Chương 11: Xuất Lâm
“Ai cha! Liệu có c·hết không? Đừng nói là nuôi ta lớn từng này rồi để đi c·hết chứ?”
Hắn lẩm bẩm than vãn, hai mắt đảo qua đảo lại hòng tìm trợ lực. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một lũy tre trong một góc nhỏ của trung tâm, lòng mừng như mở hội, nhảy thẳng lên ăn mừng.
“Cha à. Chờ con một chút...”
Băng Hỏa Hoảng nhìn Phạm Thái Huyền ngơ ngác, không hiểu hắn đang muốn làm cái gì. Nó chỉ có thể cố gắng chờ đợi, giữ sự băng hóa thêm một thời gian nữa.
Phạm Thái Huyền rất nhanh đã xửa lí lũy tre kia, nhanh chóng kết lại thành một khối trụ, sau đó liền lấy dây leo buộc chặt một đầu, đầu còn lại thì buộc vào tảng đá lớn.
Băng Hỏa Hoàng vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Phạm Thái Huyền đã vội dùng hết sức, ném tẳng đá lớn kia xuống điểm đánh dấu, bản thân cũng đồng thời lao xuống theo.
“Bùmmm.”
Khi tảng đã phá vỡ lớp băng mỏng kia thì một v·ụ n·ổ lớn chợt bùng phát lên. Tuy tảng đá đã chịu phải ảnh hưởng từ v·ụ n·ổ nhưng có vẻ như nó không bị trầy xước là mấy. Điều này cũng có thể thấy rằng, Phạm Thái Huyền đã mang đến một tảng đá to và nặng tới mức nào, nhìn qua hình dạng thì chí ít cũng phải lớn gấp ba lần cơ thể hắn.
Mà v·ụ n·ổ lớn này không phải là không có nguyên nhân. Vụ nổ này chủ yếu là do sự chênh lệch về áp suất. Băng Hỏa Hoảng đã tạo ra một khoảng trống nhỏ ngay giữa khối băng và dùng lửa làm nóng không khí bên trong. Khi không khí trong khoảng trống tăng lên một mức nhất định, áp suất trong đó cũng tăng lên cùng lúc. Và khi ta đột ngột phá vỡ nó sẽ tạo ra một v·ụ n·ổ với quy mô lớn.
“Tùm.”
Ngay khi tảng đã chìm xuống, Phạm Thái Huyền cũng theo đà đó lao xuống theo. Hắn nhanh chóng buộc chặt bản thân với bó tre, lặn xuống với tốc độ rất nhanh.
Băng Hỏa Hoàng hơi nghiêng đầu không hiểu, thật sự không biết tên nhóc đang có ý định gì.
Lúc này, cảm giác của Phạm Thái Huyền lại càng trở nên khó chịu. Phải biết rằng, hắn ngoài việc không biết bơi ra còn có một sự khó chịu với nước, nhất là lúc được bao quanh bởi dòng nước như thế này.
“Ục ục ục.”
Một cảm giác khó chịu truyền thẳng lên náo Phạm Thái Huyền, hắn cảm thấy mũi mình giống như đang bị thứ gì đó chọc mạnh vào, muốn đẩy hết khí từ trong mũi ra cũng không làm được, hắn chỉ có thể dựa theo chiều rơi của tảng đá để tìm lấy chiếc rương.
“Mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét....năm mươi mét. Khốn nạn thật chứ, bộ muốn lão tử đuối luôn hả.”
Hắn sau khi đến được đáy hồ, cảm giác bản thân như bị hàng trăm tòa núi đè lên vậy, số ống tre mà hắn chuẩn bị lúc này cũng có dấu hiệu bị vỡ ra. Lần này hắn nhất định phải làm cho xong, nếu không rất có thể lần sau hắn cũng phải trải qua điều tương tự.
Lặn xuống dưới được một hồi, tuy bản thân không biết bơi nhưng Phạm Thái Huyền vẫn có thể nhìn rõ được cảnh quan bên dưới hồ. Đáy hồ quả nhiên là một bồng lai thu nhỏ, một tiểu hồ như này ai lại nghĩ rằng sinh vật bên trong lại đa dạng như vậy chứ?
Phạm Thái Huyền lúc này vẫn còn nhiều lượng dưỡng khí, hắn muốn chơi ở chỗ khác nhưng vì không biết bơi nên càng dẫy dụa hắn càng mất sức hơn.
“Cha nó chứ? Ta mà biết bơi thì thích rồi!”
Vặn vẹo một lúc, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ, chuyên tâm đi tìm chiếc rương kia.
Cảnh quan dưới đáy hồ khác hẳn so với bên trên. Dưới đây là một khung cảnh lung linh, lấp lánh, không giống như trên vườn hoa nhìn xuống, xung quanh được phủ kín những rạn san hô và vô vàn loài sinh nhật bé nhỏ. Những rạn san hô này lại phát ra thứ ánh sang lam ngọc huyền ảo, không những thế, nơi này còn tồn tại loài cá lồng đèn, cùng với san hô luân phiên nhau thắp sáng đáy hồ.
