Chương 13: Quản Gia Ác Ma
Dinh thự nhà họ Phạm, Linh Cung thành, Thương Huyền đế quốc.
Phạm Thái Huyền yếu ớt tỉnh dậy,cơ thể dường như vô lực, hắn cảm thấy đầu óc như đang quay cuồng. Không những thế, hắn còn cảm nhận được từng nhịp co giật của mạch máu hai bên thái dương, hệt như bị người khác đánh thật mạnh vào đầu vậy. Không, cái này thậm chí còn kinh khủng hơn, nó không khác gì việc bị khoét một lỗ nhỏ bên thái dương rồi lấy ngoại vật chọc vào khuấy động bên trong.
Phải biết rằng hiện tại tu vi của hắn mới đạt phá thể cảnh tầng năm đỉnh phong, tu vi quả thực quá thấp so với thực lực Băng Hỏa Hoàng, chỉ một cú ném tùy tiện thôi đã khiến hắn mất đi ý thức, chìm vào bóng đêm tăm tối.
Phạm Thái Huyền lờ mờ cảm nhận thấy một mùi thơm thoang thoảng quanh cơ thể. Thứ này là gì vậy chứ? Dễ chịu quá đi mất, khác hẳn với cảm giác ở trong rừng.
Có lẽ là do sống cùng với Băng Hỏa Hoàng suốt bảy năm, Phạm Thái Huyền sớm đã thích nghi với cuộc sống thâm sâu, nay hắn trở lại thành phố quả thực là có chút không quen.
Hắn từ từ mở mắt, thấy khung cảnh xung quanh thì trở nên bối rối.
Trước mắt hắn lúc này chính là chiếc đèn chùm lộng lẫy, chiếc đèn được chia làm tám góc, được sắp xếp theo một trình tự nhất định, giống hệt như một bông hoa sen khổng lồ vậy.
Hắn bắt đầu nhìn xuống dưới, bản thân quả thực đâng nằm trên một chiếc giường cực kì sang trọng. Có thể nhìn rõ nhất là những họa tiết ngay bên dưới giường đều vô cùng tinh xảo, những chi tiết nhỏ cũng đều được điêu khắc một cách tinh xảo.
Phạm Thái Huyền cũng lại đánh mắt sang bên khác, quả thực nơi này vừa quen cúng vừa xa lạ với hắn. Trên tường là những bức tranh sơn dầu tuyệt sắc, hài hòa. Thấp hơn chút nữa thì là một chiếc bàn học bằng gỗ nhỏ nhắn gọn gàng, bên cạnh là một giá sách với số lượng sách dày đặc, thậm chí còn nhiều đến mức mà tưởng chừng như chỉ động nhẹ một cái là số sách kia đều bung hết ra ngoài.
Càng làm hắn chú ý hơn là, bên cạnh nét thư sinh của bàn học lại là một cái giá nhỏ hơn, bên trên được treo vài món đồ kì lạ với họa tiết, màu sắc và hình dáng khác nhau. Món đò đầu tiên có một kích thước khá là lớn, lớn nhất trong tam khí. Nó mang hình dáng dài và dẹt, hai bên được xòe ra những cánh nhỏ, kích thước thậm chí còn to lớn hơn cả cơ thể Phạm Thái Huyền. Món thứ hai thì lại có kích thước nhỏ hơn, Phần trên của nó to hơn hẳn phần ống bên dưới, bên trên còn được gắn một cái ống to hơn bên dưới, phần hông còn được lắp một cái cần gạt nhỏ được một miếng kim loại nhỏ bọc lại, phần dưới cùng còn được gắn một thứ đồ kì lạ giống như một cái giá đỡ vậy. Cuối cùng là món đồ cực kì nhỏ nhắn, nó có kích thước chừng một bàn tay, nhìn qua thì hình dáng cũng có vài phần tương đồng với món đồ thứ hai. Nhưng món này lại được lắp thêm một con dao găm ngay phần dưới chứ không phải là cái giá đỡ kia, bên trên còn được khắc lên hình của một con Băng Long vô cùng chân thực.
