Một đoàn người sột soạt tiến đến, trong đó có một người lên tiếng nhẹ giọng giải thích với Vân Tử Lạc: " Hồng hồ ly này là chúng tôi nhìn thấy trước, chúng tôi đã liên tục đuổi từ bãi săn tới chỗ này"
Vân Tử Lạc giật mình, ánh mắt không nhìn về phía người đang nói, thậm chí lời hắn
nói nàng cũng không nghe rõ.
Đôi mắt hạnh của nàng chỉ chú ý tới bóng dáng người đàn ông cao lớn ngạo mạn ở trên hắc phong, nhất thời không có phản ứng gì.
Nhiếp chính vương vốn cao quý, sự cao quý ngang ngược đó cũng không giảm đi khi chàng cưỡi trên hắc phòng, áo trường bào đen, ống tay thêu chỉ mạ vàng khẽ đưa trong gió lạnh, tóc dài buông thả, trâm tím trên đầu như phát sáng,
Sắc mặt người đàn ông lạnh như băng, đôi mắt phượng sâu thẳm, không nhìn được chàng đang nghĩ gì, chàng nắm lấy cây roi quất nhẹ xuống.
Không ai biết rằng giờ phút này chàng rất không tự nhiên.
Nửa năm nay không gặp nàng, chỉ mình chàng biết, chàng nhớ nàng đến thế nào! Nhiều lần đã phái đội thị vệ tìm tung tích của nàng bốn phía.
Nhưng mà, cứ mỗi lần nhớ đến việc chàng vô tình đuổi nàng ra khỏi hoàng cung Nam Xuyên, chàng lại buộc mình phải dứt khoát, phải buộc mình quên đi, không được quan tâm đến nàng.
Nhưng lần này đối mặt với nàng, cũng không thể cản được sự nhưng nhớ ấy lại cuộn trào lên.
Bình tỉnh, chẳng qua là vẻ bề ngoài.
Nàng gầy, nàng gầy đi, nàng sao lại gầy đến như vậy?
Mắt phượng của Nhiếp chính vương lóe lên tia kinh hãi cũng đau lòng, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh băng vốn có.
Hàng động rất nhỏ, không một ai có thể phát hiện ra.
"Bát vương gia"
Ngự lâm quân vừa mới nói chuyện dường như giờ mới nhìn thấy Sở Tử Uyên, vội vàng lên tiếng vừa rối rít xin lỗi vừa cúi người hành lễ.
Mà Vân Hạo thời điểm trong thấy Nhiếp chính vương, gương mặt dường như treo lên nụ cười vui vẻ sáng lạn, đệ ấy ưỡn ngực, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, còn có vài phần đắc ý.
Dường như muốn Nhiếp chính vương biết rõ, đệ ấy cũng biết cưỡi ngựa, cũng biết bắn cung, không còn là một đứa trẻ nữa.
Nếu chuyện đệ ấy vừa rồi ở chân núi còn nghịch bùn để Nhiếp chính vương biết được, đệ ấy sẽ buồn bực muốn chết.
Vân Tử Lạc nhanh chóng bình tâm lại, đôi mắt hạnh hơi rũ xuống, ánh mắt khôi phục lại vẻ bình thường, không một gợn óng, nàng lạnh lùng câu dẫn cánh môi.
"Phải không? Các ngươi nói là đuổi theo con hồng hồ ly này? Có chứng cứ gì không?"
Nàng khinh thường nhíu mày.
Lời nàng nói ra làm cho ngự lâm quân ngẩn ngơ, không thể tin được lại có người dám nói vậy với Nhiếp chính vương, " Hồng hồ ly này là chúng ta liên tục đuổi theo đến đây, sớm đã là vật trong tay chúng ta, cô muốn thế nào?
Vân Tử Lạc "À" một tiếng,vẻ mặt càng thêm khôi hài, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn: " Nếu con hồ ly này là của ngươi, vậy ngươi gọi nó một tiếng, nếu nó trả lời ngươi, thì đó mới là thật! Phải không?"
