Chương 14: Thân Mang Côn Minh Phục - Tay Cầm Bách Linh Đao (1)
“Vạn Linh... sao?”
Phạm Thái Huyền vô thức xoay nhẹ thanh đao một vòng, đặt toàn bộ ánh mắt lên tụ điểm đỏ thẫm kia. Hắn cảm nhận thứ sức mạnh huyền bí trong thanh đao, hai mắt khẽ hờ như đang chìm đắm vào trong đó.
Thanh đao đột nhiên xuất hiện trong thức hải hắn, nó dường như có sức mạnh ngang hàng với tiều cầm cùng trống đồng. Trở thành tam đại thần khí trong mắt hắn.
Từ tụ điểm đỏ thẫm phóng lên một tia sáng mờ nhạt, thâm nhập vào trong đầu Phạm Thái Huyền. Hắn lờ mờ cảm nhận được bản thân như đang cộng sinh với thứ v·ũ k·hí này vậy, cảm giác tay đối với thanh đao cũng rất rõ ràng, hệt như một cánh tay của hắn vậy.
“Xin ngài hãy cho nó một cái tên.” Vị quản gia nhắc nhở.
“A... ừm.” Phạm Thái Huyền như được kéo khỏi không gian riêng của mình, hắn giật mình nhìn về phía Quản Gia Ác Ma, rồi lại đưa ánh mắt xuống thanh đao, hai tay vô thức vuốt nhẹ.
“Vạn Linh, Vạn Linh... Thôi gọi là Bách Linh đi!”
Quản Gia Ác Ma sau khi nghe xong cái tên này thì như không tin vào mắt mình. Hắn trong giây lát trở nên ngờ ngệch, nhìn chằm chặm vào Phạm Thái Huyền không nói nên lời.
“Thiếu... thiếu chủ, cho phép tôi mạo muộn hỏi một câu!”
“Hớ?”
“Sao ngài lại gọi nó là Bách Linh thay vì Vạn Linh?”
Phạm Thái Huyền tự nhiên nói: “Gọi là Vạn Linh thì nghe không thuận tai, Bách Linh hay hơn.”
Quả thực Phạm Thái Huyền có một tính cách vô cùng lạc quan, có vẻ như hắn trước giờ chưa từng để ý đến thế giới xung quanh, cũng chưa từng nghĩ đến cái gì là hợp tình hợp lí, chỉ cần bản thân hắn thấy thỏa mãn là được. Kể cả việc kiếp trước hắn bị Dạ Phá Thiên ám hại, hắn cũng không để trong lòng, bản thân hắn luôn quan niệm rằng: “Tìm kiếm tương lai sẽ đáng quý hơn truy cầu quá khứ” (*).
Nhưng đừng nghĩ là Phạm Thái Huyền sẽ quên đi kẻ đã xuống tay với hắn, cho dù không có ý định báo thù nhưng ít nhất hắn vẫn phải lấy lại Chí Tôn nhãn để cho Dạ Phá Thiên tức điên. Mà đối với hắn bây giờ, việc tìm về thế giới cũ quả thực là gặp chút khó khăn. Đến cả thế giới đang sống mà hắn còn chưa nắm rõ thì làm sao có thể về nhà được chứ.
Quản Gia Ác Ma sau khi nghe câu trả lời hết sức tùy tiện của Phạm Thái Huyền thì cũng không còn gì để nói. Quả thực, cậu trải lời của vị thiếu chủ này rất hết sức vô lí, nhưng trong một khía cạnh nào đó thì lại vô cùng thuyết phục khiến hắn chỉ có thể cạn lời cười khổ.
Chỉnh đốn lại một chút, lão quản gia mới lại chắp tay, hạ mình hỏi:
“Khụ khụ... Thiếu chủ, ngài hôm nay muốn ăn gì vào bữa sáng?”
“Ừmmm. Ở đây có thịt Huyết Ma Trư không?”
Quản Gia Ác Ma như dần quen với tính cách của thiếu chủ, hắn từ tốn đáp.
“Thứ lỗi cho tôi, hiện tại chúng tôi không có thịt Huyết Ma Trư. Ngài có thể thưởng thức một chiếc pudding trứng cùng với chút café sữa chứ?”
Phạm Thái Huyền có hơi thất vọng một chút, đôi mắt cũng dịu xuống vài phần, nghiêng đầu khó hiểu.
“Pudding? Café? Nó là gì?”
Quản gia chậm rãi giải thích: “Đây là một trong những thực phẩm thường được ăn vào buổi sáng nhất của các quý tộc. Ngài thấy sao về hai món này?”
“Ừmmm. Vậy thì mang lên để ta thử.”