Trước bàn học là một cửa sổ có diện tích không lớn, trên của sổ được treo rèm đỏ cực kì hoa lệ, ánh sáng từ mặt trời rọi qua cửa kính, chiếu thẳng vào giường Phạm Thái Huyền làm bật lên những hạt bụi thưa thớt, li ti bay nhẹ nhàng trong phòng.
Đây là đâu?
Phạm Thái Huyền như đã quên mất, đây chính là nơi hắn từng sống được tám tháng. Hắn im lặng suy nghĩ trong mơ màng, như đang nghi ngờ cuộc sống. Rồi sau đó, và không còn sau đó nữa, hắn đã thật sự nghi ngờ cuộc sống này luôn.
Đột nhiên, một cơn đau nhức truyền vào trong đầu Phạm Thái Huyền, hắn ôm đầu cố gắng chịu đựng cơn đau, cảm thấy như đầu của mình đang bị ngàn vạn con kiến thay phiên nhau cắn xé.
“Nhớ rồi. Mình bị đuổi khỏi Đại Ma Cảnh. Nhưng sao mình lại ở đây?”
Trong lúc đang chống chọi lại cơn đau đầu thì từ bên ngoài xuất hiện một gã đàn ông với vóc dáng cân đối, gọn gàng. Người này cao chừng một thước tám, chiều cao có lẽ cũng ngang bằng với Phạm Hùng. Chỉ khác là người này ăn mặc vô cùng tao nhã, dáng đi cũng rất gọn gàng. Hắn có một bộ râu chùm trắng xóa, cặp mắt ôn nhu nhẹ nhàng, đeo một chiếc kính độc nhãn, từ từ bước vào phòng Phạm Thái Huyền.
Tiến đến gần hơn, Phạm Thái Huyền đã có thể nhìn rõ tướng mạo gã này. Hắn độ chừng sáu mươi tuổi, có gương mặt khá là tròn trĩnh, nếp nhăn cũng được để lộ ra khá nhiều, nếu so với Phạm Hùng, thì tuổi tác cách nhau đúng là một trời một vực. Người đàn ông này mặc một cái áo vest đuôi tôm, bên trong là một bộ gile kết hợp với cavat và sơ mi trắng, kèm theo đó là chiếc quần âu và chiếc giày da quý phái. Một tay hắn chống gậy, một tay hắn đưa ra sau, bộ dáng vô cùng khoan thai.
“Ngài tỉnh rồi? Thiếu chủ.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay phải đang cầm gậy lên trước ngực, kính cẩn cúi người.
Phạm Thái Huyền giật mình nhìn lại, đến mức cơn đau đầu đăng giằng xé hắn cũng phải dừng lại. Cha nhà nó, tên này bị điên rồi?
“Ông... nói gì? Thiếu chủ gì?”
Người đàn ông ôn tồn cúi người đáp:
“Tôi không có tên, mọi người thường gọi tôi là Quản Gia Ác Ma. Ngài cũng có thể gọi tôi như vậy.”
“Chủ nhân đã căn dặn tôi là khi gặp đứa trẻ mà lúc nhập thành lại cầm chiếc rương có kí hiệu của ngài ấy thì chính là chủ nhân sau này của tôi. Vậy nên ngài hẳn là thiếu chủ.”
À há, nghe cũng có vẻ hợp lí. Phạm Thái Huyền cố gắng lục lại phần kí ức trước kia. Hình như, hình như hắn cũng từng sống trong dinh thự này.
Hắn đưa tay lên cằm vuốt vuốt, hai mắt nhắm hờ, lộ ra vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, hệt như đang điều tra một vụ thảm án vậy.
“Hừmmm. Đúng rồi, Quản Gia Ác Ma. Chủ nhân ông tên là gì?”
