Cửa sổ không đóng, ánh trắng sáng lạnh chiều xuống góc giường, tâm tình Nhiếp chính vương đã không biết trôi dạt phương nào.
Chàng cúi đầu xuống, đôi môi mỏng đặt lên mặt vân Tử Lạc, nhẹ nhàng hôn nàng, trong lúc mơ hồ nghe không rõ chàng nói: " Lạc nhi, ta yêu nàng"
Chàng chống một bên tay, sau đó hơi lật người một tý, hai tay đã ép ở hai bên Vân Tử Lạc, đối mặt với nàng, càng thêm tham lam gặm nhấm gò má mềm mại bóng loáng của người con gái.
"Không phải chàng muốn nói chuyện xưa sao?"
Vân Tử Lạc bị chàng hôn đến không thể thở nổi.
Vừa muốn lên tiếng, thì lại phát hiện ra giọng điệu của mình đã thay đổi hoàn toán, âm thanh mềm mại như mê hoặc người đàn ông.
Mặt nàng lập tức đỏ ửng lên.
Toàn bộ xương cốt nhiếp chính vương đều mềm nhũn tâm tình phiêu dạt nơi nào, đôi mắt phượng tối tăm nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
"Nói, nói, Lạc nhi, ta nói, ta yêu nàng, ta muốn ở một chỗ với nàng..."
Vân Tử Lạc không nói gì, lại bị người đàn ông hôn cho đến mất phương hướng.
Nàng sít sao bám vào bả vai rắn chắc của người đàn ông, đáp trả lại chàng, trên giường lớn hai bóng người nhiệt tình ôm hôn nhau.
Đột nhiên, vân Tử Lạc nghiêng người, đè Nhiếp chính vương xuống phía dưới, mái tóc đen mượt xõa xuống hai bên, hai người lại tiếp tục hôn nhau cuồng nhiệt.
Đến khi môi cả hai đều sưng đỏ lên, đầu môi hơi tê dại họ mới dừng lại.
"Lạc nhi, ta muốn nàng"
Nhiếp chính vương xoay người lại, một lần nữa áp người con gái xuống dưới thân mình, dục vọng hừng hực như lửa không nửa điểm che dấu.
Đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc hơi ngước lên, ánh mắt đắm đuối nhìn về phía chàng.
Hai người họ trao nhau ánh mắt nhưng cũng đủ để biểu đạt tâm tình.
Bọn họ đều cần nhau như vậy!
Ngoài trời gió lạnh, bên trong là một mảnh hừng hực.
Quần áo rơi vãi đầy sàn.
Vân Tử Lạc nhẹ giọng ngâm nga, hai tay bám chặt vào bả vai của người đàn ông, nàng hơi nâng eo mình lên, phối hợp cùng với Nhiếp chính vương, hai cỗ thân thể trần trụi nhiệt tình bám lấy nhau.
Gò má Nhiếp chính vương kích động đến ửng đỏ, ánh mắt thâm tình nhìn về phía người con gái.
Tốt quá! Thật tốt quá!
Thì ra có được nàng lại là chuyện hạnh phúc nhất thế gian này!
Nghĩ tới đây, chàng lại càng ra sức, tiến thẳng vào nơi sâu nhất của người con gái.
"ừm.. A" Vân Tử Lạc ngâm nga những tiếng thoải mái, kích tình.
"Lạc nhi, nàng là của ta, là của ta"
Nói xong, chàng lại nhẹ nhàng tiến vào, lại thêm một lần nữa tiến sâu vào nàng, đem thứ nam tính cực đại lấp đầy người con gái.
"Lạc... Lạc... Lạc"
Chàng gầm nhẹ, thanh âm tràn đầy hạnh phúc.
"Ý.. Ý. Ta ở đây"
Vân Tử LẠc cũng thâm tình đáp lại chàng.
Một đêm cuồng nhiệt...
Tình cảm của hai người họ sau sóng gió lại càng cuồng nhiệt hơn.
Bọn họ không cần lên tiếng, cũng có thể hiểu đối phương muốn gì.
CHủ nhân vui, bọn đầy tớ cũng sung sướng. Bảo đức cung liền một mảnh vui mừng hoan hỉ.
Ngược lại, ngoài Nhiếp chính phủ lại là mưa giống.
"Cái gì? Ngươi tận mắt nhìn thấy tiện nhân đó ở nguyên kinh?"
Căn phòng lớn là vậy, toàn bộ mành đều là màu tối, toàn bộ căn phòng âm u, ngay cả lò lửa đốt lên cũng không có tác dụng, lạnh đến thấu xương làm người ta sợ hãi.
Lục Thừa Hoan mặc một bộ váy xanh thêu hoa lê ngồi trên ghế, đôi mắt phượng tức giận nhìn chằm chằm về phía người đang quỳ dưới đất..
