Chương 12: Song Hoàng Chi Tranh
Băng thành cao chừng trăm dặm, toàn bộ kiến trúc đều kiên cố vô cùng, dường như có thể tấn cồng kẻ ngoại xâm bất cứ lúc nào.
Tường thành được khắc lên vô số vòng tròn chuyển hóa, đại pháo luôn nằm trong tư thế sẵn sàng. Mà Băng Hỏa Hoàng lúc này lại đứng ở nơi cao nhất của tòa thành, chiễm chệ ngồi liên ngai vàng ở nơi cao nhất của riêng nó.
Trung tâm Đại Ma Cảnh được kết giới băng bao trùm toàn bộ, tường thành được kéo dài ra xung quanh, chiều dài thậm chí có thể che chắn một nửa Đại Ma Cảnh.
Băng Hỏa Hoàng, từ trên ngai vàng nhìn về phía cự thú kia, hai mắt nó khẽ hờ, dường như đã biết trước được mọi thứ. Nó chợt gầm lên một tiếng, ma thú trong Đại Ma Cảnh nhanh chóng tập hợp lại, kết thành một đội quân ma thú không thua kém gì con người.
Ngay dưới chân Băng Hỏa Hoàng lúc này là mười con hung thú khác nhau xếp thành hàng ngay ngắn. Chúng đứng nghiêm nghị trước mặt Băng Hỏa Hoàng, cả cơ thể cúi rạp xuống như đang nghênh đón một vị quân vương.
Binh đoàn ma thú bên dưới cũng được tập trung đầy đủ, dẫn đầu là một sinh vật cũng khá to lớn. Sinh vật này cao chừng ba thước, phần lưng được nhô lên cao hơn hẳn. Bốn thân nó nhỏ nhắn hơn rất nhiều so với cơ thể, nhưng dù vậy chúng ít nhất phải to bằng cột đá của một căn nhà cấp thấp.
Sinh vật này có một bộ lông màu trắng không khác gì Băng Hỏa Hoàng, chỉ khác một chỗ là nó không có cánh và sức mạnh giống với Băng Hỏa Hoàng. Nó có một cái đầu nhỏ, hai mắt tỏa ra quang mang băng lãnh, trên trán còn có biểu tượng hình mặt trăng sáng chói. Ánh mắt nó như toát lên một khí chất vương tử kết hợp với ý chí chiến đấu bất khuất.
“Phụ Hoàng, người đó vẫn chưa đến sao?”
Băng Hỏa Hoàng khẽ nghiêng đầu, nó quay người sang một bên, lim dim ngủ.
Sinh vật kia như hiểu được ý Băng Hỏa Hoàng liền nhanh chóng lui ra, hú lên một tiếng vang trời, triệu tập hàng vạn ma thú về một chỗ.
Đây chính là một đứa con khác của Băng Hỏa Hoàng, sinh vật này dường như cũng là một sinh vật cấp cao, nó đã có ý thức của riêng mình và cũng sử dụng được thuật giả kim.
Sinh vật này chính là Nguyệt Lang Vương, là dòng dõi biến dị của loài Lôi Lang nên nó mang trong mình một sức mạnh to lớn hơn. Băng Hỏa Hoàng cũng vì thấy nó đặc biệt nên đã tha cho nó và nhận làm con nuôi.
Mà Băng Hỏa Hoàng ở trong băng cung lúc này cũng khẽ mở mắt, hai mắt nó trầm ngâm, trong veo như đang lưu luyến một thứ gì đó vậy, đôi cánh cũng vô thức rung nhẹ.
“Thì ra ngươi cũng không hẳn là kẻ tuyệt tình nhỉ?”
Từ ngoài cổng điện xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, người này cao chừng thước tám, cơ thể vạm vỡ cùng với bộ râu ngắn càng làm toát lên khí chất hiên ngang của hắn.
Băng Hỏa Hoàng như nhìn thấy tri kỉ, mấy sợi râu rung nhẹ lên, nói: “Ngươi đến rồi? Con người.”
“Ai cha. Ta cũng có tên mà. Đồ mèo to xác.”
