Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 817




Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Rốt cuộc vì sao ông trời lại phải đối xử với cô ta như vậy?
“Mẹ đi thăm Tiểu Lạc rồi nên mới gọi điện cho Cảnh Thiên mà!” Trình Thục Ngọc suy 3sụp òa khóc: “An Nhiên,
cứu em gái con đi! Cứu em gái con đi! Con không biết nhà họ Bạch hại có thể thám đến mức nào đầu”
Sau đó Trình Thục N1gọc vừa khóc vừa kể lại những gì Cánh Lạc gặp phải cho Đế An Nhiên nghe, bà ta cầu xin:
“Mẹ không có quan hệ gì ở châu Để, thế nên mới nghĩ đến chuyệ9n cầu xin Cảnh Thiên. Mẹ thực sự định cầu xin
nó, nhưng quản lý của nó lại chế giễu mẹ. Hu hu hu hu..”
Thoáng chốc, Đế An Nhiên bỗng thấy oán3 hận bố mình.
Tốt xấu gì bố Đế An Nhiên cũng là đại ca băng đảng có tiếng, sao lại đi chọn một kẻ ngu ngốc như Trình Thục Ngọc
sinh con hộ cơ8 chứ?
“Có phải bà vẫn chưa hiểu rõ tình hình không? Vì sao tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Đế, tôi là đứa con gái được họ
chăm chút yêu thương hai mươi năm trời mà cũng bị họ đuổi ra khỏi nhà họ Để một cách lạnh lùng, nếu không
phải vì tôi còn có bổ, vậy thì tôi chỉ có kết cục là đầu đường xó chợ mà thôi, rốt cuộc là tại ai hả?”
“Ngày xưa nếu không phải vì bà tráo con, Cảnh Thiên sẽ không phải chịu khổ hai mươi năm ở bên ngoài. Bọn họ
mất đi đứa con gái ruột suốt hai mươi năm trời! Còn người khiến họ mất đi đứa con gái ruột, khiến con gái ruột của
họ sống khổ sở hai mươi năm trời đều là bà. Bọn họ hận bà, nhưng bọn họ nghĩ giết chết bà thì dễ cho bà quá, thế
nên bọn họ muốn khiến bà đau khổ, khiến bà phải hối hận vì những gì bà đã làm trong hai mươi năm nay, thế nên
họ mới vứt bỏ cả ơn dưỡng dục, đuổi thẳng tôi ra khỏi nhà họ Đế, sau đó cho người đối phó với Cảnh Lạc”
“Còn bây giờ bà đang làm gì? Bây giờ bà còn mặt mũi để đi tìm Cảnh Thiên, xin cô ta tha cho bà? Bà bị ngu hay là
bị điện thế?”
Trình Thục Ngọc: …
“Không phải… mẹ chỉ là một người dân bình thường, cũng đầu quen biết họ, có phải là mẹ tráo con đầu, nhiều nhất
thì mẹ chỉ..”
“Bà im mồm cho tôi!”
Đế An Nhiên gầm lên khiến Trình Thục Ngọc run rẩy.
Cô con gái lớn của bà ta có sự uy nghiêm và tàn nhẫn di truyền từ bố, khiến bà ta vừa yêu con gái vừa không kìm
được sự sợ hãi.
“Đây là lần cuối cùng bà được nói những câu như thế, tôi không muốn nghe thấy những điều đó ở bất kỳ đầu, từ
miệng bất cứ ai. Nếu không thì bố tôi chắc chắn sẽ không tha cho bà đâu. Đến lúc đó nếu ông ấy muốn lấy mạng bà
và cả nhà bà, tôi cũng không cứu nổi bà”
Trình Thục Ngọc rùng mình, rõ ràng là đã bị dọa sợ.
“Sau này bà đừng tìm con khốn đó nữa, nếu bố mẹ cô ta biết bà vẫn còn quấy rầy cô ta, tôi và Cảnh Lạc sẽ càng khổ
sở hơn”
Trình Thục Ngọc cũng sợ, cuối cùng cũng bắt kịp suy nghĩ của Đế An Nhiên, hiểu được vì sao không thể tìm Cảnh
Thiên, bà ta gật đầu lia lịa: “Được được được. Mẹ không tìm nó nữa. Nhưng Tiểu Lạc thì phải làm sao? An Nhiên,
con là chị nó, con nhất định phải nghĩ cách cứu nó nhé!”
Nhưng Đế An Nhiên ở đầu bên kia điện thoại lại đang nghịch móng tay của mình, hoàn toàn không để tâm đến
chuyện của Cảnh Lạc.


“Bà từ bỏ chuyện Cảnh Lạc đi, không ai có thể cứu được người mà nhà họ Để muốn xử lý đầu”
Trình Thục Ngọc: “Nhưng.”
“Không có nhưng. Bà tưởng tôi có thể nghĩ ra cách gì được? Tôi nói cho bà biết, ít nhất thì bà cũng phải nghe ngóng được chút tiếng
tăm về Bạch Đồ chứ. Đừng nói đến nhà giàu, chỉ cần là gia đình dư dã một chút thôi, ai mà không biết hắn ta là một tên biến thái? Ai
dám gà con gái mình cho hắn? Bà biết không, hồi trước Bạch Đồ có hai người vợ rồi, còn có vô số cô bạn gái, bọn họ đều thấy nhà họ
Bạch có tiền nên mới muốn bám vào Bạch Đồ. Nhưng tất cả những cô gái đó đều không có ngoại lệ, không chết thì cũng tàn phế hoặc
là bị điên. Chưa có một ai qua tay Bạch Đồ mà có thể bình thường bước ra khỏi cổng nhà họ Bạch”
Trình Thục Ngọc: . III