"Vân Tử Lạc, ngươi đừng ở đó giả mù sau mưa làm người tốt nữa! Ngươi cùng mẹ của ngươi là hạng người gì, lẽ nào ta còn không rõ! Cút! Cút ra ngoài cho ta"
Giọng Chu thị khàn khán khó nghe rõ từng tiếng.
"Cút? Ta không nghe nhầm đó chứ?"
Đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc trầm xuống, gương mặt nhỏ nhắn hơi biến sắc, nàng bước lên trước một bước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, không lớn không nhỏ bật ra câu này.
Chu thị cảm nhận được một sự áp lực vô hình đang đè ập lên mình, bà ta không khỏi bàng hoàng hoảng sợ liền ngẩng mặt lên nhìn.
Khi nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm lạnh lùng của Vân Tử Lạc, toàn thân bà ta không tự chủ được run lên bần bật, bà ta ngã nằm ra đất, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Trong lòng bà ta không khỏi sợ hãi.
Mà những lời của bà ta lại vô tình chọc giận Vân Kiến THụ.
"Chu Thúy Hoa, Ta không ngờ rằng bà ngay cả một tý tư cách cũng không có"
Ông ấy thất vọng, vô cùng thất vọng.
Bình thương Chu thị luôn tỏ vẻ dịu dàng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của bà ta với Vân Tử Lạc, trong lòng Vân Kiến Thụ liền cảm thấy lạnh băng.
"Ta tự hỏi, nhiều năm qua lẽ nào ta bạc đãi bà? Ta ngay cả tiểu thiếp cũng chưa từng nạp"
Vân Kiến THỤ lại nói tiếp: " Bà ngay cả hậu viện cũng không thể quản được,lại dám đối xử như vậy với Lạc nhi"
Chu thị lúc này đã hối hận đến xanh cả ruốt, nhưng lời nói đi cũng không thể thu lại được nữa!
Vân Hạo mập máy môi, nhưng cũng không nói gì.
Vốn đệ ấy thấy Chu thị đáng thương, nhưng khi nghe được những lời nói từ miệng bà ta, lòng đệ ấy cũng nguội lạnh.
Sau khi từ phòng chứa củi bước ra, ba người họ đi về tiền viện.
Một bà vú liền ôm theo Vân tiểu công tử ra, Vân Kiến Thụ ngồi trên xe lăn ôm lấy đứa nhỏ, trêu chọc nó.
Ánh mắt Vân Tử Lạc lơ đễnh quét qua ông ấy.
Nhìn về phía tiểu công tử Vân gia rồi lại quét về phía Vân Hạo/
Lúc này, Vân gia cũng chỉ có tiểu công tử đó là có con trai, vị trí tướng quân tương lai cũng không thể nói đùa được. Tuy rằng mẫu thân nó có tội, nhưng tiền đồ của đứa nhỏ đó vô cùng sán lạn.
Ngược lại, Vân Hạo thân phận bị thay đổi, lại vừa trải qua một đợt bệnh nặng, sự thật này lại đả kích nó như vậy, không biết bao lâu nữa đệ ấy mới tiếp nhận được chuyện này.
Cũng may, bọn đầy tớ Vân phủ cũng hiểu chuyện, không bàn tán về sự thật này, cho nên, Vân Kiến Thụ chỉ truyền ra ngoài rằng tứ tiểu thư Vân phủ bị thất lạc đã trở về, vì vậy mà Vân phủ sẽ mở yến tiệc.
Yến tiệc cũng mời một số vị đại thần trong triều cùng mấy vị vương gia.
Ngoài trừ Sở Hàn Lâm ra, không ai biết chuyện thân phận của Hải Yến và Vân Hạo bị tráo đổi, mọi người liền trêu chọc Vân Kiến Thụ mệnh đào hoa, sớm đã có con gái riêng ở bên ngoài.
Tối hôm yến tiệc, Vân Khinh Bình cùng Sở Hàn Lâm trở về, Vân Thái Lệ cũng quay về, nhưng bọn họ lại không thấy Chu thị đâu.
Vân Tử Lạc cùng Vân Hạo ở đại sảnh đang tiếp đón quan khách.
Không còn cách nào khác, dù sao Vân Khinh Bình cùng Vân Thái Lệ đã gả cho người khác, Chu thị thị như vậy, hậu viện không ai quả lý, nên Vân Tử Lạc đành phài cai quản.