Quản Gia Ác Ma cúi người thêm lần nữa, đôi mắt khẽ nhắm lại, hai gò má dãn ra, trưng lên một vẻ mặt đồng tình: “Theo ý của ngài!”
Nói xong hắn liền lùi lại vài bước, nhẹ nhàng chống chiếc gậy xuống, bước khoan thai ra khỏi phòng.
Phạm Thái Huyền nhìn theo bóng lưng vị quản gia kia mãi không rời, cho đến khi hắn thật sự biến mất thì liền bật ngửa ra cười lớn.
“Ha ha ha. Biết thế ta còn lưu luyến làm gì nữa chứ. Cứ như thế này thì cần gì phải đi săn, càng đừng nói là phải tự tay nấu cơm. Có hạ nhân đúng là vẫn tốt hơn mà. Bổn thiếu gia quay lại rồi!”
Rồi hắn liền suy nghĩ về cuộc sống trước kia của hắn, không ngừng đem những khổ cực mà bản thân trải qua khi ở cùng với Băng Hỏa Hoàng lôi hết ra một lượt, so sánh với cuộc sống mới này, quả thực là khác nhau một trời một vực. Chỉ nghĩ đến cảnh sống nhàn nhã, kẻ hầu người hạ cũng đã kiến hắn vui đến điên người, hai mắt nhắm tít lại, cười khà khà hát.
“Ta là con của bố ta mẹ ta. Nhớ nhà là ta trốn ta về...” (**)
Đang lúc say sưa thì Phạm Thái Huyền vô tình đá phải Bách Linh đao, lực đá này không nặng cũng không nhẹ, vừa vặn làm cây đao rời từ trên giường xuống dưới đất.
“Leng keng. Leng keng.”
“A” Phạm Thái Huyền giật mình bật dậy. Có lẽ vì bản thân vẫn chưa thật sự hồi phục nên khi hắn dùng sức đột ngột thì cơn đau lại kéo đến, lấn lấy tâm trí hắn: “Cha Miêu ra tay cũng hơi nặng rồi nha. Ý, trong gói đồ này lại có một bức thư cùng với chiếc nhẫn?”
Hắn liền từ từ kéo lê cơ thể đau nhức này với lấy tờ giấy và chiếc nhẫn kia, tỉ mỉ kiểm tra rất kĩ càng. Lúc này hắn mới biết được, chiếc rương kia thật sự là ông già hắn để lại, vả lại còn chỉ đích danh hắn là người nắm giữ Bách Linh đao và căn biệt thự.
Trong thư Phạm Hùng có nói rằng, thanh Bách Linh đao này thật ra là do hắn nhặt được bên dưới một cái cây vô danh. Cái cây này hệt như một ngọn núi vậy, to lớn vô cùng. Trên cây còn lờ mờ phảng phất những đường khí lưu khì lạ, giống như là đang mang đến sự sống cho các sinh linh vậy. Đại thụ to lớn đến mức hắn dùng băng thuật giả kim đến cực hạn cũng không vượt qua được nổi một cái rễ cây chứ đừng nói là leo lên được.
Thanh Bách Linh đao này được làm thừ một chất liệu vô cùng đặc biệt, nó khác hoàn toàn so với mọi kim loại ở Hoàng Cực Giới. Thanh đao có sức bền rất lớn, cứng cáp, sắc bén nhưng rất nhẹ tay. Nó còn có khả năng hấp thụ những cái tinh túy của vạn vật để phát triển nên Phạm Hùng mới dùng hết khả năng để cất giấu nó. Nếu không, Hoàng Cực Giới e là đã sớm bị Bách Linh đao nuốt chửng rồi.
Còn về phần chiếc nhẫn kia thì đây chính là sản phầm mà do chính tay Phạm Hùng sáng tạo ra khi còn trẻ. Đây là vật phẩm có thể tác động lên một đồ vật khác để tiến hành chuyển hóa chúng mà không cần phải thiết lập vòng tròn chuyển hóa.
Phạm Thái Huyền sau khi đọc xong bức thư thì tiện tay vo tròn lại rồi thẳng tay vứt ra sau. Đôi mắt sáng lên, long lanh như bầu trời đêm nhìn về phía chiếc nhẫn. Ở trên chiếc nhẫn xuất hiện ba biểu tượng lần lượt là hình dáng của một thanh đao, một cây thương và một sợi dây, nhìn qua có vẻ rất lợi hại.
Phạm Thái Huyền như quên rằng bản thân vì sao lại ở nơi này, hắn vội đeo chiếc nhẫn lên tay, hí hửng nghịch thử.