"Thuộc hạ tuyệt đối không nhìn nhầm, thuộc hạ bất chấp nguy hiểm cũng là vì muốn Các chủ biết tin này"
Tên đó vỗ ngực đảm bảo.
"Được, ta biết rồi"
Lục Thừa Hoan lạnh lùng lên tiếng.
Tên kia lúc này mới hành lễ rồi rời đi
Lục Thừa Hoan sải bước đi vào vòng trong, vừa đi được mấy bước, thì cửa liền được đẩy ra,
"hầu Hạ"
LÀ giọng nói lạnh lùng của Cảnh Hoa vương phi vang lên ở cửa.
Lục Thừa Hoan chợt cảm thấy khôn g ổn, trong lòng như chột dạ, liền quay đầu nhìn lại
"Mẫu phi"
"Con không nghe lời bản phu nói sao"
Cảnh Hoa vương phi lạnh lùng nhìn nàng ta.
Lục Thừa Hoan mấp máy môi, sắc mặt lập tức tối lại.
Nàng ta biết rõ, nhất định Cảnh Hoa vương phi đã biết chuyện.
Trong lòng nàng ta liền dâng lên cảm giác không cam lòng.
Nhiều năm nay, mặc dù trên danh nghĩa nàng ta vẫn là các chủ Lưu Ly các, nhưng thực ra, nàng ta không thể tự do hành sự, những quyết định quan trọng đều phải hỏi ý kiến của Cảnh Hoa vương phi.
Có đôi lúc, nàng ta cảm thấy, Cảnh Hòa vương phi muốn gả nàng ta cho Hách Liên ý, chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng nàng ta để tốt cho con trai mình mà thôi.
Lục Thừa Hoan nàng, trong mắt bà ta cũng chỉ là một quân cờ, bị bà ta lợi dụng, tùy ý sắp đặt như một công cụ mà thôi.
Mặc dù oán hận cùng không cam lòng, nhưng cuối cũng nàng ta cũng phải đành nhẫn nhịn chịu đựng không dám nói ra.
Đến cuối cùng lời đến bên miệng vẫn là: " Mẫu phi, con sai rồi, con không nên cho người ra ngoài điều tra"
"Biết sai là tốt rồi"
Ánh mắt Cảnh Hoa vương phi đảo lên đảo xuống trên người nàng ta rồi dừng lại ở bụng nàng ta.
Lục Thừa Hoan chột dạ liền đưa tay ra che bụng.
"Nếu không có chuyện gì, thì tốt nhất đừng gây chuyện phiền toái nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là chờ đợ tin tức tốt trong bụng con"
Gò má Lục Thừa Hoan lập tức đỏ lên, giữa hàng mày còn hiện rõ vẻ hạnh phúc.
"Ừm, mẫu phi, con nghĩ thuốc kia nhất định có hiệu quả..."
"Vậy con càng phải chăm sóc tốt bản thân..."
Ánh mắt Cảnh Hoa vương phi quét một vòng quanh phòng, hiện rõ vẻ không vui: " Trời lạnh thế này, sao ngay cả một chậu than cũng không có?"
"Dạ, mẫu phi, cái này con sẽ cho người đi lấy"
Lục Thừa Hoan khép mi, nhu thuận nói.
Cảnh Hoa vương phi lúc này mới hài lòng rời đi.
Ngược lại, vân Tử Lạc lại có chút kinh ngạc, Bảo Đức cung nhiều người như vậy, sao Cảnh Hoa vương phi cùng Lục THừa Hoan lại không đến tìm nàng gây sự, thực sự là mặt trời mọc ở đằng tây sao!
Vài ngày sau, thân thể của Hạo nhi quả nhiên hồi phục như lời của Nhiếp chính vương, hoàn toàn giống người thường, chỉ khác là tinh thân có chút mệt mỏi.
Mặc dù biết đệ ấy không phải là con trai ruột của mình, nhưng Vân Kiến Thụ đối với đệ ấy vẫn không có một chút thay đổi.
Dù sao, cũng là ông ấy nuôi mười ba năm, đoạn tình thân này không phải cứ nói vứt bỏ là vứt bỏ đươck.
Trong lòng Vân Hạo cũng luôn luôn sùng kính phụ thân mình, lại nghe nói mẫu thân bị nhốt ở hậu viện,trong lòng lại có chút không đành lòng.
Cho nên, lúc Vân Tử LẠc hỏi đệ ấy muốn ở đâu, đệ ấy đã trả lời muốn về Vân Phủ sống một thời gian.
Vân Tử Lạc cũng đồng ý với đệ ấy.
