Lạc Nhi Ý

Chương 242




Đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc nhìn chăm chú về phía Nhiếp chính vương, nàng để ý sự thay đổi sắc mặt trên gương mặt chàng.

Nghe lời của nữ nhân kia nói, gương mặt tuấn lãng của Nhiếp chính vương hơi trầm xuống, nhưng chỉ một lúc sau, chàng liền cong môi nói:

" Khó chịu thì tìm Tiếu Đồng, ta sẽ không lãng phí thời gian trò chuyện nhàm chán cùng với một nữ nhân"

Nữ nhân kia rõ ràng ngẩn ra, gò má lập tức trắng bệch.

Chàng vẫn như vậy. Nói chuyện không có chút khách khí nào. Cho dù là đối với nàng ta cũng vẫn như thế.

Nhưng dù thế nào nàng ta cũng đành phải khẽ mỉm cười nói:: Hách, huynh bận như vậy,muội sẽ không quấy rầy huynh, trời trở lạnh rồi, huynh cũng nên chú ý y phục một chút"

Nói rồi, vẻ mặt nàng ta hiện lên vẻ lo lăng, nhìn về phía Nhiếp chính vương.

Người đàn ông vốn cao lớn, cho nên áo trường bào màu đen khoác lên người càng làm rõ khí chất của chàng.

"Áo choàng nay có lạnh hay không?"

Đối với câu hỏi của nàng ta, Nhiếp chính vương không quan tâm mấy, chàng nhíu mày đáp: " Không lạnh"

Nói xong, chàng xoay người rời đi.

Lúc này, vân Tử Lạc ở trong bóng tối mới từ từ cong cánh môi anh đào.

Nữ nhân này thật đúng là muốn lo chuyện người khác, Ý của nàng mặc y phục như thế nào thì liên quan gì đến nàng ta chứ?'

Huống hồ Ý cũng đã nói rõ ràng, không muốn nói chuyện cùng nàng ta rồi, nàng ta thực là nữ nhân nhàm chán.

Mặc dù biết tâm ý của Hác Liên Ý, Vân Tử Lạc rất hài lòng nhưng mà nghĩ đến nàng vẫn thấy bực mình Hồng Ngọc công chúa.

Đây chẳng phải là câu dẫn sao?

Lập tức, nàng liền bước ra khỏi bụi cây.

"Á..."

Một tiếng hét 'kinh thiên động địa' vang lên, vân Tử Lạc vội vàng chạy ra khỏi bụi cây.

"Có rắn, có rắn"

Nàng ra vẻ sợ hãi chạy về phía Nhiếp chính vương, ánh mắt cũng chú ý tới sắc mặt của Hông Ngọc công chúa.

Đột nhiên lại có một nữ nhân vẻ mặt hoảng sợ kêu la thất thanh chạy tới, vẻ mặt Hồng Ngọc công chúa liền hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.

Nhiếp chính vương thấy Vân tử Lạc xuất hiện cũng chấn động, chàng ngừng bước.

"Có rắn! Ta sợ"

Vân Tử Lạc nhanh chóng chạy tới nhào vào lòng Nhiếp chính vương, hai chân đu lên, kẹp chặt vào hông của chàng, cả người bám lên người chàng.

Vẻ mặt Hồng Ngọc công chúa biến hóa kịch liệt. cũng vội chạy tới.

Lúc đến gần, Vân Tử Lạc liền nhìn về phía nàng ta, nàng thấy rõ vẻ hả hê trong ánh mắt của nàng ta.

Vân TỬ Lạc lập tức hiểu ra.

Hồng Ngọc công chúa nhất định tưởng nàng là nữ nhân mếm mộ Hách Liên Ý, nên mới bày ra thủ đoạn như vậy.

Từ ánh mắt mỉa mai của nàng ta khi thấy màn này, chứng tỏ nàng ta thông minh hơn Lục Thừa Hoan.

Nếu là Lục Thừa Hoan, giờ phút này e ràng sẽ liều mạng lao tới, mà Hông Ngọc công chúa, lại hiểu rõ Hách Liên Ý, nghĩ rằng,không cần nàng ta ra tay, hách Liên Ý nhất định sẽ đẩy nàng ta.

Như vậy, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng của nàng ta trước mặt Hách Liên Ý.

Vân Tử LẠc cười lạnh một tiếng, không để ý đến nàng ta nữa, nàng nhìn về phia Hách Liên ý.

Thấy nàng giờ này lại xuất hiện ở chỗ này, Nhiếp chính vương làm sao không hiểu được tâm tứ của nàng chứ?

Nàng sợ rắn sao?

Là rắn sợ nàng mới đúng!

Huống chi, thời điểm này xuất hiện ở đây, không cần phái nói, nhất định là nàng cố tình.

