Lạc Nhi Ý

Chương 197




"Đệ không biết rồi" Vân Tử Lạc liếc đệ ấy một cái, rồi nhẹ xoay cổ tay ngọc, một kim đao nhỏ liền xuất hiện trên tay phải.

"Dùng dao này để môt gà thực cũng quá lãng phí!" Nàng nói một câu, rồi tiếp tục dùng kim đam mổ bụng gà, sau đó dùng nước rửa sạch, rồi đem các loại gia vị tẩm ướp vào trong bụng con gà, nhẹ nhàng chà xát để gia vị ngấm đều.

Ngô Đại nghi ngờ hỏi: " Nhiều gia vị như vậy có ngon không?"

Hắn mặc dù biết Trương thúc, cũng đã đến Túy Vân lâu, nhưng lại chưa từng ăn thức ăn ở đó, người bình thường nấu ăn cũng không cho nhiều gia vị như vậy!

Huống chi đa phần ở đó đều là hương liệu, theo lý thì không dùng để nấu ăn, nhưng nhị tiểu thư lại cho nhiều như vậy!

Vân Tử Lạc liếc hắn, nàng cũng không thể giải thích rõ rằng mấy loại hương liệu này ở thời hiện đại là các loại gia vị cực phẩm được.

Mà bên này, mắt phượng của Nhiếp chính vương chưa từng rời khỏi nàng, lông mày xoắn chặt thành hình chữ đại,dường như không hiểu nàng đang làm gì.

Nửa canh giờ sau, mùi gà nướng thơm lừng lan cả sơn động.

Gà được đào lên, Vân Hạo là người xông lên đầu tiên, tay chân luống cuống rạch bỏ lớp lá xanh bên ngoài, bị nóng cứ phẩy phẩy tay.

"Chậm một chút, chậm một chút" Vân Tử Lạc mỉm cười nhắc nhở đệ ấy.

Đợi lúc hai người mở được lớp là bên ngoài ra, lập tức một trong xuất hiện một con gà nướng vàng bóng rất đẹp mắt.

Gà nướng sắc, hương, vị đều đủ cả,vừa nhìn thôi đã làm cho người ta muốn ăn.

Nhiếp chính vương ngồi ở bên này, khi nhìn thấy con gà nướng, cổ họng không khỏi khô khốc, chàng khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.

Vân Tử Lạc đưa hai cái đùi cho Vân Hạo.

Vân Hạo quá đỗi vui mừng, vội vàng ăn lấy ăn để cái đùi gà, vừa mới ăn được một cái, đệ ấy ngước mắt liền nhìn thấy Nhiếp chính vương ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cái đùi gà còn lại trên tay mình, ánh mắt đầy vẻ khao khát.

Đệ ấy ngừng lại một lát, thấp giọng hỏi: " Nhị tỷ, đệ có thể mang cái này sang cho Nhiếp chính vương được không?"

Vân Tử Lạc, thấy vẻ mặt của Vân Hạo cũng biết đệ ấy đang nghĩ gì.

Nàng không khỏi thở dài. Đứa nhỏ này... còn đem Nhiếp chính vương làm thần tượng!

Nàng khẽ mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt thuần khiết của Vân Hạo liền gật đầu nhẹ, nói: " Hắn cho chúng ta mượn gia vị, chúng ta cũng nên đáp lễ. Đệ đi đi"

Vân Hạo khẽ nhếch mắt, nhìn nàng vài lần,rồi nháy mắt mấy cái, ánh mắt hiện lên vài phần mờ mịt.

"Nhìn ta làm gì?" Vân Tử Lạc nghi ngờ nhíu mày.

Đôi môi Vân Hạo hơi động, cũng không nói gì nữa, đứng dậy chạy về hướng đông bắc.

Thấy đệ ấy đến, Nhiếp chính vương có chút kinh ngạc,mắt phượng hơi híp lại, thấy hắn đang cầm đùi gà cầm chạy về đây, chàng không khỏi ngạc nhiên.