Vân Kiến Thụ tiều tụy dường như đã già đi mười tuổi, thấy ông ấy như vậy nàng lại càng đau lòng.
Chu thị bị nhốt, hai người con gái thì lấy chồng, trừ hai người họ đúng là lúc này không còn ai bên cạnh phụ thân nữa.
Sáng sớm hôm sau, Vân Tử Lạc cùng Vân Hạo trở về Vân phủ.
Vân phủ quả nhiên lạnh tanh
"Phụ thân, bây giờ con có thể đến thăm mẫu thân không?"
Vân Hạo dè dặt hỏi.
Vân Kiến Thụ gật đầu nhẹ
Ông ấy không nói cho hai người họ, chỗ giam Chu thị có ba cái khóa, ngay cả Vân Khinh Bình cũng chưa từng được vào đó một lần.
Là vì, Sở Hàn Lâm cũng từng đến xin Vân kiến Thụ một lần, nhưng nói chuyện không được, nên chỉ đành khuyên Vân Khinh BÌnh đợi Vân Kiến Thụ bớt giận rồi hẵng ddesns.
Sau khi cửa sắt thứ nhất được mở ra, trong lòng Vân Tử Lạc liền sinh ra cảm giác thổn thức.
Ngoài khoảng sân nhỏ rào sắc vây quanh như thị vệ, giống như một trại giam, trong nội viện, toàn bộ đều là đồ cũ rách, chỉ vỏn vẹn có hai phòng chứa cửi, trước cửa phòng có một cây đại thụ bị quật ngã, nằm trơ trụi trên mặt đất.
Cửa thứ hai là một cửa gỗ
Cửa gỗ vừa mới mở ra, đã vang lên tiếng xích sắt từ trong phòng chứa củi truyền ra.
"Lão gia, ta sai rồi! Mau thả ta ra ngoài đi, ta thực không chịu nổi nữa rồi"
Sau đó là giọng gào thét tức giận vang lên.
Vân TỬ Lạc híp mắt, nhìn về phía căn phòng đó, chỉ thấy một nữ nhân tóc tai ướt nhẹp lồm cồm bò dậy.
Sắc mặt bà ta tái nhợt không chút máu, trên đầu, trên mặt tất cả đều là bùn đât, hai mắt bà ta sung đỏ, đâu còn giống quý phu nhân cao quý Chu chị ngày nào?
"Phu nhân đã vài ngày nay không ăn cơ, chỉ uống được vài ngụm nước"
Một nha hoàn bên cạnh lên tiếng
"Ai cho phép ngươi gọi bà ta là phu nhân?"
Vân kiến Thụ giận tím mặt
Nha hoàn vội vàng quỳ rạp xuống đất, lấy tay tự vả mình hai cái, nói: " Là lỗi của nô tỳ, là lỗi của nô tỳ"
Nàng ta suýt đã quên lão gia đã nói muốn bỏ phu nhân!
Hơn nữa không cho mang cơm lên cũng là lệnh của lão gia, nàng ta vốn chỉ nghĩ lão gia nhất thời tức giận làm vậy, không ngờ rằng lần này lão gia lại cứng rắn như vậy
Chu thị làm sao chịu được thống khổ như vậy! Bà ta rưng rưng nước mắt, khàn giọng lẩm bẩm: " Lão gia, nếu ông thật hận ta, hãy bỏ ta đi, ta cũng không cần vị trí phu nhân tướng quân này"
"Bỏ ngươi, nghĩ hay lắm"
Vân Kiến Thụ không còn tức giận nữa, lên tiếng: " hiện tại bỏ ngươi, ngươi còn có thể bị nhốt ở đây chịu khổ đau sao? Không phải ngươi muốn củng cố địa vị của mình sao? Ta sẽ cho ngươi cả đời này phải đi theo ta, mãi mãi ở trong hậu viện này"
"Lão gia..." Chu thị bị hù dọa giọng run rẩy.
"Mẫu thân"
Vân Hạo đã không còn quan tâm đến chuyện Chu thị không phải là mẹ ruột mình, thấy bà ta chịu khổ, trong lòng đệ ấy cũng đau khổ không thôi.
Nghe được giọng của đệ ấy, Chu thị kêu "A" lên một tiếng kinh sợ, lúc này bà ta mới biết trong phòng còn có người khác.
Thật sự là bà ta bị bỏ đói đến choáng váng đầu óc rồi!
Bà ta lắc lắc đầu, xoa mắt, ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ Vân Tử Lạc cùng Vân Hạo..
"Ngươi, ai cho ngươi tới đây? Cút.. cút..."
Chu thị nhìn thấy hai người họ, lại nghĩ đến mình bị như ngày hôm nay đều là do hai người họ, nên tức giận đến run rẩy cả người