Hiện tại, Túy Vân Lâu và Lưu Ly các đã cùng một chiến tuyến, bề ngoài thì có vẻ khác nhau, nhưng kỳ thực là cùng một thuyền, liên quan với nhau.
Vân Tử Lạc vừa kêu lên, người cũng tỉnh hẳn, nàng đờ đẫn mở mắt, một gương mặt tuấn tú phóng đại trong tầm mắt nàng.
"Lạc nhi, muội sao vậy? Không hoan nghênh ta sao?"
Áo bào tím tinh xảo hiện thân cho thân phận cao quý, tóc dài đen như thác nước buông thả sau lưng, người đàn ông hơi cúi đầu, tóc cũng tự nhiên theo đó rũ xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Vân Tử Lạc, trong lúc lơ đãng ánh mắt thoáng qua vẻ bi thương.
"Tử Uyên?" Giọng Vân Tử Lạc khàn khàn.
"Ừm" Sở Tử Uyên đáp lại nàng, ánh mắt có không hiểu nhìn nàng.
Vân Tử Lạc nhìn thấy ánh mắt của Sở Tử Uyên, chỉ đành nói: " Vừa rồi ta gặp ác mộng"
Sở Tử Uyên cười nói: " Nói như vậy, tức là không phải vì ta?"
"Sao huynh vào được đây?" Vân Tử Lạc không trả lời hắn mà hỏi ngược lại, giọng điệu có chút lạnh, nhìn nhắm nhắm vào hắn.
"Vốn cũng chỉ muốn thăm muội một lát, kết quả, lại bị muội làm bất ngờ" Sở Tử Uyên giải thích mơ hồ, rồi sau đó chuyển chủ đề: " Lạc nhi, sao muội gầy như vậy?"
Vân Tử Lạc cười khổ nói: " Huynh ra ngoài trước đi, ta ra sau"
Lúc mặc quần áo ra đến cửa, ánh nắng đã ngập tràn bốn phía.
Vân Tử Lạc và Sở Tử Uyên ngồi trong viện nói chuyện, hỏi qua một chút chuyện về Đông Lâm, nhưng dường như Sở Tử Uyên không muốn nhắc đến Trường Nhạc công chúa, vì vậy nàng cũng không hỏi.
Ngược lại, Sở Tử Uyên lại cảm thấy chuyện tình cảm của Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương có gì đó, cho dù Vân Tử Lạc không nói ra, nhưng với những gì hắn hiểu về Vân Tử Lạc hắn cảm nhận được có điều khác thường.
Chắc chắn là một thời gian không gặp Nhiếp chính vương, Sở Tử Uyên ngẩm chắc chắn chuyện này, hắn liền cảm thấy vui mừng.
Vân Tử Lạc đem chuyện ngày mai ra ngoại thành cắm trại với Vân Hạo nói với hắn, Sở Tử Uyên cũng đi cùng bọn họ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Hạo hưng phấn chạy đến Lê Uyển, hỏi Vân Tử Lạc lúc nào xuất phát.
Vân Tử Lạc cười cười: " Chuẩn bị đồ, đi theo sư phụ đệ ra ngoài trước đi"
Vân Hạo vui sướng ngập tràn đi theo Ngô Đại.
Vân Tử Lạc lúc này mới sửa sang lại quần áo, cùng Đào nhi, chầm chậm hướng về tiền viện.
Dù thế nào, việc mang Vân Hạo ra ngoài cũng nên nói với phụ thân một tiếng.
Ở đại sảnh, Vân Kiến Thụ, Chu thị và vài người Chu gia vừa mới ăn điểm tâm xong, ngồi uống trà tán gẫu.
Vân Tử Lạc sau khi đi vào, chỉ hành lễ với Vân Kiến Thụ.
"Phụ thân, hôm nay con đưa Hạo nhi ra ngoài chơi"
"Con đưa Hạo nhi đi đâu?" Vân Kiến Thụ hỏi nàng.
"Đi ngoại thành cưỡi ngựa"
"Không được"
Là tiếng phản đối từ phía Chu thị.
Bà ta đang nằm nửa người trên giường đệm, dựa vào một tấm nệm giày trịch sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Vân Tử Lạc, lên tiếng phản đối.