Sở Tử Uyên lúc này nhịn không được bật cười.
Sắc mặt tên ngự lâm quân từ tím thành hồng, thô lỗ cắt lời nàng: " Theo như cô nói, vậy những đồ vật của cô cũng không phải là của cô"
Phản ứng của hắn cũng nhanh nhẹn,
Vân Tử Lạc cười cười nói: " Ngươi còn chưa trả lời câu của ta, như vậy, dựa vào bản lĩnh mà lấy thôi!"
Nói xong, nàng xoay tay phải rút một mũi tên ra, đặt lên cung, giương cung, mắt phượng hơi nheo lại, nhìn về phía con hông hồ ly, nhắm bắn.
Sặc mặt tên Ngự lâm quân đã đen kịt, cực kỳ khó coi.
Chẳng lẽ, bản lĩnh của hắn lại không bằng một nữ nhân!
Vừa đang nghĩ, Nhiếp chính vương đã ôm lấy con hồng hồ ly giao co một tên thị vệ, tiếng giương cung vang lên,hắn kẹp lấy bụng ngựa, chạy như bay ra ngoài.
"Đuổi theo" Vân Tử Lạc cũng không nhìn Nhiếp chính vương lấy một cái, hai chân đã mạnh vào bụng ngựa,đuổi theo như bay ra ngoài.
Sở Tử Uyên lập tức quất roi, đuổi theo sau.
Nhiếp chính vương ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vân Hạo và Ngô Đại.
Bị ánh mắt thâm trầm của chàng quét đến, Vân Hạo có chút căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng: " Nhiếp chính vương"
Nhiếp chính vương nhìn đệ ấy một cái, rồi chú ý tới Ngô Đại ở bên cạnh, hắn tỏa ra khí chất của cao thủ,chàng biết điều đó.
Ánh mắt thâm trầm của chàng nhìn về Vân Hạo, môi mỏng khẽ động: " ngươi cũng đi tới chỗ này?"
Vân Hạo giật mình, lẩm bẩm: " Ta muốn rèn luyện bản thân"
"Rèn luyện bản thân?" Nhiếp chính vương lại quét mắt nhìn thân thể gầy yếu của Vân Hạo.
Vân Hạo vội ưỡn ngực nói: " Ta cũng không thể để không tay chân, nếu chỉ biết đọc thư văn, sau này cũng không thể được"
Nhiếp chính vương hơi nhíu mày,hỏi lại: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"
Sắc mặt Vân Hạo không thay đổi nhiều, dường như cũng dũng cảm hơn nhiều, hơi cao giọng hơn đáp:" Bởi vì ta muốn được như ngài, ngài là lý tưởng phấn đấu của ta, ta muốn được tung hoành chiến trường, vô địch hậu thế như ngài"
Nhiếp chính vương hơi nhếch môi mỏng, cười nhẹ một tiếng: " Không ai có thể làm bá chủ vô địch được, muốn đứng nhất, không thể chỉ dựa vào võ công, mà còn phải biết dùng mưu lược, những thứ này, chỉ có thể học được từ trong sách "
Vân Hạo mím môi, nói: " Nhưng từ nhỏ cha ta không cho ta xem binh thư, ngay cả vũ khí cũng không cho ta chạm vào"
"Ta không nói chỉ có binh thư. Vua của một nước cần quan tâm nhất là thái bình thịnh vượng của trăm họ, đó mới là một mình quân, cũng không cần quan tâm làm tướng quân thế nào, làm thừa tướng thế nào? Hiểu không?"
Nhiếp chính vương giải thích từng chữ, làm cho Vân Hạo dường như tỉnh ngộ.