Chàng nâng Vân Tử Lạc ngang lưng, vừa định lên tiếng hỏi, thì Vân Tử Lạc đã đưa tay cởi mạng che mặt của mình xuống, vứt sang một bên, để lộ đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, nàng ôm lấy vai người đàn ông, rồi hôn lên môi chàng.

"Á.."

Hồng Ngọc công chúa vừa mới trấn tĩnh lại, nhìn thấy một màn này liền kêu lên thất thanh.

Nwung mà, chuyện không như dự kiến của nàng ta, Nhiếp chính vương không đẩy Vân Tử Lạc ra.

Nhiếp chính vương bị hương vị mềm mại ngọt ngào của Vân tử Lạc mê hoặc, cộng thêm trong lòng vốn đang mê loạn, mặc dù biết phía sau vẫn còn người, nhưng chàng cũng không cách nào không chế được bản thân mình.

Đôi môi mỏng sít sao gắn chặt với đôi môi anh đào của người con gái, hai đầu lưỡi cùng nhau trêu đùa, hừng hực mà kích thích.

Người đàn ông hôn cực kỳ nhập tâm, dường như quên mất mình đang ở chỗ nào, chỉ toàn tâm toàn ý cướp đi vị ngọt của Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc vốn chỉ muốn chọc tức Hồng Ngọc công chúa, không nghĩ rằng Hách Liên Ý lại nhiệt tình như vậy, người đàn ông dùng hai tay sít sao khóa trụ nàng lại, để tránh nàng không bị té ngã.

Vì thế mà, thứ cứng rắng nóng bỏng giữa hai chân chàng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng.

"Ừm... ưm"

Vân Tử Lạc xấy hổ đỏ mặt, người này thật không biết xấu hô! Nàng giãy dụa muốn xuống nhưng chỉ lời nói lại bị Nhiếp chính vương dùng miệng chàng nuốt vào.

Nàng không biết rằng,hành động của nàng lại đang dụ hoặc Nhiếp chính vương.

Người đàn ông bình thường khi đối diện với sự mê hoặc của người con gái mình yêu thương làm sao có thể không chế nổi, chỉ cố thể tước vũ khí đầu hàng, không thể chống trả được.

Hồng Ngọc công chúa bị một màn này làm cho hóa đá!

Trời ơi, nàng ta đã nhìn thấy gì vậy?

Đây là Hách sao?

Nam nhân hừng hực nhiệt tình như vậy?

Không đúng, tuyệt đối không đúng! Tại sao lại có thể như vậy chứ?

Vẻ mặt nàng ta lạnh ngắt,lo lắng kêu lên: " Hách"

Chẳng lẽ Hách bị nữ nhân kia mê hoặc?

Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi của Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương lúc này mới mở mắt ra,ánh mắt mông lung, gò má chàng hơi đỏ, chàng buông môi của nàng,cảm nhận được hạ thân đã cực kỳ khó chịu

Chàng không hiểu, từ trước đến nay năng lực không chế của chàng rất tốt, nhưng cứ trước mặt Vân Tử Lạc là lại về không.

Vật nam tính giữa hai chân căng cứng làm chàng cảm thấy cực kỳ áy náy, vẻ mặt lại càng đỏ lên.

"Hách, Hách, huynh sao vẫn chưa để nàng ta xuống?"

Hồng Ngọc công chúa chỉ tay về phía Vân Tử Lạc, đôi môi khẽ run lên.

Nhiếp chính vương lúc này mới nghe được giọng của nàng ta, nhớ tới chỗ này là chỗ nào, dục vọng hừng hực lập tức bị dập tắt, đầu óc chàng cũng định thần lại.

Vân Tử Lạc nhếch môi cười, nhảy xuống khỏi người chàng.

Phản ứng của Hách Liên Ý với nữ nhân này thật làm nàng hài lòng.

"Ta lạnh, lạnh quá"

Vân Tử Lạc liếc mắt nhìn Hồng NGọc công chúa, tay kéo kéo áo bào đen của Nhiếp chính vương nói.

Nữ nhân này chẳng phải nói áo choàng của Hách Liên ý mỏng sao? Vậy nàng sẽ cho nàng ta thấy, thế nào mới gọi là mỏng.

Nhiếp chính vương không chút suy nghĩ gì, liền cởi áo choàng của mình ra, khoắc lên cho nàng, ôn nhu hỏi: " Còn lạnh không?"

"Không lạnh"

Vân Tử LẠc khoác áo bào rộng thùng thình của chàng.

Áo choàng của Nhiếp chính vương so với người nàng thật quá rộng, tay áo quẹt xuống đất, cũng không hề có eo,nhưng mà trong mắt Nhiếp chính vương như vậy lại cực kỳ gợi cảm.