Đứng trước bậc đế vương của Đại Ma Cảnh mà dám trêu ghẹo nó như vậy thì quả thực trên đế quốc này chỉ có hai người. Người đầu tiên chính là Phạm Hùng, tiếp theo đó thì là Phạm Thái Huyền. Mà nay Phạm Thái Huyền đã bị Băng Hỏa Hoàng ném về thành phố rồi thì hẳn sự hiện diện kia chính là Phạm Hùng.
Băng Hỏa Hoàng lần này ngược lại không có phản bác lời nói của Phạm Hùng nữa, dường như nó đang suy nghĩ về một thứ gì đó quan trọng hơn. Nó không thèm để ý đến Phạm Hùng, quay mặt đi chỗ khác tiếp tục th·iếp đi.
“Trời cũng sắp sáng rồi. Hắn bây giờ cũng đã ở ngoài rìa Đại Ma Cảnh, ngươi không lo sao, hắn mạnh hơn ngươi nhiều.”
Băng Hỏa Hoàng vẫn không để ý gì đến hắn. Thấy vậy hắn cũng quay người rời đi: “Ta còn có chuyện quan trọng, coi như ta giúp ngươi diệt năm vạn tên vậy, dù sao chuyện của ma thú, ta cũng không tiện nhúng tay vào.”
Nói rồi Phạm Hùng dùng băng thuật, đẩy cơ thể ra ngoài.
Yên ắng được một lúc, mãi cho đến khi trời hửng sáng, một bóng dáng cao chừng ba mét với biểu tượng mặt trăng trên trán chạy thẳng vào băng cung.
Hơi thở Nguyệt Lang Vương lúc này trở nên r·ối l·oạn, bộ lông sớm đã không còn màu trắng tinh khôi như trước nữa, mà là bê bết những vệt máu loang lổ, đến ngay cả ánh trăng trên trán nó cũng phai mờ đi vài phần.
Nguyệt Lang Vương bước vào băng điện được một đoạn thì bắt đầu chao đảo, bốn chân nhỏ cuối cùng vẫn không giữ được cơ thể mà nằm gục xuống. Tuy nhiên ánh mắt của nó vẫn kiên định như trước, nhìn thằng về phía Băng Hỏa Hoàng, khó khăn nói:
“Phụ Hoàng, hắn... đích thân ra trận rồi...”
Lúc bấy giờ, Băng Hỏa Hoàng mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, cặp mắt sáng rực lên hai màu lam hồng. Nó chậm rãi đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Tên kia đâu?”
“Người đó sau khi diệt một tốp quân liền ròi đi rồi.”
Nghe thế Băng Hỏa Hoàng mới từ từ để lộ ra uy thế của mình. Song dực mở ra, râu hùm vểnh ngược, hai mắt trợn tròn để lộ ra quang mang lam hồng sắc bén đến run người. Răng nanh và móng vuốt nhanh chóng được hàn băng bọc lại, kéo dài và sắc nhọn, bộ lông trên người nhanh chong được khoác lên một chiếc áo choàng hỏa diệm vô cùng diễm lệ. Song dực mở ra huyền ảo vô cùng, lông vũ như những làn khói mềm mại uyển chuyển, hệt như những vị thiên sứ tối cao.
Băng Hỏa Hoàng bước ra đến cổng điện thì liền vẫy đuôi một nhát, khối bảo thạch bám ở đuôi nó ngay lập tức bị bung ra, ánh sáng từ đôi cánh cũng theo đó giảm đi vài phần.
“Ngươi chắc cũng biết thằng nhóc đó rồi. Mang cái này cho nó.”
Nguyện Lang Vương vốn mang huyết mạch của Lôi Lang nên rất trung thành, nó luôn luôn làm theo mệnh lệnh của vị đế vương kia, luôn muốn sát cánh cùng chủ nhân. Nhưng lần này nó lại làm trái với lời nói nhỏ của mình, phản đối lại với mệnh lệnh của Băng Hỏa Hoàng.
“Phụ Hoàng, con còn có thể...”
“Đây là lệnh.”
Băng Hỏa Hoàng quát lớn, giọng điệu của nó lúc này như lấn áp cả giang sơn. Âm vang lớn tới nỗi dọa lùi toán quân tiên phong của cự thú hình người kia.