"Con đã quyết định, phụ thân" Vân Tử Lạc căn bản không để ý đến bà ta, lên tiếng nhắc lại ý kiến của mình với Vân Kiến Thụ.
Vân Kiến Thụ bất đắc dĩ, ông biết rõ chuyện Vân Tử Lạc đã quyết không ai có thể cản được, nên lúc này mới gật đầu đồng ý.
Chu thị tức giận đến trợn mắt, nhìn thẳng nàng.
Chu Quyên thấy ý kiến của tỷ tỷ mình bị phản bác, lúc này mới mở miệng cười nói: " Tướng quân, Hạo nhi tuổi còn nhỏ,đi ngoại thành cưỡi ngựa rất nguy hiểm, tỷ tỷ nói rất có lý"
Vân Tử Lạc không khỏi cười lạnh, kế hoạch của mình hôm nay vừa mới làm, không nghĩ rằng nữ nhân này lại thò tay nhiều chỗ như vậy, lại còn dám có ý phụ thân.
Nếu biết sớm như vậy, kế hoạch của nàng đã không nhân từ như vậy?
Ánh mát nàng quét về phía Vân Kiến Thụ, Vân Tử Lạc câu dẫn cánh môi thoáng ý cười quỷ dị.
Vân Kiến Thụ thở dài: " Di muội không biết, Lạc nhi tính tình quật cường, hơn nữa lại tốt ở điểm võ công của nó rất giỏi, nên ta đối với nó cực kỳ yên tâm"
Thấy Vân Kiến Thụ nói như vậy, trong lòng Vân Tử Lạc nhất thời cảm thấy áy náy, nhưng rất nhanh nàng đã bình thường trở lại.
Chu Quyên này, quả thực rất chương mắt.
Lúc này nàng mới cười dịu dàng về phía Chu Quyên: " Di nhỏ, ta còn nghĩ rằng phụ thân sẽ không cự tuyệt yêu cầu của dì nhỏ! Thì ra, lời của dì nhỏ ông ấy hoàn toàn không để ý".
Lời vừa nói ra, người ở đại sảnh vô cùng ngạc nhiên.
"Lạc nhi..." Sắc mặt Vân Kiến Thụ trầm xuống.'
Vân Tử Lạc che miệng cười: " Con nói sai, con nói sai"
Mặt Chu thị đen lại, sự nhạy cảm của phụ nữ làm thần kinh bà ta trong nháy mắt căng cứng, bà ta hoài nghi nhìn hai người.
Không phải là bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng bà ta vẫn cho rằng mình có thể quản lý được, nhưng khi nghe những lời này của Vân Tử Lạc, tất cả hoài nghi trong lòng bà ta liền cuồn cuộn dâng lên.
Cộng thêm với việc, bà ta mang thai gần mười tháng, cũng là từng ấy thời gian không cùng Vân Kiến Thụ viên phòng, nghi ngờ cùng tức giận tầng tầng lớp lớp cuộn lên trong lòng bà ta.
Vân Kiến Thụ miễn cưỡng cười nói: " Di nương không thường đến nguyên kinh, tất nhiên phải chu đáo"
Vân Tử Lạc lập tức nói: " Đó là đương nhiên, con cũng mong di nương có thể ở lại lâu dài ở Vân Phủ, còn có thể làm người một nhà với chúng ta"
Lời này cũng rất thâm ý, Vân Kiến Thụ nhịn không được:" Lạc nhi, chớ nói bậy"
"Phụ thân, con là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của người" Vân Tử Lạc ngậm giọng làm nũng, làm cho Vân Kiến Thụ nghĩ rằng nàng chỉ là đửa trẻ, nên cũng không nói được gì, bộ dạng lúng túng vô hạn.
Chu Quyên nghe được ý tứ trong lời của Vân Tử Lạc, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó gò mà đột nhiên đỏ lên, giống như thẹn thùng cúi đầu.
Nhớ lại ngày đó, nàng ta cùng tỷ tỷ cũng chỉ là nữ nhân bình thường, tỷ tỷ một bước từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, nàng ta cũng bị xuất thân cao quý cùng khí thế oai hùng của anh rể làm cho mê hoặc.