Hô hấp của chàng không tự chủ được liền nhanh hơn.

Hồng Ngọc công chúa đứng ngây ngốc nãy giờ vẫn chưa động.

Nếu vừa rồi nàng ta còn nghi ngờ Nhiếp chính vương bị hạ độc, vậy bây giờ thì sao?

Nàng ta không ngờ rằng, Nhiếp chính vương lại có thể ân cần dịu dàng như vậy.

Nàng ta nghĩ mình nhìn nhầm, liền dịu mắt nhìn lại

"Ý, thật chán quá đi, ta muốn đi tản bộ, chàng có thể đi cùng ta không?"

Vân Tử Lạc chậm rãi nói.

Nhiếp chính vương biết nàng cố tình nói vậy cho Hồng Ngọc công chúa nghe nhưng vẫn vui vẻ phối hợp với nàng.

Chàng cũng muốn cho người khác thấy, chàng yêu thương Lạc nhi đến nhường nào.

"Được, nàng muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng nàng"

Nhiếp chính vương thâm tình trả lời, vẻ mặt chàng tràn đầy vẻ chân thành không nửa điểm giả tạo.

Đúng vậy, người con gái trước mắt chàng, có nàng bên cạnh, cả đời này chàng chỉ cần như vậy thôi.

Hạnh phúc, chàng vô cùng hạnh phúc.

"Nữ nhân này là ai vậy?"

Vân Tử Lạc nghiêng đầu, nhìn về phía Hồng Ngọc công chúa.

"Nàng ta, cùng chúng ta không có liên quan"

Nhiếp chính vương trả lời.

Vân Tử Lạc gật đầu, cố ý bày ra vẻ mặt thị uy nhìn về phía Hồng NGọc công chúa. "Ây, ta nói cho ngươi biết, Hách Liên Ý là nam nhân của ta, ngươi đừng hòng có ý đồ gì với chàng"

Nói rồi, nàng kéo Nhiếp chính vương nghênh ngang rời đi.

Phía sau, Sắc mặt Hồng Ngọc công chúa đã tối đen,vẻ mặt đầy vẻ khiếp sợ

Nàng ta gọi Hách Liên Ý!

Hách Liên Ý!

Thế gian này, người có thể gọi cả họ tên của huynh ấy có được mấy người?

Cho dù là nàng ta, cũng không dám gọi một tiếng 'Ý" cho nên để cho thân thiết, nàng ta chỉ dám gọi "Hách"

Cho dù là biểu muội của huynh ấy – Lục Thừa Hoan,cũng chỉ dám gọi huynh ấy là " Hách Liên ca ca"

Hay như Tiếu ĐÔng, cũng chỉ gọi là "Hách liên"

Thì ra, ngoại trừ Cảnh Hoa vương phi ra, còn có người có thể gọi huynh ấy là "Ý"

Hơn nữa, huynh ấy với chuyện này rất vui vẻ.

Hồng NGọc công chúa càng nghĩ càng ngây ngốc, trong lòng liền cảm thấy mối uy hiếp lớn.

Nàng ta vẫn cho rằng, Nhiếp chính vương luôn đặt đại cuộc làm trọng, không tư tình nhi nữ

Giống như lời chàng nói, chàng sẽ không lãng phí thời gian trò chuyện nhàm chán cùng nữ nhân.

Nhưng chỉ trong chớp mặt, chàng lại có thể sủng ái một nữ nhân như vậy!

Đây là cái gọi là: ' Sẽ không lãng phí thời gian trò chuyện nhàm chán cùng nữ nhân sao?"

Tim nàng ta, mơ hồ đau đớn.

Thì ra, không phải là không muốn, mà là phải xem nữ nhân đó là ai?

Đố kỵ không cách nào che dấu được bủa vây lấy nàng ta.

Nữ nhân này là ai?

Nàng nhất định phải tìm hiểu rõ

Bờ sông nhỏ bên sườn núi sau Vân phủ có hai bóng người đứng sát nhau, một chiếc áo bào đen rộng thùng thình khoác lên vai cả hai.

Vân Tử Lạc dựa vào lòng Nhiếp chính vương, than nhẹ: " Nàng ta chính là Hồng NGọc công chúa sao?"

"Ừm"

"Nàng ta thích chàng?"

"Ta không thích nàng ta"

Ánh mắt Nhiếp chính vương trầm xuống, ánh mắt thoáng vẻ chán ghét.

Vống là chàng cũng chưa từng chán ghét HồnG Ngọc công chúa, nhưng mà, bây giờ Hồng Ngọc công chúa lại chọc giận Lạc nhi, vì vậy trong lòng chàng cũng cảm thấy không thoải mái.