Mà Nguyệt Lang Vương dù có chống đối lại bản tính của nó thì dưới sức ép này nó cũng không thể không nghe theo, nhẹ nhàng điều tức hơi thở rồi mang khối bảo thạch kia chạy ra khỏi Đại Ma Cảnh.
“Nhóc con, ta chờ ngươi hồi sinh ta!”
Sau uy áp của Băng Hỏa Hoàng, đám ma thú của Đại Ma Cảnh như tiếp thêm sức mạnh, thừa cơ hội xông lên tiêu diệt được toán quân tiên phong, trận chiến cũng vì thế mà yên ắng đi một phần.
Thời gian đã trôi qua bốn canh giờ, cự thú kia khi thấy tàn dư của quân mình liền tức tối, nó thét lên âm thanh làm rung động cả một vùng trời. Ánh mắt sắc bén theo đó nhìn về đám thuộc hạ.
“Có thế mà các ngươi cũng không làm được. Xứng đang được ta ban cho c·ái c·hết.”
Nói rồi nó vỗ mạnh bàn tay xuống đất, một vòng tròn chuyển hóa hiện ra, từ dưới chân nó dần nhô lên một cây thiết bổng cao chừng trăm dặm. Đám ma thú tàn dư thấy khí thể chủ nhân như vậy liền rụt rè sợ hãi, bị ép đến không thể di chuyển. Có một số thì nhanh chóng bỏ chạy ngay từ lúc ban đầu, có một số vì quá sợ mà tứ chi nhũn ra, không thể di chuyển.
”Gràooo.”
Sinh vật kia gầm lên một tiếng rồi dung thiết bổng quét ngang qua một lượt, sức mạnh của nó dường như có thể hủy diệt mọi thứ nếu muốn. Một đường côn này như bao hàm sức mạnh của toàn bộ núi non, sức vụt thậm chí còn lên đến hàng vạn tấn, một con đường mòn từ bìa rừng đến bức tường đầu tiên của băng thành nhanh chóng được mở ra. Thập đại hung thú của Băng Hỏa Hoàng cũng vì thứ sức mạnh này mà bốn c·hết hai mất khả năng chiến đấu.
Đường vừa mở xong thì một âm thanh cũng có sự uy áp không kém truyền tới cự thú kia. Đây là một âm thanh trầm ổn, nhưng trong veo, khác hẳn với chất giọng khàn đặc kia. Tiếng nói cất lên như phá đi cái sự áp lực vô hình mà cự thú kia mang đến cho ma thú Đại Ma Cảnh. Sông núi đang run lên liền ngay lầm tức thái bình trở lại, gió cũng không còn thổi, cây cối cũng không còn lắc lư, thậm chí ngay cả mặt nước cũng ngay lập tức trở nên tĩnh lặng, trải phẳng như gương.
“Nham Hoàng, hoan nghênh đến nhà của ta.”
Cự thú kia được gọi là Nham Hoàng, và đúng như những gì ta có thể nhìn thấy. Nó có một vóc dáng cao lớn, thậm chí so với Băng Hỏa Hoàng còn cao lớn hơn rất nhiều, ít nhất là gấp mười lần Băng Hỏa Hoàng. Vẻ ngoài của Nham Hoàng là hình dáng của một con cự viên đen tuyền, nó mang một thứ sức mạnh cơ thể cực lớn, kèm theo đó là việc thông thạo cang thuật giả kim lại càng khiến cho sức mạnh của nó tăng lên đáng kể.
Và đúng như tên gọi, nó cũng là một bậc quân vương trong giới ma thú, cấp bậc đã ngang hàng với Băng Hỏa Hoàng. Tuy nhiên, nếu nói về sức mạnh, có lẽ nó sớm đã vượt qua Băng Hỏa Hoàng rất nhiều rồi, càng đừng nói là ánh sáng của Băng Hỏa Hoàng đã mờ đi không kém.