Thái Hậu là người của Vân gia nên nhất định phải đến, nhưng làm người ta bất ngờ nhất là Nhiếp chính vương cũng đến.
Sau một ngày bận rộn, Vân Tử Lạc định quay về phòng nghỉ ngơi thì nghe tiếng Sở Tử Uyên gọi mình: " Lạc nhi!"
"Cuối cũng muội cũng rảnh, ta thấy muội bận đến nỗi chân cũng không chạm đất được...."
Hắn muốn tìm nàng nói chuyện nhưng không thể được.
Vân Tử Lạc nhìn về hướng hắn gật đầu.
"Ta tìm muội nãy giờ, nhưng thấy muội đang bận nên không muốn quấy rầy"
Sở Tử Uyên khẽ mỉm cười.
"Có chuyện gì sao?"
Vân Tử Lạc hỏi.
"Có"
Sở tử Uyên nhìn nàng một cái, từ từ hạ giọng nói tiếp: " Nghe nói hôm trước muội đến thăm Vân phu nhân"
"Ừm"
"Bình nhi cũng muốn đến thăm mẹ muội ấy một lúc, vậy trước mặt Vân tướng quân muội có thể nói giúp muội ấy vài câu được không?"
Sở Tử Uyên nói, vẻ mặt hắn rất lúng túng.
"Bình nhi? Huynh vì tỷ ta mà cầu xin ta?"
Vân Tử Lạc chớp chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng hỏi ngược lại hắn.
Sở Tử Uyên đáp: " ta cũng không tiện từ chối, Vân Tướng quân tình tình cố chấp, chúng ta nói ông ấy nhất định sẽ không nghe, cho nên mới nhờ muội nói giúp"
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút.
Suy nghĩ một lúc sau nàng mới lên tiếng: " Vậy cũng được"
Lúc nàng nói với Vân Kiến thụ chuyện này, Vân Kiến thụ cũng đồng ý
Đào nhi đốt đèn lồng rồi cầm chuôi đen, Sở Hàn Lâm, Vân Khinh Bình, Vân Thái Lệ cùng Ngô Đại, cùng vài người muốn biết thân thế của Vân Hạo cũng đi theo.
Lúc đoàn người đi đến hành lang liền chạm ngay một bóng người từ đối diện đang vội vã chạy tới.
"Kẻ nào?"
Sở Tử Uyên một thân bạch y quát lớn, sau tiếng quát của Sở Tử Uyên thì người đó dừng lại.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi"
Giọng nói yểu điệu nhẹ nhàng vang lên, một thân ảnh màu lam liền ngồi xổm ngay trước mặt Sở Tử Uyên, đnag muốn đưa tay lau vết chân nàng ta dẫm lên vạt áo của Sở Tử Uyên.
Giọng của nàng ta rất nhẹ, dáng người cũng không tệ, nhưng mà vẫn không nhìn thấy được mặt của nàng ta.
Bỏi vì trên mặt nàng ta cũng mang một tấm mạng che cùng màu.
Sở Tử Uyên thấy vậy, liền cười nhẹ một tiếng: " Không có việc gì"
Nàng ta vội vàng đứng dậy, nhưng vì quá vội vàng nên mạng che mặt khong giữ được mà rơi xuống.
Trong lúc bối rồi nàng ta vội xe một đoạn tay áo che mặt mình lại.
Nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đủ làm cho Sở Tử Uyên kinh hãi.
Gương mặt này... Quá quen thuộc.
Vân Tử lạc đứng ở đầu, cũng không khỏi cảm thán.
Thân phận của nàng ta nhất định không đơn giản/
Từ góc của nàng mà nhìn căn bản không thấy được nhiều.
Từ góc của mọi người chỉ có một mình sở Tử Uyên nhìn rõ diện mạo nàng ta.
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Sở Tử Uyên mang theo một tia khác thường, rồi sau đó cáo từ rời đi.
Mặc dù không nhìn rõ mặt nàng ta, nhưng Vân Tử Lạc lại nảy sinh một cảm giác vô hình rằng vừa rồi nàng ta đụng phải bọn họ tuyệt đối là cố ý!
Đến khi nàng ta rời đi xa, Sở Tử Uyên vẫn bất động không nhúc nhích.