Nhưng mà, lúc đó trong lòng Vân Kiến Thụ chỉ có một mình Lâm Thanh Thanh, lại nạp một thiếp,nên nàng ta đành từ bỏ.
Về sau, nàng ta được gả cho Tri phủ ở huyện, nhưng gia cảnh sa sút, về sau do người đàn ông không có bản lĩnh nên ngày càng sa sút hơn.
Mà Vân Kiến Thụ lại khác, mặc dù hiện tại ông ấy đi lại không tiện, nhưng gia cảnh mỗi ngày một tốt, có tiền còn sợ trị không được sao? Cho dù ngồi xe lăn nhưng cũng không làm giảm khí chất tướng quân của ông.
Huống chi nhiều năm như vậy bên cạnh Vân Kiến Thụ cũng không có thêm một tỷ thiếp nào, trên thao trường lập nhiều chiến công, người đàn ông như vậy,càng nghĩ nàng ta càng muốn nhiều hơn...
Vân Tử Lạc nhìn thấy phản ứng của Chu Quyên, thiếu chút nữa nhịn không được àm bật cười.
Nữ nhân này,thật làm nàng coi thường...
Mặt Chu thị đen như đít nồi, phất tay áo đứng dậy, lạnh lùng nói: " Muội muội, muội ngây ngẩn ở cũng lâu rồi, mọi chuyện trong bếp đã xong chưa?"
Chu Quyên không tình nguyện đứng dậy, nói: " Muội qua đó xem một chút"
Ngữ điệu bà ta mang vài phần không cam lòng, Chu thị há không nghe ra?
Chu Thị càng thêm tin tưởng lời của Vân Tử Lạc, hơn nữa bây giờ bà ta như vậy, phu quân cùng muội muội sớm chiều chung đụng, khó có thể đảm bảm không phát sinh ái muội.
Gương mặt bà ta vặn vẹo không ngừng.
Huynh trưởng của Chu thị,là giáo đầu của huyện, tuy là quan võ, nhưng tâm tình cũng không thô tục, thấy được hai tỷ muội bọn họ đối đầu gay gắt, hắn mới đưa mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, đúng là một nữ tử gây chuyện thị phi.
Nhưng mà hắn cũng biết, chuyện này càng nói càng rối, nên dứt khoát im miệng không nói gì.
Vân Tử Lạc lúc này mới hài lòng hướng về phía Vân Kiến Thụ hành lễ cáo từ, cười dịu dàng bước ra khỏi đại sảnh.
Vân Kiến Thụ khẽ chau mày, đối với hành động của Vân Tử Lạc dường như không tán thành, ngẩng đầu nói với Chu thị: " Nàng về phòng đi, không có chuyện gì đừng ra ngoài"
Chu thị thập phần ủy khuất, tức giận mà không dám nói, chỉ đành ngoan ngoãn trở về hậu viện.
--
Phía sau núi Thanh Thương có một khoảng đất trống bằng phẳng rộng lớn, cực kỳ thích hợp cho việc nấu cơm dã ngoại, nên bọn họ liền quyết định chọn chỗ đó.
Trên đường đến núi Thanh Thương, hai xe ngựa chạy băng băng. Xe phía trước là do Sở Tử Uyên điều khiển, Vân Tử Lạc và Vân Hạo ngồi phia trong. Xe phía sau Ngô Đại điều khiển mang theo Hải Yến và Đào nhi, trên xe cũng chở đồ đi cùng.
Vì Triển Hưng không đi cùng, nên Đào nhi có chút buồn bực.
Khi thấy Bát vương gia là phu xe cho mình, Vân Hạo quả thực bị làm cho kinh hãi.
"Hao nhi biết cưỡi ngựa sao?" Sở Tử Uyên nhìn thấy Vân Hạo thì hỏi, hắn cười vui vẻ, thập phần thân mật.
Mặt Vân Hạo đỏ lên, gật gật đầu rồi lại lắc đầu: " Có học qua, nhưng không được thuần thục"
Ngô Đại đã từng dạy đệ ấy, nhưng thời gian cũng không được nhiều.
Vân Tử Lạc ồ một tiếng, nhướn mày nói: " Hạo nhi học cưỡi ngựa sao? Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa được không?"