Nham Hoàng là vua của Khương Lan sâm lâm tại Khương Lan đế quốc. Với cơ thể to lớn cùng sức mạnh cơ bắp khổng lổ, nó sớm đã mang trong mình lực lượng của hơn ba mươi ngọn núi rồi, kém theo việc tinh thông cang thuật giả kim, sức mạnh của nó lại càng tăng lên đáng kể, một quyền đánh xuống như hủy diệt phân nửa Đại Ma Cảnh.
“Mèo con, bỏ lại Đại Ma Cảnh. Ta sẽ để ngươi đi.”
Băng Hỏa Hoàng vẫn không hề nao núng, nó vẫn giữ một bộ dạng kiêu ngạo như trước. Nó vốn sinh ra đã là chúa tể muôn loài rồi, bây giờ nó còn có thêm trợ lực là giả kim thuật. Đối với nó, việc từ bỏ địa bàn, bị người khác khuất phục là điều không thể xảy ra. Nó khẽ hờ mắt, lùi về phía ngai vàng, ngồi lên chiễm chệ.
“Không biết tốt xấu, ta sẽ diệt toàn bộ các ngươi. Sau đó, sẽ đem con dân của ngươi nghiền thành bột mịn, làm thức ăn cho con cháu ta.”
Nham Hoàng thấy Băng Hỏa Hoàng không hề có chút động tĩnh thì liền cảm thấy xấu hổ, nó cắm mạnh thiết bổng xuống đất làm có Đại Ma Cảnh lại thêm một cơn rung chấn nữa. Mà Băng Hỏa Hoàng ở trên cao lúc này từ tốn đưa một chân xuống dưới nền, khẽ nhấn một cái, mặt đất dần trở nên yên tĩnh.
“Khốn kiếp ta, sẽ g·iết hết các ngươi, g·iết hết cả con cháu ngươi, để mấy con mèo nhà ngươi từ hôm nay sẽ bị tuyệt chủng.”
Dường như mấy câu đe dọa này không hề hấn gì đến Băng Hỏa Hoàng. Chỉ thấy nó hừ nhẹ một tiếng, song dực xòe ra diễm lệ, thấp giọng nói.
“Giết!”
Chỉ một chữ thôi, chỉ một chữ g·iết đã khiến cho ngàn vạn ma thú như phát cuồng. Tính hiếu chiến của ma thú được đẩy lên ở mức cao trào, toàn bộ ma thú như được tiếp thêm sức mạnh, điên cuống lao lên. Đôi mắt chúng đỏ rực, như đem cả thế giới này nhuộm đỏ hết vậy. Thập đại hung thú nay chỉ còn là Tứ đại hung thú, tuy đối thủ phí trước có mạnh, nhưng lần này chúng được vua của mình tiếp sức, những v·ết t·hương truóc đó dường như chưa từng xuất hiện, cảm giác yếu đuối trong cơ thể dần biết mất, hung hãn xông lên nghênh chiến.
Mà Nham Hoàng lúc này cũng không chịu kém cạnh, nó vội rút kim bổng lên, quét qua một đường tiên phong, hủy diệt vô số ma thú Đại Ma Cảnh.
“Mèo con c·hết tiệt. Xử hết chúng nó.”
Đám ma thú cấp dưới của Nham Hoàng cũng theo tiếng gọi quân vương lao lên, một số thì sẵn sàng chiến đấu, một số thì sợ hãi, hòng muốn rút lui nên cho dù đội quân của Nham Hoàng có đông hơn gấp mười lần thì vẫn giữ trong trạng thái cân bằng giữa 2 quân.
Nham Hoàng vừa đi vừa quét dọn đám ma thú, chạy nhanh về phí băng cung thét lớn.
“Mèo con, xuống đây c·hết đi.”
Và đương nhiên là một kẻ với dòng máu quân vương như Băng Hỏa Hoàng không thể nhẫn nhịn sự khiêu khích này được. Nó cũng nhanh chóng lao từ ngai vàng xuống dưới, tiến hành giao chiến với Nham Hoàng.
Hai bậc đế vương tức tốc lao vào nhau, tạo ra một v·ụ n·ổ lớn chưa từng có, một bên dữ dội cuồng bạo, một bên mềm mại êm dịu. Hai luồng sức mạnh v·a c·hạm vào nhau khiến cho một vùng trời mây chợt mở ra một lỗ hổng cực đại.