Lúc tới đi, Vân Hạo có chút lúng túng, suy nghĩ một lúc rồi đưa đùi gà trong tay cho chàng, cười nói:" Nhiếp chính vương, tay nghề Nhị tỷ ta rất tốt! Ngài ăn thủ một miếng đi"

Nhiếp chính vương cúi đầu nhìn chiếc đùi gà vàng óng bóng bầy kia, một trận thơm nức xộc hẳn vào mũi chàng, chàng không khỏi nhếch môi cười: " Thay ta cảm ơn nhị tỷ ngươi"

Vân Hạo sững sờ, Nhiếp chính vương đã cầm lấy đùi gà nóng hổi trong tay đệ ấy, tay phải cầm lấy phần cổ chân, cắn một miếng trên bắp thịt, mùi hương lan tỏa.

Cổ họng chàng không khỏi nghẹn lại, thời tiết lạnh như vậy, cái này thật làm người ta ấm áp.

Vân Hạo đã chạy bước nhỏ quay về.

Trong lòng đệ ấy cũng rất khỏ hiểu, quan hệ của Nhiếp chính vương và Nhị tỷ, đến cuối cùng là như thế nào?

Nhớ lại lần đó nhìn trộm được hai người hôn nhau, mặt của để ấy không khỏi ửng hồng lên, cũng không tiếp tục nghĩ nữa.

Vân Tử Lạc lười biếng dựa vào tảng đá, tay nhỏ vuốt vuốt lông mềm mại của hồng hồ ly. Con hồng hồ ly vốn vẫn đang sợ hãi nhưng lại có sự ấm áp xung quanh cùng với sự vuốt ve của nàng liền thả lỏng hắn. Nó thả hai chân trước,đôi mắt hơi híp lại, miễn cưỡng nằm trên đùi Vân Tử Lạc, dường như rất thích thú.

Sau khi ăn cơm xong, bên ngoài trời vẫn mưa, chỉ là đã nhỏ đi nhiều.

Nhưng mà, bởi vì trời tối lại có nhiều mãnh thú bên ngoài, sẽ không ai chọn thời điểm bây giờ để rời đi.

Vì vậy, một đêm này, trong sơn động hai đốm lửa liên tục sáng.

Buổi đêm trời càng lạnh, cực kỳ lạnh, mặc dù có lửa ấm, nhưng cũng có thể làm người ta tỉnh giấc vì giá rét.

"Lạnh.." Vân Tử Lạc ôm hồng hồ ly, trong mơ mơ hồ nói ra vài chữ không rõ ràng.

Hồng hồ ly lập tức mở mắt, con người đảo đảo vài vòng, rồi nhìn về phía Nhiếp chính vương một cái, sau đó lười biếng nhắm mát lại.

Vân Tử Lạc nói mớ xong liền tỉnh lại, nàng lắc đầu, vừa nghĩ đến chuyện lúc này nàng mơ thấy chàng, nàng lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn về phía góc đông bắc.

Bên đó củi cháy rất lớn, thâp thoáng cón bóng đen cao lớn nằm trên mặt đất, người đàn ông nhắm nghiền mắt,dường như đã ngủ thiếp đi.

Ánh mắt Vân Tử Lạc không tự chủ được trầm lại, đôi mắt hạnh thoáng ý lạnh như lúc nàng gặp chàng ở vùng núi hoang vu này.

Không biết đã bao đêm, nàng cứ như vậy mà bừng tỉnh khỏi giấc mộng

Chỉ là đêm nay, khi nàng tỉnh lại,liền có thể thấy được người đó.

Người đó, chàng ở ngay bên cạnh nàng cách không đầy hai mươi mét, nhưng mà, dù có thể nhìn thấy chàng nhưng nàng lại cảm thấy xa cách đến vậy.

Hàng mi dài của Nhiếp chính vương hơi động, chàng đột nhiên mở mắt, đối diện với ánh mắt của nàng.

Vân Tử Lạc theo bản năng nhắm mắt lại, không nhìn thẳng vào chàng.

Trong lòng nàng, đang rất khẩn trương bình tĩnh lại.

Nàng nghĩ, nàng nghĩ đến bảy tháng này, nàng sớm đã khong nghĩ đến chàng, cần gì phải phí hoài tâm tư suy nghĩ chuyện này nữa!

Mọi người đều nói đàn ông vô tình, khi chiếm được rồi thì những thứ khác đều xem nhẹ!

Hiện giờ nàng cảm thấy, những lời này rất đúng!