Vân Hạo quá đỗi vui mừng, lên tiếng liền: " Được"
Sở Tử Uyên nhìn qua Vân Tử Lạc khẽ cười,:" Bên ngoài lanh như vậy, nếu muốn đi, ta cũng đi cùng, ta sẽ tìm thủ vệ đến bảo vệ "
Vân Tử Lạc hơi nhếch môi, kiên trì mang Vân Hạo lên ngựa.
Bởi vì mới học được không nhiều, nên lúc lên ngựa Vân Hạo có chút không quen nhưng cũng rất nhanh lấy lại cảm giác bình thường.
Vân Tử Lạc thấy đệ ấy đã nhanh chóng điều khiển được xe ngựa, liền buông tay cho đệ ấy tự cưỡi, còn mình thì cưỡi sóng vai bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ bảo cho đệ ấy.
Sở Tử Uyên mìm cười nhìn nàng, thỉnh thoảng còn tán thưởng.
Vân Tử Lạc lặng lẽ liếc hắn một cái, không khỏi thở dài.
Hơn nửa năm không gặp Sở Tử Uyên, ngày hôm qua khi gặp lại, hắn còn tự nói với nàng chuyện thành thân với Trường Nhạc công chúa, còn liên tục xin lỗi nàng chuyện phát sinh ở hoàng lăng vì Hồng Ngọc công chúa.
Chuyện cũng đã quá lâu, Vân Tử LẠc cũng không muốn nhắc lại, nàng bây giờ cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn quý trọng những giây phút vui vẻ hiện tại.
Nhưng mà, ở cùng Sở Tử Uyên một chỗ, cảm giác hòa hợp không được như trước kia nữa, giữa bọn họ, dường như có bức tường vô hình ngăn cách.
Đào nhi cùng Hải Yến ngó đầu bên cửa xe, ánh mất hâm mộ nhìn hộ, thỉnh thoảng còn khích lên Vân Hạo
Một loạt tiếng cười nói vui vẻ, nên mặc dù trời giá lạnh cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Nhất là Vân Hạo, hưng phấn đến độ hai gò má đỏ bừng, chóp mũi vì gió lạnh mà đỏ như củ cà rốt, nhưng đệ ấy còn nói rất nóng, còn muốn cởi áo ngoài, may có Vân Tử Lạc ngăn cản nên mới không cởi ra.
Xe ngựa nhanh chóng đến núi Thanh Thương, Sở Tử Uyên cùng Ngô Đại vẫn điều khiển xe,còn Vân Tử Lạc cùng Vân Hạo đi bộ dọc theo đường nhỏ bên núi, bộ dạng rất vui vẻ.
Tới được chỗ dã ngoại cũng đã là buổi trưa, cùng Sở Tử Uyên và Ngô Đại gặp nhau, rồi tìm một chỗ tránh gió, nhóm lửa nấu cơm.
Ngô Đại chuẩn bị rất chu dáo, từ gà, cá và thức ăn khác đều có cả, Hải Yến nhận con gà Ngô Đại đưa cho, nhìn về phía Vân Hạo nói: " Chúng ta qua bên kia nhổ lông gà đi"
Vân Hạo chưa từng làm chuyện này! Nến càng hưng phấn và kích động, chạy về phía Hải Yến như một làn gió.
Sở Tử Uyên đi đến bên cạnh Vân Tử Lạc, ngồi xổm xuống chọn đồ ăn cùng nàng, hỏi: " Lạc nhi, lần nay ra ngoài muội đã làm những gì? Sao lại không chăm sóc mình, muội gầy thành như vậy?"
Nói rồi, hắn hơi ngước mắt lên, ánh mắt có tia thương xót đau lòng.
Vân Tử Lạc điệu bộ cười cười trả lời: " Không hợp thủy thổ" ( Ý không hợp điều kiện thời tiết, đât nước...)
Sở Tử Uyên híp mắt phượng lại, thử dò xét:" Sao Hách Liên Ý không chăm sóc muội? Lại còn để muội ở ngoài một mình"
Vân Tử Lạc khẽ mấp máy môi, không trả lời hắn.
"Bây giờ muội quay về, gầy thành như vậy, Hách Liên Ý thì hay rồi, đến Kỳ Hah mấy tháng ăn uống sung sướng, trắng treo mập mạp! Hắn đối với muội như vậy, ta không thể nào yên tâm"
Giọng Sở Tử Uyên tức giận nói.