“Gia chủ Phạm Hùng.”
Phạm Thái Huyền lúc này mới mở to mắt, nhớ ra mọi chuyện. Hắn cảm thấy lần này nhập thành quả là một món hời lớn, sớm biết trước thế này hắn đã cố gắng chuồn khỏi Đại Ma Cảnh vài năm trước rồi.
Suy nghĩ một lúc, dường như hắn đã nhớ ra điều gì đó, hai mắt liền sáng rực, mong chờ người đàn ông kia.
“Thế Tiểu Hắc thì sao? Nó đâu rồi?”
Người đàn ông lại kính cẩn trả lời:
“Tiểu Hắc đang ở cửa sau, thưa ngài!”
Phạm Thái Huyền như mở cờ trong bụng, không ngờ hắn vậy mà lại ghi thù rất dai, dù sao cũng đã bảy năm rồi, chỉ vì một cú sút mà Phạm Thái Huyền lại ôm cục tức đến tận bây giờ.
Nhưng dù sao bây giờ hắn cũng đang b·ị t·hương. Tuy chỉ là đánh bừa một cái, nhưng cỏ vẻ Băng Hỏa Hoàng đã kiểm soát sức mạnh không được tốt cho lắm, khiến Phạm Thái Huyền mới đó đã gãy vài cái xương, cơ thể xuống sức mệt mỏi.
Dù bản thân phải nằm trên giường một thời gian, nhưng dù sao hắn cũng cần phải trả thù Tiểu Hắc và khám phá bí mật bên trong chiếc rương. Rương nhỏ tuy đã gặp chấn động từ Băng Hỏa Hoàng cùng với Phạm Thái Huyền nhưng vẫn không hề mảy may trầy xước. Hắn chỉ tay về phía rương nhỏ đang nằm ở một góc nhà.
“Được rồi. Ông giúp ta mở cái rương kia ra để ta xem bên trong có gì được không?”
Quản Gia Ác Ma nghiêng người đáp trả:
“Rất sẵn lòng, thưa ngài!”
Nói rồi hắn dậm nhẹ chân xuống đất, tử khí trong cơ thể hắn dần thoát ra, hóa thành những thanh kiếm nhỏ, hướng về phía chiếc rương.
Quả không hổ với danh xưng Ác Ma, hắn dường như không hề tạo ra một chút uy áp hay sát khí mà kĩ năng của hắn đã được hoàn thiện và đang trong tư thế sẵn sàng. Những thanh kiếm nhanh chóng được xếp thành một vòng bát quái nhỏ, vây quanh lấy rương nhỏ. Ngay chính giữa trận đồ bát quái là một thanh kiếm to hơn hẳn những thanh còn lại.
Bóng của thanh kiếm này tưởng chừng như to bằng cơ thể Quản Gia Ác Ma vậy, phát ra thứ ánh sáng vàng kim hệt như thiên sứ.
Phạm Thái Huyền thấy cảnh này thì chợt nhíu mày, hắn quả thực không hiểu nổi, đây chỉ là một chiếc rương nhỏ thôi mà, cần dùng thanh cự kiếm kia ư?
Mạch suy nghĩ còn chưa kết nối xong thì cự kiếm kia đã chém xuống lúc nào không hay, rương nhỏ cứ thế tam vỡ trước mặt Phạm Thái Huyền. Mặc dù hắn thực lực không cao, nhưng đối với việc này ít nhất hắn cùng phải nhìn thấy một chút động tĩnh. Nhưng lần này thì khác, Quản Gia Ác Ma ra tay mà Phạm Thái Huyền còn chưa kịp phản ứng lại, dù cho lúc đấy hắn đã dồn hết sự tập trung vào rương nhỏ. Ấy vậy mà vẫn không nhìn ra chuyển động của cự kiếm.