Nếu như Nhiếp chính vương thực sự là người nhưu vậy, thì loại đàn ông này cũng không đáng để Vân Tử Lạc nàng trân trọng.

Nghĩ vậy nàng liền chìm vào giác ngủ.

Nhiếp chính vương dời ánh mắt vốn đang nhìn vào vách núi nhìn sang Vân Tử Lạc, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt nàng, nhìn thấy làn da trắng tuyết, gương mặt của nàng, trong lòng chàng như bị thứ gì nặng nề đánh xuống.

Đã bao lần, đã bao lần, trong mơ, chàng đã nhìn thấy gương mặt ấy.

Đó là gương mặt của Lạc nhi, nhưng cũng là mặt của Lâm Thanh Thanh.

Hai gương mặt, trong đầu chàng không ngừng hoán đổi, làm cho hàng lâu mày của Nhiếp chính vương nhíu lại, vẻ mờ mịt vô định.

Bây giờ là lúc, mà bình thường nửa đêm khi tỉnh dậy, chàng liền phát điên muốn cưỡng bách sự nhớ nhung nàng của mình lại, nhưng bây giờ, nàng đang ở trước mắt chàng...

Lúc này, Vân Tử Lạc trở mình, mặt hướng về phía trong,đôi môi đỏ mọng ngâm nga vài chữ: " Lạnh...."

Lời nói này là hoàn toàn vô ý thức, là phản ứng của cơ thể nàng lúc bấy giờ.

Sở Tử Uyên xoay người, từ trong đống rơm rạ ngồi dậy, dụi dụi mắt hỏi: " Lạc nhi, lạnh sao?"

Nói rồi hắn liền dịch đến gần.

Vân Tử Lạc nửa tỉnh nửa mơ, gật đầu nhẹ.

Sở Tử Uyên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm chặt bàn tay nàng trong lòng bàn tay hắn, cảm thấy một trận băng lãnh truyền đến.

Khóe miệng của hắn không khỏi nhẹ rút, nha đầu này, tay sao lại lạnh như vậy!

"Tử Uyên?" Vân Tử Lạc cũng ngồi dậy, mái tóc mềm mại buông xỏa tới eo, gương mặt nhỏ nhắc cốn trắng tuyết lại thêm sự mông lung do buồn ngủ, cực kỳ xinh đẹp.

"Muội lạnh thành như vậy, cũng không nói!" Sở Tử Uyên liền cời áo khoác ngoài của mình ra, tiệng tay khoác lên người nàng: " Đừng dựa vào vách đá, ta sẽ cho muội mượn vai ta"

Nói xong, hắn nghiêng người ngồi thẳng, sau lưng dựa vào vách đá, đem vai trái tới gấn Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, thì Ngô Đại tỉnh dậy kêu lên, cầm lấy vài cảnh củi khô, cho thêm vào đống lửa, lửa vì thế mà lớn hơn, sự ấm áp đập vào mặt/

Vân Tử Lạc thả lỏng, thản nhiên cười, ôm lấy hồng hồ ly, tựa đầu vào vai Sở Tử Uyên.

Người đàn ông cởi bỏ áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc một bộ trường sam, cả người mang theo mùi hương nhàn nhạt cũng không biết là từ loài cây nào.

Nhìn thấy Vân Tử Lạc dựa vào vai mình, khóe miệng Sở Tử Uyên lập tức dẫn ra ý cười vui vẻ.

Hắn không khỏi vụng trộm nhìn về phía Nhiếp chính vương.

Sắc mặt Nhiếp chính vương lập tức thay đổi, giận đến tím mặt, đột nhiên đứng dậy, đạp vào đống củi dưới đất.

Hai tay dưới tay áo đã siết chặt thành đám, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Theo bản năng, Nhiếp chính vương nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Sở Tử Uyên và gương mặt xinh đẹp kia đang tựa vào lòng hắn, lửa giận dường như không thể kiểm soát được, ngay cả ý định giết người chàng cũng có.

Nhìn thấy sắc mặt của Nhiếp chính vương, Sở Tử Uyên cúi đầu nhìn xuống Vân Tử Lạc.

Chỉ thấy hàng mi của người con gái hơi động.