Vân Tử Lạc không khỏi bật cười..
"Muội cười gì?" sở Tử Uyên hỏi.
"Không có gì!" Nàng chỉ muốn biết, Hách Liên Ý trắng trẻo mập mạp sẽ thành dạng gì... Nhưng mà, chuyện đó dường như không còn liên quan đến nàng.
Trái tim nàng co rút đau nhói, động tay tay cũng không tự chủ được mà dừng lại.
"Lạc nhi,làm sao vậy?" Sắc mặt Sở Tử Uyên thay đổi, có chút khẩn trưởng nhìn nàng chằm chằm, " Không phải muội đang nghĩ đến Hách Liên Ý chứ?"
Giọng hắn chua xót, chỉ là hắn không nhận ra mà thôi.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, " ta nghĩ đến hắn, cũng không liên quan gì đến huynh, phải không Tử Uyên?"
Một câu hỏi đơn giản của nàng lại làm cho Sở Tử Uyên nghẹn lại, hắn miễn cưỡng cười nói: " Lạc nhi, ta chỉ đùa muội thôi! Ta chỉ hi vọng Hách Liên Ý có thể đối xử tốt với muội một chút, nam nhân như hắn, bên cạnh cũng không thiếu nữ nhân, muội ở bên ngoài lâu như vậy, ta cũng không thấy hắn quan tâm đến chỉ sợ rằng tâm tư hắn thay đổi"
Vân Tử Lạc không khỏi nhíu mày, mặc dù nàng và Hách Liên Ý không còn ở cùng một chỗ, nhưng những lời nói của Sở Tử Uyên, kỳ thực làm nàng cảm giác thập phần không vui.
Nhưng mà, đối với tâm tư của Sở Tử Uyên cũng hiểu được vài phần, hắn nói thích nàng, cho dù hiện tại hai người là không thể nhưng dù sao Sở Tử Uyên cũng từng bị nàng từ chối. Vì vậy,hiện tại hắn vừa mong nàng hạnh phúc, lại vừa hy vọng nàng không thể hạnh phúc hơn hắn.
Đây cùng là tâm tư bình thường của con người...
Có lẽ, nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử...
Lúc này, nàng mới khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, khẽ mỉm cười, không trả lời hắn.
Nàng không phải là không thể nói chuyện của mình và Hách Liên Ý, mà là nàng sợ nói với Sở tử Uyên xong, hắn lại suy nghĩ phức tạp, lại nảy sinh hy vọng.
Cho dùng nàng không thể cùng Hách Liên Ý, cũng không thể nào cùng với Sở tử Uyên được.
Không nhận được câu trả lời của Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên cũng biết thức thời không hỏi lại.
Mà lúc này, từ chỗ chân núi Sơn Oa, có một đoàn người đang tiến đến.
Dẫn đầu là một nam nhân mặc trường bào đen, tóc bị gió thổi bay, thân thể cao lớn, gương mặt tuấn lãng như khắc, mắt phượng híp lại, không thấy rõ biểu cảm: " Vương gia, chúng ta không phải đi săn sao?"
Ngự lâm quân phía sau bước lên hỏi.
Hắn là ngự lâm quân phụ trách việc săn bắn, vốn là tiếp đãi đoàn người của Nhiếp chính vương đi săn, kết quả đi được nửa được không biết Nhiếp chính vương nhìn thấy gì, mà vứt bọn họ ở lại chạy vòng qua núi Thanh Thương.
Ngọn núi này cách núi Sơn Oa không xa, nếu người nhãn lực tốt có thể nhìn thấy rõ người ở dưới chân núi, nhưng cũng không nghe được tiếng cười nói ở đó vì xung quanh bốn phía không ngừng vang lên tạp âm.
Trong lòng bọn Ngự Lâm quân không khỏi thắc mắc: " Bát vương gia sao lại ở chỗ này, nếu vương gia có chuyện gì thật, phái người theo dõi không được sao, cần gì phải tự mình đứng đây....
Hắn ngẩng đầu lên, bổng một cơn gió lạnh thổi qua làm hắn không khỏi rụt bả vai.