Đối với Phạm Thái Huyền thì tình huống vừa rồi chính là chiếc rương kia đột nhiên p·hát n·ổ. Mà thực lực của hắn bây giờ cũng đã là phá thể tầng năm, nếu so với thể lực của người trong thế giới này thì hắn sớm đã là một trong những người có thể chất mạnh nhất rồi. Vậy mà tình huống vừa rồi, chỉ một chút chuyển động thôi hắn cũng không nhìn được. Điều này càng cho thấy Quản Gia Ác Ma không phải là một người tầm thường, mà vốn dĩ dinh thự này đã không hề bình thường rồi.
Mà đối với Quản Gia Ác Ma, việc phá vỡ chiếc rương kia lại không hề đơn giản như Phạm Thái Huyền nghĩ. Kĩ năng vừa rồi mà hắn thi triển là một kĩ năng độc nhất của hắn, là chiêu tất sát khi gặp một đối thủ mạnh. Đối với hắn, vừa rồi hắn đã phải chém xuống đủ sáu nhát mới có thể phá hủy được chiếc rương.
Hãy nhớ rằng, thế giới này vận hành bằng thuật giả kim, nên đối với những đồ vật như chiếc rương thì chỉ cần sử dụng thuật giả kim là có thể giải quyết. Vậy mà vị quản gia kia lại không hề dùng giả kim thuật mà sử dụng kĩ năng của riêng mình. Mà thứ kĩ năng kia lại mang tử kí kèm theo cảm giác âm lãnh rợn người. Liệu hắn có thật sự là “Ác Ma”?
“Thiếu chủ. Của ngài đây.”
Những thanh kiếm bằng tử khí kia chợt tách ra, rồi tụ lại thành những đường khí mỏng, quấn lấy gói đồ nhỏ bên trong đưa lên cho Phạm Thái Huyền.
Phạm Thái Huyền nhìn gói đồ một chút liền ngẩn người thắc mắc. Ông già cất giấu cái gì mà kĩ càng vậy chứ?
Hắn trầm ngâm một lát liền đưa tay đón lấy gói đồ. Thật kì lạ là, tuy nhìn bề ngoài có vẻ rất nặng, nhưng khi cầm vào thì lại nhẹ nhàng hơn hẳn. Kiếp trước hắn cũng từng là một kẻ si mê võ đạo, nên mỗi loại binh khí hắn đều thông thạo, hiểu rõ. Và khi hắn nhận thấy gói đồ kia thì liền biết rằng đây chính là một thanh đao ngắn. Sau khi lấy ra, sát khí từ cây đao tỏa ra lạnh đến sống lưng, nó có chiều dài tầm hơn một thước, phần chuôi được quấn một lớp vải màu đỏ, khi cầm vào thì vô cùng êm ái. Thậm chí lớp vải đỏ còn thừa ra một đoạn, mềm mại uốn lượn hệt như long vĩ. Lưỡi đao được làm từ một chất liệu kì lạ, dường như nó có thể hấp thu mọi tinh hoa trên đời này vậy. Bên trên có khắc những hoa văn kì lạ, khác hẳn với các vòng trong chuyển hóa hay phù văn trên người Phạm Thái Huyền, hầu như những đường hoa văn kia sau khi kéo dài hết phần lưỡi đao thì đều tập trung lại một điểm gần chuôi đao.
“Cái này...”
Thanh đao mang một màu đen huyền bí, hắc khí từ lưỡi đao tỏa ra như đang muốn cắn nuốt mọi thứ, bên trên phảng phất một vài đường huyết khí nhàn nhạt, hệt như những cánh hoa đào đang vây quanh thanh đao. Nó như mang một sức mạnh nào đó luôn lôi kéo tinh thân Phạm Thái Huyền, dường như thanh đao này là dành cho hắn vậy. Nhìn kĩ hơn thì có thể thấy ở sát chuôi có hai chữ được khắc lên rõ rệt. “Vạn Linh”.