"Nhiếp chính vương, ta hiểu rồi! Về sau ta sẽ không chỉ muốn trở thành người như ngài, ta nhất định sẽ cố gắng rèn luyện, đọc nhiều sách, làm cho mình trở nên hoàn thiện hơn"
Vân Hạo dường như rất vui
"Ừm" Nhiếp chính vương thấy đệ ấy rất thông minh, mắt phượng cũng lóe lên ý tán thưởng, rồi lại nhìn về phía đường Vân Tử Lạc đang chạy, chàng quay đầu ngựa, quát một tiếng, hắc phong lập tức chạy như bay.
Vân Tử Lạc thấy gần đến đám thị vệ phía trước, tay phải nàng soạt soạt một tiếng, dây lưng lựa trăng bay về phía đó, đánh thẳng tới chân sau của con ngựa của tên thị vệ.
Con ngựa hí dài một tiếng, bị gập chân sau, nửa quỷ xuống trên mặt đất.
Tên ngự lâm quân đó lăn một vòng, lật khỏi yên ngựa, hồng hồ ly vốn đang kẹp trong nách hắn liền muốn chạy thoát, nó quất quất đuôi chạy, vừa đi được vài bước, thì một vệt sáng trắng quấn ngang chân nó, làm vướng chân ngã trên đất.
Vân Tử Lạc vừa tung tuyết sat, đang muốn đem thu con hồng hồ ly về, thì đột nhiên có một vệt sáng, một trường tiên quấn chặt dây lưng của nàng, chế trụ không cho nàng thu về.
Vân Tử Lạc tức giạn ngước mắt lên, nhìn thấy tai phải Nhiếp chính vương đang cầm cây roi dài ngồi trên hắc phong, đó là trường tiên chuyên dụng của hắc phong.
Người đàn ông cầm chặt roi, sít sao giữ chặt dây lưng của Vân Tử Lạc.
Không nhìn thì thôi, càng nhìn nàng càng tức giận.
Vân Tử Lạc hừ một tiếng, ánh mắt trầm xuống, hơi gia tăng lực thu dây lưng trở về.
Nhiếp chính vương vẫn không nhúc nhích, ngồi thẳng trên lưng ngựa, chiếc trường tiên cũng không di động nửa phân, vẫn quấn chặt lấy dây lưng của nàng.
Vân Tử LẠc tức giận đổi sang tay trái, còn tay phải thì sờ sờ trong ngực mình, bốn ngón tay kẹp bốn kim đao sáng chói lập tức hướng về phía cổ họng Nhiếp chính vương mà phi tới, lực đạo rất mạnh rất vô tình.
Nhiếp chính vương vốn không thay đổi sắc mặt cuối cũng cùng có một tía xót xa.
Chàng lập tức uốn eo về phía sau, nằm ngang trên lưng ngựa rồi nhảy xuống, vẫn không buông trường tiên trong tay, lực đạo tăng thêm làm cho Vân Tử Lạc không thể nào không buông.
Hắc phong dường như cảm nhận được gì, nó hí dài một tiếng, gập chân trước xuống rồi quỳ trên mặt đất.
"Đáng chết"
Vân Tử Lạc tức giận chửi một tiếng, chỉ đành phải buông tay, Tuyết sát bị trường tiên của Nhiếp chính vương xoắn rơi chặt.
Nàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nhanh chóng chạy về phía hồng hồ ly
Tay trái nàng giữ Tuyết Sát nên không thể cử động, hồng hồ ly cũng không cử động được chỉ đành vẫy vẫy cái đuôi dài trong ngực nàng, tay phải Vân Tử Lạc bắt được Tuyết sát, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương đứng trên mặt đất, bóng dáng oai phong lẫm liệt, đôi môi mỏng hơi nhếch, nhìn nàng một cái, rồi mở tay ra.
Vân Tử LẠc hừ lạnh một tiếng, vung tay một cái, thu Tuyết Sát trở lại bên mình, ôm lấy hồng hồ ly nhảy lên lưng ngựa, quất ngựa chạy đi.