"Không vội!" Nhiếp chính vương hé đôi môi mỏng, phun ra hai chữ
Ngự lâm quân vụng trộm nhìn chàng, lại bị vẻ mặt âm trầm nghiêm nghị của chàng làm cho sợ hai.
Người đàn ông, lông mày chau lại, chăm chú nhìn vào đám người dưới núi, vẻ mặt lúc thì do dự, lúc lại kiên quyết, có khi lại tức giận, có khi lại mờ mịt, nói chung vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Ngự lâm quân cũng không dám quấy rầy, bèn lui về sau hai bước.
Phía dưới chân núi, Vân Hạo cùng Hải Yến đang vui vẻ vây quanh con gà, Ngô Đại đã đưa mấy thứ khác tới, rồi gộp với mấy thứ ở chỗ Vân Tử Lạc mang đi rửa.
Vân Hạo chạy đông chạy tây, bàn tay nhỏ bé bị nước sông lạnh buốt làm cho đỏ bừng,nhưng dường như đệ ấy chưa bao giờ vui như vậy, lúc Ngô Đại và Đào nhi chuẩn bị bữa ăn, đệ ấy cùng Hải Yến cùng nhau nghịch bùn.
Hải Yên cũng không còn kiêng dè gì nữa, cũng lấy bùn ném tới Vân Hạo, hai người cùng nhau chơi, toàn thân cũng đầy bùn đất.
Sở Tử Uyên nhìn thất vậy, hơi nhướng mi, nhìn về phía Vân Tử Lạc nói: " Muội xem y phục của Hạo nhi đã bẩn cả rồi, đừng cho đệ ấy nghịch bùn nữa, như vậy bẩn quá"
Vân Tử Lạc đang bận rộn tay chân, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Vân Hạo đang dùng tay dính đầy bùn lau mặt, gương mặt lập tức đen lại, giống như một đứa trẻ từ lò than bước ra...
Vân Hạo cũng không biết mình như thế, vẫn còn tranh giành với Hải yến cái gì đấy, nàng nhịn không được khom lưng cười khanh khách.
Tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc như lan cả khu vực.
Sở Tử Uyên thấy vậy lập tức ngây ngẩn, ánh mắt tràn đầy si mê, đứng ngây ngốc bất động nhìn theo, Lạc nhi cười to, đúng là như thế...
Vân Tử Lạc cười xong, thì xoa xao bàn tay dính dầu vào tấm vài, rồi bước về hướng Vân Hạo và Hải Yến.
Vân Hạo thấy nàng đến, vẻ mặt cũng ngưng trọng lại, thu lại bước chân đứng vững hơn.
Sở Tử Uyên cũng đi theo đến, nhìn bộ dạng của Vân Hạo không nói nên lời.
Danh môn công tử lại biến thành dạng như vậy!
Vân Tử Lạc cúi đầu, bàn tay thon dài trắng noãn nhúng xuống nắm một cục bùn
"Lạc nhi!"
"Nhị tỷ"
"Tiểu thư!"
Liên tiếp ba âm thanh vang lên, tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn về bàn tay Vân Tử Lạc đang nắm bùn.
Ngay cả người đàn ông đứng trên ngọn núi cũng giật mình, mày rậm không khỏi giật giật, vẻ mặt cũng trở nên chuyên tâm hơn.
Sở Tử Uyên kinh ngạc hỏi: " Lạc nhi, muội làm gì vậy?"
Vân Tử Lạc cười dịu dàng, đôi môi đỏ mọng thoáng ý cười, nói với Vân Hạo: " Bùn này còn có thể làm nhà, đi lấy một chút nước đến đây, ta dạy đệ dùng bùn ướt làm nhà ở"
"A"
Không chỉ Sở Tử Uyên ngây dại, mà Đào nhi và Ngô Đại đang nấu ăn bên này cũng kinh hãi. Cái gì? Tiểu thư muốn dạy thiếu gia làm nhà? Đây là chuyện gì vậy?
Vân Hạo hoan hô nhảy cẩng lên, chạy đến xách ngay thùng nước còn lại một nửa chỗ Ngô Đại, tung tăng chạy lại.
"Tử Uyên, đem nước đổ ở đây" Vân Tử Lạc ngồi xổm trên mặt đất, chỉ huy
Sở Tử Uyên không lên tiếng, nâng thùng nước lên, nhẹ nhàng đổ xuống.