Phạm Thái Huyền nhìn thẳng xuống hướng tảng đá rơi xuống thì thấy một dãy pha lê lam sắc lấp lánh. Dãy pha lê này nằm chồng chất lên nhau như đang muốn che dấu thứ gì đó, ánh sáng của dãy pha lê cũng mờ nhạt đi trông thấy, nếu không để ý kĩ hẳn là sẽ không thể tìm thấy nơi này.
“Cha Miêu đúng là cao thủ mà, dấu kĩ thế này mà cũng tìm ra được vị trí chính xác.”
Hắn theo hướng tảng đá, kéo bản thân lại gần hơn rồi dùng sức đẩy tảng đá kia xuống, hòng phá vỡ khối pha lê lam sắc.
Binh một tiếng, từng mảnh pha lê vỡ ra v·a c·hạm vào nhau tạo ra những âm thanh róc rách như suối nước. Lần này cũng may là tảng đá theo quán tính mà nghiêng sang một bên, nếu không thì e là cho dù có dùng hết dưỡng khí Phạm Thái Huyền cũng không lấy được đồ, thậm chí là mãi mãi không lấy được.
Bên dưới dãy pha lê là một chiếc rương nhỏ, chiều dài độ chừng nửa thước, bên trên được khác họa những vòng tròn kì lạ, văn tự trên đó thậm chí còn không cùng một loại với phù văn của hoang thuật, vô cùng khó hiểu.
Hắn thật sự tò mò không biết bên trong ẩn chứa thứ gì, vội vàng muốn mở ra xem nhưng kì lạ là, chiếc rương này dường như không có chốt để mở, hắn không tìm thấy bất kì khe hở nào để có thể mở nó ra.
“Khốn nạn thật, dám coi thường ta à, xem ta luộc chín ngươi đây.”
Nói rồi hắn mới gồng mình dùng sức đấm thật mạnh vào rương nhỏ, lực cản của nước ép chặt lấy tay hắn, làm hắn có chút khó khăn khi dùng sức, cú đấm bị chệch đi một góc, va thẳng vào mảnh vỡ pha lê bên cạnh.
“Oa... ục ục ục.”
“Cha nhà nó. Đau quá, lão tử sặc c·hết rồi!”
Phạm Thái Huyền khi đánh xuống tuy bị lực cản của nước làm tiêu hao đi phần lớn lực lượng, nhưng sức mạnh của hắn đâu còn là sức mạnh của người bình thường nữa chứ, một đòn vừa rồi sớm đã đạt đến gần hai trăm cân. Một lực như thế khi đánh vào miếng pha lê sắc bén kia thì làm gì có chuyện bàn tay còn lành lặn được chứ. Mà đối với Phạm Thái Huyền, đòn vừa rồi cùng lắm cũng chỉ gây sưng tấy mà thôi.
Hắn gấp rút rụt tay lại, hai tay xoa vào nhau hòng làm giảm cơn đau, ánh mắt tức tối nhìn rương nhỏ. E rằng, sau đòn vừa rồi hắn cũng không giám nghịch loạn nữa mà mang rương nhỏ lên cho cha Miêu.
“ Cứ chờ đấy. Bổn thiếu gia sẽ xử đẹp ngươi.”
oOo
Trong Đại Ma Cảnh bây giờ cũng dần phát sinh thêm biến cố. Hàng vạn ma thú trong rừng đột nhiên trở nên hung dữ hơn trước, chúng điên cuồng cắn xé lẫn nhau, loài này săn lùng loài kia. Hỗn chiến trong Đại Ma Cảnh giở đây không khác gì so với c·hiến t·ranh của con người là bao, rất nhanh liền chia ra thành hai phe đối nghịch, xếp hàng thị uy như một binh đoàn đặc chủng vậy.
Mà Băng Hỏa Hoàng tại trung tâm Đại Ma Cảnh vẫn chưa biết gì. Nó thản nhiên đứng trên mỏm đá của Phạm Thái Huyền, trầm ngâm chờ hắn lên bờ, hai mắt nó khẽ hờ, lim dim tận hưởng cảm giác yên bình này.
Mặt hồ chợt xuất hiện dị biến, vốn dĩ nếu có vật thể muốn lao ra khỏi hồ thì ít nhất sóng nước cũng phải giao động thật lớn chứ không hề nhẹ nhàng như này.
Một bó tre bất chợt trồi lên giữa mặt hồ, thao sau đó Phạm Thái Huyền cũng mò lên theo, trên tay còn ôm chặt chiếc rương nhỏ tối vẫn còn phát ra tia sáng huyền bí.
