, lại đến lượt các nữ tử xung quang bàn tán, có người khen tên đô con kia thanh lịch, có người lại cho rằng Phạm Thái Huyền làm đúng khiến cả quảng trường trong giây lát trở nên nhộn nhịp.
Tên đô con kia nhìn Phạm Thái Huyền lần nữa liền quay người rời đi, đám thiếu niên hàng trên là tiểu đệ của hắn cũng vội vã chạy theo. Tên vừa mắng Phạm Thái Huyền lúc nãy lên tiếng: “Hổ ca. Huynh bỏ qua cho ả sao?”
Vậy mà tên đô con kia lại không hề để ý đến hắn mà bước nhanh hơn, vội vã rời khỏi học viện Ám Tinh.
“Hổ ca. Huynh sao vậy?” Thiếu niên kia vội vã.
Nhưng mà hắn càng hỏi thì tên đô con càng không để ý đến hắn hơn, nhanh chân bước ra ngoài. Chỉ trong giây lát, quảng trường cũng đã vơi đi không ít, số người báo danh cũng đứng dồn lên, nhìn qua cũng chỉ còn trên một nghìn thí sinh nữa.
Tên đô con vội đi vào một ngõ nhỏ vắng người thì dừng lại, thiếu niên kia vẫn cứ gắng gượng dò hỏi: “Hổ ca, hôm nay huynh sao vậy?”
Bất ngờ, tên đô con đổ gục xuống, hai mắt hắn đờ đẫn, tia máu trong con ngươi cũng hằn lên rõ rệt, trước khi mất đi ý thức vẫn cố gắng mắng Phạm Thái Huyền được một câu: “Con khốn tóc bạch kim. Ra tay... nặng... thật!”
oOo
Quay trở lại với Phạm Thái Huyền lúc này, hắn đã đợi dưới quảng trường được ba canh giờ rồi, số người báo danh phía trước cũng chỉ còn chưa đến năm mươi người nữa.
Tuy rằng nói thời tiết tại thành Linh Cung vô cùng ôn hòa, nhưng phải đứng im suốt ba canh giờ thì quả thực là địa ngục mà. Dù cho Phạm Thái Huyền có cảnh giới phá thể tầng năm, nhưng suy cho cùng hắn vẫn chưa hoàn toàn đột phá phá thể cảnh, vẫn chưa có thể chịu được dày vò trong thời gian dài.
Mồ hôi trên cơ thể hắn thấm hết lên bộ trường bào, từng giọt mồ hôi kéo dài trên khuôn mặt, hơi thở hổn hển tỏa ra từ đôi môi khiến cho các nam tử xung quanh nhìn thấy đều không khỏi đỏ mặt.
Côn Minh phục cũng theo cơn nóng bức mà chảy xuống một bên vai của hắn, để lộ ra cánh vai trăng mịn, mềm mại cùng với chiếc xương quai xanh nhỏ nhắn, thanh thoát kheo dài đển đỉnh vai.
Mà Phạm Thái Huyền vốn là nam nhân nên hắn cũng không lo nghĩ nhiều gì về việc này, mà những nam tử kia lại vì hắn mà sôi máu, thậm chí còn có một vài tên vì sốc quá rồi ngất đi do mất máu quá nhiều. Những điều này tuy Phạm Thái Huyền không có để ý những thiếu nữ khác lại rất để ý, có người khen hắn có một làn da đẹp, có người nói hắn là đồ l·ẳng l·ơ, có người nói hắn là thứ con gái không biết xấu hổ, thậm chí còn có một vài người còn thẳng lời lăng mạ hắn.
Tuy rằng những lời nói kia chỉ là thì thầm nhỏ nhưng đối với Phạm Thái Huyền lại nghe vô cùng rõ ràng, hắn đều mặc kệ. Nếu là lúc đầu, có lẽ hắn sẽ còn bận tâm, nhưng bây giờ hắn chỉ cầu mong sao cho đến lượt bản thân báo danh thành công cho xong chuyện. Dù sao hắn cũng chỉ là nóng quá mà thôi, dù cho có ngoại hình là nữ nhân nhưng cơ thể hắn vẫn là một nam tử, vẫn không thể chịu nhiệt bàng các cô nương được.
Ngay lúc này, hai vị cô nương Tiểu Băng và Tiểu Diễm cũng quay xuống nhắc nhở: “Tỷ tỷ, tỷ hãy kéo áo lên đi, ta biết cơ thể của tỷ rất đẹp nhưng tỷ không thể làm giống như những tên nam tử kia được!”
Nhưng Phạm Thái Huyền dường như không nghe lọt được câu nào, hắn bây giờ chỉ nghĩ đến báo danh: “Không sao. Ta cũng là nam tử.”
“Đây...” Tiểu Băng như không nói nên lời.
“Kệ tỷ ấy đi. Tiểu Băng tỷ, đến chúng ta rồi.” Tiểu Diễm vội kéo tay nàng đi đến bàn báo danh, trước khi đi còn quay xuống chỗ Phạm Thái Huyền lè lưỡi trêu chọc: “Lè...”
Lúc này Phạm Thái Huyền mới thật sự tỉnh táo, thật sự mà nói thì hắn cũng đã mong chờ thời khác này lâu lắm rồi. Hai mắt hắn đột nhiên sáng rực, vội vàng chỉnh đốn lại trang phục và sải bước đến bàn ghi danh.