Lúc quay lại gặp Sở Tử Uyên đang cưỡi ngựa đến, hai người họ rời đi, rồi gặp lại Ngô Đại và Vân Hạo.
Lúc này, sắc trời tối dần, mây đen chằng chịt, giờ cách tối vẫn còn sớm, nhưng lại giống như đã tối muộn,
Vân Tử Lạc ngẩng đầy, nhướng mày, Ngô Đại đã mở miệng nói: " Trời sắp mưa!"
Vừa dứt lời, một tia sét trắng rạch ngang bầu trời, ngày sau đó vài tiếng sấm " Rầm, rầm rầm" vang lên như muốn bổ tung bầu trời.
"Ào..ào.." Hạt mưa đầu tiên lớn như hạt đậu rơi xuống, ngay sau đó mưa xối xả như trút nước,
"Tìm một chỗ trú trước đã, không được gần cây quá"
Vân Tử Lạc lập tức lớn tiếng nói, giọng nói dường như cũng bị mưa gió làm cản trở đi nhiều.
Trời mưa bão không được đứng gần cây cối, cây cối có thể dẫn điện, xác xuất bị sét đánh là rất lớn, Vân Tử Lạc không thể không nhắc nhở bọn họ, nàng dắt lấy đầu ngựa Vân Hạo, chạy nhanh về phía núi
Sở Tử Uyên cùng Ngô Đại thấy trời mưa lớn, vừa muốn đánh ngựa đến cây đại thu bên cạnh trú mưa, nhưng nghe được những lời này của Vân Tử Lạc thì cả kinh, vội vàng quất ngựa đuổi theo nàng.
"Lạc nhi!" Sở Tử Uyên nhanh chóng đuổi theo, vì ngựa hắn vốn là chiến mã ngàn dặm, nên rất nhanh đã đuổi tới bên cạnh Vân Tử Lạc, hắn cao giọng nói: " ta biết một sơn động!"
Nói rồi, hắn quay đầu ngựa, chạy về phía con đường bên cạnh...
"Ào..ào..ào...ào" Tiếng mưa càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng sấm rung trời, làm mặt đất dường như cũng rung lên.
Mấy người chạy theo đường đó không lâu thì nhìn thấy cửa sơn động.
Cửa động khá lớn, Sở Tử Uyên cưỡi ngựa chạy vào trước, Vân Tử LẠc, Vân Hạo và Ngô Đại liền theo sau.
Lúc này, bốn người họ quần áo đều ướt nhẹp, cũng tại trận mưa này đến đột ngột lại rất lớn, quần áo của bọn họ từ ngoài vào trong đều ướt, sít sao dính sát vào da thịt.
Ngày mùa đông giá rét, nước mưa lạnh như băng. Cảm giác lạnh buốt xuyên qua làn da thấm vào sâu, Vân Tử Lạc nhịn không được rùng mình, hàm răng cũng đánh vào nhau.
Lạnh. Không phải là lạnh bình thường!
Tuy nói người luyện võ thể chất tốt hơn người bình thường, bị nước mưa ngấm cũng không phải là chuyện lớn, không dễ bị cảm mạo, nhưng lạnh như vậy không phải là có thể chịu được.
Vân Tử Lạc cắn chặt răng nhảy xuống lưng ngựa, dắt ngựa đi vào sâu trong sơn động.
Bên trong lấp lóe có ánh sáng, sau đó một loạt tiếng bước chân hỗn loạn chạy ra phía ngoài.
Vân Tử Lạc vừa nhìn, là nhận ra mấy tên ngự lâm quân của Nhiếp chính vương vừa rồi tranh đấu với nàng.
"Nhiếp chính vương đang trú mưa ở bên trong, các vị hãy tìm sơn động khác đi"
Tện Ngự lâm quân kia bị Vân Tử Lạc làm cho tức giận, hắn cũng không quan tâm cao thấp với Sở Tử Uyên lên tiếng.