Nàng tỉnh... Sở Tử Uyên bĩu môi, nhưng cũng không vạch trần chuyện này, hắn chắc chắn hai người họ có khúc mắc.

Nhiếp chính vương không thèm nghĩ quan hệ của chàng và Vân Tử Lạc lúc này là thế nào, chàng trực tiếp sải bước đi về phía họ.

Đi đến góc tây nam, ánh mắt chàng sít sao khóa chặt trên người Sở Tử Uyên, giọng điệu lạnh như băng: " Bát vương gia, Trường Nhạc công chúa đã đến Kỳ Hạ chúng ta chọn phò mã, ngài sao có thể thân mật cũng nữ nhân khác như vậy?

"Chuyện này nếu truyền tới Đông Lâm, có bao nhiêu ảnh hưởng ngài biết không?" Mặt Nhiếp chính vương bệnh ra, sắc mặt khó coi, liên tiếp nói những lời này với Sở Tử Uyên.

Tất cả mọi người trong sơn động đều bị đánh thức.

Vân Hạo nhìn thấy một màn này cũng há hốc miệng, vội vàng dụi dụi mắt, để cẩn thận nhìn lại.

Sở Tử Uyên nhướn môi, mỉa mai câu dẫn cánh môi, thản nhiên nói: " Lạc nhi như muội muội của ta, ta đối xử với nàng như ca ca không được sao?"

Hắn cũng biết rõ ý tứ trong lời của Nhiếp chính vương.

"Nàng không phải là muội muội của ngài" Nhiếp chính vương lạnh lùng hừ khẽ, " Nam chưa vợ, gái chưa chồng cũng khó tránh được dị nghị"

Nghe những lời này, Vân Tử Lạc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đôi mắt hạnh lạnh lùng mở to, ngước lên, đôi môi đỏ mọng nói rõ ràng từng chữ: " Đây là chuyện của ta và Bát vương gia, không tới lượt ngài quan tâm"

Nhiếp chính vương thay đổi sắc mặt, nói: " Đây là chuyện liên quan đến đại sự của Kỳ Hạ và Đông Lâm, bản vương không thể không quản"

Sắc mặt Sở Tử Uyên trong nháy mắt trầm xuống, hắn lớn tiếng: " Nhiếp chính vương, chuyện của bản vương cùng Đông Lâm, Bản vương tự biết có chừng mực, không cần ngài nhắc nhở"

Nhiếp chính vương cười lạnh: " Chuyện này liên quan đén bách tính trăm dân của Kỳ Hạ, cũng không phải ngươi có thể bốc đồng lên làm bừa được!"

"Ngài nói đủ chưa?" Vân Tử Lạc đã tỉnh ngủ hẳn, không nhịn được nữa, bỗng nhiên nâng ngửa ngưởi trên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nhiếp chính vương, ánh mắt như hàn băng.

"Bất quá ta chỉ mượn vai của Tử Uyên một lát, sẽ ảnh hưởng đến thái bình của bách tính trăm họ sao?" Vân tử lạc mỉa mai nói, cười lạnh như băng: " Ta cũng muốn nói cho ngài rõ, cho dù người cả thiên hạ này không còn ai, chỉ cần là người Vân Tử Lạc ta nghĩ không cần phải bảo vệ, thì cũng không có nửa điểm quan hệ với ta"

Nói xong, nàng lại nhẹ nhàng gối đầu lên vai Sở Tử Uyên, thanh tú ngáp một cái.

Sắc mặt Nhiếp chính vương thay đổi, một mảng xanh, một mảng tím, một mảng đỏ, không nói gì thêm nữa.

Vân Tử Lạc nghiêng mắt nhìn chàng, thản nhiên nói: " Thiên hạ đại loạn cũng không liên quan gì đến ta, cũng chưa có ai có thể ngăn cản được chuyện ta muốn làm"

Nhiếp chính vương thấy ánh mắt của nàng,, trong lòng không khỏi đau đớn, lục phủ ngũ tạng như bị dày xéo.

Sở Tử Uyên thấy Vân Tử Lạc lại dựa vào vai mình lần nữa, không những là chủ động mà còn làm ngay trước mặt Nhiếp chính vương, thân thể hắn lập tức nghiêng về phía nàng.