Lúc này, Phạm Thái Huyền mới nhìn rõ, vị sư phụ ghi danh này là một lão già chừng sáu mươi tuổi, làn da nhăn nheo khô cứng, mái tóc cũng bạc phơ trông thây và một chòm râu nhỏ, nếu so với Quản Gia Ác Ma thì cũng xuất hiện được vài điểm tương đồng.
Lúc trước Phạm Thái Huyền không nhìn thấy vị sư phụ này do quá đông người, công thêm việc giáo huấn tên đô cong và thời tiết khó chịu nên hắn không có để ý. Vị sư phụ này nhìn thì có vẻ bình thường nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được một luồng khí uy áp đang bao quanh bàn báo danh.
Trong lúc đang mơ hồ cảm nhận luồng khí áp bức kia thì giọng nói của lão già đã lôi hắn về hiện thực: “Báo danh thì nhanh lên, còn nhiều người đang xếp hàng.”
“Ơ...” Phạm Thái Huyền giật mình nhìn ra sau, vốn tưởng rằng hắn là người cuối cùng nhưng sau lưng hắn vậy mà vẫn còn đến gần năm trăm thí sinh nữa.
“A... đúng rồi, báo danh, báo danh.” hắn vội quay đầu lại, gãi gãi đầu rồi tiến đến bàn báo danh.
Chỉ thấy lão già đặt một khối kim loại lên trên bàn rồi đưa cho hắn một tờ giấy, lạnh lùng nói: “Trong năm phút chuyển hóa thành hình như trong giấy.”
Phạm Thái Huyền thấy thế thì giật mình, hắn nhìn vào tờ giấy lão già đưa, nhìn qua thì là hình dáng của một con dao găm nhỏ, thiết kế cùng đơn giản, vậy mà lại để cho hắn hoàn thành trong năm phút thôi sao?
Phạm Thái Huyền lúc này cũng nảy sinh một chút nghi ngờ về học viện Ám Tinh. Liệu rằng đây thật sự là một học viện cấp cao ư? Làm cái này chẳng phải chỉ để cho đám trẻ con nghịch hay sao?
Tuy vậy nhưng hắn vẫn không dám làm loạn, chỉ hơi nhìu mày, đưa tay đặt lên bàn, vẽ ra một đường tạo ra một vòng tròn chuyển hóa vô cùng hoàn hảo. So với các học viên xuất sắc năm trước cũng phải chính xác hơn vài phần.
Thật ra không phải là bài kiểm tra đầu vào của học viện Ám Tinh quá thấp, mà là bản thân hắn quá xuất sắc. Học viện Ám Tinh là để đào tạo giả kim thuật cho những đứa trẻ mới bước đầu học giả kim, cao hơn một chút thì cũng chỉ là đào tạo cho những đứa trẻ có thiên phú một chút.
Mà khả năng của Phạm Thái Huyền lúc này là sao chứ? Nếu so với các tinh anh được bồi dưỡng đặc biệt e là cũng phải sắp xếp một trận so tài.
Sau khi hoàn thành sơ đồ chuyển hóa, Phạm Thái Huyền đặt nhẹ tay lên bên trên, tức thì một tia lôi quang từ cơ thể hắn phóng thích ra, dung nhập vào khối kim loại. Chỉ trong vòng chưa tới hai giây, miếng kim loại thô cứng vừa rồi cũng thay đổi hình dáng, hóa thành một thanh chủy thủ đen tuyền sáng bóng.
Lão giả thấy hết một màn trình diễn này thì ngạc nhiên, há hốc mồm kinh ngạc. Ai bảo hắn học thuật giả kim ở đâu không học, lại đi học thuật giả kim trong những cuốn sách của Phạm Hùng. Mà những kiến thức bên trong đấy sớm đã không còn là thuật giả kim nữa, mà nó lại chính là cấm thuật, hơn nữa những cấm thuật này lại được Phạm Thái Huyền sử dụng rất thành thạo. Như thế này thì lão giả sao lại có thể bình tĩnh được nữa chứ?
“Ngươi... ngươi... ngươi sẽ ở lớp hoàng kim.”
Phạm Thái Huyền ngạc nhiên: “Hả?”
Hắn vốn cho rằng mình chỉ đơn giản đến nhập học thôi, thật không ngờ lại được chọn vào lớp hoàng kim, là một lớp được đào tạo ra những tinh anh của học viện.
Mà những thí sinh đằng sau lại càng thêm trầm trồ, một số thiếu nữ còn nói ra những lời không hay: “Con ả l·ẳng l·ơ đó thế mà được tuyển thẳng vào lớp hoàng kim cơ đấy!”
Lúc này Phạm Thái Huyền cũng không nhịn nữa, dù sao hắn cũng được tuyển thẳng rồi, tinh thần mệt mỏi lúc đầu cũng tiêu biến đi từ lúc nào không hay:
“Ta là nam nhân.” Sau khi hét lên, hắn liền kéo Côn Minh phục xuống, lần này không phải là qua vai nữa mà một hơi kéo thẳng xuống bụng, để lộ ra khối cơ săn chắc, sắc nét đến từng khối thịt, chỉ là không quá mức như tên đô con kia mà thôi.