Phạm Thái Huyền tuy bám được bó tre nổi trên mặt nước, nhưng dù sao hắn cũng là một kẻ không biết bơi, hắn vẫn không thể nào di chuyển dù chỉ một chút. Hai tay hắn vùng vẫy, muốn đạp nước để lên bờ nhưng cảm giác cứ giống như đạp phải hư vô vậy, vốn không cảm nhận thấy lực đẩy của nước.
“Cha... (khặc) con lấy... (khặc) được rồi...”
Hắn vừa vùng vẫy vừa kêu lên, cảm giác giống như tiếng vịt kêu vậy. Nếu không tận mắt nhìn thấy, có lẽ người ta sẽ hiểu rằng đây là tiếng vịt kêu thật.
Vậy mà Băng Hỏa Hoàng khi nhìn thấy Phạm Thái Huyền như vậy vẫn không hề để ý, nó chiễm chệ ngồi trên mỏm đá nhìn xuống, thấp giọng nói: “Chiếc rương đó là của ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được. Xem xong thì trở về thành phố đi.”
“Hể???”
Phạm Thái Huyền chợt ngỡ ngàng, hắn lúc này cảm thấy hoang mang cực độ. Chuyện gì đây? Đừng nói là bị đuổi rồi chứ?
“Ahaha... Người đang đùa à? Tự nhiên bắt con về lại thành phố!”
Quả thực là hắn lúc này đã cảm thấy khá sốc, nếu là ngày trước thì Phạm Thái Huyền sớm đã nhảy dựng lên vì vui sướng rồi. Nhưng sau khi trải qua tiếp xúc cùng Băng Hỏa Hoàng, hắn cũng có một loại cảm xúc đặc biệt với nó.
Băng Hỏa Hoàng đối với hắn lúc này sớm đã không còn là ma thú nữa rồi, mà đã được hắn coi như cha đẻ vậy. Dù cho suốt ngày Phạm Thái Huyền luôn là kẻ cơm bưng nước rót, nhưng những kiến thức về ma thú hắn học từ Băng Hỏa Hoàng là vô giá, tình cảm cũng theo đó mà sâu đậm hơn.
“Ngươi là nhân loại, ở cùng với ta lâu ngày sẽ không tốt. Bây giờ ngươi cũng đã đủ trưởng thành, nên trở về với thế giới của ngươi rồi.”
“Nhưng mà...”
Băng Hỏa Hoàng chợt trừng mắt, cả vùng trung tâm đột nhiên phát sáng, tạo thành một vòng tròn chuyển hóa. Hai luồng ánh sáng lam hồng đan xen nhau lần lượt chiếu lên, tạo thành một tầng chắn hình cầu nhốt Phạm Thái Huyền cùng Băng Hỏa Hoàng bên trong.
“Cút!!!”
“Nhưng...”
Còn chưa đợi Phạm Thái Huyền trả nói xong thì ngay dưới chân hắn đã xuất hiện một lớp băng mỏng, khóa chặt hai chân hắn.
Luồng không khí lạnh thổi qua mặt đất, tự như cuồng phong cuốn lấy Phạm Thái Huyền. Lớp băng bên dưới như có sự sống, mềm dẻo nuốt trọn Phạm Thái Huyền rồi đẩy hắn lên cao.
Cột băng càng lên cao càng phình to ra, đến độ chừng trăm thước thì p·hát n·ổ, t·iếng n·ổ lớn đến mức làm rung chuyển cả Thái Sơn. Trường năng lượng còn sót lại sau v·ụ n·ổ cũng lan xuống dưới làm vô số sinh vật nhỏ bên dưới bị nghiền nát.
oOo
Từ ngoài rìa của Đại Ma Cảnh, một hơi thở kì lạ tỏa ra bao trùm trăm dặm xung quanh. Một bóng dáng khổng lồ, tựa như Thiên Sơn trầm ổn bước vào trong Đại Ma Cảnh.
Mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện rung chấn, núi rừng lặng ngắt như tử địa, hung cầm mãnh thú trong Đại Ma Cảnh hoảng hốt chạy loạn.
Nhìn kĩ hơn thì đây là một sinh vật hình người, to lớn vô cùng. Toàn thân không có lông tóc gì mà được phủ một lớp vảy đen tuyền cứng cáp, mặt nó phẳng lì, hai mắt ánh lên lôi quang chói mắt. Mỗi lần chớp mắt như thiên kiếp đánh xuống, sắc bén ghê rợn.
Toàn thân nó tỏa ra luồng khí đen tuyền, bên trên còn xen lẫn vài tia khí đỏ thẫm, hệt như các vị ác thần. Khí tức nếu so với A Tu La cũng có vài điểm giống nhau. Nó từng bước đi vào Đại Ma Cảnh, phương hường nhắm thẳng đến khu vực trung tâm, núi rừng như bị nó uy hiếm mà trở nên run rẩy.
Mà bên chỗ Băng Hỏa Hoàng lúc này cũng bắt đầu sinh ra biến hóa. Nó vận hành thuật giả kim, chuyển hóa toàn bộ vùng trung tâm thành một pháo đài băng kiên cố.