"Ngươi tên là gì?" Giọng Sở Tử Uyên ôn hòa, không biểu lộ chút hỉ nộ.
Tên ngự lâm quân kia miễn cưỡng đáp: " Tiểu nhân là thủ hạ của Nhiếp chính vương, cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt"
Rồi sau đó hắn hướng về phía Sở Tử Uyên, giọng điệu như khuyên giải: " Bát vương gia, Nhiếp chính vương vừa vào trong nghỉ ngơi chưa được vào lâu, không muốn các vị vào trong cũng là muốn tốt cho các vị, làm ngài ấy tức giận cũng không nên"
Hiện tại trong lòng Sở Tử Uyên chỉ biết chuyện Vân Tử Lạc bị mắc mưa, nghe lời này của hắn, giận đến tím mặt.
"Ngươi bảo bản vương tìm sơn động khác?" hắn nói gằn từng chữ từng chữ, giọng điệu cực kỳ nguy hiểm.
Vân Tử Lạc cả kinh, nàng cũng chưa từng thấy vẻ mặt tàn nhẫn của Sở Tử Uyên như lúc này.
Tên ngự lâm quân kia sợ hết hồn, nhất thời phẫn nộ, nói: " Bát vương gia, thuộc hạ là cũng muốn tốt cho ngài, nếu ngài chọc giận Nhiếp chính vương, cho dù là như thế nào, thì đó cũng không phải là chuyện tốt"
Đột nhiên, Vân Hạo hơi ngẩng đầu, nhìn lên trên hắt hơi một cái, Vân Tử Lạc nhịn không được cười, nhưng lửa giận trong lòng bắt đầu bùng lên..
Nàng trầm giọng hỏi ngược lại: " Dựa vào gì mà chỉ cho Nhiếp chính vương ở sơn động này! Sơn động này là do hắn xây dựng nên sao?"
Tên ngự lâm quân lập tức bày ra vẻ mặt quái dị
Nữ nhân này, không nói thì thôi, khi phản bác người khác, cực kỳ sắc sảo! Lần thú hai, hắn bị nàng làm cho á khẩu không đưa ra được câu trả lời.
"Ta đã nói như vậy, nếu xông vào hậu quả như thế nào các ngươi tự chịu" Tên ngự lâm quân hướng về phía nàng, nhìn với vẻ xem thường
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng.
Trong động liền truyền ra tiếng bức chân rắn rỏi, nam tử một thân áo bào đen chắp tay bước ra, nhìn thấy bốn người họ bộ dạng chật vạt đứng ở cửa động, đầu tiên là sững sờ, sau đó không khỏi nhíu mày.
Ánh mắt Nhiếp chính vương không thay đổi quét qua người Vân Tử Lạc, thản nhiên nói: " Bát vương gia gặp mưa lớn như vậy, còn để ngài ấy ở ngoài nay? Còn không mau mời ngài ấy vào"
Tên ngự lâm quân mặc dù chỉ là lính ở chỗ săn bắn, nhưng là tâm phúc của Nhiếp chính vương, hắn ý vào Nhiếp chính vương nên mới dám bất kính như vậy với Sở Tử Uyên.
Nó làm cho Vân Tử Lạc thấy rõ ràng, ở Kỳ Hạ, binh quyền phân hóa rất rõ.
Sở Tử Uyên:"Ừm" một tiếng, nho nhã nói cảm ơn, Vân Tử Lạc nhếch môi cười mỉa mai, rồi đỡ Vân Hạo bước vào trong sơn động.
Nhiếp chính vương ở phía sau họ, thấy họ đi về góc tây nam của động, chỗ đó có nhiều rơm rạ, Vân Tử Lạc đỡ Vân Hạo ngồi xuống.
"Đưa một ít củi khô qua đó" Nhiếp chính vương khép mi, hạ mắt phân phó thị vệ bên cạnh.