Vân Tử Lạc gọi Vân Hạo và Hải Yên mang bùn đến, dạy bọn họ cách xây tường, cách tạo phòng, hai đứa trẻ dường như rất hứng thú, hoàn toàn chú tâm, nàng vừa nói là hiểu, không chỉ làm nhà ở, còn làm hoàng cung.
Vân Tử Lạc làm hai đứa trẻ cao hứng phi thường.
Chính nàng cũng mới mười sáu tuổi, nhìn qua cũng không lớn hơn hơn hai đứa, chơi cũng giống như một đứa trẻ.
Sở Tử Uyên đứng bên ngây ngốc nhìn, mặt trời từ trên cao hắt ánh nắng xuống, xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống chân núi, làm sáng lên thân ảnh cao gầy của Vân Tử Lạc, nàng đang dạy Vân Hạo chơi bùn, cực kỳ chú tâm.
Mà trên mặt Vân Hạo là nụ cười hạnh phúc- là nụ cười hiếm khi gặp ở những danh môn công tử.
Hắn đột nhiên tràn đầy cảm xúc, nhất thời không biết nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn Vân Tử Lạc.
Nữ nhân này, nàng thật quá đặc biệt....
Khoảng khắc kia, lòng hắn cực kỳ rung động.
Trên đỉnh núi, người đàn ông cũng ngạc nhiên nhìn khung cảnh vui vẻ dưới chân núi, trầm mặc một hồi lâu...
Cho đến khi sương mù bắt đầu giăng, mùi thơm của cơm lan tỏa toàn bộ chân núi, Vân Tử Lạc mới đứng dậy, cười nói: " Hạo nhi, chuẩn bị dùng cơm, đệ đi rửa tay đi, rửa tay xong chúng ta dùng cơm!"
"Được" Vân Hạo nghe lời, đẩy vỡ bức từng thành vừa mới xây, chạy nhanh về dòng suối phía trước.
Đào nhi nhanh nhẹn bày ra sáu chiếc thảm dày lên mặt đất, ở giữa trải một tấm vải mỏng, rồi đem xếp toàn bộ thức ăn lên trên, mọi người bắt đầu vui vẻ dùng bữa.
Tâm tình của Vân Hạo cùng Đào nhi tối nay cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì đây là lần đầu tiên được đi ngao du.
Sau khi cùng cơm xong, Vân Hạo bắt đầu nũng nịu muốn cùng Vân Tử Lạc đi săn.
Đệ ấy biết là hoàng thất đi săn ở núi Thanh Thương, nhưng chưa từng thấy,
Hăng năm người của hoàng tộc đều được đi săn, nhưng cũng giới hạn tuổi, nữ đến tuổi cập kê, còn nam tử phải tuổi trưởng thành.
Vân Hạo tuổi còn nhỏ nên chưa từng tham gia
Nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của đệ ấy, cộng thêm lần này đã tới núi Thanh Thương, Vân Tử Lạc không đành lòng từ chối, nàng nâng mắt nhìn về phía Sở Tử Uyên.
Khóe miệng Sở Tử Uyên lóe ý cười, cực kỳ vui sướng, giọng nói cũng cực kỳ ôn nhu: " Vậy ăn cơm xong chúng ta ẽ đi săn chỉ cần không vào sâu trong bãi săn, sẽ không xảy ra chuyện gì"
Nghe Bát vương gia hứa hẹn, Vân Hạo biết hôm nay nhất định có thể đi được, lập tức cao hứng há miệng ăn một miếng cơm to, nồng nhiệt nhai.
Nhìn biểu hiện của Vân Hạo khác hoàn toàn so với lúc ở trong phủ, Vân Tử Lạc hết sức vui mừng.
Chờ bọn họ chuẩn bị xong, trên đỉnh núi ngựa cũng rời đi, người đàn ông vốn đang duy trì tư thế bất động lúc này mới rời đi.
"Đi thôi" Giọng nói trầm thấp được gió thổi đi.