Xoay một cái, múi tên trên chiếc nhẫn chỉ vào biểu tượng sợi dây, Bách Linh đao đột nhiên xảy ra dị biến. Chóp đuôi của chuôi đao bị tách ra khỏi thanh đao, kéo dài ra và kết lại thành một sợi xích. Lưỡi đao thì nhanh chóng bị chia ra làm ba, lập tức xếp gọn lại thành hàng, tạo ra hình móng vuốt sắc nhọn. Phần chuôi bên trên được phình ra, nhanh chóng kết lại thành hình dáng của một con hổ. Nếu nói Bách Linh đao ban đầu là biểu trưng cho những cánh hoa đào, lãng mạn nhẹ nhàng thì với hình thái này nó dường như trở thành một vị chiến thần, trung quân ái quốc.
“Oaaa. Tuyệt vời.” Phạm Thái Huyền phấn khích: “Thế này thì ta lại là người mạnh nhất rồi! Gọi ngươi là Bách Linh trảo.”
Hắn lại tiếp tục xoay vòng thứ hai, Bách Linh trảo lại trở về hình dáng cây đao ban đầu rồi mới xuất hiện dị biến, Chuôi đao lần này được kéo dài và cứng cáp hơn hẳn, phần vải nhanh chóng hóa cứng lại, đan vào nhau thành hình chân long. Lưới đao cũng được chia làm hai rồi xếp đối lập với nhau tạo thành Bách Linh thương. Mũi thương nhỏ gọn, cứng cáp, uy mãnh không kém hình tượng lôi thần. Thor. Xem ra, hình thái thanh đao chính là hình thái ban đầu của nó, Phạm Thái Huyền liền nhanh tay biến đổi Bách Linh đao về trạng thái ban đầu, cẩn thận đóng gói lại một lượt rồi đem treo bên cạnh giường.
Lúc này, Quản Gia Ác Ma cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, hắn đẩy vào phòng Phạm Thái Huyền một chiếc xe nhỏ, bên trên có chứa những món ăn vô cùng lạ lấm, bắt mắt.
“Thì ra đây là Pudding.”
“Thiếu chủ, mời ngài thưởng thức.” Vị quản gia cúi người hành lễ: “Tôi xin phép được ra ngoài.”
Nói rồi hắn từ từ lùi lại về sau, chực ra khỏi phòng thì lại được thiếu chủ gọi lại.
“Nè lão quản gia. Ông ở lại ăn với ta, ta ăn một mình như vậy không tiện.”
“Xin ngài cứ dùng bữa, tôi mạn phép xin được ra ngoài.” Quản gia vội vàng đáp.
Nói xong hắn cũng vừa lúc ra đến ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng cánh cửa chính lại.
Phạm Thái Huyền nhìn thế thì có chút khó hiểu. Chỉ là ăn chung thôi mà, có cần khó khăn vậy không?
Hắn vắt tay lên trán, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bộ dáng như đang phá án. Im lặng được một lúc, cuối cũng hắn cũng chịu từ phỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi, háo hức muốn thưởng thức thử cái thứ gọi là pudding này.
Chiếc pudding là chiếc bánh có một hình dáng khá tròn và có hơi thiên hướng dẹt xuống một chút, khi hắn cham vào chiếc đĩa, mặt bánh chợt trở nên sóng sánh, mịn màng. Khi xắt một muỗng xuống, phần bánh còn lại cũng theo lực xắt bị đẩy lún xuống theo. Cuối cùng đến khi xắt được một miếng thì toàn bộ chiếc bánh theo quán tính được đẩy lên nhịp nhàng, lực đàn hồi vô cùng uyển chuyển.
Phạm Thái Huyền lưỡng lự một chút, hắn thật không biết món ăn này liệu có thật sự như lời đồn hay không, chậm rái nuốt xuống một ngụm nước bọt, từ từ đưa miếng bánh vào miệng.
“Oaaaa.”
Miếng pudding sau khi được đưa vào miệng, hắn cảm thấy như bản thân đang lạc vào trong một hầm băng vậy, mát lạnh vô cùng. Cảm giác mềm mại trong cổ họng giống như những chiếc giường vô cùng sang trọng của các bậc vua chúa vậy. Một thứ cảm giác không quá mềm cũng không quá cứng. Độ đàn hồi, mịn màng phải nói là khác xa hoàn toàn so với thịt Huyết Ma Trư.
“Thiên thần thánh địa ơi. Ta muốn cả đời ngày nào cũng được ăn pudding...”
(*): Biến tấu từ câu nói của Jack Ma “Chúng tôi trân trọng quá khứ, nhưng chúng tôi tìm kiếm tương lai tốt đẹp hơn.”
(**): Bài hát chế của nhân vật Hoàng trong phim Mùi Cỏ Cháy.