"Dạ"
Lúc này, Vân Tử Lạc cũng nhanh chóng quét mắt một vòng quanh sơn động, ở góc đông bắc Nhiếp chính vương và đoàn người đang ngổi ở đó, chỗ đó chất đầy củi khô, một tên thị vệ nhanh chóng nhóm lửa.
"Báy vương gia, đến bên chỗ này của bản vương sưởi ấm đi" Nhiếp chính vương ngồi gần đống lửa, ngước mắt lên, giọng nói hơi lạnh.
Nhưng mà, đối với sự nhiệt tình quá mức của vương gia hôm nay, mấy tên thị vệ đều là tâm phúc bên cạnh chàng không khỏi khó hiểu.
Sở Tử Uyên lập tức nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc nhíu mày liều, nói với Sở Tử Uyên: " Mang Hạo nhi qua đó"
Nói rồi nàng nói Vân Hạo qua đó.
Còn nàng, nàng không muốn sang bên địa phận của chàng!
Nhưng mà nàng cũng không muốn nhìn thấy Vân Hạo vì gặp mưa mà ngã bệnh, cho nên giọng điệu cực kỳ kiên quyết.
Sở Tử Uyên khuyên nàng không được, chỉ đành mang Vân Hạo đi về phía đông bắc, người đang gặp lạnh khi nhìn thấy nguồn nhiệt theo bản năng sẽ đến gần, Vân Hạo liền lập tức đến đống lửa, toàn thân lập tức cảm thấy thoải mái hơn.
Nhiếp chính vương nhíu nhíu mày, ánh mắt như có như không nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Tên thị vệ được phân phó lập tức ôm đống lửa đi qua bên nàng.
Ngô Đại mừng rỡ không thôi, vội vàng đánh lửa, chi mới một lát liền có chút lửa.
Người con gái ngồi trước đống lửa, chậm rãi đem gỡ mạng che mặt ướt đẫm xuống, lộ ra gò má tuyệt mi, đôi mắt hạnh trong suốt ngập nước, nước trên tóc chảy xuống, giống hư nước mắt, xinh đẹp vô cùng
Chỉ là, thân thể ngồi bên cạnh đống lửa, vì quần áo bị ướt như phác họa đường cong hoàn mỹ của nàng, thân thể kia dường như gầy đi nhiều so với trước.
Nhiếp chính vương mấp máy môi mỏng, nhưng không phát ra âm thanh.
Chàng nhìn về sườn mặt của người con gái, đôi mắt phượng tràn đầy lo lắng.
Một lúc sau lửa càng lớn, xung quang cũng ấm lên, Sở Tử Uyên vội vàng mang Vân Hạo trở lại, bốn người họ vây quanh đống lửa, thân thể dường như rất gần đống lửa, quần áo bị ánh lửa làm cho hồng lên, cái lạnh cũng giảm đi.
Nhiếp chính vương nghiêng người bên phiếm đá, không ngừng hướng mắt về bên đó, ánh mắt mờ mịt
Bên ngoài sơn động, trời mưa như trút nước, không có biểu hiện tạnh.
Đột nhiên, một tên thị vệ chạy từ ngoài sơn động vào, " Vương gia không xong rồi! Mãnh thú trong trường săn đều bắt đầu chạy toán loạn rồi! Tiếng sấm quá lớn, dường như chúng bị kinh động!"
Vân Tử Lạc nghe vậy,hơi nâng mắt, suy nghĩ điều gì đó.
Sở Tử Uyên lấy ra một cây củi nhỏ, nói: " Việc này thường xuyên xảy ra, phàm là khi thời tiết giông bão, trường săn sẽ không mở, cũng không ai dám tiến vào. Cũng không nghĩ rằng, hôm này giông bão đột ngột như vậy!"