Vân Khinh Binh đã cho người đi qua phòng chưa củi, Vân Tử Lạc cũng bất động không đi lên trước.
"Tử Uyên, huynh sao vậy?"
"Cô gái vừa rồi, nàng ta giống hệt..." Mấy chữ sau cùng Sở Tử Uyên nói cực thấp, vẻ mặt vẫn không dấu được sự kinh ngạc.
"nàng ta?..."
Sau khi kinh ngạc, Vân Tử LẠc đột nhiên mở to mát, hàng mi dài hơi con lên, ánh mắt như sáng lên. Toàn bộ màn đêm dường như vì ánh mắt của nàng mà cũng bừng sáng.
Nàng xoay người lại, cũng không kịp nói gì với Sở Tử Uyên, liền theo hướng nữ tử vừa rời đi mà chạy tới.
"Lạc nhi"
Sở TỬ Uyên lúc này mới phản ứng, khi nhìn lại thì Vân Tử Lạc đã đi xa.
Hắn vội vàng đuổi theo, lại sớm bị mất tung tích của nàng
Sân nhỏ ở hậu viên bên cạnh sườn núi của Vân phủ, có hai thân ảnh đang đứng đó.
Một bóng người cao lớn, toàn thân áo bào đen thêu chỉ vàng, nổi bật thân thể cường tráng của người đàn ông,vai rộng eo hẹp, bóng lưng của chàng đổ dài lên mặt đất.
Bên cạnh chàng, một bóng xanh duyên dáng yêu kiều.
"Hách, ta nhìn rồi"
Cô gái kia nhỏ nhẹ lên tiếng, nếu nghe kỹ có thể nghe ra sự ngượng ngùng trong giọng điệu của nàng ta.
Phia sau bụi cây, có một người như bất động nhìn hai người bọn họ.
Vân TỬ LẠc nín thở, không dám bước lên trước một bước sợ làm kinh động đến hai người phía trước.
Mặc dù nàng tin tưởng Hách Liên Ý, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, lòng bàn tay nàng vẫn không tự chủ được mà ướt đẫm mồ hôi, một cử động nhỏ nàng cũng không dám
Dù sao, nàng ta cũng là đột nhiên xuất hiện.
Dù sao vì nàng ta cùng Ý, đã có giao tình trước đây.
"Là cho người đi, hay là ngươi tự đi"
Nhiếp chính vương chắp tay sau lưng, nhếch môi hỏi.
"Hắn sẽ không nghĩ là ngươi, càng sẽ không nhận ra ngươi"
Người con gái khẽ mỉm cười: " Là ta hiếu kỳ, nhiều năm như vậy đã không gặp đệ ấy..."
"Ừm, không có viêc gì, ta đi đây"
Nhiếp chính vương nhàn nhạt nói.
Người con gái rõ ràng hơi ngẩn ra: " Hách, huynh bận lắm sao? Một năm nay muội đã không gặp huynh"
Nhiếp chính vương quay đầu, Vân Tử Lạc nhìn thấy rõ ràng, là gương mạt tuấn tú đó, nhưng vẻ mặt chàng bao phủ một tầng xa cách, đôi mắt phượng hơi nheo lại.
"Chẳng phải bây giờ đã gặp sao?"
"Nhưng mà, cũng không nói chuyện với huynh nhiều! muội mới tới Kỳ Hạ, thực sự thấy không quen"
Giọng nàng ta mang theo vài phần nũng nịu.
Vân Tử Lạc đứng ở sau bui cây không khỏi cảm thá,so với Lục Thừa Hoan thủ đoạn của nữ nhân này có vẻ cao hơn.
Không thể không nhận ra, nàng ta ái mộ Hách Liên Ý, chỉ là tình cảm của nàng ta không hề thể hiện rõ giống như Lục Thừa Hoan.
Bình thường, đàn ông sẽ thích phụ nữ dịu dàng như nàng ta.
Vân Tử Lạc nheo mắt, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm, lạnh băng nhìn về phía nàng ta.
Có lẽ, nàng ta thực biết hiểu lòng người, có lẽ, nàng ta che dấu tình cảm của mình. CŨng có thể, nàng ta chỉ là một nữ nhân đơn thuần nhưng mà nửa đêm khuya khoắt dám trêu ghẹo người đàn ông của nàng thì xem như trở thành kẻ thù của Vân Tử Lạc nàng.