Dưới sự hướng dẫn của Sở Tử Uyên, đoàn người Vân Tử Lạc thuận tiện tiến vào bãi sai bắn, Đào nhi cùng Hải Yến không săn được, nên ở lại xe ngựa, Sở Tử Uyên, Vân Tử Lạc, Vân Hạo và Ngô Đại bốn người cưỡi bốn con ngựa tiến vào trong.
Sở Tử Uyên đi đầu, Vân TỬ Lạc và Ngô Đài một người bên trái, một người bên phải bảo vệ Vân Hạo. Vân Hao cung tiễn màu bạc, cực kỳ linh động không có vẻ gì là khó khăn.
Dù sao, đệ ấy cũng được luyện tập tám tháng trời, bắn cung nhất định đã học được. Bốn người, tám con mắt nhanh chóng nhìn quét bốn phía, tìm kiếm mục tiêu.
"Chim trĩ" Sở Tử Uyên giương cung, hướng mũi tên về phía bụi rậm con chim đang trốn.
Vân Hạo nheo mắt lại, tay đáp cung tên, cẩn thận không phát ra tiếng.
Con chim kia vèo một cái, chạy trốn khỏi bụi rậm, nháy mắt đã không thấy đâu.
Mấy người Vân Tử Lạc đều cười một tiếng, không nói gì thêm, vân Hạo ngượng ngùng, đưa tay phải lên gãi gãi đầu: " Đệ, đệ không biết bắn vào đâu, đệ không thể bắn chết nó"
Nghe lời này của Vân Hạo, Vân Tử Lạc không khỏi chấn động.
Nếu đã muốn luyên kiếm, cũng không thể không bắn động vật được! Nhưng mà, Vân Hạo tuổi còn nhỏ, nhìn thấy máu tanh cũng không nên nhưng mà cũng không thể mềm yếu như vậy được!
Con trai phủ tướng quân, Vân Tử Lạc không muốn sau này lớn lên Vân Hạo bị người khác bắt nạt.
Nàng liền nâng váy mình lên, kéo xoẹt một cái, liền kéo xuống một tấm vải dài, đem bọc đầu mũi tên của Vân Hạo lại, trầm giọng nói: " bắn vào chân của nó, lực đạo cũng không cần lớn, trước để luyện tập sự chuẩn xác"
Vân Hạo mừng rỡ tiếp nhận.
Ánh mắt Sở Tử Uyên một lần nữa lóe lên tia kinh hãi, Vân Tử Lạc vì Vân HẠo, thực sự là tận tâm tận lực.
Nhưng hắn cũng biết rõ, bọn họ không phải là tỷ đệ ruột!
Bôn người họ nhanh chóng cưỡi ngựa tìm kiếm mục tiêu, Vân Hạo cưỡi ngựa cũng ngày càng thành thục hơn.
Đột nhiên, vân Tử LẠc cảm thấy như hoa mắt, dường như có một đốm đỏ từ phía trước chạy tới.
Đôi mắt sắc bén của nàng nhanh chóng nhìn thẳng con mồi, kêu lên:" Hồ ly!"
Sở Tử Uyên và Ngô Đại cũng nhìn thấy, vội vàng quất ngựa đuổi theo đốm đỏ kia, VÂn Tử Lạc đã chạy như bay qua đó, nhìn thấy đốm đổ kia chính là hồng hồ ly quý giá.
Ngô Đại không khỏi cười lớn: " Đây là bảo bối, bắt được con hồ ly này, tiểu thư có thể làm một cái áo rất đẹp"
Vân Tử Lạc không đáp, tay buông lỏng dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, tay trái giương cung, tay phải rút tên, nhanh chóng lắp tên, " Vèo " một tiếng,mũi tên nhanh chóng bắn về phía hồng hồ ly.
Lúc ấy trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, nếu có thể mang con hồ ly này về làm vật nuôi cho Vân Hạo, nó nhất địn rất thích, cho nên nàng nhằm vào chân nó mà bắn.
"Cung thủ giỏi" Sở Tử Uyên thúc ngựa,lên tiếng khen ngời.
Mũi tên ki nhắm bắn vào đùi hồng hồ ly, chợt " keng" một tiếng, một hòn đá cản mũi tên của nàng,làm mũi tên liền chệch hướng bay vào khoảng không khác.
"Kẻ nào?" Sắc mặt Vân Tử Lạc trầm xuống, quát một tiếng.