Ngô Đại phụ họa: " Chắc chắn Nhiếp chính vương đã có chuẩn bị, bọn mãnh thú kia sẽ không đến chỗ này đâu"
Vân Tử Lạc cười khẽ, " Đến thì càng tốt, buổi tối có thể có thịt sư tử để ăn"
Tất cả mọi người đều cười ha hả.
Mắt phượng của Nhiếp chính vương hơi động, dời sự chú ý, nhìn bọn họ vài lần, nét mặt có chút khó coi, thanh âm rất lạnh: " Các ngươi phòng thủ hang động này, không được chọc giận bọn nó"
"Dạ vương gia" Tên thị vệ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ngô Đại cầm lấy một cây gỗ, đứng lên, nói: " Ta ra ngoài xem thế nào"
Nói xong liền đi ra ngoài.
Toàn bộ thị vệ bên ngoài đều tập trung ở cửa động.
Ngoài động, tiếng mưa sấm ầm ầm, tiếng giã thú gào thét không dứt, nhưng thứ này bọn thị vệ dù có kinh nghiệm nhưng vẫn có chút lo lắng,
Lại có không ít con thú nhỏ bị hù dọa chạy loạn vào trong sơn động. Ngô Đại không tốn sức đã bắt được ba con gà rừng trở lại.
Khi nhìn thấy con gà rừng, ánh mắt Vân Hạo nhi sáng lên, "Rọt" một tiếng, bụng đệ ấy réo lên.
Vân Tử Lạc ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Vân Hạo, Vân Hạo xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
"Ha ha, Hạo nhi đói bụng sao, Nhị tỷ nướng gà cho đệ ăn" Vân Tử Lạc vội đưa tay vuốt vuốt đầu Vân Hạo.
Ngô Đại cười hì hì một tiếng, một tay nắm lấy mấy cành củi khô, nói: "Tối nay ăn gà vùi đất!"
"gà vùi là sao?" Vân Hạo hỏi Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc cười, giải thích: " Gà ăn mày là do người ta bắt được trên đường, không có chỗ đốt, liền đào hố, dùng lá cây gói chặt gà lại, phía trên dùng lửa nóng, làm chín có thể ăn, nếu cho thêm các loại gia vị, thi mùi vị lại càng ngon"
"vậy nhất định là rất ngon" vân Hạo chảy nước miếng nói.
Bên này, Ngô Đại dùng dao đào một cái hố nhỏ trên đất, đem là bọc con gà lại, rồi để vào trong hố.
"Đợi đã" Vân Tử Lạc gọi hắn, khóe miệng nhẹ rút: " Cứ như vậy mà nướng sao?"
"Đúng vậy" Ngô Đại nghi hoặc hỏi.
Vân tử Lạc lắc lắc đầu, " Nướng như vậy mặc dù con gà vẫn giữ được mùi vị ban đầu, nhưng lại rất tanh, mùi vị cũng không ngon. Để ta làm cho"
Sở Tử Uyên nghe lời nàng nói, hứng phấn hắn lên, " Lạc nhi, muội còn có thể nướng gà sao? Đúng vậy, lần trước muội làm bánh ngon như vậy, nhất định còn làm được nhiều món ngon nữa"
Vân Tử Lạc cười, nhìn liếc về phía đông bắc nói: " Huynh qua đó mượn cho ta đường muối, dấm, hành tỏi và một số gia vị "
Nàng thấy thị vệ của Nhiếp chính vương cũng bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bọn họ nấu bữa tối nên mang theo đầy đủ gia vị.
Sở Tử Uyên đáp ứng, liền đi về phía đó, Nhiếp chính vương cũng hào phóng, không hỏi nhiều liền cho bọn họ mượn.
Vân Hạo đến bên cạnh Vân Tử Lạc, khiếp sợ nhìn nàng: " nhị tỷ, tỷ biết nấu ăn?"
Đệ ấy cũng chưa từng được thưởng thức tay nghề của Vân Tử Lạc, giờ đột nhiên nghe Sở Tử Uyên nói vậy, liền kinh hãi.